• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng rời giường đầu tiên chính là Samoyed, Samoyed liếm tỉnh Kỳ Đông, Kỳ Đông lại đạp tỉnh Lăng Đạo Hi, Lăng Đạo Hi mơ mơ màng màng ngồi dậy, tựa hồ dùng thời gian thật lâu mới kịp phản ứng chính mình thân đang ở chỗ nào.

"Thực xin lỗi chủ nhân em ngủ quên, " Lăng Đạo Hi thanh tỉnh rồi lập tức chuẩn bị tiến qua vì hắn làm phục vụ buổi sáng theo lệ, lại bị Kỳ Đông giẫm lên bả vai ngăn chặn giữa đường.

“Thế nào, lên làm lãnh đạo là có thể ngủ nướng sao?" Kỳ Đông châm chọc.

"Không phải," Lăng Đạo Hi ngượng ngùng giải thích, “Tối qua quên cài đồng hồ báo thức."

“Hồi đi học cũng đâu thấy em cài đồng hồ báo thức.”

"Lúc ấy em có đồng hồ sinh học, sợ đồng hồ báo thức làm ồn đến chủ nhân, nên mới không dùng.”

Kỳ Đông nhếch mi, "Lúc ấy có, bây giờ hết có rồi?”

Lăng Đạo Hi mấp máy miệng, không trả lời thẳng câu hỏi, "Chủ nhân em về sau sẽ không bao giờ ngủ muộn nữa."

Kỳ Đông dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn kỹ anh nửa ngày, mới buông chân, "Cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi, bữa sáng của em hôm nay không có nữa."

Lăng Đạo Hi lập tức hiểu ý, "Em đi chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhân."

Bữa sáng làm xong, Kỳ Đông ăn một miếng trứng tráng liền nhăn mi, “Em chiên trứng không bỏ muối sao?”

Lăng Đạo Hi ngẩn ra, "Có bỏ rồi, là không bỏ đủ sao?”

"Một chút hương vị cũng không có," Kỳ Đông không chút khách khí nói, “Cho huynh đệ của em nó cũng không ăn."

Samoyed ở bên cạnh ngao ô một tiếng.

"Có thể là khẩu vị của em đã nhạt đi, em đi chiên lại phần khác cho ngài được không?" Lăng Đạo Hi đưa tay tới cái dĩa trước mặt Kỳ Đông, bị hắn đẩy tay ra.

“Hôm nay thì quên đi, " Kỳ Đông giọng điệu không tốt nói, "Nước tương."

Lăng Đạo Hi lấy nước tương, Kỳ Đông xịt vào ăn hai miếng là xong, trước mặt lập tức xuất hiện giấy ăn, hắn qua quýt lau miệng rồi vứt giấy lên bàn, bên kia Lăng Đạo Hi đã đem y phục của hắn tới.

Cổ hắn hơi nhấc, Lăng Đạo Hi thuần thục thắt cravat cho hắn, cài nút cổ áo và nút cổ tay thật tốt, chỉnh chỉnh cravat, nâng áo khoác âu phục, Kỳ Đông duỗi tay ra, Lăng Đạo Hi mặc áo vào cho hắn, theo thứ tự cài nút, cuối cùng phủi phủi bả vai.

Một đôi giày da được đánh bóng sáng loáng xuất hiện bên chân, Lăng Đạo Hi quỳ trên sàn thay giày cho hắn, "Chủ nhân ngài lái xe đi làm sao?"

“Ừm,” hắn thản nhiên lên tiếng, lại nghĩ tới ngày hôm qua Lăng Đạo Hi là ngồi xe mình về, “Em thì sao?”

“Em vừa về nước còn chưa kịp thi lấy bằng lái,” Lăng Đạo Hi thu thập thoả đáng cho hắn, lúc này mới đứng lên, "Em gọi lái xe tới đón."

Kỳ Đông đứng dậy liền đi ra ngoài, "Nói cậu ta không cần đến đây."

“Eh?” Lăng Đạo Hi nhất thời nửa khắc còn chưa kịp phản ứng.

Kỳ Đông đi tới cửa, thấy anh còn đứng tại chỗ, quát lớn, "Thất thần làm gì, còn không mau đi?"

Lăng Đạo Hi rốt cục hiểu được chuyện gì, cao hứng ứng lời, ba bước biến thành hai đi theo.

“Lề mà lề mề, em tưởng tôi giống em không cần quẹt thẻ sao?” Kỳ Đông vừa đi vừa quở trách.

Lăng Đạo Hi bằng tốc độ nhanh nhất ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn, "Chủ nhân không muốn quẹt thì khỏi quẹt.”

Kỳ Đông liếc nhìn anh một cái, khởi động xe.

Buổi sáng giao thông ách tắc đến khiến người ta tâm tình buồn bực, đèn đỏ chuyển sang xanh rồi mà xe phía trước vẫn trì hoãn bất động, xe đằng sau càng không ngừng ấn còi thúc giục, Kỳ Đông bị hối đến phiền trực tiếp ấn còi không thèm buông tay, át cả âm lượng xe đằng sau.

Xe trước rốt cục chậm như rùa bắt đầu động, đèn xanh lại cố tình ngắn vô cùng, đến phiên Kỳ Đông liền chuyển sang vàng, Kỳ Đông một cước giẫm thắng, trong xe hai người đều nặng nề ngả người tới trước.

"Kháo, " Kỳ Đông một phen đập tay lái, Lăng Đạo Hi thấy hắn mất hứng, vội vàng đưa điếu thuốc qua, châm cho hắn.

Kỳ Đông hút hai hơi, quay cửa kính xe xuống, phả khói, dư quang ánh mắt miết đến chiếc xe bên tay phải nhìn vô cùng quen mắt.

Hắn quay đầu nhìn, thật là oan gia ngõ hẹp, con xe Hummer màu xanh quân đội kia chẳng phải chiếc nào khác, chính là chiếc đã đụng hắn hôm đó, cửa kính xe rộng mở, nhạc metal* mở đinh tai nhức óc, thằng nhóc họ Tiếu ngồi trên ghế lái đắc ý gật gù theo nhịp trống.

*Metal: Một thể loại rock khá nặng

Kỳ Đông nhìn thấy cậu ta liền lửa giận trào lên, hắn lần nữa ấn một hồi còi dài, thiếu niên bị ồn tới, quay đầu giơ ngón giữa, "Mày ấn cái r…”

Vừa thấy Kỳ Đông đang hung tợn nhìn mình chằm chằm, nửa sau từ ‘cái rắm’ bị nghẹn trở lại trong bụng. Thấy đèn chuyển xanh, cậu ta hoả tốc lao khỏi vạch dừng, Kỳ Đông sao có thể để cậu ta không coi hắn vào đâu mà chạy trốn lần thứ hai, một cước giẫm ga đuổi theo, Hummer cho dù so tốc độ có nhanh đi nữa, cũng không làm gì được vào giờ cao điểm người người đi làm, thiếu niên cắt đuôi nửa ngày cũng bứt không được Kỳ Đông, trái lại bị hắn từng chút một ép sát vào lề đường.

Kỳ Đông nhắm chuẩn thời cơ, một cái gia tốc vượt lên, bẻ lái ngang qua dừng phắt ngay trước mặt Hummer, thật sự bức nó ngừng lại. Hắn nhảy xuống xe vọt ra sau không nói hai lời túm thiếu niên xuống, đối phương đã sợ đến mức phát run, còn làm ra vẻ mình có lý.

“Anh anh anh tôi không phải bồi thường tiền cho anh rồi ư, sao còn được một tấc muốn lấn một thước a?”

Kỳ Đông xách cổ áo cậu ta vỗ vỗ lên khuôn mặt non nớt đó, “Cậu cho là có tiền thì cái gì cũng xong sao? Nói cho cậu biết, chút tiền đó của cậu ông đây một xu cũng không cầm.”

"Ngại ít?" Thiếu niên vặn lại, “A, anh muốn doạ dẫm phải không? Chẳng phải chỉ đụng bể của anh cái đèn sao, cũng muốn xài công phu sư tử ngoạm*?"

*Ý nói há mồm là táp một mớ (tiền) ấy.

Kỳ Đông giận cực phản cười*, "Chút tiền đó của nhà cậu ông đây còn chướng mắt, nếu không phải cậu vị thành niên, thì giờ này đã nằm sải lai trên đất rồi có tin không?"

*Giận cực phản cười: Nguyên văn là ‘khí cực phản tiếu’, nghĩa là tức giận đến đỉnh điểm ngược lại cười.

Lăng Đạo Hi không rõ lắm chuyện gì xảy ra, cũng xuống xe, đứng một bên thờ ơ nhìn.

Thiếu niên tránh né vài cái nhưng không giãy ra được, thở hổn hển quát lên với hắn, “Anh rốt cuộc muốn thế nào a?"

Kỳ Đông thái độ cường ngạnh, "Xin lỗi đi!"

"Dựa vào cái gì!"

“Dựa vào cậu không có bằng lái xe gây chuyện còn chạy, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể ném cậu tới cục cảnh sát.”

“Bây giờ tôi có bằng rồi, không tin tôi lấy cho anh xem!" Thiếu niên giương cổ, một bộ ngang ngược ‘anh chẳng bắt được tôi đâu’.

Kỳ Đông đoán tên này cũng chạy không thoát, buông tay ra, thiếu niên thật sự leo vào xe lấy ra một cái thẻ xanh, Kỳ Đông mở ra nhìn, Tiếu Tùng Dương, mười tám tuổi, thời gian cấp bằng cư nhiên là tháng trước.

Hắn cười lạnh một tiếng, dùng lực một cái xé tấm bằng thành hai nửa.

“Anh làm gì!" Tiếu Tùng Dương thét lên.

“Cậu cho là thật hay giả tôi nhìn không ra sao? Bằng giả mất một trăm đồng lo liệu mà cũng dám cầm ra ngoài? Chẳng phải trong nhà cậu có tiền sao, sao không mua luôn đồ thật?”

Tiếu Tùng Dương bị hắn một câu vạch trần, biểu tình xấu hổ, nhưng vẫn cậy mạnh cãi bướng, “Anh cũng không phải cảnh sát, làm sao anh biết?"

Kỳ Đông xách sau cổ cậu ta, "Đi a, cậu muốn tìm cảnh sát như vậy tôi sẽ thỏa mãn cậu."

"Không cần!" Tiếu Tùng Dương liều mạng giãy giụa lùi về phía sau.

"Không đi thì xin lỗi!”

“Tôi cho anh tiền!”

Kỳ Đông giơ tay muốn tẩn cậu ta, một chiếc Audi dừng lại ven đường, từ ghế sau bước tới một người, Kỳ Đông vừa nhìn đã nghĩ thật đúng lúc, lão cha thằng con giáo huấn luôn một lần.

Tiếu Tùng Dương vừa thấy ba mình đến, còn cho là chỗ dựa của mình đã tới rồi, vênh váo đắc ý khiêu khích Kỳ Đông, "Anh đánh đi, đánh đi a?”

Kỳ Đông không chút khách khí ngay trước mặt Tiếu Bách Nam một bàn tay đập xuống, Tiếu Tùng Dương lập tức ôm đầu, rưng rưng nước mắt tìm ba mình kể khổ, lại bị Tiếu Bách Nam quát mắng tại chỗ, “Khốn nạn, ai đưa chìa khóa xe cho mày? Tông vào xe người khác còn không chịu xin lỗi, tao có dạy mày như vậy sao?”

Tiếu Tùng Dương không ngờ tới ba mình lại phản ứng như thế, nước mắt lưng tròng còn muốn nguỵ biện, "Nhưng..."

Tiếu Bách Nam ngắt lời, "Không có nhưng nhị gì hết, còn không mau xin lỗi Kỳ tiên sinh?”

Tiếu Tùng Dương ngậm chặt miệng, nửa ngày mới không tình nguyện nói một câu ‘xin lỗi’, thanh âm còn nhỏ hơn muỗi.

"Lớn tiếng một chút!" Tiếu Bách Nam không hài lòng.

"Xin lỗi!" Tiếu Tùng Dương mang theo nửa phát tiết mà la lên.

Kỳ Đông cười lạnh, "Bây giờ nói xin lỗi? Muộn rồi.”

“Ba coi đi!” Tiếu Tùng Dương vô lễ chỉ vào Kỳ Đông, "Anh ta căn bản chính là lòng tham không đáy!"

Tiếu Bách Nam một phen chụp tay cậu ta, kể từ thời khắc xuống xe đến giờ lần đầu tiên nhìn thẳng Kỳ Đông, chỉ là nhãn thần vô cùng mập mờ, "Xin hỏi Kỳ tiên sinh cho rằng nên giải quyết như thế nào?”

Kỳ Đông giương mi, “Tôi muốn giải quyết thế nào cũng được?”

"Đừng nghe lời anh ta!” Tiếu Tùng Dương lại bắt đầu thét lên, Tiếu Bách Nam ngược lại trịnh trọng gật đầu một cái.

Kỳ Đông ném đầu lọc ra đất, quay đầu liền đi, lúc đi qua Lăng Đạo Hi thì vứt lại  một câu, "Lên xe."

Lăng Đạo Hi đưa mắt nhìn Tiếu Bách Nam, đối phương đang đánh giá anh, hai người nhìn nhau hai giây, Lăng Đạo Hi xoay người lên xe Kỳ Đông.

Tiếu Bách Nam giao chiếc Hummer cho tài xế, tự mình lái Audi, chở Tiếu Tùng Dương đi theo phía sau Kỳ Đông, một đường đi tới hãng sửa chữa xe.

Tiếu Tùng Dương vừa xuống xe liền cười nhạo, "Nói đến cùng còn không phải là vì cần tiền sửa xe, nhất định là đã thương lượng tốt với chỗ này phải doạ dẫm vơ vét tài sản đi, nói thẳng muốn bao nhiêu là được rồi, quanh co lòng vòng có mệt không a?"

"Câm miệng!" Tiếu Bách Nam khiển trách.

Kỳ Đông không để ý tới cậu ta, trực tiếp gọi ông chủ tới, “Thằng nhóc này, thấy không? Từ hôm nay trở đi làm công chỗ của ông, tiền lương tính theo tiêu chuẩn thực tập thấp nhất, chừng nào kiếm đủ tiền cái đèn xe của tôi, thì khi đó thả cậu ta đi.”

Tiếu Tùng Dương thét lên một tiếng chói tai, "Dựa vào cái gì muốn tôi làm công!"

Ông chủ cũng khó xử xoa xoa tay, "Này... Chỗ chúng tôi cũng không có việc gì thích hợp với cậu ta a.”

"Sửa xe không biết, lau xe còn không được sao? Để cậu ta lưu lại rửa xe!"

“Nhưng, nhưng mà cậu ta còn chưa trưởng thành đi, thuê lao động trẻ em là phạm pháp đó."

Kỳ Đông vui vẻ, "Ai nói cậu ta chưa trưởng thành?" Hắn đem bằng lái xé thành hai nửa vỗ vào ngực ông chủ một cái, “Coi đi, mười tám tuổi, giấy trắng mực đen.”

Tiếu Tùng Dương mặt cũng tái rồi.

“Làm hư hỏng đồ, bỏ việc đến muộn, trốn việc làm biếng, ông cứ trừ lương, dù sao cũng không cần ông bỏ tiền."

“Nhưng mà…” Ông chủ nào đã gặp qua loại trường hợp này, không biết làm sao cho phải.

Tiếu Tùng Dương thấy thế, vội vàng cầu viện binh, "Ba!"

Tiếu Bách Nam hai bước tiến đến trước mặt ông chủ, từ trong ví lấy ra một xấp tiền mặt đưa tới, "Đây là tiền thế chấp những món đồ hư hao, những chuyện khác xin cứ theo ý Kỳ tiên sinh mà lo liệu, trong khoảng thời gian này đứa con hư này xin làm phiền anh quản giáo nghiêm hơn.”

Ông chủ thấy tiền thì mắt sáng rỡ, cũng không quản việc này hợp hay không hợp lý, lập tức thu vào, miệng nói ‘nhất định’ ‘nhất định’.

Kỳ Đông vẫn chưa yên tâm, tầm mắt đảo qua, nhìn thấy cách đó không xa có người đang bận bịu, gọi người đó lại, "Tiểu Vương!"

Tiểu Vương thấy có khách gọi mình, lập tức buông cái kích trong tay đi tới, “Ông chủ có việc gì?”

Khi cậu đến gần, nhận ra Kỳ Đông là người lần trước quen biết Khương Địch, chân mày khó hiểu nhướng nhướng lên.

Kỳ Đông chỉ vào Tiếu Tùng Dương, "Thằng nhóc này giao cho cậu, nên đánh nên mắng nên phạt, ngàn vạn lần đừng khách khí với cậu ta."

Tiểu Vương khó hiểu, nhìn về phía ông chủ của mình, ông chủ trộm dò xét thấy Tiếu Bách Nam không phản đối, liền cũng phách lối hẳn, "Cứ theo lời ngài đây nói mà làm!”

Tiểu Vương khẽ gật đầu, cũng không hé răng, Tiếu Tùng Dương tất nhiên là không chịu, bị Tiếu Bách Nam đưa qua một bên, quở trách một chút, không biết dùng phương pháp gì uy hiếp, cuối cùng thành thành thật thật cúi thấp đầu.

Tiếu Bách Nam giáo huấn nhi tử xong, lại hướng Kỳ Đông xin lỗi, Kỳ Đông chẳng thèm để ý đến ông ta chút nào, lập tức tới bên xe mình, Lăng Đạo Hi mở cửa xe cho hắn, đợi hắn ngồi vào mới vòng qua ghế lái phụ, Kỳ Đông buông lỏng thắng, bẻ vô-lăng, quẳng cha con Tiếu thị lại sau xe, nghênh ngang rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK