• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

--- ------ ------ ------ ---

Một lúc sau, cửa phòng vệ sinh từ từ mở ra, Tôn Thái đi trước, tôi còn tưởng cậu ta nhất định sẽ bị đấnh cho sưng mày sưng mặt, nhưng không hề, chỉ có điều bộ đồng phục trên người xộc xệch, thần thái bơ phờ, bộ dạng nhếch nhác.

Cậu ta nhìn tôi, lí nhí nói gì đó, nhưng lại không thốt ra lời, mặt lúc trắng lúc đỏ. Tần Xuyên đứng sau điểm mạnh vào vai cậu ta một cái, lúc ấy cậu ta mới lắp bắp thành tiếng: “Tạ Kiều, mình xin lỗi.”

Nói thật, trước kia tôi cũng ảo tưởng rằng Tôn Thái sẽ bảo vệ tôi trước mọi người, sẽ giơ tay ra kéo tôi dậy khi người khác chế giễu tôi, xoa đầu an ủi tôi khi tôi thất vọng đơn độc nhất. Nhưng cậu ta chưa từng làm như thế, lúc tôi rơi xuống giếng cậu ta còn tiện thể ném thêm tảng đá theo, khi tôi cheo leo trên bờ vực thẳm cậu ta giẫm thêm một cái vào tay tôi. Hận thì không hẳn, cũng không ghét, tôi giờ không còn bất kỳ cảm xúc nào với con người này nữa.

Nhờ cậu ta mà tôi biết, cảm giác thích một người là như thế nào, nhưng cũng chính nhờ cậu tâ mà tôi biết cảm giác bị người khác chán ghét.

Khi thích một người phải bỏ ra rất nhiều dũng cảm, có được mọi niềm vui, nhưng vào giây phút bạn biết người ấy không thích bạn, toàn bộ sự dũng cảm và niềm vui ấy quay ngược trở lại căn bạn. Thích càng nhiều, thì bị cắn càng đau.

Nhưng dù nói thế nào đi nữa, lời xin lỗi muộn màng này, cũng khiến lòng tôi thấy nhẹ nhàng hơn, có điều bộ dạng hèn hạ của cậu ta lúc này khiến tôi thật mất mặt. Đúng lúc ấy tên ngốc Tần Xuyên không thức thời lại nghênh ngang bước lên, khoác vai Tôn Thái như thân thiết lắm, nói với tôi bằng giọng như kể công: “Chẳng phải cậu thích cậu ta à? Tôi cảnh cáo cậu ta, để cậu ta phải đối tốt với cậu hơn!”

Tôi tức tới đỏ bừng mặt, không thèm nhìn Tôn Thái lấy một cái, tôi gào lên với Tần Xuyên: “Cậu ta là cái thá gì chứ! Ai thích cậu ta! Tần Thủy Hoàng chết tiệt!”

Nói xong tôi bèn quay đầu bỏ đi, không thèm quan tâm xem những kẻ đằng sau mình hóa đá tại chỗ như thế nào, chẳng màng tới sắc mặt của Tôn Thái tím như gan lợn, hay thận lợn, mặc kệ Tần Xuyên tức tối tới vẹo mũi hay không.

Tôi có cảm giác thật sự hả giận, mất mặt một thời gian dài như thế, cuối cùng cũng có ngày lấy lại được thể diện.

Gió xuân mơn man, ánh nắng ấm áp xuyên qua tòa nhà giảng đường phủ một màu vàng óng lên người tôi, tôi ngẩng đầu bật cười, lòng thầm nghĩ, thôi bỏ đi, lần dau gặp Tần Xuyên sẽ xin lỗi và cảm ơn cậu ta luôn!

Tôi có một ngày an lành nhất từ sau khi nhập học cho tới nay. Đừng nói là tiếng cười nhạo, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có.

Cảnh tượng sáng sớm nay ở ngoài cổng trường bị rất nhiều người nhìn thấy, lại thêm một số người khác chứng kiến việc xảy ra ở khu vệ sinh nam, sự việc nhanh chóng lan truyền, sau đó được phóng đại một cách khủng khiếp, cuối cùng bị miêu tả thành truyền thuyết về băng đảng xã hội đen trên giang hồ. Kết luận là: Tạ Kiều có người chống lưng, người đó chính là lão đại của trường 421.

Là người con gái được lão đại “bao”, tôi nhận được phúc lợi và sự kính sợ của kẻ ngồi trên cao không sợ lạnh. Vào nhà vệ sinh trong giờ ra chơi, bình thường tôi vẫn luôn bị các nữ sinh khác vậy quanh cười nhạo, thỉnh thoảng bị họ “bất cẩn” làm bắn nước vào người, bây giờ thậm chí còn không cần xếp hàng, bọn họ đồng loạt đứng tránh dạt sang một bên, nhường căn phòng duy nhất có cửa ở trong cùng cho tôi dùng; ra hành lang lấy nước, bình thường sẽ bị người khác cố ý chen ngang, nhưng bây giờ, chỉ cần tôi đứng trong hàng, những người đứng trước tôi sẽ tự động biến mất, tôi luôn là người đứng đầu, cong người đứng thứ hai thì giữ khoảng cách với tôi từ năm mét trở lên; buổi trưa đi lấy cơm, ngày trước bọn họ toàn gí cho tôi những hộp cơm có nước canh sánh ra ngoài, nhưng bây giờ khi tôi giơ tay ra lấy những người khác sẽ lập tức rụt tay về, tôi muốn lấy hộp nào thì lấy.

Mắt tôi quét tới đâu, mọi người run rẩy tới đấy. Cảm giác này thật sự là…vừa sảng khoái lại vừa cô đơn!

Tan học tôi lại gặp Tần Xuyên ở cổng trường, cậu ra lạnh mặt, vừa liếc nhìn tôi qua khóe mắt vừa hút thuốc, tôi dắt xe tới trước mặt cậu ta, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, cậu ta vẫn không để ý tới tôi. Cho tới khi tôi thực sự không thể nhịn được nữa mà toét miệng cười, lúc ấy Tần Xuyên cũng cười.

“Mắt mũi cậu làm sao thế! Nhìn trúng thằng ấy ở điểm nào, tôi còn chẳng buốn đánh nó.” Tần Xuyên khinh miệt nói.

“Đáng ghét! Không được nói bậy!” Tôi đá cậu ta một cái, “Tại sao mọi người lại bảo cậu là lão đại của trường 421?” Tôi nhìn cậu ta từ đầu tới chân, cảm thấy ngoài việc cậu ta cao hơn một chút so với lúc chuyển đi ra, chẳng có thay đổi gì ghê gớm, làm thế nào mà vừa chân ướt chân ráo lên cấp II đã có thể hô mưa gọi gió như thế?

“Đương nhiên là do đánh nhau mà ra!” Tần Xuyên vuốt vuốt tóc mái làm dáng, mái tóc húi cua bị cậu ta vuốt một hồi dựng ngược hết cả lên, nhìn rất nực cười, nhưng cậu ta lại chẳng phát hiện ra ý cười tràn ngập trong mắt tôi, nghênh ngang huých “người anh em” bên cạnh, “Đại Long, nói cho bạn tao nghe đi.”

Đại Long còn cao hơn Tần Xuyên cả nửa cái đầu, trước kia mỗi khi nhìn thấy cậu ta, từ xa cảm thấy người này cao lớn lừng lững, mặt mũi khủng bố đáng sợ, nhưng giờ nhìn gần lại thấy không đáng sợ như mình nghĩ, đặc biệt khi thấy vết dầu mỡ ở vạt áo trước và ống tay áo đen sì, tôi càng không thấy sợ hãi chút nào nữa.

“Đúng vậy đúng vậy! Khi đó lão đại đến lấy cơm ở nhà ăn, kết quả bị anh Cường vốn là lão đại tiền nhiệm…à, Lý Cường chứ, cố ý hất đổ cả hộp cơm, hất xong không thèm xin lỗi, lão đại mới xông lên cho Lý Cường một trận, kết quả là…”

Đại Long không ngừng lặp đi lặp lại từ “kết quả là” nhưng mãi vẫn chưa thấy kết quả đâu, Tần Xuyên sốt ruộc ngắt lời cậu ta: “Mày cũng biết tao thích ăn cà tím xào nhất, lại thêm thằng đó xui xẻo, hôm đó vừa khéo có món cà tím xào, món cà tím xào của trường mình là số một, mãi tao mới múc được một ít, chưa kịp ăn miếng nào, ngay cả mùi còn chưa kịp ngửi đã bị thằng đó hất đổ, thế thì tao biết phải làm sao? Đánh chứ còn gì nữa! Đánh xong tao mới biết, nghe nói nó là lão đại trong trường, sau trận ấy nó bị tao đánh cho quá thảm chắc chắn không thể xưng đại xưng nhị gì nữa, hoàng đế phải thay nhau mà làm, hôm nay đến lượt tao, ha ha ha.”

Tần Xuyên vừa nói vừa ngửa cổ lên cười ha hả. mấy tên bạn cậu ta cũng phụ họa cười theo, tối nhếch mép cố nặn ra nụ cườimà không cười nổi, cảm thấy lo lắng cho sự ngốc nghếch khờ dại của lão đại lẫn đám anh em của lão đại trường 421.

“Nếu hôm đó làm món ớt xanh xào trứng gà thì sao?”

“Thế thì thôi, dù sao tao cũng không thích ăn món đấy.”

Tần Xuyên phất tay hờ hững rồi lại bật cười, bọn Đại Long vẫn tiếp tục cười theo, nhưng rõ ràng tiếng cười lần này có chút khiên cưỡng, hẳn bọn họ cũng đang lo lắng cho IQ của vị lão đại mà mình đi theo.

“Tôi về đây…” Tôi sa sầm mặt dắt xe đi.

“Đừng đừng đừng, đi uống nước ngọt đi!” Tần Xuyên kéo ghi đông xe đạp của tôi lại, rồi quay đầu sai đàn em: “Đi mua hai lon nước Blackcurrant1!”

1 Blackcurrant là phúc bồn tử đen, còn gọi là nho Pháp đen.

Đại Long vâng dạ rồi chạy đi, tôi thích nhất món nước nho nên cũng chẳng giằng co nữa mà đứng chờ.

Từ ngày hôm ấy, trong đám “côn đồ” của trường 421 đứng ở cổng trường trung học cơ sở Đăng Hoa, có thêm một dáng người nhỏ bémặc đồng phục của trường nữa. Không phải tôi bỏ sáng theo tối, chỉ là ở Đăng Hoa chẳng ai dám gây sự với tôi cũng chẳng ai dám chơi cùng tôi, tôi bị ép phải lên Lương Sơn Bạc. Đương nhiên, trong mắt tôi, bọn Tần Xuyên chẳng phải lục lâm hảo hán thật sự gì cả, cùng lắm cũng chỉ được gọi là một nhóm ô hợp.

Có điều, chính nhờ nhóm ô hợp này mà tôi mới có bạn để chơi.

Năm 1997, Hồng Kông được trao trả về Trung Quốc. Ngày trao trả mỗi lúc một gần, thời kỳ sinh lý của tôi cũng bắt đầu.

Tôi không biết liệu có phải thứ được gọi là “bà dì” kia đều giống nhau hay không, so với những lần hung hãn ào ạt sau này, thì lần đầu tiên “bà dì” ấy đến vô cùng lặng lẽ, đến nỗi mà người đầu tiên phát hiện ra sự có mặt của “bà dì” không phải tôi mà lại là Tần Xuyên.

Trong lúc tôi đang đứng ngoài cổng trường vui vẻ trò truyện với bọn Tần Xuyên, Đại Long thì đột nhiên bị Tần Xuyên túm chặt lấy, không nói không rằng cởi áo sơ mi kẻ ca rô của mình ra, đi tới quấn chặt tôi trong đó.

“Cậu làm gì thế?” Tôi ngạc nhiên.

“Cậu mau quấn áo quanh eo đi!” Cậu ta bối rối nói.

“Tại sao? Không cần!” Tôi còn tưởng cậu ta định giở trò gì, nên giằng ra không chịu phối hợp.

“Mau lên!” Tần Xuyên cuống, đành lấy thân mình đứng chắn cho tôi.

“Trời ạ, tôi không quấn đâu! Nhìn như cái đuôi ấy trông khó coi chết đi được!”

“Cậu!”

“Cậu gì mà cậu!”

“Cậu…cái đó của cậu đến rồi!”

“Cái nào?” Tôi hoang mang nhìn Tần Xuyên.

Đại Long thấy chúng tôi thì thầm, bền đi tới hỏi: “Lão đại, sao thế?”

“Mày đi mua kem đi! À không, mua nước ngọt, loại không lạnh!” Tần Xuyên cuống quýt tìm cách đuổi Đại Long đi.

“Rốt cuộc cậu định làm gì?” Thấy Đại Long đi xa rồi, tôi khoanh tay trước ngực hỏi.

“Không phải đây là lần đầu đấy chứ?” Tần Xuyên đỏ bừng mặt.

“Cái gì mà lần đầu lần cuối?”

“Chính là cái ấy! Cái mà con gái các cậu mỗi tháng tới một lần ấy!”

Tôi lập tức ngẩn ra, đột nhiên hiểu điều gì mà cậu ta đang cố ám chỉ. Khi đó tôi cũng loáng thoát biết rằng hàng tháng con gái đều sẽ có kinh nguyệt, trong những tiết thể dục thường có một, hai bạn nữ giơ tay nói mình không khỏe, vậy là sẽ được thầy cho nghỉ. Lưu Văn Văn chính là một trong số những người như thế, mỗi lần giơ tay vẻ mặt cậu cô nàng đều kiêu ngạo một cách thần bí. Nhưng cụ thể chuyện kinh nguyệt đó như thế nào thì tôi chẳng hiểu. Gia đình tôi là gia đình truyền thống kiểu Trung Quốc, hay xấu hổ, người lớn không bao giờ giảng giải kỹ cho trẻ con những chuyện như thế, còn các tiết sinh học ở trường cũng tiến hành hết sức qua quýt trong tiếng cười rúc rích của đám nam sinh. Tôi không hề có tâm lý chuẩn bị cho lần đầu tiên này, mà tôi cũng không ngờ nó đến nhanh và tùy tiện như vậy.

Tôi cũng đờ người như bù nhìn rơm, quấn chặt chiếc áo của Tần Xuyên, cậu ta đá đá chân, bối rối nói: “Quần bị bẩn rồi, cậu quấn áo che đi trước đã, rồi đi mua…mua băng vệ sinh.”

Ba từ “băng vệ sinh” khiến tôi đỏ rực cả mặt, quay người cắm đầu cắm cổ chạy vào cửa hàng tạp hóa, vừa đúng gặp Đại Long mua nước ngọt đi ra, cậu ta cười ha ha bảo: “Kiều Kiều, lão đại lại sai cậu đi mua gì à? Để tôi mua giúp cậu?”

“Không cần!” Tôi bực bội đáp.

Cuối cùng vẫn là chiếc áo sơ mi của Tần Xuyên đã giúp tôi thoát được kiếp nạn đầu đời đó, lúc trả áo cho cậu ta tôi không cám ơn, ngược lại còn lầm bầm mắng cậu ta là lưu manh, Tần Xuyên tức điên mắng tôi là làm việc tốt còn bị hiểu lầm. Tôi cãi giễu cậu ta là cái gì cũng biết, cậu ta lại chế nhạo tôi rằng có chuyện ấy mà cũng không biết. Bất luận thế nào, chuyện này bị cậu ta biết rõ như thế, thật quá mất mặt.

Bé trai bé gái rồi sẽ trưởng thành thành thiếu nam thiếu nữ, sau đó lại thành đàn ông đàn bà, đây chính là bắt đầu của tất cả mọi chuyện. Tần Xuyên vỡ giọng, còn tôi bắt đầu mỗi tháng đón “bà dì” tới thăm một lần, chúng tôi dần dần thay đổi. Những thay đổi mang tính quyết định lặng lẽ đâm chồi nảy mầm. chúng tôi không còn thấy thân thuộc với nhau nữa, nhưng càng như thế lại càng muốn tiếp cận gần gũi nhau hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK