Sau khi được giải cứu, tôi thậm chí còn không có lấy một mảnh ký ức mơ hồ. Tôi ngủ yên bình như một bào thai trong nước ối, cảm nhận những cái chạm tay ấm áp luôn bao quanh mình.
Cuối cùng, tôi mở to mắt dưới ánh trăng sáng, và thứ đập vào mắt tôi chính là con kỳ lân đen kia. Tôi lấp bấp kinh hãi, như thế nào lại ngủ chung với Muộn Du Bình. Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, bốn phía đều trắng xóa, là bệnh viện. Lại nhìn, là khuôn mặt đang bình yên ngủ say của Muộn Du Bình. Tôi yên tâm, được cứu rồi.
Phòng bệnh này chỉ có hai chúng tôi ngoài ra không còn ai khác trong phòng cả. Trên người tôi và y đều cắm đầy các thiết bị đo lường, nằm đối mặt trên hai chiếc giường được ghép vào nhau. Hai bình truyền dịch được treo phía trên và hai dây dẫn khác một châm trên đầu Muộn Du Bình, một cái ghim ở trên chân tôi.
Không có việc gì, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vừa cuối đầu xuống nhìn liền có hơi bất ngờ, ngoại trừ băng vải khắp người thì thân thể tôi và Muộn Du Bình cơ hồ nằm không một khe hở. Não tôi ngắt kết nối hai giây, theo bản năng giãy giụa muốn thoát ra, nhưng đôi tay Muộn Du Bình vẫn ôm chặt lấy eo tôi.
Sau đó, tôi được một người y tá kể lại chuyện đêm đó. Từ khi Muộn Du Bình được nâng lên xe cho đến khi kết thúc đợt điều trị trong phòng mổ, vẫn luôn không có buông tôi ra. Dù bị bác sĩ tiêm thuốc mê cũng không có tác dụng. Có lần bác sĩ muốn cưỡng chế tách hai chúng tôi ra nhưng theo lời cô y tá: Muộn Du Bình nhe ra những chiếc răng nanh bén nhọn lóe hàn quang, giống như dã thú bảo hộ đồ ăn mà ôm chặt tôi. Bác sĩ đành phải giữ nguyên đem hai chúng tôi cùng xử lý, lột sạch quần áo ném rồi vào phòng ICU, còn đặc biệt kê hai chiếc giường cạnh nhau cho hai tên đàn ông chúng tôi ngủ.
Bất quá lúc đấy não tôi còn đang bận chỉnh đốn, cơ bản là đã bãi công. Tôi dứt khoát không nghĩ ngợi nữa, tìm một tư thế thoải mái trong lòng Muộn Du Bình nằm xuống. Làn da mát lạnh không chút mỡ thừa của y thật sự hiếm có, tay tôi không nhìn được liền ở trên người y sờ sờ hai cái, mát lạnh y hệt cổ ngọc thượng hạng... Muộn Du Bình đột nhiên giật mình, tôi cũng hoảng sợ, nhưng y chỉ siết chặt vòng tay, giơ tay đem đầu tôi ấn vào lòng ngực mình. Tôi nín thở một lúc, đỉnh đầu sau đó liền vang lên tiếng hít thở của Muộn Du Bình.
Tôi lén thở phào một hơi, nhưng trong lòng là những cảm xúc hỗn loạn. Tâm nói tên này lúc ở trong nham động nhất quyết không cho tôi chạm vào, lúc này lại thẳng thắng thành khẩn như vậy, chờ lúc tỉnh lại xem có thể cầm đao chém tôi được không. Lại nói hai đại lão ôm nhau thì tính là gì, nghĩ nghĩ tôi liền hướng phía bên ngoài dịch. Bất quá lực tay Muộn Du Bình không phải nói chơi, chỉ có thể từ bỏ, tôi thành thật nằm xuống. Tâm nói Muộn Du Bình là một tên động vật thần kỳ, làm chút chuyện cũng chẳng gì kỳ lạ, nói không chừng chính là đang mơ thấy ôm đồ vàng mã, hoặc là nữ bánh tông?
Quên đi, để y chiếm tiện nghi của tiểu gia một chút. Dù gì tiểu gia mấy năm nay cũng chỉ ra vào trời năm biển bắc với mấy lão nam nhân không đàng hoàng, đã mấy năm chưa có nghe vị nữ nhân. Hôm nay cứ nhắm mắt ăn loại đậu hũ này từ Muộn Du Bình, coi như một cô em ngực phẳng đi. Nghĩ như vậy tôi liền nhắm mắt đi ngủ, đầu lại còn dụi dụi vài cái vào ngực y, cứ như vậy không chút tiết tháo tiến vào giấc nồng. Trong lúc ngái ngủ, cứ như có ai vuốt ve đầu tóc tôi, vuốt rất lâu.
Buổi trưa ngày hôm sau, tôi bị ánh nắng chói chang rọi tỉnh, thoải mái duỗi người, nằm ở trên giường cảm xúc thật tốt. Đột nhiên, tôi ý thức được có gì đó không ổn. Tôi mở mắt ra và ngay lập tức ý thức được bản thân đã làm một điều tồi tệ nhất 26 năm cuộc đời. Tôi thấy mình trần-truồng nằm trong vòng tay Muộn Du Bình, đắm mình trong vô vàn ánh mắt. Phan Tử, Hắc Hạt Tử, Tiểu Hoa với cánh tay bị treo lên cùng và Bàn Tử đang được gọi điện trực tiếp qua điện thoại của Tiểu Hoa. Đương nhiên còn có nửa nhà lớn lớn nhỏ nhỏ y tá và bác sĩ. Muộn Du Bình mắt buồn ngủ mông lung, nửa ngồi chóng tay xuống giường, không biết từ khi nào hai tay tôi đã vòng qua ôm lấy eo y.
"Các huynh đệ..." Sau đó tôi gào lên như giết heo: "Không phải như mọi người đang nghĩ đâu!!!------!!!"
Trong một giờ tiếp theo, Ngô Tà người đã sống 26 năm lần đầu cảm nhận sau sắc cái gì gọi là thói đời nóng lạnh và nỗi khổ không thể tìm được cái khe để trốn đi. Tiểu Hoa trưng ra đôi mắt mèo, Phan Tử ngồi xổm mà vỗ trán, Hắc Nhãn Kính vui cười hớn hở và Bàn Tử đang đấu khẩu thập phần nhố nhăng. Mấy cô y tá trong phòng đều run rẩy loạn thành một đoàn. Tôi chỉ có thể nghẹn ngào trốn dưới lớp chăn bông. Muộn Du Bình cư nhiên giống như người không có chuyện gì, nghiêng đầu, lại ngủ, con mẹ nó lại ngủ!!!
May mắn tại hiện trường vẫn còn một vị bác sĩ lương tâm chưa tàn. Ở trong bầu không khí náo nhiệt sôi động này hung hăng kiểm tra cho chúng tôi một phen. Cuối cùng cho ra kết luận: tiểu gia tôi chỉ bị thương ngoài da, thể lực tiêu hao quá mức nghỉ hai ba tiếng liền không có chuyện gì. Ngược lại Muộn Du Bình còn sống là một kỳ tích, xương sườn gãy ba cái, xương đùi nữa cái, chân trái từ trên xuống dưới kém hai mm nửa là đến động mạch, phải khâu hơn hai trăm mũi. Bác sĩ phụ trách nói lời thấm thía: cũng nhờ tuổi trẻ sức khỏe, còn có vị huynh đệ liều mạng não bị chấn động may được đưa vào cấp cứu kịp thời kia, đây là nghĩ cái gì chứ.
Bên kia điện thoại của Tiểu Hoa đột ngột vang lên giọng nói khàn khàn và tiếng hú của Bàn Tử: "Đây mẹ nó chính là sức mạnh của tình yêu!"
"Tôi đệt liệt tổ liệt tông tên mập chết tiệt!! Nếu tôi còn không lấy hắc kim cổ đao đâm chết anh thì tôi sẽ đâm đầu vào quan tài mà chết!!!"
"Để cậu với tiểu ca có thế giới của hai người cậu mẹ nó liền ném tôi vào lãnh cung, thấy Tiểu Ca người ta tươi trẻ non mềm liền không cần đến Bàn gia tôi nữa! Cậu cứ chờ đấy, tôi sẽ ăn nghèo cậu, ăn một trăm lẻ tám đơn Lâu Ngoại Lâu---!!"
Bác sĩ phụ trách thâm tình khép lại di động trên tay Hắc Hạt Tử, cầm kéo, kìm, dao phẫu thuật sải bước đến phòng ICU của Bàn Tử bên cạnh, sau đó tiếng la như mổ heo của Bàn Tử vang lên: "Áu-----!!"
Giữa tiếng la thất thanh của Bàn Tử, đám người khốn đốn trong phòng bệnh của tôi hoặc là rưng rưng hoặc là mỉm cười lần lượt di chuyển qua phòng của Bàn Tử. Nháy mắt phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Muộn Du Bình.
Tôi đờ đẫn dựa vào người Muộn Du Bình một hồi lâu, không biết nên nói cái gì. Mấy chuyện phát sinh những ngày qua, những chuyện tôi đã nói đã làm, từng chút từng chút tái hiện trong đầu tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Muộn Du Bình: "Tiểu Ca..."
Muộn Du Bình mở đôi mắt dài mảnh nhìn tôi, như đang chờ tôi nói tiếp. Tôi nghĩ nghĩ lại khônh biết nên nói cái gì, dứt khoát giương mắt nhìn trần nhà, lẩm bẩm: "Sống sót, thật tốt."
Nói xong, tôi cũng chẳng mong đợi gì Muộn Du Bình lầm lì sẽ đáp lại. Đột nhiên, tôi thế nhưng nghe thấy phảng phất bên gối có tiếng phụt cười. Tôi rất kinh ngạc quay đầu, thấy được bên khóe miệng Muộn Du Bình có tia ý cười rất nhạt.
"A?" Tôi đang định hỏi gì đó, lại thấy Tiểu Ca chuyển sang nhìn tôi thẳng tấp, làm tôi lặp tức câm miệng, một đôi mắt đen nhánh, biểu hiện bên trong là, tò mò? Buồn cười? Như lần đầu tiên nhìn thấy tôi, anh tỉ mỉ nhìn, dưới đôi mắt ấy tôi như một linh hồn trong suốt dễ nhìn thấu, tôi dứt khoát duỗu tay che cặp mắt đó lại.
"Đầu óc anh bị quăng hỏng mất rồi!" Tôi chưa kịp mắng xong thì đã bị y sờ đến tay, bả vai tôi siết chặt, cả người lại bị y ôm vào lòng. "A! Làm gì?" Tôi cố gắng nghĩ, sợ rằng sẽ làm tổn thương y.
"Ngủ."
"Ngủ anh dán chặt vậy làm gì?"
"Lạnh."
Tôi cố phản kháng hai ba cái rồi từ bỏ: "Lấy tôi làm túi chườm ấm, phải cho tôi lấy tiền, mắc lắm đấy."
Lúc này, trên đỉnh đầu vang lên một câu nói nhàn nhạt: "Cậu muốn, đều cho cậu."
"Quả thật bị quăng hỏng rồi." Tôi lẩm bẩm, dán ở lòng ngực mát lạnh của Tiểu Ca, mơ hồ nháy mắt tôi đã rơi vào mộng đẹp. Thời điểm sắp chìm vào giấc ngủ tôi giống như đã nghe thấy tiếng cười, sao có thể, chắc là nghe lầm rồi.
______
🍊: Tiểu Ca bị tráo rồi....
3/4/2022