Biên: Kidlove
Phản ứng đầu tiên của Mạc Cửu Khanh khi nghe nam tử nói mấy lời như vậy là cảm nhận qua hơi thở kiêu ngạo và lạnh lùng của người nọ. Nghĩ như vậy, Mạc Cửu Khanh không khỏi nhếch môi khẽ cười, nói: “Đối với cái nhấc tay của huynh mà nói, ta rất cảm kích, nếu sau này huynh có chuyện gì cần ta giúp một tay, ngươi có thể cho người tới Chiết Tử viện nói với ta. Nếu ta tiện tay cũng có thể giúp ngươi.”
Nam tử vừa nghe lời nói của Mạc Cửu Khanh thì bất giác cười khẽ, mặc dù giọng nói của hắn trầm thấp nhưng thành thật chất phác lại có thể mê hoặc lòng người.
"Ngươi không sợ ta sẽ cho ngươi đi giết người phóng hỏa?" Nam tử hờ hững nói, trong giọng nói có phần gấp gáp.
"Chẳng lẽ huynh chưa từng nghe câu chết không nhận nợ sao? Cùng đống cặn bã kia là một dạng." Mạc Cửu Khanh không để ý mà hơi nhíu mày nói.
Nam tử nhìn bộ dáng lạnh nhạt và ghét bỏ của Mạc Cửu Khanh thì rất khó đem nữ tử vừa tinh quái trước mắt này cùng với nữ tử thông minh kiêu ngạo vừa mới lúc này đặt chung một chỗ với nhau.
Mặc dù mâu thuẫn, nhưng hết lần này tới lần khác lại là cùng một người.
Tiểu hồ ly này, thật ngoài ý muốn khiến hắn lưu tâm
"Lời của ngươi ta nhớ kỹ." Nam tử không tử chủ đưa tay vuốt tóc Mạc Cửu Khanh và khẽ nhếch môi mỏng nhẹ giọng nói.
Khi phát hiện hành động của mình, nam tử có chút thất thần nên nhanh chóng thu tay lại, nói: "Thất lễ."
Dứt lời, thân hình thoáng một cái biến mất ở trước mắt Mạc Cửu Khanh.
Cho đến khi nam tử biến mất, Mạc Cửu Khanh mới hồi thần, nàng vậy mà khinh thường, làm sao có thể... Người xa lạ ở bên người nàng vậy mà nàng không hề có chút phòng bị?
Nhanh chóng đuổi theo thân ảnh nam tử, lại phát hiện ngõ hẻm dài này đã sớm không có một bóng người.
Đi ra ngõ hẻm, Mạc Cửu Khanh nhìn Tử Tô ở một bên nóng nảy chờ đợi nói: "Tử Tô, mới vừa rồi em có thấy người nào đi ra ngoài từ đây không?"
Tử Tô kỳ quái nhìn Mạc Cửu Khanh, nói: "Chủ tử, em luôn luôn ở đây, trừ người ra không có bất kỳ người nào ra ngoài."
Mạc Cửu Khanh vừa nghe Tử Tô nói thì con mắt hoa đào hẹp dài khẽ híp một cái, nàng đối với nam tử kia càng tò mò, rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho quản sự Chiết Tử viện nghe lời như vậy, lại có công lực thâm sâu khó dò như vậy.
Không ngờ ở thời đại này lại có rất nhiều người thâm tàng bất lộ như vậy
Bây giờ nàng nhất định phải tích góp năng lực, cánh chim còn yếu không thể chịu nổi gió lớn, tốt nhát là tránh chọc vào những điều phiền toái.
"Nhị tiểu thư, người đã trở về. Tướng Quân đã chờ người rất lâu!"
Mạc Cửu Khanh để Tử Tang đi mời đại phu, còn mình và Tử Tô cùng nhau dẫn đại phu trở về phủ Tướng quân, khi nàng vừa tới cửa thì Liễu quản gia đã cuống quýt tiến lên đón người, nói:
Mạc Cửu Khanh vừa nghe lão quản gia họ Liễu nói, không chút hoang mang, nàng hờ hững nói: "Ngươi biết phụ thân tìm ta có chuyện gì không?"
"Tiểu nhân cũng không rõ lắm, lúc đại tiểu thư trở về đã bị hôn mê, Tướng Quân tức giận, Mạt Hương nói ra chuyện xảy ra ở Chiết Tử viện, sau đó Tướng Quân muốn tìm Nhị tiểu thư." Lão Liễu quản gia nơm nớp lo sợ nói.
Nhớ lại bộ dáng phẫn nộ mới vừa rồi của Tướng Quân, lão Liễu vẫn còn chút lo lắng.
Vừa mới xoa dịu quan hệ phụ mẫu, chẳng lẽ lại bởi vì chuyện này mà bắt đầu lại từ đầu sao?
Mạc Cửu Khanh vừa định nói chuyện, lại nghe được một tiếng mắng mỏ giận giữ vang lên, chấn động lòng người.
"Con còn biết trở về?"
Nghe được tiếng hô kia, Mạc Cửu Khanh hơi nheo mắt, lão Liễu nhìn bộ dáng của Mạc Cửu Khanh tưởng rằng nàng bị sợ nên choáng váng.
"Phụ thân sao lại ra đây? Cửu Khanh vừa mới đại phu tới, tỷ tỷ con hiện giờ khỏe không?" Mạc Cửu Khanh xoay người nhìn Mạc Hạo Thiên đi về phía cửa, lễ phép nói.