“Không sao, tôi hiểu. Cậu trọng sắc khinh bạn, tôi không hi vọng cậu có được sự giác ngộ cao đâu.” Tối cố ý khích cậu ta.
“Xì, còn nói không giận!”
“Hai người các cậu…yêu nhau thế nào, thật sự là vì chuẩn bị tặng tôi niềm vui bất ngờ vào ngày sinh nhật à?” Tôi tò mò.
“Cũng chẳng thế nào, vừa nghỉ hè xong Lưu Văn Văn gọi cho tôi mấy lần, ấp a ấp úng, sau đó nghe tôi nói phải đi Quảng Châu nên cô ấy đến nhà tìm tôi. Một cô bé mặt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa đứng trước mặt tôi, tim tôi có phải làm bằng đá đâu, thế là…cái đó đó!”
Vừa nghe Tần Xuyên nói tôi đã hiểu đại khái, tóm lại vẫn do Lưu Văn Văn chủ động, nhẹ nhàng bắt thóp Tần Xuyên. Tôi tức giận vì sự đại khái qua loa của cậu ta, “Chẳng phải cậu nói cậu không thích có bạn gái à?”
“Cậu cũng nói cả đời này chỉ thích một mình anh Tiểu Thuyền, thế mà cuối cùng lại bị mê hoặc bởi cái tên Tôn Thái kia.”
“Cút! Tôi chẳng bị mê hoặc bởi ai cả!” Nghĩ đến anh Tiểu Thuyền, lòng tôi ấm áp, tôi không kìm nén được mà kể với Tần Xuyên: “Đương nhiên cả đời này tôi chỉ thích một mình anh Tiều Thuyền thôi, hôm nay anh Tiểu Thuyền đã về thăm tôi, tôi đã hứa với anh ấy rồi, sẽ thi vào trường cấp III của anh ấy!”
Ở đầu dây bên kia Tần Xuyên im lặng mất mấy giây, tôi còn tưởng bị mất tín hiệu, “A lô” mấy lần cậu ta mới ậm ự đánh tiếng.
Khi tôi hào hừng kể cho cậu ta nghe về anh Tiểu Thuyền, cậu ta lại hờ hững như không mấy nhiệt tình nghe. Về sau nói mệt, tôi đành cúp máy.
Hôm nay, lâu lắm rồi tôi mới được ngủ một giấc ngon lành như thế, trong mơ là nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của anh Tiểu Thuyền.
Lên lớp 9, bạn bè ít nhiều cũng bắt đầu căng thẳng hơn, còn tôi, chưa bao giờ tôi có được sự thoải mái. Trong khi họ túm năm tụm ba bàn luận xem thi cấp III phải làm thế nào, thi vào trường cấp III gì, hoặc nếu không còn cách nào khác sẽ đi học trung cấp kỹ thuật hay trung cấp dạy nghề thì từ lâu tôi đã hạ quyết tâm, đó chính là trường trung học Tứ Trung.
Mặc dù những lúc ở trước mặt bọn Tần Xuyên, Lưu Văn Văn luôn ra vẻ cổ vũ và ủng hộ việc tôi thi vào trung học Tứ Trung, nhưng tôi biết, thực ra cô ta rất coi thường điều ấy. Đại khái là cô ta đem chuyện tôi muốn thi vào trung học Tứ Trung ra nói cho tất cả những bạn khác trong lớp biết, và rõ ràng là bọn họ đều không tin tôi có thể thi đỗ, tôi còn tận mắt thấy cô ta và bạn ngồi cùng bàn tụm lại một chỗ, vừa nhìn tôi làm đề vừa cười úc rích chế nhạo.
Khi ấy thành tích học tập của tôi đúng là rất bình thường, không bị áp lực bởi chức danh lớp phó học tập, trong lớp thành tích của tôi chỉ ở mức trung bình. Nhưng có anh Tiểu Thuyền làm động lực, tôi bắt đầu rất chăm chỉ. Kỳ thi tháng đầu tiên của lớp, từ vị trí số mười chín tôi đã vươn lên vị trí số sáu. Thầy giáo đã tuyên dương sự tiến bộ của tôi trước cả lớp, không biết ai rỗi miệng, nói Tạ Kiều muốn thi vào trung họ Tứ Trung thế là các bạn đều phá lên cười. Nếu là trước kia, tôi sẽ tức giận mà khóc lóc một trận cho hả, nhưng hôm đó tôi vô cùng bình thản, những lời chế giễu đó càng thôi thúc tôi hơn, thôi thúc tôi nhanh chóng chạy về phía anh Tiểu Thuyền. Ban đầu Tần Xuyên cũng không để ý tới việc tôi muốn thi vào trường trung học Tứ Trung, nhưng khi cậu ta thấy tôi, một kẻ lười tới nỗi đầu ngón chân cũng chẳng buồn động đậy, lại vì ba mươi điểm cộng thêm của môn thi thể dục cuối kỳ mà sáng nào cũng dậy từ sớm đến sân vận động của trường để tập chạy, thì cuối cùng cũng hiểu được quyết tâm của tôi. Vậy là, cậu ta không còn kéo tôi cùng đi chơi cùng cả nhóm nữa, thậm chí còn cùng Đại Long phụ trách bữa ăn sáng và bữa ăn thêm cho tôi, cổ vũ động viên tôi.
Sáng nào Đại Long cũng mang đồ ăn sáng cho tôi, và luôn là món bánh kếp vỏ mềm, đồng thời cậu ta cũng sẽ mua cho Lưu Văn Văn một phần không hành theo lời dặn dò của Tần Xuyên. Buổi tối, vì là trường có thành tích cao nhất từ dưới lên nên trường 421 không học thêm, Tần Xuyên lại sai Đại Long đến cửa hàng ăn nhanh Hàn Quốc Lạc Cát Sĩ mua hamburger cho tôi, tôi ăn hamburger thịt bò còn Lưu Văn Văn lại ăn tôm, tóm lại hai chúng tôi không bao giờ ăn cùng một loại.
Lưu Văn Văn không giống tôi, không “đũa mốc chòi mâm son” muốn thi vào trường trung học tốt nhất Bắc Kinh, cô ta chỉ cần thi đỗ trung học Đăng Hoa là đã thấy thõa mãn rồi, hơn nữa bình thường thành tích của cô ta không tệ nên không áp lực bằng tôi. Thời gian đó, ngày nào cô ta và Tần Xuyên cũng ở bên nhau, cộng lại có khi còn nhiều hơn tôi và Tần Xuyên từ trước tới giờ. Mặc dù cô ta vẫn rất không thích việc Tần Xuyên mua bánh kếp và hamburger cho tôi, nhưng thái độ của cô ta đối với tôi đã tốt hơn trước một chút. Nghĩ lại thì, nếu không có chuyện chạy tám trăm mét sau đó, không chừng cô ta còn muốn làm bạn với tôi ấy chứ.
Sáng sớm hôm ấy tôi thấy dạ dày rất khó chịu, trời đầu đông vừa tối vừa lạnh, vốn định làm biếng không dậy chạy nữa, nhưng nghí đến lời ước hẹn với anh Tiểu Thuyền tôi đành nghiến răng bò ra khỏi giường. Lúc đến trường, Đại Long đưa bánh kếp cho tôi như thường lệ, tôi chỉ cắn một miếng rồi không ăn nữa, tôi còn tưởng do tối hôm trước ăn thịt kho nhiều quá nên bị đầy bụng, chạy một lát sẽ đỡ hơn, ai ngờ chưa chạy chưa được hai trăm mét, dạ dày bắt đầu đau dữ dội.
Vốn bình thường tôi luôn chạy trước Lưu Văn Văn, lần này cô ta nhanh chóng vượt qua tôi, Tần Xuyên đứng từ xa phát hiện sự bất thường bèn gọi Lưu Văn Văn bảo cô ta đợi, nhưng Tần Xuyên còn chưa nói hết câu tôi đã ngã nhào xuống sân vận động, về sau tôi chẳng biết gì nữa.
Khi tôi mở mắt ra đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Xuyên và Đại Long, toi nằm trên giường trong phòng cấp cứu, tay còn đang bị truyền nước.
“Tôi bị làm sao thế?” Tôi yếu ớt hỏi.
“Cậu…” Đại Long ngập ngừng định nói lại thôi, tôi nhìn Tần Xuyên, Tần Xuyên quay đầu đi.
“Tôi không bị bệnh máy trắng đấy chứ?”
Nhìn bộ dạng của hai người bọn họ tôi sợ giật nảy cả mình, tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh mình chẳng sống được bao lâu nữa, nhạc nền lập tức tự động chuyển thành nhạc trong các bộ phim sến súa của Hàn Quốc. Tôi nghĩ, tôi không cần phải tập chạy, không cần thi cấp III, không cần vào trung học Tứ Trung cùng anh Tiểu Thuyền nữa. Từ nay về sau tôi sẽ nằm mãi ở đây và yếu dần đi, cho tới lúc sắp chết mọi người lại vây quanh giường tôi giống Đại Long, Tần Xuyên lúc này, không chừng khi ấy Lưu Văn Văn cũng nhỏ lệ vì tôi ấy chứ. Cuối cùng, trước lúc lâm chung, tôi sẽ yêu cầu được gặp anh Tiểu Thuyền lần cuối, đứt quãng thều thào nói với anh rằng, ngay từ khi bắt đầu có ký ức tôi đã bắt đầu thích anh rồi, thích cả đời này.
Nghĩ đến đây nước mắt tôi bắt đầu chảy, tôi ngẩng đầu nhìn vị bác sĩ mặc áo blu trắng, run rẩy hỏi: “Bác sĩ, bác sĩ, cháu còn sống được bao lâu nữa?”
Bác sĩ trừng mắt lườm tôi, “Xem phim nhiều quá rồi đấy! Mới từng này tuổi đầu nghĩ ngợi linh tinh đi đâuthế? Viêm dạ dày cấp tính, chưa từng thấy ai hằng ngày vừa ăn sáng xong chạy liền tám trăm mét, hai cậu này mau gọi điện thoại cho người nhà đi.”
Tần Xuyên và Đại Long đùn đẩy nhau, không ai dám đối diện với bà nội tôi, cuối cùng tôi chỉ định Tần Xuyên, cậu ta đành miễn cưỡng đi gọi điện.
Tôi tức giận hỏi Đại Long: “Bọn cậu vừa rồi bày ra cái vẻ mặt gì thế hả? Cứ như tôi sắp chết đến nơi ấy.”
Đại Long ủ rũ cuối đầu, “Kiều Kiều, xin lỗi, đều tại bọn tôi hại cậu, bọn tôi thật sự không biết vừa ăn sáng xong không được chạy, lão đại vô cùng ân hận, cậu không biết chứ, lúc nhìn thấy cậu ngã xuống anh ấy cuống phát điên, lao thẳng vào trong cõng cậu ra ngoài,”
Tôi trợn mắt,“Cậu ta xông vào trường tôi?”
“Đúng thế, hai bảo vệ cũng không giữ được, ra ngoài gọi xe đến bệnh viện luôn. Kiều Kiều, thật sự xin lỗi, sau này tôi không mua bánh kếp cho cậu nữa, buổi chiều hãy chạy, tôi chạy cùng cậu, có thể…”
Câu sau đó Đại Long lí nhí nói gì đó nhưng tôi chẳng nghe được nữa rồi, cảnh tượng cậu ta vừa miêu tả khiến tôi vừa cảm kích vừa cảm động. Kết giới nhỏ của tôi lại bắt đầu căng lên rồi, bởi vì bên trong có Tần Xuyên, tôi cảm nhận được hạnh phúc.
Một lát sau, Tần Xuyên rũ như tàu lá héo quay vào, không cần nghĩ cũng biết bà nội đã tức giận mắng mỏ cậu ta thế nào. Tôi nhìn Tần Xuyên, cười toe toét, “Cảm ơn cậu.”
Tần Xuyên ngẩn ra, rồi cũng cười.
Truyền nước xong quay về trường đã là buổi chiều, đang giờ hóa, tôi xin phép cô giáo rồi vào lớp, lúc chuẩn bị ngồi xuống chỗ của mình, tôi cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh còn hơn cả điểm đóng băng mà cô giáo đang giảng.
Lưu Văn Văn lạnh lẽo nhìn tôi chăm chăm, nhìn lâu tới mức tôi rùng cả mình.
Không cần phải nói, từ đó về sau quan hệ giữa tôi và Lưu Văn Văn chính thức bước vòa “kỷ băng hà”. Có điều việc ấy đối với tôi mà nói chẳng ảnh hưởng gì, tôi không có thời gian quan tâm tới cô ta, hằng ngày ngoài bài tập ở lớp tôi còn tự mình làm thêm đề rất nhiều đề. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tôi chăm chỉ như thế, khi ấy, lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng, cho dù cố gắng chưa nhất định đã thành công, nhưng cố gắng nhất định sẽ tiến bộ, sẽ tốt hơn, sẽ trở thành người tốt hơn nữa. Kỳ thi tháng cuối cùng trước khi thi cuối kỳ, tám trăm mét tôi chạy hết ba phút mười hai giây, giành điểm tối đa. Điểm tổng kết tôi đứng thứ hai trong lớp, cao hơn tám bậc so với Lưu Văn Văn. Giữa không khí trời thu dìu dịu của năm lớp 9, tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc to lớn không gì sánh được.
Trước khi thi chuyển cấp, chúng tôi đón cái tết cuối cùng của năm cấp II, không khí vui tươi ít nhiều cũng giúp những thí sinh chúng tôi được thả lỏng thoải mái tinh thần hơn nhiều.
Đó là thời đại của giấy trước khi bị thời đại điện tử thay thế, giấy viết thư, thiệp chúc mừng được bày bán khắp nơi, viết chữ nhanh hơn đánh máy, nhưng thứ đơn giản ấy khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp và thành ý. Tôi chạy đến Yến Sa mua tấm thiệp đặc biệt có giá mười lăm tệ, với giá đó đủ để tôi mua ba mươi tấm thiệp bình thường. Tôi chọn nó bởi vì tấm thiệp in một chiếc thuyền phép thuật ngũ sắc ở bên ngoài. Thân thuyền màu trắng bạc, rắc đầy kim tuyến, khoang thuyền là đèn nhấp nháy bảy màu, buồm giăng cao trên bầu trời đêm lấp lánh sao, gió đưa thuyền đi. Tôi viết lời chúc dành cho anh Tiểu Thuyền trên tấm thiệp ấy: Anh Tiểu Thuyền, hãy để con thuyền này đưa em đến nơi có anh! Chúc mừng năm mới! Sang năm chúng ta gặp nhau ở trường trung học Tứ Trung!
Sáng sớm hôm đó, việc tôi làm là trịnh trọng bỏ tấm thiệp vào hòm thư. Nghĩ đến cảnh anh Tiểu Thuyền sẽ mỉm cười khi mở nó ra đọc, tôi bất giác khẽ nói với hòm thư: “Chúc mừng năm mới!”
Trên đường đi học tôi ngân nga hát rất vui, mặc dù vào những ngày Đông chí, buổi sáng trời rất tối, nhưng mặt trời của tôi sẽ nhanh chóng xuất hiện, soi sáng cuộc đời tôi.
Khi tôi vừa bước chân vào lớp, mặc dù đèn điện bật đủ cả, tôi vẫn thấy bóng đen bao trùm tấn công mình.
Trên bảng dính một tấm thiệp xiêu xiêu vẹo vẹo đã bị bóc, những nét chữ trên đó viết rất đậm vô cùng bắt mắt, mang theo sự oán hận lồ lộ như sợ người khác không nhận ra, rõ ràng là lời chúc mừng mà đọc nghe như đang nguyền rủa vậy.
Trên đó viết rằng: Chúc mừng năm mới bạn Tạ Kiều, chúc bạn thi đỗ vào trường trung học Tứ Trung. Tôn Thái.
Cảm giác tủi hờn đã lâu không xuất hiện lúc này như ào ra như đê vỡ nuốt chửng tôi, thế giới tối sẫm một màu, tôi gần như tức thở. Tôi giật tấm thiệp xuống xé nát nó trong tiếng cười rúc rích của bạn bè, sau đó chạy thẳng sang lớp số 5 bên cạnh.
Lớp số 5 đang tự học buổi sáng, thấy tôi xông vào mọi người đều im bặt, đầu tiên nhìn tôi sau đó quay sang nhìn Tôn Thái.
Tôn Thái vừa đến lớp chưa bao lâu, đang lấy sách vở từ cặp ra, cậu ta nhìn thấy tôi, vẻ mặt vô cùng chán ghét, chẳng thèm nhướng mắt nhìn thêm, tiếp tục “hành hạ’ chiếc cặp sách.
Tôi đi thẳng tới đứng trước bàn cậu ta, ném bộp tấm thiệp xuống, cao giọng chất vấn: “Ai khiến cậu tặng thiệp cho tôi?”
Tôn Thái nhìn tấm thiệp, phì cười đầy khinh miệt, “Cậu tưởng tôi muốn tặng chắc? Nếu không phải người bạn đó của cậu tới nhờ vả thì không bao giờ tôi muốn viết tên cậu!”
“Bạn?” Tôi ngẩn ra nhìn cậu ta.
“Đừng vờ vịt nữa! Chính là Lưu Văn Văn, người vẫn cùng cậu chơi với đám côn đồ trường 421 ấy! Các cậu chơi chung với bọn vô lại tưởng mình ghê gớm lắm à? Ra ngoài! Cút ra ngoài!” Bao nhiêu ấm ức vì bị Tần Xuyên hạ nhục trước kia bây giờ Tôn Thái trút cả lên người tôi, cậu ta vo tấm thiệp lại rồi ném vào người tôi.
Người của lớp số 5 lập tức ồn ào, tranh nhau hỏi: “Cậu học lớp nào, ra ngoài đi!”
“Đúng thế, không phải học sinh lớp này đứng như trời trồng ở đây làm gì?”
“Mau ra đi, còn không ra tôi gọi thầy giáo đấy!”
Tôi thật sự quá kinh hãi trước những lời Tôn Thái vừa nói, không ngờ, vì muốn khiến tôi rơi vào cảnh khó xử, Lưu Văn Văn còn tính tới tận nước cờ này. Những tạp âm xung quanh như biến thành tiếng quạ kêu, tôi quay đầu bỏ chạy ra ngoài, chạy thẳng về phía cổng trường.
Tôn Thái, Tần Xuyên, thành tích, thể diện tôi đều không muốn quan tâm nữa, tôi chỉ muốn túm lấy Lưu Văn Văn mà gào lên với cô ta rằng: “Cậu là đồ khốn!”
Đến cổng trường, Tần Xuyên, Đại Long, Lưu Văn Văn đều có mặt, cô ta đang vừa ăn món bánh kếp không hành. Đi tới trước mặt Lưu Văn Văn, hai tiếng “Kiều Kiều” của Đại Long còn chưa gọi xong tôi đã vung tay cho Lưu Văn Văn một cái bạt tai như trời giáng.
Tần Xuyên hiểu tôi nhất, thấy bộ dạng hùng hổ của tôi cậu ta đã cảnh giác rồi, nhưng không kịp giữ tôi lại, Lưu Văn Văn rú lên, loạnh choạng ngã nhào vào lòng Tần Xuyên, Tần Xuyên vội đỡ cô ta, quay đầu quát tôi: “Tạ Kiều, cậu điên à!”
Lưu Văn Văn thút thít khóc, Đại Long cũng tức giận, chau mày sầm mặt bảo: “Tạ Kiều! Cậu quá đáng rồi đấy.”
Nỗi tủi nhục suốt ba năm qua biến thành một cái bạt tai giáng xuống, ngay bản thân tôi cũng phải giật mình, có lẽ do quá tức giận mặt tôi đỏ bừng bừng, ngực phập phồng tức nghẹn lại không thở nổi. Tôi nhìn Lưu Văn Văn vẫn đang vờ vịt ngây thơ cô tội, rồi lại nhìn về phía Tần Xuyên người bạn từ nhỏ dã lớn lên bên tôi, lúc này đang trợn mắt nhìn tôi trừng trừng, nhìn Đại Long thường ngày ôn hòa đôn hậu, bọn họ đều ở trong kết giới mà tôi còn tưởng là của mình, nhưng lúc này họ lại khiến tôi thấy lạnh, thấy cô độc.
Tôi không muốn nói thêm bất kỳ điều gì nữa quay người đi vào lớp học, nhưng Tần Xuyên đã túm tôi lại.
“Tạ Kiều, bình thường cậu thích gây gỗ thế nào tôi đều chiều theo cậu, nhưng chuyện hôm nay tôi không cho qua được. Cậu, ngay bây giờ, lập tức xin lỗi Lưu Văn Văn cho tôi!”
Cánh tay tôi bị Tần Xuyên siết tới đau nhói, tôi muốn hất cậu ta ra, nhưng không sao hất được, tôi đành dùng bàn tay còn lại chỉ thẳng vào Lưu Văn Văn, “Cô ta…”
“Cậu đừng chỉ cô ấy!” Tần Xuyên tức giận đập tay tôi.
Tôi trừng mắt nhìn Tần Xuyên như không thể tin nổi, tròng mắt mở to tới đau rát. Tôi không còn nhớ lần gần nhất chúng tôi gây gổ với nhau à bao giờ, hồi ba tuổi khi tôi đẩy cậu ta ngã gãy răng cửa? Hay hồi tám tuổi cậu ta làm hỏng hộp bút hai tầng của tôi? Hay là hồi mười tuổi vì tranh giành nửa cái chân giò mà lao vào đánh nhau? Chúng tôi đã không còn ngây thơ ấu trĩ nữa mà dần trưởng thành rồi, cậu ấy không còn tức giận với tôi vì răng cửa, hộp bút hay chân giò nữa, thay vào đó là vì một người con gái khác.
Tôi không ngờ cậu ta bảo vệ Lưu Văn Văn tới mức ấy, thậm chí còn hơn cả tình bạn, hơn cả sự tin tưởng vốn rất kiên định không gì phá vỡ nổi giữa chúng tôi từ khi mới sinh ra tới giờ.
“Tần Xuyên, bỏ ra.” Người tôi run lên bần bật, “Cậu bỏ tay ra ngay.”
Đại Long chưa bao giờ thấy tôi và Tần Xuyên căng thẳng như vậy, cậu ta chết khiếp, khí thế sụt giảm quá nửa, vội vàng khuyên giải Tần Xuyên: “Lão đại, lão đại, anh…anh làm đau Kiều Kiều đấy, đừng như thế nữa, từ từ nói là được mà.”
“Không được. Tạ Kiều. Hôm nay nếu cậu không nói cho rõ ràng thì chúng ta kết thúc.” Tay Tần Xuyên không hề nới lỏng, ánh mắt cậu ta nhìn tôi giống hệt ánh mắt khi nhìn Lý Cường ở cổng trường ngày trước.
“Được thôi, vậy cậu hỏi cô ta đi, xem cô ta có dám nói cô ta đã làm gì không?”
Tần Xuyên nghi hoặc nhìn Lưu Văn Văn, Lưu Văn Văn trong lòng biết rõ, nhưng vẫn nghẹn ngào: “Mình…mình không biết…”
Tần Xuyên lại nhìn tôi, tôi chỉ hận không thể xông lên cho cô ta thêm cái bạt tai nữa, tôi gào lên: “Thiệp chúc mừng của Tôn Thái! Cậu dựa vào đâu mà tới gặp cậu ta bảo cậu ta tặng thiệp cho tôi? Lại còn để họ dính lên bảng!”
“Cái gì dính lên bảng?” Lưu Văn Văn mở to mắt, “Đúng là mình tới tìm cậu ta, nhờ cậu ta gửi thiệp cho cậu, mình nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ không còn cơ hội nữa, thấy cậu cố gắng thi vào trường trung học Tứ Trung như thế, mình còn tường cậu ta là nguồn cổ vũ của cậu. Mình nhờ cậu ta mấy lần cậu ta mới nhận lời. Nhưng việc dính lên bảng thì mình không biết, rõ ràng hôm qua sau khi tan học mình đã lén bỏ tấm thiệp vào ngăn bàn chỗ cậu ngồi, mình không biết gì cả, Tạ Kiều, cậu phải tin mình, mình thật sự không biết!”
Lưu Văn Văn khóc như mưa, Tần Xuyên thoáng nới lỏng tay, tôi giật được ra, lao tới trước mặt Lưu Văn Văn,“Đừng vờ vịt nữa! Cậu chỉ cần tìm đám con trai hằng ngày vẫn quấn lấy cậu nhờ họ làm cái việc nhỏ ấy chẳng phải quá dễ dàng sao? Thấy tôi bị chế nhạo, bị sỉ nhục chắc cậu vui muốn chết nhỉ? Không phải cậu bảo cậu ghét tôi nhất à? Nào, đứng trước mặt Tần Xuyên cậu nói đi, nói rõ ra xem nào, đồ tiểu nhân bỉ ổi!”
Tần Xuyên kéo tôi lại, giọng dịu đi nhiều: “Được rồi, Văn Văn làm vậy là sai, nhưng cũng vì muốn tốt cho cậu, mẹ kiếp thằng khốn Tôn Thái lại giở trò à? Để tôi thay cậu…”
“Cậu cút đi!” Tôi vung mạnh tay hất tay Tần Xuyên ra, “Quản cho tốt bạn gái mình ấy! Chuyện của tôi không cần cậu lo.”
“Chuyện của cậu chính là chuyện của tôi. Cả ngày chúng ta ở bên nhau, kẻ nào dám bắt nạt cậu…”
“Ai muốn cả ngày ở bên cậu, nói cho cậu biết, bây giờ tôi chỉ muốn lập tức thi cấp III tôi không muốn ở lại ngôi trường này thêm một giây một phút nào nữa, tôi muốn thi đỗ trường Tứ Trung, muốn đi tìm anh Tiểu Thuyền, tránh xa các cậu!”
Tai tôi vang lên tiếng gào thét xa lạ, thậm chí tôi còn không nhận ra đó là giọng nói của mình. Ánh mắt Tần Xuyên tối dần, tôi như còn nhìn thấy sự tổn thương trong ánh mắt ấy. Tôi không biết tôi đã nói gì mà khiến cậu ta trong lại buồn bã như vậy, tôi còn chưa kịp nghĩ ra, cậu ta đã xoay người, tôi không còn nhìn thấy ánh mắt ấy nữa, chỉ nghe giọng cậu ta lạnh lùng vang lên:
“Cậu thích đi đâu với ai tùy cậu, biến đi!”
“Được được, tôi biến.”
Tôi chầm chậm đi giật lùi, cho tới khi bóng dáng người mà tôi còn tưởng rằng là bạn thân nhất kia nhạt nhòa dần trong thế giới của tôi, tôi mới bắt đầu chạy điên cuồng.
Tiếng Đại Long gọi với theo, nhưng tôi biết tôi mãi mãi không thể quay lại nữa.
Tôi giơ tay lên lau mặt, lòng bàn tay ướt đẫm.
Tôi lại quay về với cuộc sống trước kia, lặng lẽ đi học, lặng lẽ làm bài tập, lặng lẽ tan học, lặng lẽ điqua Tần Xuyên đang rộn ràng nói cười ngoài cổng trường, sau đó lướt qua nhau như hai người xa lạ.
Cũng có vào thứ thay đổi, ví dụ như bây giờ bên cạnh Tần Xuyên có Lưu Văn Văn, còn tôi không phải nghe những tiếng cười chế giễu nữa. Tần Xuyên còn đánh cho Tôn Thái một trận, ra tay rất mạnh, mặt mũi sưng húp đến mức thầy cô giáo phải vào cuộc, có điều nghe nói Tôn Thái kiên quyết khẳng định do cậu ta bị ngã xe, không cần nghĩ cũng biết sự uy hiếp của Tần Xuyên đáng sợ tới mức nào.
Nhờ đó, lần này không còn ai dám gây chuyện với tôi nữa. Nhưng tôi cũng không muốn cảm ơn cậu ta, dù Tôn Thái hay Lưu Văn Văn, bọn họ chỉ làm tổn thương thể diện của tôi, còn Tần Xuyên, đã làm tổn thương trái tim tôi.
Có lẽ vì quá mức lặng lẽ, nên tôi có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, mà càng suy nghĩ, càng trở nên u uất.
Náo nhiệt là ảo giác của những kẻ cô độc.
Thi cuối kỳ tôi từ hạng hai rớt xuống hạng sáu, về sau thành tích phập phù, lúc nào cũng loanh quanh giữa hạng ba và hạng mười. Thứ hạng cao nhất mà tôi giành được khi tâm trạng tôi vui vẻ nhất, còn về sau, càng ngày càng chán nản. Suốt nửa năm ấy tôi vẫn cố gắng nỗ lực, có điều, ngoài những lúc cố gắng ra tôi chỉ biết thẫn thờ.
Gần đến kỳ thi chuyển cấp anh Tiểu Thuyền đặc biệt viết cho tôi một lá thư, nội dung giống hệt con người anh, gọn gàng sạch sẽ, hai từ quan trọng nhất là “Cố lên” được tôi cắt ra, làm thành một chiếc bùa hộ mệnh nhỏ đeo bên người. Đó là chút hy vọng và mơ ước còn sót lại trong tôi, là thứ dũng khí duy nhất giúp tôi cao ngạo ngẩng đầu bước tiếp.
Năm 1998 là năm diễn ra cúp bóng đá thế giới do Pháp đăng cai, khi ấy đội Paraguay quê hương của thủ môn Jorge Campos hiện đang đầu quân cho đội bóng Quốc An Bắc Kinh lọt vào vòng chung kết, người lớn trẻ con khắp Bắc Kinh đều tập trung một chỗ để xem đá bóng, nghĩ lại thật chua xót, nước mình không qua được vòng loại, đành cổ vũ cho đội nhà của cầu thủ nước ngoài mình thuê để đỡ cơn ghiền. Năm đầu tiên tôi xem bóng đá là năm 1994, mùa hè năm đó chú Tần mang về một chiếc ti-vi màu rất lớn, nửa đêm người trong viện tử đều thức để xem trận chung kết giữa Italia và Brazil, xem được một nửa thì tôi ngủ gật trong lòng mẹ, về sau đá penalty mọi người la hét ghê quá khiến tôi thức giấc, mờ mờ ảo ảo nhìn thấy một bóng người, sau này lớn lên tôi mới biết đó là Baggio, giấy phút tôi nhìn thấy Baggio là giây phút anh nuối tiếc tới cùng cực.
Về sau giải Trung Quốc A League mở ra, ở Bắc Kinh nếu bạn không phải là fan của đội Quốc An, người ta sẽ nói bạn có vấn đề.
Tôi cùng xem bóng đá với Tần Xuyên, hồi đó những cái tên như Cao Phong, Cao Hồng Ba, Tạ Phong, Tào Hạn Đông, Tạ Triêu Dương, Hàn Húc…gần như tên của cầu thủ nào tring đội Quốc An tôi cũng biết, thỉnh thoảng còn thảo thuận với cậu ta về cách thi triển đội hình 4-4-2 hay 5-3-2, ngay cả việt vị hay cố tình việt vị cũng không qua được mắt người ham mê bóng đá như tôi.
Nếu không cãi nhau với Tần Xuyên, chúng tôi nhất định ngày nàocũng bàn tán về World Cup. Tôi sẽ nói với cậu ta rằng, tôi thấy thủ môn Kawaguchi đội Nhật Bản đặc biệt đẹp trai, nhưng về sau lại thích “chiếc giày vàng” Davor Suker của Croatia, Beckham quả thật đẹp trai tới thần hồn điên đảo, có điều, nhiều người thích anh ta quá tôi lại không thích náo nhiệt, cuối cùng lại trúng tiếng sét ái tình với chàng thiếu niên Owen “vạn lý độc hành” trong trận giữa Argentina và Anh, trở thành fan của Owen, nhưng bây giờ tất cả đều chỉ là niềm vui của một mình tôi mà thôi.
Khi ấy tôi chợt hiểu, niềm vui được chia sẻ mới thật sự là niềm vui.
Chính vì chuyện ấy tôi càng nhớ Tần Xuyên hơn, nhưng cũng giận cậu ta hơn. Nếu cả đời này chưa từng ăn kẹo sẽ không biết nó ngọt thế nào, và cũng sẽ không tiếc nuối.
Khó chịu hơn cả là, khi bạn vừa nếm được vị ngọt của kẹo, lại không cho bạn nếm thêm miếng nữa.
Tần Xuyên chính là kẹo của tôi, cậu ta tặng bản thân mình cho Lưu Văn Văn nên tôi không “ăn” được.
Trước khi thi chuyển cấp chúng tôi được nghỉ một tuần, thắng bại chính ở lúc này, vì vậy tôi không quan tâm đến những chuyện ngoài lề nữa. Tôi không dám ngồi ở nhà, nước đến chân rồi mới thấy sợ, sợ nghe những lời cổ vũ của người nhà, sợ nhìn thấy ánh mắt quan tâm của bố mẹ. Thế là ngày nào tôi cũng ra ngoài, tôi bảo đến thư viện Triêu Dương đọc sách, thực ra là vào cửa hàng McDonald bên dưới ngồi ké điều hòa miễn phí.
Ngày thứ ba, tôi bắt gặp Lưu Văn Văn và Lý Cường ở vườn hoa phía sau cửa hàng McDonald.
Thực ra giờ nghĩ lại, tôi và Lưu Văn Văn rất có duyên, tôi thầm cầu cho mình trở nên xinh đẹp, thi được điểm cao, được anh Tiểu Thuyền thích thì chẳng điều nào linh nghiệm, có lẽ Thượng đế đang muốn thử thách tôi, dù tôi có cầu xin điều gì thì người cũng đem Lưu Văn Văn thả xuống trước mặt tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi khi nhìn thấy cô ta là quay người bỏ đi, nhưng vì người ngồi bên cạnh Lưu Văn Văn là Lý Cường, nên tôi có chút do dự.
Chỉ một chút đó thôi cũng đủ để tôi nhận ra Lưu Văn Văn đang sợ hãi. Cô ta không phải muốn ngồi ở đó, là bị Lý Cường ép phải ngồi. Lưu Văn Văn cũng nhìn thấy tôi, có lẽ khi con người ta khi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm liền vứt bỏ oán hận lẫn tôn nghiêm, cầu cứu theo bản năng, tôi chưa từng nhìn thấy ánh mắt bơ vơ như thế bao giờ.
Trong ký ức của tôi, Lưu Văn Văn lúc nào cũng cao ngạo, gần như lần nào gặp nhau cô ta cũng nhìn tôi như bề trên nhìn bề dưới, nhưng lần này, đôi đồng tử đen láy không còn một tia kiêu ngạo nào, trong đó tràn ngập nỗi sợ hãi và cầu khẩn.
Tôi vẫn quay người bỏ đi.
Lưu Văn Văn là người tôi ghét nhất, mà Lưu Văn Văn cũng ghét tôi nhất. 90% những nỗi bất hạnh của tôi trong suốt ba năm cấp II đều bắt nguồn từ Lưu Văn Văn. Nếu không có Lưu Văn Văn, thì cuộc sống ba năm đso của tôi đã khác.
Từ khi quen biết Lưu Văn Văn, tôi lúc nào cũng xui xẻo, nhếch nhác, mất mát, trải qua toàn chuyện tồi tệ, chẳng có lấy một niềm vui. Vì vậy tôi phải ghi nhớ, không quan tâm tới việc của cô ta, nhất định phải bỏ đi, cho cô ta xui xẻo một lần.
Giống như đang phân tích ưu khuyết điểm, trong đầu tôi xuất hiện vô số những lý do khiến tôi không nên giúp Lưu Văn Văn, lý do nào cũng đủ để tôi sải bước dứt khoát, nhưng cuối cùng tôi vẫn dừng lại ở cửa.
Bởi vì tôi nghĩ đến Tần Xuyên, mà khéo làm sao, Lưu Văn Văn lại là người cậu ta thích.
Tôi nhớ Tần Xuyên đối xử với Lưu Văn Văn rất tốt, đánh nhau vì cô ta, mua đồ ăn sáng cho cô ta, nghe nhạc Trương Tín Triết cũng vì cô ta, vì cô ta mà đi Bắc Hải, công viên giải trí, vì cô ta mà trở mặt với tôi. Hễ nghĩ tới bao nhiêu việc mà Tần Xuyên làm cho Lưu Văn Văn tôi lại vô cùng buồn. Đặc biệt khi nghĩ Tần Xuyên kiên quyết lựa chọn Lưu Văn Văn và vứt bỏ tôi, tôi chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức. Nhưng tôi cũng nghĩ, nếu Lưu Văn Văn mà cậu ta hy sinh nhiều như thế bị hại, chắc chắn cậu ta còn buồn hơn.
Thế là tôi dừng lại.
Lúc đi về phía Lý Cường và Lưu Văn Văn tôi không ngừng rủa mình là đồ ngốc, có lẽ một người ngốc như tôi mà không gặp xui xẻo chắc ông trời thấy không vui.
Lưu Văn Văn thấy tôi thì mắt sáng lên, Lý Cường lại có chút căng thẳng, vậu ta vẫn e dè Tần Xuyên, nhưng rồi khi phát hiện ra tôi không đi cùng Tần Xuyên, hơn nữa do sợ hãi người tôi còn không ngừng run lên bần bật.
“Lưu Văn Văn, đi thôi.” Tôi lấy hết can đảm nói.
Lưu Văn Văn vội đứng dậy, nhưng lập tức bị Lý Cường kéo lại.
“Tôi đang có chuyện muốn nói với cô ấy, cậu đừng xen vào chuyện của người khác!” Lý Cường bực bội, chẳng thèm coi tôi ra gì.
“Tôi cũng đang có chuyện muốn nói với cô ấy, cậu buông cô ấy ra.” Khí thế của tôi rớt gần hết, nhưng vẫn cố tỏ ra quật cường.
“Cậu còn lằng nhằng tôi đánh cậu đấy tin không?” Lý Cường đẩy tôi một cái, tôi loạng choạng, thuận thế túm lấy áo cậu ta.
“Mẹ kiếp làm gì đấy? Buông ra!” Lý Cường ra sức hất, không hất được, tức tối gào lên.
Tôi và cậu ta giằng co một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu buông Lưu Văn Văn, Lưu Văn Văn nhanh nhẹn chạy xa Lý Cường. Lý Cường cuống lên, định túm cô ta lại nhưng bị tôi ôm chặt cánh tay.
“Chạy đi!” Tôi hét lên với Lưu Văn Văn, Lý Cường tung chân đá tôi.
Không cần phải nói tôi cũng biết lúc đó tôi nhếch nhác thế nào. Là thiếu nữ bị fan hâm mộ uy hiếp, Lưu Văn Văn giống như nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình được nhân vật phụ mờ nhạt là tôi cứu, cuối cùng cô ta cũng chạy về phía vị anh hùng của mình, ôm chầm lấy người ta mà khóc lóc, một cái kết đẹp. Tôi nhân vật phụ, hẳn chỉ là người qua đường A, B gì đó, nhạt nhòa cả đời.
Lý Cường chửi bới om sòm vửa đấm vừa đá, nhưng tôi sống chết kéo bằng được cậu ta lại, tới khi Lưu Văn Văn chạy khỏi tầm mắt của chúng tôi, tôi mới buông tay. Lý Cường bất lực lại chửi tôi thêm mấy câu nữa rồi tức tối bỏ đi.
Tôi phủi bụi đất trên người cố gắng bò dậy, khi định đưa tay lên xoa cái mũi bị đánh nhầm, tôi đột nhiên phát hiện ra một việc, cổ bên trái lồi lên một cục, còn tay trái của tôi nhấc thế nào cũng không tới mũi.
Trước kỳ thi chuyển cấp năm ngày, tôi bị gãy gương đòn, tay trái trật khớp.
Tôi không biết những vị anh hùng tốt bụng trong phim sau khi bị thương làm thế nào để kiên định đứng trước mặt mọi người và nói rằng: Tôi không hối hận, nếu quay lại lúc ấy tôi vẫn lựa chọn như thế.
Từ ngày hôm đó, ít nhất tôi cũng hối hận một vạn lần!
Tôi không dám nói thật với người nhà, đành bảo do bất cẩn nên ngã từ trên cầu thang xuống, kết quả tôi bị bà nội rồi ba mẹ mắng cho một trận té tát. Lưu Văn Văn quả không phụ ơn cứu mạng của tôi, biến mất triệt để, sau hôm đó đến một cú điện thoại cảm ơn cũng không có. Còn Tần Xuyên, tôi thật sự chỉ muốn vừa cười nhạt vừa tự tát vào mặt mình. Tôi lo lắng cho cậu ta mà hứng trọn xui xẻo, nhưng cậu ta thì chẳng buồn quan tâm tôi thế nào.
Tôi nhát gan, không dũng cảm, càng không phải người vĩ đại gì. Chỉ mình tôi biết, ngày hôm đó tôi xông lên không phải vì mơ ước viễn vông, hi vọng Lưu Văn Văn sẽ nói lời cảm ơn mình, tôi chỉ mong Tần Xuyên sẽ khoác vai tôi như trước, nói rằng: Kiều Kiều, cậu thật trượng nghĩa!
Chẳng có gì xảy ra, trước ngày thi một ngày, người đến tìm tôi là anh Tiểu Thuyền, anh từ Thông Châu xa xôi đổi ba lần xe tới thăm tôi, mua kem cho tôi, còn nói với tôi rằng anh lại đứng thứ nhất, và tôi cũng nhất định sẽ đứng thứ nhất, thi vào cùng một trường trung học với anh.
Anh làm thế tôi càng hối hận, tôi vì Tần Xuyên là khiến mình bị thương, cánh tay trái treo lủng lẳng như bình trà di động, chỉ sợ tới lúc thi còn chẳng giữ nổi giấy, nếu vì vậy mà khiến anh Tiểu Thuyền thất vọng, tôi chắc chắn sẽ ân hận cả đời.
Buổi tối, tôi nắm chặt lá bùa hộ mệnh viết hai chữ “cố lên” của anh Tiểu Thuyền, nhưng vẫn không sao ngủ được. Ngày hôm sau, tôi đờ đẫn ra khỏi nhà, vì không thể đạp xe, nên tôi chống tay vào eo đi thi, lúc tới đầu hẻm, lá bùa hộ mệnh của tôi treo ở cặp sách vướng vào cành hồng gai trong bồn hoa, nếu là bình thường chỉ cần quay người gỡ ra là xong, nhưng bây giờ tôi chẳng khác nào kẻ tàn phế, quay người cũng cần sức, tháo cặp ra cũng cần sức, buộc bùa hộ mệnh cần sức, trong lúc tôi đang tức tới mức muốn nhổ phắt cây hồng ra thì lá bùa được ai đó nhẹ nhàng giải cứu.
Chưa kịp nói cảm ơn, tôi nhìn thấy Tần Xuyên.
“Cố lên”, cậu ta nhìn lá bùa hộ mệnh của tôi, không biết đọc chữ trên đó hay là đang tử tế cổ vũ tôi.
Tôi mặc kệ, giật lấy lá bùa nhét vào túi rồi đi tiếp.
Tần Xuyên đuổi theo, “Này! Cậu còn muốn thế nào? Định không nói chuyện thật à?”
“Tôi cố tình dậy sớm để đến đây động viên cậu! Thế là được rồi còn gì!”
“Cậu chống nạnh làm gì? Nhìn xấu chết đi được, giống hệt bình trà, tay phải giơ lên nữa thì giống vòi đấy!”
“Trời ạ, trêu cậu thôi, được rồi được rồi!”
“Tạ Kiều, chưa hết giận à? Đợi tôi với.”
Tần Xuyên túm lấy cánh tay trái tôi, tôi thét lên đau đớn.
“Cậu…cậu làm sao thế?” Lúc này Tần Xuyên mới thấy có gì đó không ổn, gấp gáp hỏi.
Tôi trừng mắt lườm, “Làm sao?! Gãy xương đòn! Lưu Văn Văn nhà cậu không sao nên cậu yên tâm rồi, không thèm quan tâm tôi sống chết thế nào chứ gì? Giờ chạy tới động viên với chả cố lên, cố lên cái mông ấy! Tôi không bị cậu hại chết đã là may lắm rồi!”
“Cái gì mà Lưu Văn Văn? Sao cậu lại bị gãy xương? Cậu nói rõ xem nào, tôi ghe không hiểu gì cả!” Tần Xuyên kiên quyết giữ chặt không cho tôi đi.
“Cô ta không kể cho cậu nghe à?” Tôi nhìn Tần Xuyên như không thể tin nổi.
“Kể cho tôi chuyện gì?” Tần Xuyên băng khoăn nhìn tôi.
Tôi ngửa cổ lên trời thở dài rồi xua tay, “Thôi thôi, cả đời này tôi không muốn liên quan tới Lưu Văn Văn nữa, cậu đi hỏi cô ta ấy. À đúng rồi, có thể cô ta sẽ nói với cậu là cô ta có lòng tốt muốn giúp tôi. Ừm, nếu được, cậu cũng tránh đường cho tôi nhờ! Tôi còn phải đi thi nữa!”
Tôi đẩy Tần Xuyên đang đứng trước mặt ra, chống nạnh hùng hổ bước đi.
Lòng tôi dễ chịu hơn một chút, bởi tôi đã đáng giá thấp sự xấu xa của Lưu Văn Văn, cũng đánh giá thấp sự ngu ngốc của Tần Xuyên.
Buổi chiều sau khi thi xong, tôi thấy Tần Xuyên đứng lẫn trong đám bạn đang chờ bố mẹ đón, cậu ta đi về phía tôi, giằng lấy cặp sách trên vai tôi.
“Cậu…cậu không đi thi à?” Tôi chỉ vào cậu ta kinh ngạc hỏi.
“Thi rồi, nộp bài trước, dù sao cũng chẳng đỗ.” Tần Xuyên bất cần nói.
Tôi nhìn quanh quất, “Chỉ mình cậu thôi?”
“Ừ.”
“Đại Long đâu?”
“Cũng vừa thi xong.”
“Còn Lưu Văn Văn?” Tôi liếc xéo cậu ta.
“Không biết.” Tần Xuyên chau mày đáp.
Nhìn bộ dạng của cậu ta, tôi nghĩ nhất định cậu ta đã biết được điều gì đó, tôi thăm dò: “Này, vậy cậu không…”
“Ngu ngốc.” Cậu ta ngắt lời tôi.
“Cậu…”
“Vô dụng.”
“Tôi…”
“Vô tâm.”
“Này!”
“Đần độn.”
“Cậu mới…”
“Cậu không biết gọi người à? Không biết cùng bỏ chạy à? Không biết nói với tôi à?” Tần Xuyên tức giận gào lên.
“Khi ấy đâu nghĩ được nhiều như thế…” Tôi cúi đầu, nghĩ lần này đúng là hơi oan thật.
“Đồ ngốc.”
“Tần Thủy Hoàng.”
Đây là lần đầu tiên tôi mắng cậu ta là Tần Thủy Hoàng mà cậu ta không đáp trả. Cậu ta kéo tôi sang bên phải, đứng chắn người và xe cộ nườm nượp qua lại cho tôi. Tôi nghiêng đầu nheo mắt nhìn Tần Xuyên, một chàng trai cao hơn mét tám, vẻ mặt nhăn nhó tay cầm chiếc cặp sách màu hồng khiến tôi thật sự thấy buồn cười, nhưng tôi cảm nhận được sự ấm áp, sự ấm ấy xua tan hết mọi nỗi ấm ức, ấm áp tới mức khiến tôi có cảm giác tư thế bị gãy xương trong giống cái bình trà của mình cũng không đến nỗi nào.
Mùa hè năm đó kết thúc một vài chuyện.
World Cup kết thúc, trong trận chung kết, Ronaldo như bị mộng du, bị những chú gà trống Gaulois do Zidane dẫn dắt giành mất chiếc cúp vàng.
Giấc mộng Tứ Trung của tôi kết thúc, lúc có kết quả thi, tôi thiếu mất hai điểm, vì một câu hỏi trắc nghiệm mà hoàn toàn thất bại.
“Puppy love” của Tần Xuyên và Lưu Văn Văn cũng kết thúc, họ chia tay rồi.
Mùa hè năm đó, cũng bắt đầu một vài việc.
Tôi bắt đầu nhổ giò, Kiều Kiều mấy năm liền bị Tần Xuyên gọi là bé hạt tiêu, chỉ trong một mùa hè đã cao lên mấy phân, theo như lời bà nội thì, đột nhiên biến thành thiếu nữ có da có thịt.
Anh Tiểu Thuyền cũng bắt đầu viết thư cho tôi, sau khi biết tôi thi trượt, lo tôi buồn, tuần nào anh cũng viết cho tôi một lá thư, kể cho tôi nghe anh làm bài tập gì, đọc sách gì, còn đặc biệt lựa chọn những con tem có vẽ hình chiếc thuyền để dán lên phong bì, mặc dù anh vẫn không biết tại sao tôi lại thích thuyền như thế.
Chúng tôi bắt đầu vào cấp III, tôi, Tần Xuyên và Lưu Văn Văn. Chú Tần bỏ ra rất nhiều tiền để Tần Xuyên vào học hệ mở rộng của trường trung học Đăng Hoa, còn tôi và Lưu Văn Văn vào thẳng hệ chính quy.
Trước khi vào năm học mới chúng tôi đến trường để xem bảng phân lớp, danh sách dài dằng dặc, toi và Tần Xuyên đứng một chỗ giữa đám đông chen chúc, Lưu Văn Văn đứng một mình. Trên bảng, Tần Xuyên học lớp 10 (6) của hệ mở rộng còn tôi và Lưu Văn Văn cùng được phân vào lớp 10 (2) hệ chính quy.
Qua khóe mắt tôi thấy Lưu Văn Văn đang nhìn chúng tôi, nhưng Tần Xuyên rõ ràng không muốn nói chuyện với cô ta, cậu ta kéo tôi đi về phía Đông của trường, còn Lưu Văn Văn quay người đi về phía Tây.
--- ------ -----Hết