• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu không biết sao? Lăng Đạo Hi bên lớp một vứt bỏ tư cách được cử đi học ở Sâm Lam, muốn ghi danh dự thi lại đó.”

Kỳ Đông thật bất ngờ, "Vì cái gì?"

"Không rõ lắm, hình như là không thích ngành đó, nghe nói cả hiệu trưởng cũng tìm cậu ta làm công tác tư tưởng, bất quá có vẻ như cậu ta không có dấu hiệu sẽ thay đổi thái độ,” khuê mật căm giận cắn đũa, "Ai, tâm tư của cái loại học sinh giỏi này tớ đoán không ra, nếu để tớ không cần thi tuyển cũng có thể vào được Sâm Lam, dù là chuyên ngành máy xúc tớ cũng đi a.”

Kỳ Đông cũng không hiểu nổi sao lại có người cam nguyện buông tha cho một cơ hội như thế, bất quá hắn cũng không muốn biết, hắn vốn không vừa mắt Lăng Đạo Hi, nhưng sự ‘không vừa mắt’ này cũng không nhiều, nếu nói chính xác hơn, thì phải là ‘không để vào mắt’.

Trong mắt Kỳ Đông, Lăng Đạo Hi có được cử đi học hay không, có buông tha tư cách được cử đi học hay không, thậm chí cho dù cậu ta có không thi đại học, cùng Kỳ Đông hắn cũng chẳng có nửa xu quan hệ, hắn căn bản không có chút hứng thú nào.

Chuyện này, lúc ăn cơm Kỳ Đông chỉ coi như một tin tức vô vị mà nghe, cơm nước xong cũng quên béng, mãi đến ngày thi tuyển sinh đại học, Lăng Đạo Hi xuất hiện ở vị trí bên tay phải mình, hắn mới nhớ tới.

Có đôi khi duyên phận chính là kỳ diệu như thế, số báo danh rút trúng ngẫu nhiên, trong một trường thi chỉ có bảy tám cái tên thí sinh cùng trường, vậy mà Kỳ Đông cùng Lăng Đạo Hi cố tình lại ngồi kế bên nhau.

Kỳ Đông chán ghét Lăng Đạo Hi, đây là địch ý xuất phát từ bản năng của học sinh cá biệt đối với học sinh giỏi, nhưng trong trường thi, chẳng ai lại ghét bỏ một học sinh xuất sắc ngồi cạnh, đặc biệt là khi người này còn đứng đầu cả khối trong trường.

Ba năm trung học Kỳ Đông chủ tu (học chính) bóng rổ, phụ tu (học phụ) quậy phá, giám thị người phàm mắt thịt căn bản không làm gì được hắn, mà Lăng Đạo Hi tựa hồ không để ý bài thi bị người bên cạnh dòm, tay trái hoàn toàn không che đậy, hơn nữa Kỳ Đông bị viễn thị nhẹ, bài thi đó chẳng khác gì tặng không cho hắn.

Kỳ Đông tuy nói đã được nội bộ Yên Đại tuyển đặc cách, nhưng vẫn có yêu cầu điểm chuẩn tối thiểu, cứ thế này, đừng nói dư đậu, nói không chừng còn có thể chọn một ngành hấp dẫn.

Sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, Kỳ Đông hướng Lăng Đạo Hi kế bên vô lại hất hất cằm, “Ê, cám ơn nha.”

Hai ngày thi này, nếu nói Lăng Đạo Hi không phải cố ý đem bài thi cho hắn coi hắn cũng không tin, tuy không biết đối phương làm như vậy xuất phát từ mục đích gì, nhưng Kỳ Đông cũng không phải một người không biết điều.

Nhưng phản ứng Lăng Đạo Hi lại không chút thân thiện, cậu từ khóe mắt liếc nhìn Kỳ Đông một cái, không nói một lời thu dọn đồ đạc rời khỏi.

Kỳ Đông nhìn bóng lưng của cậu ‘hứ’ một tiếng, quả nhiên vẫn là một thằng cao ngạo đến mức làm người ta ghét.

Thi đại học mỗi năm đều có cải cách, năm ngoái vẫn là nộp nguyện vọng trước rồi mới có kết quả thi, năm nay liền biến thành có kết quả thi xong mới đi nộp nguyện vọng.

Sau khi kết quả thi đại học của Kỳ Đông được niêm yết đã dọa mọi người nhảy dựng, chẳng ai tin hắn có thể dựa vào năng lực của mình thi tốt như vậy, cái thành tích này cao hơn điểm thi thử của hắn rất nhiều, dù không cộng điểm thể dục thì vẫn qua ải.

Mấy thầy cô đều cảm thấy hoài nghi, nhưng ngoài miệng khẳng định sẽ không hỏi, huống chi kết quả này cũng khiến người ta vui tai thích mắt, liền sôi nổi chủ động ra không ít chủ ý để hắn lựa chọn chuyên ngành, Kỳ Đông ở Lăng Thành ba năm, vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Hôm đi nộp nguyện vọng hắn thấy Lăng Đạo Hi một lần, trong buổi lễ tốt nghiệp lại gặp lần nữa, đối phương đại diện toàn thể học sinh tốt nghiệp lên bục đọc diễn văn, nói những thứ gì Kỳ Đông hoàn toàn không nghe thấy.

Kết quả trúng tuyển rất nhanh truyền xuống, ngay cổng trung học Lăng Thành treo một cái bảng vàng thật to, Lăng Đạo Hi tọa trấn đầu bảng, Kỳ Đông theo sát phía sau, trong vòng một năm tới, hai cái tên này đều trở thành tấm gương mẫu mực trong lời thầy cô.

Bất quá Kỳ Đông cũng không thấy được bảng này, Yên Đại một chút cũng không lãng phí những ưu đãi đã thí ra, thư báo trúng tuyển chân trước vừa đến, thư báo tập huấn đã nối gót theo sau. Địa điểm tập huấn định tại vùng khác, Kỳ Đông đơn giản thu thập một chút, liền bước lên hành trình bốn năm bán mạng cho đội thuyền kayak đại học Yên Sơn.

******

Kỳ Đông vào đội thuyền rồi mới biết được cái gì là đặc huấn, so ra thì huấn luyện hồi trung học quả thật như trò trẻ con chơi. Một mùa hè trôi qua, cả người hắn đều phơi nắng đến ngăm đen tỏa sáng, vị đạo đàn ông càng thêm hiển lộ. Bàn tay bị cọ xát đến phồng rộp, tiếp tục cọ liền thành vết chai, sờ lên chính mình còn thấy đau.

Thể năng của hắn tiến bộ hơn trước không chỉ một cấp, mỗi ngày liều mạng tập luyện kết quả chính là buổi tối vừa trở lại chỗ trú lập tức nằm ẹp ra giường chẳng muốn nhúc nhích gì, mệt đến ngay cả tắm cũng lười kỳ cọ.

Không chỉ Kỳ Đông như thế, những người khác cũng không khá hơn bao nhiêu, trong đội thuyền trên dưới hơn mười thằng, hết chín thằng là giống Kỳ Đông được đặc tuyển, còn lại là đàn anh từ đội bóng rổ của trường chuyển qua.

Kỳ Đông từ đàn anh năm ba xoay mình một cái hóa thành đàn em năm nhất, độ nổi trội đương nhiên có phần thu liễm, nhưng có một vài thứ là từ trong xương cốt bẩm sinh không thể sửa được, mà loài sinh vật mang tính quần cư như con người lại theo bản năng chọn từ trong quần thể của mình ra một người đứng đầu, rất nhanh, đồng đội cùng khóa cũng không tự chủ được dựa dẫm vào hắn.

Học trưởng lúc nghỉ ngơi ngẫu nhiên sẽ kể tình hình trong trường cho tân sinh nghe, Yên Đại tương đối ưu đãi sinh viên thể thao, tuy cường độ huấn luyện hơi lớn, nhưng có trợ cấp dinh dưỡng, thi đấu thắng có tiền thưởng, ký túc xá có thể ở phòng hai người, điểm học văn hóa kém một chút cũng có thể tốt nghiệp... Nhưng tất cả mấy thứ này đều dựa trên một tiền đề to, chính là phải đè bẹp trường Khoa học kỹ thuật Sâm Lam ở các hạng mục thi đấu.

Yên Đại và Sâm Lam là đối thủ cạnh tranh đã nhiều năm, bất kể phương diện thể dục thể thao hay là văn hóa, đôi bên đều âm thầm ganh đua vô cùng gay gắt.

Nhắc tới đại học Khoa học kỹ thuật Sâm Lam, Kỳ Đông liền vô thức nhớ tới Lăng Đạo Hi, chẳng biết cậu ta tự tuyệt tư cách đi học Sâm Lam rồi thì đi đâu, bất quá đáp án rất nhanh bị vạch trần, bởi vì khi quay về trường tham gia lễ khai giảng thì thấy Lăng Đạo Hi mới lúc trước đại diện mấy trăm người tốt nghiệp đọc diễn văn, nay lại lên bục đại diện cho hơn một ngàn tân sinh viên đọc diễn văn tiếp.

Kỳ Đông tham gia tập huấn, nên không thể tham gia huấn luyện quân sự, những tân sinh khác đều thân quen nhau trong đợt huấn luyện, chỉ riêng Kỳ Đông là một người mới.

Nhắc tới cũng thật khéo, Yên Đại là trường già trăm năm, ký túc xá đều đã có tuổi, già cỗi không lời nào có thể tả. Lần này đúng lúc Kỳ Đông vào thì trường bắt đầu tu sửa lần lượt từng khối, sinh viên cùng chung học viện bị phân đến những lầu ký túc xá bất đồng, trong đó có một bộ phận bị phân vào khu phòng ở của nghiên cứu sinh.

Lúc trước khi đang tập huấn nhân viên nhà trường đã hứa hẹn những sinh viên tuyển đặc cách có thể được chuyển đến phòng ngủ hai người, Kỳ Đông vốn cũng dự định về trường liền xin thuyên chuyển, tình hình này thì ngay cả việc đệ trình xin xỏ đều giản lược, bởi vì ký túc xá cho nghiên cứu sinh bản thân nó chính là hai người một phòng.

Bạn cùng phòng của Kỳ Đông là một tiểu nam sinh vóc người nhỏ nhắn mang kính gọng đen, người phương nam, tiếng phổ thông nói không lưu loát lắm, thường chen lẫn vài tiếng địa phương.

Không đợi hắn mở túi hành lý, từ phòng ngủ chếch phía đối diện đã chạy tới một đồng học, đồng hương với cậu bạn nhỏ người kia, khi học quân sự hai người ngủ trên dưới một giường tầng, xây dựng tình hữu nghị cách mạng thắm thiết, nên muốn năn nỉ Kỳ Đông đổi phòng.

Kỳ Đông đương nhiên chẳng nề hà, kéo hành lý về phòng xéo đối diện, khi nhìn rõ người trong phòng, không kìm được bật cười.

Nếu nói hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, hắn không biết mình cùng Lăng Đạo Hi có bao nhiêu duyên, nếu nói oan gia ngõ hẹp, hắn và Lăng Đạo Hi cũng không tính là oan gia gì. Cứ thế hai người chẳng chút liên quan, lại cứ một lần hai lần, hai lần rồi ba lần đụng độ nhau, rốt cuộc phải là xác suất cao bao nhiêu, mới có thể khiến hai người tốt nghiệp cùng một cao trung, vào cùng một ngành trong cùng đại học, thậm chí ở cùng phòng ký túc xá.

Kỳ Đông đỉnh đạc ngồi xuống giường, chân chống mép giường, tay đáp lên đầu gối, “Ấy da, học trò ngoan, lại gặp mặt."

Lăng Đạo Hi không lên tiếng, Kỳ Đông nghĩ thầm cậu đã thành bạn cùng phòng của tôi rồi, còn bày vẻ cái gì a, hắn hất đầu ra dấu một cái, “Bạn cùng phòng, có phải nên phát huy tình đồng môn một chút, giúp tôi trải chăn a?”

Lần này Lăng Đạo Hi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng hắn mấy giây, khóe miệng Kỳ Đông thủy chung treo nụ cười trêu chọc, đang muốn xem xem người trước mắt này rốt cuộc có dám phát hoả với mình hay không.

Ai ngờ sau một lát, Lăng Đạo Hi thế nhưng thực sự đi tới, cúi người muốn lấy giỏ hành lý bên chân Kỳ Đông.

Kỳ Đông không ngờ đối phương sẽ có hành động như vậy, phản ứng đầu tiên chính là một cước đạp lên giỏ đồ của mình, bàn tay vươn ra của Lăng Đạo Hi liền dừng giữa không trung.

“Tôi nói chơi mà thôi, cậu làm thật hả?” Kỳ Đông hoàn toàn không thể lý giải nổi nơ-ron thần kinh của tên bạn cùng phòng này hoạt động thế nào, vừa rồi ngữ khí hắn rõ ràng chính là khiêu khích, không có nửa điểm ý tứ xin giúp đỡ, vậy mà tên này nghe không hiểu sao?

Lăng Đạo Hi nghe thế biểu hiện trên mặt không có nửa điểm biến hóa, đứng lên xoay người trở lại trước bàn mình, tựa hồ khúc nhạc đệm vừa rồi hoàn toàn chưa từng phát sinh.

Kỳ Đông âm thầm phỉ nhổ một tiếng, thật là một quái nhân, chẳng lẽ cậu ta chính là cái loại thiên tài ngớ ngẩn IQ siêu việt EQ số âm trong truyền thuyết?

Hắn tự mình mở hành lý trải ga giường, rồi đem đồ dùng sinh hoạt tùy tiện thu dọn một chút, hết chuyện để làm liền đánh giá Lăng Đạo Hi đang ngồi bên bàn viết chữ, từ nãy hắn đã cảm thấy động tác đối phương không được tự nhiên, giờ nhìn tử tế lại càng thấy không thuận thế nào ấy.

“Cậu thuận tay trái?" Kỳ Đông nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi hỏi.

Bàn tay đang viết chữ của Lăng Đạo Hi dừng lại, cuối cùng nói với Kỳ Đông câu nói đầu tiên kể từ khi vào cửa, “Đúng vậy.”

“Vậy sao lúc thi đại học cậu…” Âm tiết cuối Kỳ Đông kéo rõ dài.

Đối phương tựa hồ trước khi nói mỗi một câu với Kỳ Đông đều phải cân nhắc nửa ngày, “Hồi nhỏ nhà bắt dùng tay phải, cho nên hai tay đều viết được.”

Kỳ Đông nheo mắt lại, đó hình như đâu phải trọng điểm, trọng điểm là nếu cậu đã quen dùng tay trái hơn, sao lúc thi đại học phải đặc biệt chuyển qua dùng tay phải?

Nhưng vấn đề này hắn chỉ ngẫm nghĩ trong lòng, không hỏi ra miệng, hắn biết cho dù hỏi Lăng Đạo Hi cũng sẽ không trả lời, mà dù trả lời thì đáp án cũng không phải thứ mình muốn nghe.

Nếu nói Lăng Đạo Hi là đặc biệt vì mình mới đổi tay phải làm bài thi, vậy không khỏi cũng quá buồn cười.

Ưu điểm lớn nhất của Kỳ Đông chính là chuyện không nghĩ ra được sẽ không thèm nghĩ nữa, nếu thế thì sống mệt chết đi, hắn biết mình và Lăng Đạo Hi không có tiếng nói chung, xoay người liền đi qua phòng đối diện cùng bạn học mới giao lưu cảm tình.

Những ngày tiếp theo không có gì đặc biệt, tuy nói Yên Đại là trường đại học trọng điểm, nhưng người thời cao trung vùi đầu khổ học lên đại học rồi cũng dễ phóng túng bản thân, nhất là nam sinh, trốn học chơi game là chuyện bình thường.

Kỳ Đông rất nhanh lại kiến lập một vòng bạn bè trong cùng hệ, trong đó cũng không thiếu người thuộc nhóm “học trò ngoan” mà ngày xưa tuyệt đối sẽ không tiếp xúc, chỉ riêng với Lăng Đạo Hi vẫn cứ không nóng không lạnh như cũ.

Tuy hiện tại giữa hai người cũng có những giao lưu cần thiết, so với lúc mới vừa khai giảng đã tiến bộ rõ rệt, nhưng so với quan hệ bạn cùng phòng của mấy phòng khác, thì hai người quả thực giống như hai người lạ ở chung một phòng, tới khi mọi người biết Kỳ Đông cùng Lăng Đạo Hi đến từ cùng một trường trung học thì hoàn toàn không thể tin được.

Kỳ Đông cùng những bạn học khác đều có thể kề vai sát cánh vui thì giỡn giận thì mắng tùy ý bùng nổ miệng thô nói tục, những chuyện không thể bình thường hơn giữa nam sinh với nhau ấy, giữa hắn và Lăng Đạo Hi tuyệt đối không có khả năng phát sinh.

Ban đầu hắn cho là người bạn cùng phòng này của mình không phải tự bế thì là có chướng ngại giao tiếp, nhưng một thời gian sau, hắn phát hiện Lăng Đạo Hi khi tiếp xúc với người khác hoàn toàn không có cảm giác xa cách như khi ở chung với hắn.

Sau đó hắn tổng kết ra, hoặc là Lăng Đạo Hi xem thường hắn, hoặc là cậu ta còn ghi hận một đạp năm xưa, cũng có thể là cả hai lý do trên.

Nghĩ rõ chuyện này rồi, hắn lại như cũ nhìn Lăng Đạo Hi không vừa mắt, là một nam sinh, này cũng quá mang thù đi, chuyện trước kia ngay cả hắn cũng sắp quên, giờ thấy đối phương một bộ chẳng coi ai ra gì, liền nhịn không được muốn tìm cớ sau đó dạy dỗ cậu ta một chút.

Ký túc xá nghiên cứu sinh tuy điều kiện không tồi, có phòng vệ sinh độc lập, nhưng lại không có vòi sen, mùa hè còn có thể lên sân thượng dùng nước lạnh xối, trời lạnh rồi cũng chỉ có thể xuống nhà tắm cho sinh viên, Kỳ Đông mỗi ngày huấn luyện đều toát một thân mồ hôi, không dội một chút thật sự khó chịu.

Hôm nay Kỳ Đông cũng như ngày thường huấn luyện xong trở về phòng ngủ ném giày thể thao bên giường, cởi vớ ra tùy tay nhét vào trong giày, đem vật dụng tắm rửa soạn ra, bưng thau liền đi ra phòng tắm.

Đi đến cửa thang lầu, Kỳ Đông đột nhiên nhớ ra mình quên lấy vớ, thường ngày hắn đều đem quần áo vừa thay ra tùy tay vò vò giặt luôn trong phòng tắm, khi vòng lại mới phát hiện cửa phòng ngủ bị đã khóa.

Vừa rồi khi hắn ra ngoài Lăng Đạo Hi còn ở trong phòng, chắc không phải hắn vừa rời đi không đến hai phút người đã đi mất chứ? Kỳ Đông buồn bực đập cửa, chợt nghe trong phòng có động tĩnh truyền tới, một lát sau cửa mới được mở ra.

“Ban ngày ban mặt cậu khóa cửa làm cái gì?" Kỳ Đông có chút bất mãn hỏi.

"Thay quần áo."

Kỳ Đông âm thầm mắng một tiếng còn già mồm xạo sự, cả tòa lầu đều một đám đờn ông thay quần áo việc quái gì phải khóa cửa, người không biết còn tưởng cậu ở trong đó đánh máy bay.*

*Đánh máy bay: Tiếng lóng của TQ chỉ việc nam thủ d*m

Kỳ Đông lập tức đi đến bên giường lấy vớ, lại ngoài ý muốn phát hiện một đôi vớ chỉ còn lại có một chiếc.

Hắn nhớ rõ ràng vừa rồi nhét cả hai vào, chẳng lý gì vớ lại mọc chân chạy trốn? Hắn tìm tìm chung quanh, hiển nhiên không có.

Kỳ Đông quay đầu lại nhìn nhìn Lăng Đạo Hi ngồi trên giường đối diện đọc sách, không hề hy vọng có được câu trả lời mà hỏi, “Cậu có thấy vớ của tôi đâu không?”

Lăng Đạo Hi mặt không chút thay đổi lắc đầu, "Không có."

Kỳ Đông hồ nghi đánh giá cậu ta, cảm thấy việc này có điểm kỳ quặc, nhưng loại chuyện vớ thiếu đi một chiếc này rất không hợp lẽ, dù là ai cũng sẽ không đặt nghi ngờ lên người khác, Kỳ Đông chỉ cho rằng bản thân không cẩn thận vứt chỗ nào rồi.

Hắn lật trên giường dưới giường xong lại lục tung trong đống quần áo, vẫn không có kết quả, dứt khoát cho qua, đem chiếc còn lại cùng quần áo bẩn gùi thành một cục, lại đi xuống phòng tắm dưới lầu.

Ngay khi Kỳ Đông rời đi không lâu, cửa phòng ngủ lại một lần nữa lặng yên không một tiếng động khép lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK