Biên: Kidlove
Mạt Hương đứng ở một bên vừa nghe Mạc Cửu Khánh nói, nàng ta còn không kịp cân nhắc những chuyện khác thì bị tầm mắt của mọi người nhìn nên chỉ có thể làm theo lời của Mạc Cửu Khanh.
Mạc Uyển Uyển cũng không nghĩ tới Mạc Cửu Khanh có năng lực ứng biến nhanh như vậy, chính nàng mãi mới nghĩ được một chiêu, vậy mà Mạc Cửu Khanh có thể phá nhanh chiêu đó như vậy.
"Cửu Khanh, muội cũng mau trở lại nhé. Chuyện này cứ tính như thế đi, chúng ta không nên so đo với Tử Thiến, tính tình Tử Thiến khá thẳng, nhưng bản tính nàng không xấu." Mạc Uyển Uyển được thị nữ Mạt Hương đỡ thì đi tới bên người Mạc Cửu Khanh, hơi dừng lại và nhẹ giọng nói.
"Tỷ tỷ yên tâm đi, nếu chuyện không liên quan đến Cửu Khanh, Cửu Khanh sẽ không làm khó Vương tiểu thư, chẳng qua muội chỉ hi vọng có thể qua chuyện lần này để cho Vương tiểu thư một bài học, cô nương ấy chớ tùy tiện vu oan một người, giống như nghe theo hoặc bịa đặt lời đồn thì chính lời đồn đại mới là vũ khí giết chết một người." Mạc Cửu Khanh nhẹ giọng đáp lại Mạc Uyển Uyển, nhưng ánh mắt nàng lại không hề chớp nhìn Vương Tử Thiến.
Mọi người nghe hiểu ý tứ của Mạc Cửu Khanh, cũng biết hàm ý trong câu nói của Mạc Cửu Khanh, ở xã hội này, quả thật chính là như thế, mọi người chỉ nghe nói về lời đồn mà không tìm kiếm đáp án chân chính, mà trong những lời đồn đó lại có thể chân chính buộc một người phải chết.
Mọi người cũng có chút áy náy, họ lúc đầu cũng phụ họa vì muốn xem cuộc vui, nếu không phải tâm tính của Mạc Cửu Khanh kiên định lại cơ trí thì chỉ sợ đã xảy ra một chuyện hiểu lầm.
"Cửu Khanh nói rất đúng, tin tưởng sau này Tử Thiến sẽ sửa lại." Mạc Uyển Uyển gượng ép vui vẻ lên giọng nói.
Mà Vương Tử Thiến nghe Mạc Cửu Khanh và Mạc Uyển Uyển nói thì siết chặt quả đấm không nói thêm gì nữa, đợi sau khi Mạc Uyển Uyển rời đi thì Vương Tử Thiến mới ngẩng đầu nhìn Mạc Cửu Khanh.
"Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy!" Vương Tử Thiến đi tới bên người Mạc Cửu Khanh, cáu kỉnh nói.
Mạc Cửu Khanh nhướng mày nói: "Tùy thời phụng bồi."
Dứt lời liền lướt qua Vương Tử Thiến chuẩn bị rời đi. Mạc Cửu Khanh vừa dứt lời thì lướt qua Vương Tử Thiến chuẩn bị rời đi.
"Ngươi cùng lắm chỉ là kẻ ngu! Có gì mà phải kiêu ngạo chứ! Chuyện ngày hôm nay coi như ngươi chứng minh ngươi trong sạch thì sao chứ? Ngươi cũng chỉ để người khác tin ngươi, nhưng chuyện ngươi là kẻ ngu thì vĩnh viễn không che dấu được! Vương Tử Thiến bị thái độ châm chọc của Mạc Cửu Khanh chọc giận, lập tức chặn ở trước người Mạc Cửu Khanh, phẫn nộ nói.
“Vậy ngươi cũng cần phải nhớ rõ, ngươi từng bị một ngươi ngu dại đánh bại, hơn nữa còn thất bại rất thảm hại!” Nghe Vương Tử Thiến nói vậy, Mạc Cửu Khanh ánh mắt lạnh lùng, nàng ghé sát vào Vương Tử Thiến giễu cợt nói.
Vương Tử Thiến vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói xong thì phẫn nộ giơ tay lên muốn đánh Mạc Cửu Khanh.
Nhưng Mạc Cửu Khanh tay lanh mắt lẹ ngăn cản, nàng hơi dùng lực một tay nắm cánh tay của Vương Tử Thiến khiến Vương Tử Thiến vì đau nên mặt mũi nhăn nhó một chút.
"Ta cho ngươi nhớ rõ, bất kể là vũ lực hay là thông minh, ta đều có thể nghiền ép ngươi không chút khó khăn. Nếu ngươi muốn chơi ta, ta có thể phụng bồi, nhưng nếu ngươi không chơi nổi với ta thì chớ trách ta không chút khách khí.” Mạc Cửu Khanh nắm chặt tay của Vương Tử Thiến, trong mắt hoa đào lóe lên sát ý rồi chợt biến mất.
Mạc Cửu Khanh dứt lời, nàng không chờ phản ứng của Vương Tử Thiến mà vung tay đi qua bên người Vương Tử Thiến.
Mạc Cửu Khanh quay đầu nhìn về phía chưởng quỷ Chiết Tử viện, khẽ vuốt cầm nói: "Đa tạ."
Mọi người ở đây đều đã sớm bị một loạt động tác của Mạc Cửu Khanh làm khiếp sợ. Đợi đến khi phục hồi tinh thần thì đã thấy Mạc Cửu Khanh mang theo thị nữ của mình rời khỏi Chiết Tử Viện.
Một lần nữa, nhìn bóng lưng cứng cỏi bất khuất khiến mọi người có cái nhìn khác về nàng.
Vương Tử Thiền nhìn bóng lưng của Mạc Cửu Khanh rời đi thì cũng thề rằng nàng nhất định phải để cho Mạc Uyển Uyển và Mạc Cửu Khanh bị trừng phạt! Nếu như không đem toàn bộ sỉ nhục ngày hôm nay hoàn trả cho các nàng thì nàng không phải là Vương Tử Thiến!
"Ôi chao, Đại thiếu gia, ta nói đích nữ phủ Tướng Quân này thật đúng là rất quyết đoán nhé, ta vừa rồi cũng bị khiếp sợ đấy." Lan Niệm thấy Mạc Cửu Khanh đi, thì quay đầu nhìn nam tử nằm ở trên giường mềm, nói.
Hắn xoay người lại thì thấy nam tử đã đứng dậy.