“Này, ngươi học nấu ăn từ ai vậy?” Mẫn Chỉ nhíu mắt, ăn nhiều quá nên mắt díp cả lại rồi.
“Học ai hả? Học trong ti vi!”, Nhan Tử La cũng đang chìm vào trạng thái lơ mơ, lẩm nhẩm trả lời.
“Trường thi?[1] Ngươi bị ngốc hả? Đấy là nơi thi trạng nguyên, chưa từng nghe nói ở đó dạy nấu ăn?”, Mẫn Chỉ nói. Không thể nào, nàng ta ở Tử Cấm Thành lâu như vậy, chưa từng nghe nói Hoàng a ma thay đổi quy chế trường thi.
[1] Từ “ti vi” với từ “trường thi” đọc lên âm na ná như nhau. Mẫn Chỉ là người cổ đại không biết ti vi nên nghĩ là trường thi.
“Ti vi mà thi trạng nguyên? Không phải đâu, ti vi là để xem, có rất nhiều chương trình.” Khò khò, nàng bắt đầu ngủ.
“Thật à? Ồ, để hôm nào ta hỏi lại Tiểu Kim Tử xem sao.” Khò khò, Mẫn Chỉ cũng ngủ mất.
Từ sau khi được ăn bữa cơm lạ miệng đó, Mẫn Chỉ thường xuyên bám riết Nhan Tử La đòi nàng nấu cho ăn. Những lúc Nhan Tử La tâm trạng vui vẻ liền thể hiện khả năng nấu ăn của mình, nhưng những khi tâm trạng xấu thì có cầu xin năn nỉ tới đâu cũng vô ích.
Đến tháng Chín, do Khang Hy đại nhân hồi kinh, nên Mẫn Chỉ cũng đành trở về trong tâm trạng lưu luyến không rời. Nhan Tử La hứa với Mẫn Chỉ rằng đến hai sáu tháng Hai là sinh nhật nàng ta, nàng sẽ tặng một món quà đặc biệt. Mẫn Chỉ quay về với tâm trạng chờ đợi háo hức.
Thoắt cái đã đến mùa đông. Một hôm đang nhàm chán vô vị, đột nhiên Bách Hợp nói: “Sinh nhật Tiểu cách cách sắp đến rồi!”. Nhan Tử La tính tính ngày, đúng thế thật. Liếc mắt nhìn cô con gái đang chơi đùa với Chiêu Tài, Tiến Bảo, Nhan Tử La cười, ha ha, đúng là nên làm một thứ thật đặc biệt tặng cho con gái cưng của mình. Nhắm mắt nhớ lại cách làm bánh ga tô, Nhan Tử La kêu Bách Hợp mang giấy bút tới, viết lại từng thứ nguyên vật liệu, vật dụng, bao gồm cả cái lò nướng mà nàng cần, mặc dù không thể là lò điện, nhưng có thể dùng lò nướng khoai để thay thế cũng được.
Thế là, căn bếp trong biệt viện của Ung bối lặc biến thành chiến trường của Nhan Tử La. Ha ha, ai bảo nàng cũng chưa từng làm bánh ga tô bao giờ. Thế là Bách Hợp, Ám Hương cùng đám kẻ dưới và a hoàn trong bếp thường xuyên nhìn thấy Nhan Tử La hoặc là người dính đầy bột mì, hoặc là mặt mày nhem nhuốc. Có điều, mùi thơm hàng ngày bay ra từ trong đó cũng khiến bọn họ phải nuốt không biết bao nhiêu là nước miếng. Bọn họ cứ vậy bị giày vò gần nửa tháng, cuối cùng vào ngày sinh nhật tròn hai tuổi của Ái Tân Giác La Khuynh Thành, Tiểu cách cách cũng được người mẹ thân yêu của mình làm cho một cái bánh ga tô miễn cưỡng cũng có thể gọi là … ngon. Nhan Tử La ngắm nghía thành quả của mình, đúng là không tồi, rất giống với bánh ga tô ở thời đại của nàng, chỉ có điều không được mềm như thế. Chẳng có cách nào cả, nướng bằng than thì làm sao bì được với nướng bằng điện chứ.
Nhan Tử La đặt bánh ga tô lên bàn, lại cắm lên trên đó hai cây nến, nàng phải tốn rất nhiều thời gian mới gọt được hai cây nến thành “mảnh khảnh” thế này. Châm nến xong, Nhan Tử La bế con gái đến, để con ngồi trên đùi mình, nói với con rằng: “Bảo bối của mẹ, nào, mau thổi nến đi”. Ái Tân Giác La Khuynh Thành chớp chớp mắt, nhìn nhìn ngạch nương, rất nghe lời, phồng mang trợn má, thổi phù một cái tắt nến.
“Ha ha, Bảo bối giỏi quá!” Nhan Tử La túm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái đang nhoài về phía cái bánh ga tô, gọi Bách Hợp mang dao gọt hoa quả đến.
Đặt dao vào tay con gái, Nhan Tử La cầm tay con cùng cắt bánh, bánh ga tô bị cắt thành hơn mười phần. Số đĩa được chủ nhân dặn dò, Bách Hợp đã chuẩn bị xong, liền mang tới. Sau khi giúp Nhan Tử La chia bánh, mỗi người trong phòng đều được một phần. Đám a hoàn cầm đĩa bánh trên tay, đồng loạt quỳ xuống, nói: “Cung chúc sinh nhật Cách cách. Chúc Cách cách phúc thọ miên diên!” [2]
[2] Miên diên: Dài lâu
“Mau đứng lên đi, gọi các ngươi tới ăn bánh ga tô chứ đâu gọi các ngươi tới quỳ. Hơn nữa, chỉ là một đứa nhỏ mà các ngươi cứ quỳ lên quỳ xuống như thế còn có thể phúc thọ miên diên không? Hôm nay, mọi người không cần phải câu nệ thân phận nữa. Nhân dịp sinh nhật của Tiểu cách cách, chúng ta hãy vui vẻ một hôm”, Nhan Tử la nói.
“Đa tạ chủ nhân.” Đám a hoàn lại lục tục kéo nhau đứng dậy.
“Không cho quỳ thì lại đứng, sớm biết thế này ta còn chuẩn bị bàn ghế cho các ngươi làm gì nữa? Ngồi đi, đã nói hôm nay không câu nệ thân phận rồi mà”, Nhan Tử La nhăn nhó nói, nếu đám người trong phòng này đứng cả, còn mẹ con nàng lại ngồi, thì trông chẳng ra làm sao. Giống như trong bể bơi tất cả mọi người đều mặc đồ bơi, chỉ có mình bạn mặc áo khoác lông chồn vậy.
“Vâng. Chủ nhân.” Đám a hoàn đồng loạt ngồi xuống. Thoải mái hơn nhiều rồi. Bình thường Nhan Tử La đối xử với bọn họ cũng rất thoải mái, không giống những chủ nhân khác thường xuyên áp dụng quy tắc này, chuẩn tắc kia. Vì vậy sinh nhật của Tiểu cách cách hôm nay mọi người đều thành tâm thành ý chúc mừng. Nhưng dù sao chủ tớ cũng vẫn có sự phân biệt, lễ tiết nào phải tuân thủ thì vẫn nên tuân thủ. Đây là phủ Tứ gia, nơi trước nay vẫn nổi tiếng là gia quy nghiêm ngặt.
“Được rồi được rồi, thế này tốt hơn nhiều rồi đấy. Bách Hợp, mang rượu ra đây, có thể uống được bao nhiêu cứ uống, không uống được thì nhấp môi, đừng có giả vờ, không cần miễn cưỡng.” Nhan Tử La cầm chén uống đầu tiên.
Vừa bắt đầu, mọi người vẫn còn có chút gượng gạo, nhưng sau khi uống vài chén rượu, người nào người nấy khuôn mặt ửng hồng, bắt đầu nói nhăng nói cuội. Nhan Tử La uống không nhiều, cầm chiếc thìa thỉnh thoảng lại xúc một miếng bánh ga tô ăn. Nha đầu nhà nàng ăn bánh kem mà dây tèm lem hết cả lên mặt, thoáng nhìn qua, còn tưởng là nhân vật mặt trắng trong kinh kịch.Ồn ào vui vẻ tới tầm canh hai, mấy a hoàn tửu lượng khá hơn vừa dìu vừa đỡ những người khác đã say lướt khướt về phòng. Bách Hợp, Ám Hương mặc dù không say, nhưng nhìn dáng vẻ liêu xiêu loạng choạng của họ, Nhan Tử La cũng cho họ về phòng ngủ luôn. Còn căn phòng bừa bộn này, để mai rồi tính, buồn ngủ quá!
Qua Tết, hàng ngày Nhan Tử La đều buồn bã chán chường, thật sự quá chán chường. Thì ra cuộc sống của một con mọt gạo cũng chẳng phải là hạnh phúc. Nhìn xem, giờ nàng đang làm những gì thế này: Giành việc quét dọn phòng ốc với Bách Hợp, giành việc giặt y phục cho Bảo bối với Ám Hương, giành việc tưới hoa với Sơ Ảnh, giành cả việc tắm cho chó… khiến đám a hoàn kẻ dưới ai ai cũng run sợ trong lòng, tưởng rằng mình sắp mất bát cơm tới nơi. Quan trọng là đi làm đầy tớ bao nhiêu năm như thế, thực sự chưa từng gặp vị chủ nhân nào lại cam tâm tình nguyện chịu làm việc cả.
Đến đầu tháng Hai, Nhan Tử La đột nhiên nhớ ra hai sáu tháng này là sinh nhật của Mẫn Chỉ, chính nàng còn hứa sẽ tặng cho người ta một thứ bất ngờ. Suy đi tính lại, nàng quyết định sẽ làm bánh ga tô và tặng cả quà nữa. Nhưng tặng quà gì lại là vấn đề khiến nàng phải đau đầu: Nàng chẳng có nhiều bạc, mặc dù không lo lắng chuyện ăn chuyện mặc, nhưng cũng chẳng ai mang bạc tới cho nàng tiêu xài. Hàng ngày nàng đều nhìn đám đồ cổ trong phòng, nhìn cũng chỉ biết buồn phiền, bởi vì đồ đạc của phủ Tứ gia, nàng chẳng có gan động tới. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định may một chiếc áo cho Mẫn Chỉ – áo ngủ.
Nghĩ là làm luôn là phong cách của Nhan Tử La nàng. Thế là Bách Hợp, Ám Hương, Sơ Ảnh lại yên tâm làm kẻ hầu người hạ, còn phòng của Nhan Tử La lúc này đã lại biến thành xưởng may. Nhan Tử La không phải người cẩn thận, không biết đã làm mất bao nhiêu cái kim rồi. Cầm kim cũng chẳng biết phải cầm thế nào, bị kim đâm vào tay không biết bao nhiêu lần, đến cắt vải cũng chẳng cắt được ngay ngắn. Bận rộn suốt bốn năm ngày, một chiếc áo ngủ không được ưng ý cho lắm cuối cùng cũng đã hoàn thành.
“Thế nào? Bách Hợp, có đẹp không?” Nhan Tử La cầm cái áo giơ lên trước mặt Bách Hợp, đắc ý hỏi.
“Nhưng, chủ nhân…”,Bách Hợp do dự một lúc cuối cùng vẫn dũng cảm lên tiếng hỏi: “Chủ nhân, người may cái gì vậy?”.
“Hả? À! À!” Nhan Tử La bực mình bỏ chiếc áo ngủ xuống. Cho dù chưa từng nhìn thấy một chiếc áo ngủ nào sáng tạo như thế, thì cũng không đến nỗi không biết công dụng của nó chứ? Hay nha đầu Bách Hợp này cố ý? Nàng ấm ức trề môi, thôi thôi thôi, nàng so đo với cổ nhân mà làm gì. Hiểu biết nông cạn không phải là lỗi của cô ta, hoàn toàn là tai họa do xã hội Phong kiến gây ra.
“Đây là thứ dùng để mặc khi đi ngủ vào buổi tối. Ầy, chính là áo trong đó.” Tốt hơn hết là nên kiên nhẫn giảng giải một chút.
“Nhưng thưa chủ nhân, còn chưa có tay mà? Áo cũng ngắn quá thì phải?”, Bách Hợp cũng rất tốt bụng nhắc nhở nàng, Cách cách chắc chắn là quên may tay rồi.
“Không có tay càng mát chứ sao!” Lại giơ chiếc áo lên, Nhan Tử La gian tà nhìn Bách Hợp cười: “Bách Hợp, ngươi có thích một chiếc không? Giờ ta đã cắt may rất thuần thục rồi”.
“Không cần không cần, chủ nhân, nô tỳ mặc áo trong của mình thôi ạ.” Bách Hợp ra sức xua xua hai tay tỏ ý từ chối, ăn mặc thế này thật mất mặt, người ta vẫn còn là một cô nương chưa xuất giá mà.
Nhan Tử La buồn bã liếc nhìn Bách Hợp một cái. Nha đầu này có cần phải tốn sức tới mức ấy không? Nhìn xem nhìn xem, tay cô ta xua qua lắc lại sắp gãy tới nơi rồi. Lại quay sang ngắm nghía chiếc áo, đột nhiên nàng nghĩ ra, sao không nhân lúc tinh thần lên cao, chăm chỉ may thêm cho mình một cái nhỉ? May thêm cho Bảo bối vài cái áo nữa, mùa hè Bảo bối mọc đầy rôm sẩy, xót xa quá.
“Bách Hợp, chúng ta vẫn còn vải phải không? Ngươi đi lấy thêm cho ta một ít vải, vải màn là tốt nhất, lụa cũng được, mà vải bông cũng được”, Nhan Tử La dặn dò.
“Vâng, chủ nhân.” Bách Hợp mặc dù biết Nhan Tử La lại muốn may loại y phục kì quái kia, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân không thể không nghe theo, thế là ngoan ngoãn đi lên căn gác sau vườn tìm vải.