• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


CHAP 20: XIN LỖI! NHƯNG TIẾC RẰNG ĐÃ QUÁ MUỘN!

RẦM!

Như Ngọc giật mình nhìn về phía cánh cửa, đôi mắt vừa sợ vừa kinh thường nhìn con người trước mặt.

Thiên Hàn loạng choạng bước phòng vào với gương mặt đỏ bừng vì rượu, đôi mắt y đượm màu máu trông vô cùng đáng sợ. Từ y tỏa ra mùi rượu nồng nặc lan tỏa khắp nơi bay đến tận chỗ Như Ngọc khiến nàng vừa ngửi vào liền cảm thấy đầu óc quay cuồng.

- Tên khốn kiếp nhà người đến đây làm gì?_ Như Ngọc vẫn ngồi im như cũ cố trấn tỉnh đầu óc nghiến răng nói. Nhìn thấy Thiên Hàn lúc này chỉ càng làm nàng thêm khó chịu, chuyện ban sáng và chuyện của Như Ngọc thật sự đã trở thành cơn tức không thể nguôi ở lòng nàng.

XOẢNG!

Thiên Hàn ném bình rượu xuống đất, những mảnh vỡ từ bình rượu văng ra khắp nơi khiến Như Ngọc một lần nữa giật mình. Bất giác nàng rùng mình lo sợ trước cơn giận của Thiên Hàn, lời nói vừa rồi bảy phần cho tinh thần không tỉnh 3 phần vì cơn giận chi phối nên mới không nhận ra một con người khi say có thể làm bất cứ điều gì kể cả nuốt chửng nàng.

- Ngươi nói cái gì?_ Thiên Hàn trừng mắt lớn nhìn Như Ngọc

- Vương gia! Phi phi!_ nghe thấy tiếng động lớn, Uyển nhi Hân nhi vội vã chạy vào, vừa vào tới đã thấy cảnh tượng vương gia nổi trận lôi đình, còn vương phi thì đang co ro như một chú mèo con tội nghiệp ở cuối giường, còn có xung quanh là những mảnh vỡ vụn nằm ngổn ngang nếu dưới sàn nhà.

- Cút!_Thiên Hàn

- Vương gia!_ Uyển nhi, Hân nhi một lần nữa đồng thanh gọi.

- CÚT HẾT CHO TA!_ Thiên Hàn gầm lên như một con thú điên bị chọc tức, đôi mắt như khát máu liếc qua nhìn hai nha hoàn phía của làm cả hai cũng sợ hãi mà lui ra ngoài.

Nhìn Uyển nhi, Hân nhi biến mất sau cánh của gỗ lòng nàng cũng bị khép lại theo nó. Nỗi sợ dâng trào vây lấy nàng, nàng sợ lắm nhưng không thể kêu cứu ai được. Đôi mắt đẫm lệ lại không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa ngược lại nó đang vô cùng điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức không có bất kỳ thứ gì có thể lọt được vào mắt nàng kể cả hắn con người đáng sợ. Thời gian trôi thêm nàng dần dần thích ứng được với hương rượu nồng nặc nhờ thế mà tin thần dần được tỉnh táo. Nàng nhìn lại Thiên Hàn kẻ nàng từng nghĩ là ác thần cách đây một phút trước lúc này cũng như bao con người khác: một kẻ say rượu nói càng.

- Nếu ngươi muốn la, muốn hét thì phiền đi ra ngoài và tránh xa phòng này của ta mà la hét. Còn nếu ngươi muốntìmm người trút giận thì tới thanh lâu mà tìm người để trút, đừng có đến quấy rầy nơi yên tĩnh của ta

- Câm mồm! Ngươi là ai mà dám lên tiếng đuổi ta!

- Ta không đuổi ngươi, chỉ nhắc khéo cho ngươi nhớ, ngươi đã từng nói những gì?

“Ta không bao giờ bước đến nơi bẩn thiểu này của ngươi, dù chỉ là một bước”

Đúng nàng không quên, không bao giờ quên câu nói đó của hắn chưa bao giờ!

- Đây là vương phủ của ta, ta muốn đến đâu thì đến muốn làm gì thì làm. Ngươi chẳng là gì cả! Chẳng là thứ gì cả!

- Vương gia nói đúng! Vương phủ này đúng là của người và người có quyền đi tới đâu người muốn._ Như Ngọc nhắm mắt cười chế giễu Thiên Hàn_Nhưng, nơi này không nằm trong số nơi người muốn đến là đến bởi vì đây là cấm địa của một thất sủng vương phi ta! Nếu muốn đến thì hãy đến thanh lâu mà tìm Thanh nhi của ngươi kìa!

Thiên Hàn nghe lời Như Ngọc nói hoàn toànhiểu rỏ ý tứ của nàng, khuôn mặt đỏ bừng bỗng chốc hóa đen, y gầm lên:

- Ta không cho phép ngươi nói Thanh nhi như vậy!

- Ta cứ nói thì đã làm sao? Ả ta là một kỹ nữ lẳng lơ chuyên phá hoại hạnh phúc của người khác!_ Đúng! Kỹ nữ thời này so với những người làm nghề bán hoa ở thời hiện đại là giống nhau, bọn họ luôn là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

- CÂM ….MỒM…Bốp!

Một giọt máu xuất hiện nơi khóe môi Như Ngọc, trên má nàng hằn lên rõ hình 5 ngón tay, Như Ngọc không tin nổi ngỡ ngàng nhìn Thiên Hàn. Nàng không thể tin rằng Thiên Hàn nổi tiếng là nam tử hán đại trượng phu cho dù có căm ghét Như Ngọc thế nào, hận Như Ngọc thế nào cũng không thể ra tay đánh một nữ nhân, nhưng sự thật trước mắt vô cùng rõ ràng hắn vì một nữ nhân mà phụ Như Ngọc, mà đánh nàng.

- Ta…ta…

Thiên Hàn nhìn lại Như Ngọc, ngay cả bản thân y cũng giật mình. Trong lòng y một cảm giác vừa đau xót vừa hối hận dâng lên mỗi lúc một cao, y run run bàn tay vươn đến Như Ngọc như muốn xoa dịu lấy vết bàn tay in trên má Như Ngọc. Nhưng nàng lại tránh đi, nhìn lại y là một đôi mắt tràn ngập căm thù.

- Người mang tên Thanh nhi đó thật sự đáng để cho ngươi đối xử với ta như vậy sao, với Như Ngọc NHƯ VẬY SAO?

- Ta…ta…_Thiên Hàn bất giác hỗn loạn, không biết nói thế nào, y chỉ nhất thời nóng giận, chỉ vì rượu quá chén mà không đủ tỉnh táo kiềm nén bản thân mình, chứ thực sự y không có ý định đánh nàng, nhưng…

- Rốt cuộc ta có gì không bằng ả?

- Ta…nàng ấy…nàng ấy…

Như Ngọc đột nhiên cười lớn, quẹt đi giọt máu trên môi, xoay người lại với Thiên Hàn hướng vào bên trong không nhìn y, trong đầu đột nhiên nhớ đến cuộc hội ngộ giữa nàng và Như Ngọc một tháng trước đây:

“ – Phía dưới gối có một thanh đoản kiếm!

- Thanh đoản kiếm đó dùng để làm gì?_ Bích ngọc ngu ngơ hỏi

- Nó dùng khi…cần dùng đến!_ Như Ngọc đột nhiên cúi đầu, giọng nói trùng xuống như chất chứa gì đó ưu tư không rõ”

“Rốt cuộc Như Ngọc nói như vậy là có ý gì?”

- Như Ngọc!

Thiên Hàn đột nhiên gọi thẳng tên nàng, khiến nàng phải giật mình. Vì lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, mà còn là dùng âm điệu tha thiết như gọi một tình nhân. Không, nàng không siêu lòng được nàng phải nhớ nỗi đau của nàng do ai gây ra.

- Ngươi muốn gì?_ Như Ngọc vẫn như cũ không quay lưng lại, lạnh nhạt trả lời.

- …

Chờ hơi lâu sau đó cũng không nghe Thiên Hàn lên tiếng, Như Ngọc thắc mắc quay đầu lại nhìn thì đã thấy y từ khi nào đứng sau lưng mình. Hoảng hốt nàng thối lui lại phía sau, nhưng càng lùi thì hắn càng tiến, vẻ mặt y có gì đó rất lạ khiến nàng phải sợ hãi. Bàn tay nàng nhanh nhảu rút lấy thanh đoản kiếm dưới giường chực chờ sẵn sau lưng. Nhưng Thiên Hàn có vẻ như không thấy đến điều đó mà vẫn cứ nhìn nàng chầm chầm mà tiến lại gần hơn.

- Ngươi… ngươi không được lại gần ta… tránh xa ta ra nếu không…nếu không.._ Như Ngọc dùng thanh đoạn kiếm trong tay đưa ra trước mặt quơ quơ về phía y, như muốn ngăn cản Thiên Hàn. Nhưng y vẫn không để tâm vẫn tiếp tục bước tới.

- Ngươi còn bước thêm bước nữa thì ta sẽ giết ngươi đó! Ta không nói đùa là thật đó!_ Như Ngọc lại rơi vào tình cảnh sợ hãi mà nói bừa, theo bản năng tay nắm chặt chuôi kiếm phòng ngự phía trướcdù biết rằng điều đó là vô hiệu.

Ép sát Như Ngọc vào bức tường, khiến nàng sợ đến hoảng, nhưng Thiên Hàn vẫn chưa có ý định buôn tha cứ nhìn vào nàng châm châm. Đặc biệt, đôi mắt y rất lạ hỗn loạn và kích động, Nhưng lúc này Như Ngọc không muốn để ý đến vì sao lại thế điều mà nàng đang quan tâm chỉ là sợ, sợ hắn sẽ làm gì nàng, sợ rằng sẽ có chuyện không tốt lành giống như một chuyện cưỡng bức vũ nhục chẳng hạn.

- Ta …ta nói một lần nữa…nếu ngươi không đi ta sẽ đâm ngươi!

- Cái này…

Thiên Hàn đột nhiên vươn tay về phía nàng, Như Ngọc nhất thời hoảng hốt nhắm mắt đâm bừa về phía Thiên Hàn hy vọng y sẽ dừng lại mà tránh xa nhưng…

PHẬP!

Như Ngọc tròn mắt ngơ ngác nhìn Thiên Hàn vẻ mặt nhăm nhúm vì đau, nơi ngực trái của y đang cắm chặt mũi kiếm của nàng, từng giọt máu đua nhau tràn ra thấm ướt y phục Thiên Hàn, và lan theo cả lưỡi kiếm rơi xuống đất từng giọt tí tách.

“Không thể nào”_ Như Ngọc sợ đến mức không biết gì buông cả kiếm nép chặt vào tường nhìn lại Thiên Hàn. Đáng lý ra nàng không thể nào làm Thiên Hàn bị thương dù là một vết thương nhỏ được. Và đáng lý hắn phải tránh né mũi kiếm đó, phải phẩn nộ, phải gầm lên muốn giết nàng, nhưng vì sao hắn lại im lìm nhìn nàng thế kia, một chút ghét một chút hận trong mắt cũng không có mà ngược lại giống như đang bi thương, hắn đang nhìn cái gì, hắn đang nắm cái gì?

Như Ngọc nhìn rõ hơn cái vật trong tay Thiên Hàn, cái mà y vừa cướp từ cổ nàng, cái …sợi dây chuyền của Như Ngọc!

- Ngọc nhi!_ Thiên Hàn giọng run run gọi 2 từ này khi nhìn sợi dây chuyền, y đột nhiên ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Như Ngọc, hỏi: _ Từ đâu nàng có cái này?

- Cái này..ta..ta_ nhất thời bị hỏi làm Như Ngọc quýnh lên không biết nói thế nào.

- CÓ PHẢI NGƯƠI CƯỚP CỦA NGỌC NHI!_ Thiên Hàn bỗng dưng gầm lên như một con sư tử bị thương.

- KHÔNG PHẢI! CÁI ĐÓ LÀ CỦA TA!_ Như Ngọc bị Thiên Hàn làm cho hoảng nàng cũng hét theo, sau mới cảm thấy hối hận vì đã lớn tiếng với y chỉ sợ…

Bóp chặt mảnh ngọc bội trong tay, với giọng đanh thép Thiên Hàn kết tội Như Ngọc:

- Nói dối, cái này là của Ngọc nhi ngươi làm sao có đối trừ phi là cướp!

- Ta… Ngươi mới nói bậy, cái đó rõ ràng là của ta của Như Ngọc ta!_ Như Ngọc nói đồng thời nhào đến muốn cướp lại mảnh ngọc bội nhưng cướp mãi vẫn không được, ngược lại còn bị Thiên Hàn túm lấy vai kéo mạnh về phía y.

- Ta hỏi ngươi một lần nữa! Ngươi lấy mảnh ngọc bội này ở đâu?

Như Ngọc nhăn mặt vì đau, cố gắng vùng vẫy nhưng không được, cho nên chỉ có thể đối diện với Thiên Hàn ngước cao mặt nhìn thẳng vào mắt y không chút sợ sệt khẳng định:

- Mảnh ngọc bội này là của ta, là ý trung nhân của ta 7 năm trước đã tặng ta làm vật đính ước!

Thiên Hàn nghe xong liền chấn động buông Như Ngọc ra, y bước lui về phía sau vài bước. Đoản kiếm vì y cử động mà rơi xuống sàn loảng xoảng, Như Ngọc nhìn Thiên Hàn như vậy thì ngạc nhiên, mất một 1 phút suy nghĩ nàng mới hiểu ra rằng y vì lời nói của mình mà kích động, vì vậy nàng lại tiếp tục nói :

- Người đó 7 năm trước đã cùng ta nguyện ước, người đó hứa 5 năm sau sẽ về tìm ta đưa ta về gia đường ra mắt song thân y, nhưng người đó đã đi đi mãi không quay lại, ta chờ đợi mỏi mòn trong tuyệt vọng, cho đến một ngày.._Như Ngọc đột nhiên dừng lại quan sát biểu hiện của Thiên Hàn sau đó tiếp nhưng với chất giọng đanh thép như đang kết tội người khác_ Khi ta gặp lại người đó thì người đó đã thay đổi, yêu một người con gái khác, còn vì người đó phụ bạc ta hờ hững ta, còn vì người đó mà tệ bạc với ta, còn đánh ta.

Nói đến đây Như Ngọc sờ vào má nơi cái tát vẫn còn in đậm rồi lại nói:

- Người đó tên gọi là Hàn ca!

- Ngọc nhi! Sao có thể ?_ phải, sao có thể người nữ nhi hắn yêu thương nhất chẳng phải đã chết rồi sao, đã chết từ lâu, sao bây giờ lại có thể…nhưng rõ ràng mảnh ngọc bội này đúng là vật năm đó hắn tặng lại cho Ngọc nhi làm tín vật, và những gì nàng ấy nói quả thật không sai kia mà! Rốt cuộc sự thật là như thế nào? Chẳng lẽ những lời tiểu Ngư nói năm đó là không phải là sự thật sao?

“ – Ngọc nhi, Hoàn bá mấu, hai người ở đâu vậy?_ một thiếu niên chừng 17-18 tuổi không ngừng chạy khắp nơi tìm kiếm

- Hàn ca ca!_ từ đâu xuất hiện một tiểu cô nương chừng 14 tuổi chạy đến chỗ vị thiếu niên kia.

- Tiểu Ngư! Hoàn bá mẫu và Ngọc nhi đâu?_ thiếu niên kia vội túm lấy tiểu cô nương kia vồn vã hỏi

- Hàn ca ca, huynh phải bình tĩnh nghe muội nói, họ 2 người đã…

- Đã thế nào?

- Chết hết rồi!”

- Ngươi không ngờ chứ gì? Người mà ngươi đã quên từ lâu lại đột nghiên xuất hiện trước mắt ngươi!_ Như Ngọc vừa cười mỉa, vừa vén nhẹ tay áo lên để lộ một vết bớp hình hoa đào nhạt: dấu hiệu đặc biệt duy nhất chỉ có một mình Như Ngọc, mẫu thân của Như Ngọc, nàng và người thiếu niên Thiên Hàn năm đó biết.

Thiên Hàn nhìn thấy càng thêm chấn động, vì y nhận ra được vết bớp độc nhất vô nhị ấy, dù là xăm cũng không thể nào giống được.

- Không phải vậy! Ta…_ không lẽ đây là sự thật, Ngọc nhi thật sự còn sống sao? Lẽ nào…lẽ nào…

- Hay ngươi mong ta sớm chết đi! À! Mà cũng phải, ta là nguyên nhân hại chết người nữ nhi ngươi yêu thương nhất kia mà, ngươi căm ghét còn không kịp kia mà!

- Không phải như vậy! Ngọc nhi, Hàn ca…

Như Ngọc thối lui tránh xa Thiên Hàn :

- Tránh xa ta ra, đừng làm ta ghê tỏm ngươi! Cút đi, đi đến chỗ Thanh nhi của ngươi đi, kẻ bạc tình!

- Ngọc nhi không phải vậy! Không phải như nàng nghĩ ta không phải kẻ bạc tình phụ rẫy nàng! Ta không hề phản bội nàng, chưa từng!_ Thiên Hàn cố gắng giải thích, cố gắng đến gần Như Ngọc nhưng nàng luôn né tránh.

- Chưa từng phản bội? Nhưng lại yêu cô gái khác? Chưa từng phụ rẫy nhưng lại không thực hiện lời hứa trở về Hoa thôn tìm ta sao? Nực cười!

- Ngọc nhi, không phải! Ta không có yêu Thanh nhi, ta vẫn yêu nàng, ta …ta năm đó đã thực hiện lời hứa đến đón nàng nhưng…

- Ngươi cho ta là con nít sao? Thiên hạ đồn gì ta không biết sao? Ngươi có đến đón ta sao tại sao ta không thấy?

- Ngọc nhi hãy nghe ta năm đó ta thật sự có đến nhưng không tìm thấy nàng, là tiểu Ngư…đúng tiểu Ngư năm đó nói với ta rằng nàng đã chết cùng bá mẫu, nếu nàng không tin ta có thể dẫn nàng đi xem mộ của mẫu thân nàng cùng một cái mộ giả mang tên Như Ngọc kia nữa, còn có những dân chúng ở Hoa thôn kia nữa, họ có thể làm chứng điều đó!

Thiên Hàn vừa nói vừa kéo tay Như Ngọc đi, nhưng lại bị Như Ngọc giựt lại khước từ:

- Cứ cho là đúng như ngươi nói đi! Ngươi sau đó đã thay lòng đổi dạ yêu người khác? Nếu ngươi đã có thể rũ bỏ quá khứ mà yêu Thanh nhi vậy tại sao, sau khi nàng ta chết ngươi lại không thể một lần nữa chấp nhận ta? Có thật là ngươi hận Như Ngọc gián tiếp chết Thanh nhi hay ngươi vốn không hề yêu Ngọc nhi, người ngươi thật sự yêu chỉ có mỗi nàng ta, nếu là vậy thì tại sao năm xưa còn hứa với ta khiến Ngọc nhi ôm hy vọng chờ ngươi suốt 5 năm, để rồi tổn thương!

- Huynh…Cái đó! Tin Hàn ca, Hàn ca không hề lừa gạt Ngọc nhi, người Hàn ca yêu chỉ có mỗi Ngọc nhi, thật ra Thanh nhi đó là vì rất giống muội nên ta mới đối với nàng ấy như vậy, thực chất ta chỉ xem nàng ấy là muội muội còn nàng…

Thiên Hàn hơi ngừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Như Ngọc mang theo niềm hy vọng nàng sẽ tin y:

- Sở dĩ ta đối với nàng như vậy là vì ta sợ bản thân mình sẽ nao lòng vì nàng rất giống Ngọc nhi đã khuất, nhưng ta đâu ngờ nàng thật sự là Ngọc nhi, nếu ta sớm biết nàng thật sự đúng là Như Ngọc thì đã không đối với nàng như vậy! Ngọc nhi tha lỗi cho Hàn ca có được không?

Đẩy Thiên Hàn ra xa, Như Ngọc cười cay nghiệt:

- Ngươi cho là ta sẽ tin? Ha ha! Chỉ có ma mới tin ngươi thôi!

- Ngọc nhi!

- Đủ rồi! thật ra ta cũng không có quyền trách cứ ngươi!_ Như Ngọc ngưng cười, nghiêm giọng nói.

Thiên Hàn nghe thấy liền vui mừng:

- Ngọc nhi! Nàng tha lỗi cho ta rồi phải không?

Như Ngọc nhìn Thiên Hàn một chút, sau đó trầm ngâm suy nghĩ cuối cùng cũng quyết định lên tiếng:

- Ta không có đủ quyền trả lời câu hỏi này của ngươi?

- Nàng nói như vậy là sao? Ngọc nhi!

- Thật ra …ta không phải là Ngọc nhi!

- Sao?_ Thiên Hàn ngơ ngác nhìn Như Ngọc khó hiểu.

- Như Ngọc thật đã chết chết rồi! Nàng ấy là chết ngay trong đêm hôn lễ, là tự sát mà chết, nguyên do là vì ngươi phụ bạc nàng ấy mà khiến nàng ấy thương tâm quá độ mà tự vẫn!_ Như Ngọc thở dài nói ra sự thật.

- Nàng, nàng đang đùa giỡn với ta đúng không? _Thiên Hàn vừa cười gượng, đôi mắt vừa mong chờ_ Nhất định là nàng giận ta vì đã đối xử tệ bạc với nàng thời gian qua nên mới nói như vậy! Chứ sự thật không phải vậy!

“Đúng! Rõ ràng là nàng, hắn chứng thực là nàng không sai, nhưng vì sao nàng lại nói như vậy, người giống người là chuyện có thể, nhưng trùng tới mức cả kí ức lẫn vết bớp kia là không thể nào.”

Như Ngọc lắc đầu, đôi mắt kiên định nhìn vào mắt Thiên Hàn thật lâu, từng lời buông ra đều vô tình lạnh lẽo như những ngọn dao sắc bén cứa thẳng vào tim Thiên Hàn:

- Ngươi có từng nghe qua “Tá thi hoàn hồn chưa?” cái này là vật duy nhất nàng ấy cho ta, trước khi nhập vào xác của Như Ngọc, ta đã gặp qua nàng nên mới biết hết mọi sự tình!_ Như Ngọc chỉ vào bản thân mình_ Chẳng lẽ ngươi quen Như Ngọc từng ấy năm, lại gặp Như Ngọc qua mấy lần gần đây mà không nhận ra được sự khác lạ hay sao?

Thiên Hàn như không tin nổi đôi mắt ngập tràn hoảng loạn nhìn Như Ngọc, từng loạt kí ức trôi nhanh qua, từng lời nói cử chỉ của Ngọc nhi năm đó vẫn còn rất rõ ràng hiện lên trong đầu y, đột nhiên Thiên Hàn cười, nụ cười thê lương chua xót mang theo nhiều đau đớn.

Phụt!

Một ngụm máu từ miệng y phun ra, Thiên Hàn ngã khụy xuống đất, một tay ôm lấy vết thương trên ngực, y phục y thấm đẫm màu đỏ máu, nhưng y vẫn cười cười thê lương, đến nỗi Như Ngọc nhìn thấy cũng cảm thấy y tội nghiệp!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK