Edit by Cam
Tôi vội vàng bước đến ngăn bàn tay của Bàn Tử và Muộn Du Bình, Vương Cát cũng thu lại tiểu dao, cười cười nói: "Ai nha, chỉ đùa một chút sao lại nghiêm túc như vậy, mới vừa rồi ai còn rủ đi xem phim đâu." Tôi khẽ khàng thở ra một hơi.
Vương Cát đứng dậy thu dọn đồ đạc, nói: "Đừng sợ, độc thì phải giải, bất quá người giải độc không có ở nơi này. Ngày mai tôi đặc máy bay, các người cùng tôi trở lại Hàng Châu. Tuyết Lộc Bạch đêm nay vẫn rót cho hắn uống, nếu không đủ chỗ tôi cũng có." Nói rồi xách theo hòm thuốc rời đi. Khi đi ngang qua chỗ Bàn Tử, cô ta dừng lại một chút liếc nhìn Bàn Tử cười mà không nói. Sau đó cô nàng xua tay nói câu tái kiến, còn bồi thêm một câu: "Tiểu Tam gia lời nói đã thốt ra thì không nên quên nha." Lúc này cô ta mới thật sự rón rén mà đi mất, lưu lại ba người chúng tôi trong căn phòng vắng lặng. Tôi đột nhiên cảm thấy, vị tỷ tỷ này so với bánh tông huyết thi còn đáng sợ hơn nhiều.
Cửa không tiếng động khép lại, tôi lấy lại bình tĩnh, quay đầu nghênh đón trận rống giận của Bàn Tử: "Thiên Chân, cậu dụ dỗ người của gia!"
"Tôi đệt mụ nội nhà anh đồ khốn khiếp, con mắt nào nhìn thấy tôi câu dẫn cô ta, người bị chiếm tiện nghi rõ ràng là tôi!!"
"Đã có Tiểu Ca cậu còn chưa đủ, lại còn muốn chạm vào cô gái mà tôi ưng!"
"Anh nhìn cho rõ, tôi chỉ có một mình Tiểu Ca!"
Lời này vừa thốt ra, không khí trong phòng nháy mắt bị đông cứng. Tiểu Ca ngờ nghệch, một chốc lại nhìn tôi một chốc lại nhìn Bàn Tử. Mạch não tôi như ngắt nhịp rồi được khởi động lại, lời này nói ra, so với tóc của Cấm Bà còn kinh thiên hơn! Bàn Tử cười càng ngày càng quái dị: "Quả nhiên hai người có gian tình!"
"Hiểu lầm! Tiểu Ca!!" Tôi rơi lệ đầy mặt, nhìn Muộn Du Bình biểu tình vẫn còn rất ngờ nghệch.
Bàn Tử cười khùng khục, chóng tay đứng dậy nhìn Muộn Du Bình, có thể nhìn ra khí sắc của y đã tốt hơn, hắn yên tâm thở ra một hơi. Lòng tôi cũng yên tâm hơn đôi chút, mặc dù không rõ ý của Vương Cát là gì, nhưng ít nhất có thể nhìn thấy Muộn Du Bình khỏe mạnh đứng trước mặt mình, tôi cầm lòng không đậu mỉm cười. Muộn Du Bình nhìn chằm chằm vào nụ cười của tôi thật lâu, tựa như lần đầu nhìn thấy tôi như vậy.
Bàn Tử đột nhiên vỗ chân: "Suýt nữa thì quên, đút thuốc, đút thuốc. Vừa rồi muội muội ngực to còn nói phải cho uống mấy lọ sữa bò kia kìa." Sau đó hắn lại nhìn Tuyết Lộc Bạch, "Muội muội ngực to nói cứ làm như cô ấy dặn, cậu nói cái này kêu Tuyết Bạch Lộc, lại nhìn màu sắc này, cậu nói có phải của lộc ca ca cái kia không?"
"Bệnh thần kinh!" Tôi vươn tay đoạt lại lọ dược.
Bàn Tử nói: "Cậu tới đi, dù sao hai người cũng có kinh nghiệm rồi."
"Chẳng lẽ để anh?" Tôi nói rồi rút đi nắp đậy ngửa đầu đem thuốc hàm trong miệng, cuối đầu áp lên môi Muộn Du Bình, đưa thứ chất lỏng hơi tanh đẩy vào miệng y.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================
Môi Muộn Du Bình mềm mại còn mang theo cảm xúc mát lạnh. Đầu lưỡi tôi chạm vào răng y, cảm nhận một cách rõ ràng từng trận hơi thở như dã hương mùa hạ của y phả vào mặt. Lần cuối cùng tôi dùng miệng mớm thuốc cho y là thời khắc sinh tử, các chi tiết tôi đã không còn nhớ rõ. Lúc này đây tôi rốt cuộc nhớ kỹ mùi vị và cảm giác mềm mại nơi răng môi y. Hóa ra cùng Tiểu Ca hôn môi là cảm giác thế này.
Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy hàng mi dày của y run rẩy. Nháy mắt, một luồng hơi lạnh xông thẳng lên đại não tôi, não tôi lặp tức đình chỉ tất cả hoạt hoạt động, tôi thế mà lại hôn Muộn Du Bình! Tôi giật bắn người ngồi thẳng dậy, ngây ngốc quay đầu nhìn cái miệng không khép lại được của Bàn Tử. Phản ứng tôi chậm chạp, lần trước dùng đút thuốc là vì Muộn Du Bình bất tỉnh nhân sự, nhưng lúc này y là thanh tỉnh. Vừa rồi cùng Bàn Tử đấu khẩu đã khiến tôi quên mất tình huống, cư nhiên dùng miệng đối miệng mà....
Tôi từ từ quay đầu nhìn Muộn Du Bình, đã có giây phút tôi nghĩ hắn sẽ dùng hai ngón tay đặc biệt của mình bóp tôi chết tươi tại đây. Tôi lại thấy tên băng sương ngàn năm cư nhiên liếm miếm môi, bình tĩnh nói với Bàn Tử: "Tôi mệt."
Bàn Tử xoa xoa hai mắt, nhìn tôi. Tôi hét lên giống như nữ chính phim Quỳnh Dao*: "Anh hãy nghe tôi giải thích." Bàn Tử nhảy một cái xoay người bỏ chạy mất dạng, tay tôi cứng ngắt giơ ở trên không trung.
*Tiểu thuyết Quỳnh Dao dệt nên nền móng cho những cuốn sách ngôn tình của mọi thời đại. Trong thế giới tiểu thuyết Quỳnh Dao, tình yêu của "Dao cô nương" nhất định phải đau đớn, vì vậy khi các "Dao cô nương" muốn có được tình yêu phải trải qua đau đớn, trong cuộc đời của các "Dao cô nương", một tình yêu khó quên sẽ đổi lấy một nỗi đau xé lòng. Nói chung là rất cẩu huyết =)))
"Tiểu Ca, tôi..." Tôi vội vàng quay đầu muốn cùng Muộn Du Bình giải thích, lại phát hiện tiểu tử này đã nhắm hai mắt ngủ thiếp đi... Tôi lấy hai tay che mặt, ngẫm lại thì, cái này chính là nụ hôn đầu trong truyền thuyết của gia a.
Tôi khóc không ra nước mắt tính toán ngày mai làm thế nào giải thích với Bàn Tử. Xốc cái chăn lên, tôi theo thói quen tìm kiếm vòm ngực kiên cố của Muộn Du Bình dựa vào, Muộn Du Bình nâng cánh tay lên, đem tôi vững vàng ôm vào lòng. Cái tay đặt trên vai làm tôi ngưa ngứa, tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên tay y quấn một vòng băng gạt thật dày, lại nhìn nhìn tay mình cũng y đúc như thế. Nghĩ lại thì là do ban ngày hai chúng tôi nghịch hắc kim cổ đao, chẳng trách bị Phan Tử mắng.
"Tiểu Ca."
"Ừm?"
"Chúng ta là hai tên ngốc."
Nghe xong lời này, Tiểu Ca mở to hai mắt nhìn tôi, nghĩ nghĩ, rầu rĩ nói: "Tôi có rất nhiều tiền."
"Anh có bệnh hả." Tôi cười mắng, tên này từ đâu nãy ra ý tưởng kỳ quái như thế. "Lại đây, lại đây." Tôi nói rồi thay đổi tư thế nằm, duỗi tay luồn dưới cổ Muộn Du Bình, lại đem y xốc lên. Thân thể lạnh băng khiến tôi có chút đau lòng, dứt khoát có thể dán lên liền dán lên. Tôi ôm y như ôm một đứa trẻ, thành thật ủ ấm cho y.
"Ngày mai anh cùng tôi trở về." Tôi vuốt ve đầu vai nơi đã hiện lên hình xăm kỳ lân của y, "Lại chạy loạn tôi liền ở chỗ này xăm lên hàng chữ "Hàng Châu Tây Linh Ấn Xã Ngô Tà sở hữu, nhặt được thỉnh đưa trở về"."
"Không đi nữa."
Trong lời trả lời mơ hồ của Muộn Du Bình, tôi chìm vào giấc ngủ. Trong lúc ngủ mơ tôi phảng phất nhớ lại thời cấp 3, tựa mình vào hàng cây dã hương cao vút bên đường trường, ánh mặt trời xuyên thấu qua những tán cây xanh rì. Không biết vì cái gì, tôi chỉ muốn dừng lại giây phút này, một ngày cũng được mà một giây cũng tốt, dù trả giá bằng sinh mạng tôi cũng không đáng là cái gì.
718/4/2022