(HMH: 2 ngày vừa rồi đi cắm trại với lớp nên k onl ed chương mới đc, xin lỗi cả nhà nhìu *cúi đầu*. Tuần này cũng hơi bề bộn xí, nhưng sẽ cố gắng lấp hố tiếp. Mong cả nhà ủng hộ a~)
Không ai nói nữa, bầu không khí vất vả lắm mới thoải mái lên lại đông cứng lần nữa, ép người ta không thở nổi.
“Potter, ta vẫn luôn nghĩ rằng đầu cậu mặc dù giống cự quái, nhưng mà tốt xấu gì cũng còn sự dũng cảm của một Gryffindor. Bây giờ, ta biết ta sai lầm rồi, cậu căn bản là một kẻ nhu nhược!” Âm thanh xuất hiện lại lần nữa_từ đôi môi mỏng của Severus phát ra.
“Severus!” trong giọng nói của Dumbledore chứa sự tức giận.
“Không, Albus.” Harry cười lắc lắc đầu “Giáo sư nói vậy là đúng, con chính là một kẻ nhu nhược.”
Lúc này, Dumbledore và Snape đều mở to hai mắt mà nhìn nhìn chằm chằm vào Harry. Bọn họ đều không hề nghĩ đến đối phương lại có thể đưa ra một câu trả lời như vậy.
Dumbledore hơi mỏi mệt mà cầm kính mắt, xoa mi tâm, còn Snape thì nghiến răng kèn kẹt.
Mà Harry lại không hề có biểu hiện gì.
“Là sai lầm của con, vì đã làm cho nhiều người vô tội phải chết.” Harry nhắm mắt lại “Sau đại chiến thì Ma pháp giới trước hết là cần được ổn định, an bình, cùng đoàn kết, nhưng khi đó con không làm được, quá mức hỗn loạn, khắp nơi đều là tội ác, vì không muốn để các Tử Thần Thực Tử chạy thoát mà con cứ thế kiêu ngạo mang theo người truy đuổi chúng khắp nơi. Đến nỗi xem nhẹ mâu thuẫn của quý tộc và giới bình dân sau khi Voldemort thất thế. Không, cõ lẽ chính là vì con rất yếu đuối nên không dám đối mặt, thế nên tất cả gánh nặng đều dồn lên người Hermione, Ron và Draco. Vì lý do đó, Hermione mất đi đứa con đầu tiên của cô ấy với Ron, ban đầu nhà Weasley có bao nhiêu mong đợi về sinh linh mới đến, nhưng vì một lần chống lại cuộc tấn công của Bộ Pháp Thuật mà tất cả bị phá hủy. Nếu không… nếu không có phương thuốc giáo sư để lại cho Draco thì Hermione có thể cả đời không có con lại. Con thậm chí còn không biết còn bao nhiêu người bị ác mộng dày vò, con cũng như họ, cả đêm đều ngủ không được, đầu tiên là dược trấn tĩnh, rồi là nước Sinh tử, cuối cùng là Dược mê huyễn.”
“Đủ rồi!” Harry còn chưa nói xong thì tiếng gầm giận dữ của Snape đã tràn ngập phòng hiệu trưởng.
Harry mở to mắt nhìn Snape vốn ngồi bên cạnh giờ đã đứng lên, động tác mạnh đến nỗi làm ghế ngã ra sau.
Rồi cậu nhìn thẳng vào mắt đối phương, bên trong là sự thất vọng không hề che giấu. Đúng vậy, là thất vọng, Harry bỗng cảm thấy mình đang rơi vào một giấc mơ.
Cậu sao có thể nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Snape, đối phương không phải luôn cho là cậu hết thuốc chữa sao? Vì sao bây giờ cậu lại thấy được trong mắt đối phương loại thần sắc như đã từng ôm quá nhiều hy vọng nhưng lại bị phá hủy đi như vậy?
Rốt cuộc là cậu điên rồi hay là Snape điên rồi?
Hoặc bọn họ đều chưa điên, chẳng qua là bọn họ từng nhận sai đối phương. Cậu sao có thể ngu ngốc như vậy chứ, đêm qua thứ cậu đưa cho Snape cũng không phải là Tình dược, cậu sao có thể còn đơn thuần mà nghĩ khi đối phương ôm chặt mình chỉ đơn giản là cảm xúc căm hận.
“Severus, trước tiên xin bình tĩnh một chút.” Dumbledore muốn gọi Snape lại.
“Không, Albus, tôi không có thời gian ở trong này nghe một tên tiểu quỷ lải nhải rằng cậu ta đã từng thất bại. Nếu cậu ta không thể thừa nhận là cậu ta nên gánh vác trách nhiệm này, thì vậy cứ để chúng ta làm. Thế giới này không phải không có ‘Cứu thế chủ’ thì ngừng quay.” Snape hướng về phía cửa phòng hiệu trưởng mà hung hăng phun ra bốn chữ “Chanh tuyết bảo” nhưng rồi lại nhớ ra Hogwart còn chưa khai giảng, thế là lại giận đùng đùng mà đến trước lò sưởi âm tường, ném một nắm bột Floo.
Sau khi nói ra 2 chữ “Spinner’s End”, giáo sư áo đen biến mất trong ngọn lửa. (HMH: Bản Trung dịch ra là Con nhện vĩ hạng a~, nên ghi là 4 chữ. Nhưng mình dịch ra tiếng Anh nên thành còn 2 chữ, xin phép sửa tí *đếm đếm*).
“Harry” Thấy Snape đã biến mất trong lò sưởi, Dumbledore liền quay sang nhìn Harry “Sao con lại muốn chọc cho Severus giận bỏ đi?”
“Albus, thầy nhìn ra?” Harry cong khóe miệng, cả người không ngờ lại tỏ ra rất bình tĩnh, giống như thất bại và mất mát vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Severus cho thầy xem trí nhớ của cậu ấy, lấy hiểu biết của thầy về Harry Potter kia, thầy tin tưởng những lời con vừa nói là sự thật, nhưng mà con tuyệt đối sẽ không tập trung đi miêu tả bản thân đã bị người khác làm tổn thương.” Dumbledore nói dứt khoát.
“Hiệu trưởng, thầy vẫn quan sát tỉ mỉ như thế.” Harry gật gật đầu, nói “Kỳ thật, con muốn hỏi thầy một việc.”
“Là chuyện của Arthur.” Đôi mắt sau cặp kính hình bán nguyệt của Dumbledore lóe ra một tia quang mang.
“Đúng vậy, Albus.” Harry cẩn thận phân tích thần sắc trên mặt đối phương, rồi mới cảm thấy hài lòng khi nhìn thấy một tia không đành lòng cùng áy náy.
Đúng vậy, đây là hiệu trưởng Dumbledore mà cậu quen thuộc.
“Harry, chuyện này…… ”
“Không, hiệu trưởng, thực ra con không phải đến chất vấn thầy.” Harry lắc đầu “Con hiểu được thầy để Weasley tiên sinh ngụy trang bị ếm Imperio đến thăm dò con kỳ thực không tính quá đáng, thật sự! Con chỉ có thể nói thầy vẫn là người thật cẩn thận và khoan dung như vậy. Huống chi, nếu là con sợ cũng không thể nghĩ ra được biện pháp tốt như thầy.”
“Harry…… ”
“Ân?”
“Dù sao đi chăng nữa, thầy cũng thật xin lỗi.” Dumbledore lắc lắc đầu “Thầy rất vui khi con có thể hiểu thầy.”
“Albus.” Harry cười, nụ cười hàm chứa biết bao cảm xúc “Con không còn là đứa nhỏ đập phá đồ đạc trong văn phòng của thầy ở năm học thứ năm nữa rồi. Con đã mất đi rất nhiều thứ, con hiểu được nên quý trọng những thứ mình có được.”
“Vậy thì, vì sao?”
“……” Trầm mặc trong chốc lát, Harry dùng giọng điệu có vẻ khó hiểu hỏi “Cái gì vì sao?”.
“Con vì sao lại muốn chạy trốn khỏi thứ con đã nắm được?” Dumbledore tựa cằm lên hai tay đang đan chéo nhau.
“Con –” Harry đột nhiên dừng lại.
Fawkes ở bên cạnh kêu to một tiếng.
Rồi Harry cảm thấy một cỗ ấm áp dạt dào dâng lên trong lòng, sự ấm áp đó phát ra từ chiếc đũa phép làm từ lông phượng hoàng Fawkes của cậu.
Sự ấm áp đó dường như cho cậu thêm dũng khí.
“Con không biết, Albus.” Harry lắc lắc đầu, lại gật gật đầu “Có lẽ giống như lời con vừa nói, có một phần là vì bản thân con yếu đuối, quá nhiều áp lực và trách nhiệm, cuối cùng buông lơi hết thảy.” Harry ngừng một chút “Còn có, một số thứ khác. Xin lỗi, con thật sự không muốn nói.”
Cuối cùng, cậu lắc đầu nói.
“Thầy hiểu, Harry.” Dumbledore gật đầu “Mỗi người đều có quyền giữ sự riêng tư cho mình, nhưng mong con tin tưởng, nếu một ngày nào đó con cần 1 người để kể ra tất cả thì thầy luôn ở đây.”
Harry bất ngờ ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy ánh mắt từ ái của Dumbledore như trong trí nhớ của cậu.
“Cám ơn, Albus, thật sự cám ơn.” Harry nói xong rồi chống nạng đứng dậy cáo từ.
“Harry.”
“Ân?”
“Con định đi đâu?” Nhìn Harry mơ mơ màng màng đi ra ngoài, Dumbledore có chút dở khóc dở cười, trong mắt của cụ thì dù là Harry hay Snape, đều chỉ là đứa nhỏ của cụ mà thôi.
“Ách” Lúc này, Harry rõ ràng là nghẹn lời, giờ cậu mới phát hiện ra là sáng nay cậu không có chỗ để đi.
“Nếu không ngại, con có thể ở lại Hogwart cho đến khi khai giảng không?” Cuối cùng Harry ấp a ấp úng nói ra thỉnh cầu, còn mang theo đôi mắt xanh ngập nước chớp chớp.
Y chang Lily. Dumbledore trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
“A, điều này chỉ sợ không được, Harry, kỳ thật ký túc xá cho học sinh ở Hogwart sẽ không mở ra vào kỳ nghỉ, nhưng mà với tình trạng của con thì đưa con về nhà Dursley chỉ sợ cũng không thích hợp.”
“Tuyệt đối không thích hợp!” Harry nói như đinh đóng cột, bất luận là lúc nào thì dù cho cậu đã hiểu rõ nhà Dursley, sợ rằng cũng không có ấn tượng tốt với nơi đó.
“Vậy xem ra chỉ có một nơi thích hợp.” Dumbledore vừa nói vừa chớp chớp mắt có vẻ như tâm tình rất tốt.
“Nga, Albus, thầy đừng có nói giỡn.” Giây tiếp theo khi đoán được ý tưởng của Dumbledore, tất nhiên Harry cảm thấy khó có thể chấp nhận.
“Vì sao lại không được?” Severus không phải là một trong những người con kính nể nhất sao?
“Nhưng, chúng con căm ghét lẫn nhau!”
“Nhưng mà Harry, hành vi của con thực là không hề có một chút sức thuyết phục.” Dumbledore trêu ghẹo ám chỉ chuyện vừa rồi Harry vì chú ý đến tâm tình của Snape mà cố ý để đối phương đi.
Thế nhưng lời đó rơi vào tai Harry lại mang một ý khác, mặt cậu bỗng dưng đỏ bừng.
Trời ạ, chuyện ngày hôm qua, Snape sao dám, sao dám!
“Harry, con làm sao vậy?” không hiểu vì sao Harry đột nhiên đỏ mặt, trực giác của Dumledore cho cụ biết cụ đã nói sai ở đâu đó, nhưng sai chỗ nào thì cụ hoàn toàn không biết.
“Con, không, không có gì.” Harry nhất thời luống cuống tay chân “Con nghĩ giáo sư nhất định là hiểu lầm cái gì rồi, việc kia, quan hệ của con và Snape tuyệt đối không tốt, cũng sẽ không tốt. Bất quá, có lẽ ở chỗ y sẽ tiện thám thính hành động của Tử Thần Thực Tử hơn, đúng, chính là như thế, con sẽ ở đó, Albus hành vi của thầy luôn có lý do, cứ như vậy đi.”
Harry nhanh chóng đi đến lò sưởi âm tường, lưu loát thả vào một nắm bột Floo, hô rõ ràng: “Spinner’s End.”
Ánh lửa xanh lóe lên, Harry liền biến mất trong ngọn lửa.
Nhìn Harry đột nhiên biến mất trong ngọn lửa, Dumbledore lúc này mới phản ứng, sau đó hỏi Fawkes bên cạnh: “Ông bạn già, chẳng lẽ bộ dạng bây giờ của ta thực sự khó coi như thế, đến nỗi mà mọi người không muốn đối mặt với bộ mặt già nua của ta dù trong chốc lát? ”
Trả lời Dumbledore là một tiếng kêu dài.
“Nga, ông bạn già, ta biết chỉ có ngươi là tốt nhất, trước tiên ta nên thừa dịp Voldemort còn chưa tập kích tiệm kẹo Muggle thưởng thức chanh tuyết bảo của ta đi.” Albus có chút cảm động vuốt lông Fawkes, lầm bầm nhìn phượng hoàng lười biếng cuộn tròn dưới tay cụ.
Mà cùng lúc đó, sau ba giây, khi Harry một lần nữa xuất hiện tại Spinner’s End lạnh lẽo thì cậu mới ý thức được mình đã làm một chuyện ngu xuẩn như thế nào.
Ở cùng Snape cho đến khai giảng? Cứ thế ở nơi đã xảy ra tình huống xấu hổ như đêm qua, nga, tất thối Merlin, thế giới này còn có thể tồi tệ hơn không?
Có lẽ là có thể?
Lúc Snape đen mặt xuất hiện trước mặt Harry, cậu bỗng cảm thấy dù cho bây giờ cậu đứng trước mặt Voldemort một lần nữa thì cũng không hỏng bét như thế này.
“Potter.”
Sau khi Snape đứng trước mặt Harry phun ra âm thanh đầu tiên, trong lòng Harry liền lặng lẽ tăng thêm một câu chú thích, chắn chắn sẽ không hỏng bét hơn.