(HMH: vì chương này bắt đầu nhập học, nên từ nay trở đi mình sẽ thay đổi cách xưng hô của các nhân vật một tí nhé ^^)Sau khi ôn lại màn phát biểu như ở đời trước, Harry cuối cùng cũng có thể yên tâm mà hưởng thụ bữa tối“đầu tiên” của cậu ở Hogwart…còn Hòn đá Phù Thủy ở lầu ba…
Voldemort đã sống lại, sao còn có Hòn đá Phù Thủy a!
Harry cực kỳ vui vẻ mà vừa thưởng thức đồ ăn của mình, vừa đánh giá giáo sư Quirrel trên dãy bàn giáo viên.
Tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao Dumbledore quyết định mời Quirrel đảm nhiệm chức giáo sư môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám, nhưng không thể phủ nhận là…đem kẻ địch tiềm tàng tùy thời đặt trong tầm mắt cũng không phải ý tồi.
Cũng vì lý do này mà Snape luôn ngồi cạnh bên phải của Quirrel, nếu quan sát kỹ thì có thể phát hiện trong tay áo của y, đũa phép có thể được lấy ra bất cứ lúc nào.
Đúng là gián điệp ưu tú a, Harry vừa thưởng thức món thịt cừu lâu rồi chưa ăn, vừa cảm thán.
Chén đĩa trên bàn nhanh chóng được dọn sạch như mới, sau khi hát xong bài xướng ca của trường, Dumbledore dặn các Huynh trưởng của mỗi Nhà dắt nhóm tân sinh về ký túc xá.
Còn……
“Harry, Minerva, Severus, xin ở lại một chút.” Sau khi Dumbledore thấy các học sinh đã đi hết thì gọi ba người Harry, McGonagal và cả Snape lại.
“Minerva.”
“Ân?”
Dumbledore tháo kính mắt xuống, nhu nhu mi tâm, rồi nói: “Tôi muốn thương lượng với cô về chuyện của Harry một chút.”
“Chuyện của Harry?” giáo sư McGonagal nhìn Harry đang ngồi ở bên cạnh hơi hiểu ra một chút “Ý cụ nói là chuyện chỗ ở?”
“Đúng vậy.” Dumbledore gật đầu “Dù sao Harry cũng rất bất tiện khi leo lên cầu thang ở tháp, cho nên tôi nghĩ không biết có thể để trò ấy ở lầu một không.”
“Còn về chuyện đi học? Giáo sư McGonagal, Hogwart luôn có rất nhiều bí mật không phải không?” Lúc này, Dumbledore cười ý vị thâm trường.
“Giáo sư Dumbledore, bây giờ chúng ta đi đâu?” Có lẽ là vì đã nhập học, nên Harry không hề xưng hô với Dumbledore là Albus, mà chọn cách xưng hô an toàn hơn là ‘giáo sư Dumbledore’.
“Nơi trò sẽ ở từ nay về sau.” Dumbledore trả lời một cách thần bí, hoàn toàn bỏ qua nhiệt độ khí lạnh ngày càng giảm của Snape ở phía sau.
“Khụ khụ……giáo sư Dumbledore.” Harry dừng lại “Nơi con ở sau này, sẽ không phải phòng của giáo sư Snape chứ.”
“Không, tất nhiên là không phải, con trai của ta.” Dumbledore thoải mái phủ nhận suy đoán của Harry “Thầy dĩ nhiên không dám phiền Severus sau nửa mùa hè vừa rồi giờ lại để trò ở phòng thấy ấy nữa, nhưng thầy nghĩ hầm sẽ có phòng trống cho trò.”
Hầm …… phòng trống!?
Harry cuối cùng biết biểu tình quỷ dị không thể giải thích được của Dumbledore ngay từ đầu đại biểu cho cái gì.
Quả nhiên gừng càng già càng cay a!
Harry vụng trộm liếc Snape một cái, dĩ nhiên là đối phương đang đen mặt a~, nhưng rất kỳ quái là cũng không có đen lắm.
Harry bắt đầu khó hiểu.
Harry bắt đầu buồn bực.
Harry bắt đầu suy tư.
Cuối cùng, Harry bắt đầu hoài nghi kỳ thật Snape có phải cũng có một chút ý tứ với cậu không.
Nếu là thật thì chẳng phải cậu sẽ có thể thoát khỏi mối tình đơn phương này sao?
Harry, cố lên!
Với khả năng cực kỳ nhỏ bé đến nỗi không đáng kể này, trong lòng Harry bắt đầu động viên mình.
“Đầu óc của ngài Potter cuối cùng cũng bị nhồi đầy cỏ lác đến hết thuốc chữa rồi sao?” sau lần thứ ba ngăn cản Harry va vào các chướng ngại vật nhỏ trong phòng, Snape rốt cuộc cũng nhịn không được mà bắt đầu phát huy công lực phun nọc độc của y.
“Không thưa giáo sư, thầy có biết, nơi này hơi khó để làm sạch.” Harry vẫy đũa phép, dùng một cái “Cyclonesweep” để dọn sạch mạng nhện ở góc tường. (HMH: cái chú ngữ này mình kiếm k ra, nên thui cho mình mạn phép phiên âm lụi sang T.A nha ^^)
Có thể thấy được, lúc này Harry và Snape đang tiến hành một công việc cực kỳ vĩ đại…
“Phải nói chứ, vì sao hầm lại có nhiều phòng trống như vậy?” Harry đang dọn lớp bụi cực dày trong phòng, lơ đãng hỏi.
“Nghe nhiều người nói đây là phòng thí nghiệm trước kia của Salazar Slytherin để lại.” Snape vừa dọn sạch phần bên phải của căn phòng vừa trả lời.
“Đó là tất cả các vật dụng trong phòng a~, lò sưởi và những thứ khác chúng ta phải dùng pháp thuật để hoàn tất.” Harry lau những giọt mồ hôi trên trán, nói.
“Xem ra là như vầy.” đối với căn phòng to như thế, Snape bất mãn mà bĩu môi “Vật dụng linh tinh đều ở trong bọc, đến lúc đó chỉ cần khôi phục lại là được, chủ yếu là nếu cậu cần một số đồ dùng nào khác để dùng, thì sợ là phải dùng đến phép Biến Hình thôi.”
“Em đã biết.” Harry vẫy đũa phép mở tủ ra, rồi mới dùng phép Biến Hình biến thêm vài cái ngăn để đặt quần áo trong cái tủ trống rỗng, nga, chính là như vậy, không cần cầu kỳ. Harry ý thức được mình không có nhiều yêu cầu quỷ dị như Slytherin, nhưng dù sao đi nữa thì đồ lót với áo khoác cũng phải để riêng ra, còn có bao tay da rồng và một số quần áo khác dùng khi tiếp xúc với vật nguy hiểm nữa.
Mà Snape vẫn ở trong phòng tắm dọn đi những hạt bụi cuối cùng, rất nhanh căn phòng đã sạch bóng như mới, chẳng qua còn hơi ngột ngạt và mang theo sự lạnh lẽo như trước.
Harry biến ra một cái lò sưởi trong phòng, sau đó dùng “Incendio”, toàn bộ căn phòng ấm lên, giống như đột nhiên nhảy vào dòng nước ấm.
“Cậu cần nối mạng lưới bột Floo?” Snape đi ra từ phòng tắm, nhìn lướt qua lò sưởi trong phòng rồi hỏi.
“Không.” Harry lắc đầu “Cho dù em muốn mở đi nữa, thì chẳng lẽ lại dùng danh nghĩa của bản thân? Phòng sinh hoạt chung của Hogwart thực ra vẫn có quyền mở mạng lưới bột Floo, bất quá nơi này…thôi quên đi. Nếu khi nào cần thì em nghĩ, giáo sư sẽ không để ý đến việc em mượn lò sưởi một chút chứ.”
“Sẽ không.” Snape trả lời “Phòng đã dọn sạch xong rồi, vậy thì Potter tiên sinh, hy vọng cậu có thể hiểu được dụng ý của Hiệu Trưởng khi an bài cậu ở đây, không cần làm ra hành vi ngu xuẩn như lần trước nữa.”
“Tất nhiên.” Harry cười ôn nhu nhìn Snape “Giáo sư, em không phải là con nít.”
“Potter tiên sinh hiểu được là tốt rồi.” Snape vừa ra khỏi phòng thì thở phào nhẹ nhõm một cái.
“Harry sao?” Y hơi ngần ngại mà mở miệng.
Tiếp theo cực kỳ kinh tủng là…trên khóe miệng Snape, xuất hiện một nụ cười rất ôn nhu, nhưng thần kỳ là lại không hề có cảm giác vặn vẹo, mà càng có cảm giác giống như cuối cùng đã buông tay được với một sự cố chấp đã lâu nào đó.
Hình như y cuối cùng cũng có thể thoát khỏi sự mờ mịt trong một thời gian dài.
Cuối cùng Snape lắc lắc đầu, xoay người về phòng mình, không hề ý thức được ý niệm chợt lóe lên hôm nay sau này sẽ mang lại rất nhiều thay đổi cho cuộc đời của y.
Harry nghe thấy tiếng bước chân của Snape dần dần biến mất, rồi mới yên lòng mà lấy từ trong người ra một cái bọc nhỏ, sau khi phóng to lên thì lại phát hiện ra bên trong cư nhiên là là nguyên liệu độc dược.
Nếu quan sát kỹ thì không khó để nhận ra đây đều là nguyên liệu để chế dược an thần.
Harry thuần thục bắc vạc lên bắt đầu ngao nấu thuốc an thần. Ở Ma pháp giới, chỉ sợ cậu không thể đi đến chỗ bác sĩ Muggle để mua các loại dược an thần, vậy thì chỉ có tự mình chế ra.
Mong là Snape sẽ không phát hiện ra, Harry vừa ngao chế dược an thần vừa nghĩ.
Cũng may là cho tới khi chế xong, phòng Snape cũng không có bất cứ động tĩnh nào, Harry lau đi mồ hôi trên trán toát ra do phải tập trung trong một thời gian dài, rồi rót ma dược vào lọ.
Bởi vì vấn đề tinh thần của cậu không chỉ có chứng trầm cảm, còn có sự căng thẳng khó mà khắc phục sau chấn thương. Nếu không có dược an thần và nước thuốc vô mộng thì cậu gần như khó mà sống được, thế nên trong suốt thời gian ở nhà Snape, cậu đều tự cấp cho mình một cái “Stupefy” để sống qua ngày.
Bất quá điều đó cũng không làm cho người ta thoát khỏi những cơn ác mộng, nhiều nhất chỉ là giúp cải thiện chứng mất ngủ của cậu thôi.
Nước thuốc vô mộng nhất định phải có.
Vì phải ngao chế ma dược trong một thời gian dài, nên làm cho tinh thần của Harry trở nên cực kỳ không ổn định. Cậu cười khổ mà đổ đầy thêm một bình dược an thần, bắt đầu cầu nguyện…hy vọng cơ thể này sẽ không sinh ra sự kháng thuốc quá nhanh, dù sao cậu còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Sau khi ngao chế xong dược vô mộng, Harry bỏ vào túi không gian một nửa số dược đã hoàn thành, một nửa còn lại bỏ vào tủ đầu giường.
Hy vọng nửa đêm số lần mở tủ thuốc không cần nhiều lắm.
Sau khi sắp xếp tốt lại căn phòng, dọn dẹp giường và các vật dụng khác, Harry uống một chai dược vô mộng rồi ngã xuống giường, tiến vào mộng đẹp.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thế là số lượng từ hình như không tới 3000, nhưng chương này đã kết thúc, phần khai giảng trước khi nhập học đã hoàn thành, bắt đầu tiến nhập lần đầu giao chiến với Voldemort, kính thỉnh chờ mong!