• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


CHAP 6: VỊ HOÀNG ĐẾ TỘI NGHIỆP

“Có phải hay không hôm nay là ngày tận cùng xui xẻo của hắn? Mới sáng sớm vừa bước ra khỏi Minh cung các đi dự dám cưới của tên hoàng đệ này, thì bị vấp cục đá té, may mắn không bị ngã nhưng ngược lại bộ hoàng phục hắn vừa mới may chuẩn bị mặc đi dự dám cưới bị rách toẹt một lỗ to tướng không vá nổi làm hắn mất toi cả 2000 lượng vô lý. Kế đó, khi hắn vừa bước vào phủ chưa kịp nói lời chúc mừng với hoàng đệ của mình thì lại bị vấp y phục , đem hết toàn bộ quà cưới mà hắn tối qua cất công chuẩn bị hất thẳng xuống đất…chẹp chẹp…tiền của hắn lại một lần nữa không cánh mà bay. Chưa hết, khi hắn làm người chủ hôn lúc nhận trà hỷ của cô dâu hắn, còn chưa kịp uống lại bị cái tên hoàng đệ chết tiệt này liếc một cái, làm hắn hoảng mà sặc cả ly nước trà nóng, khiến cái lưỡi của hắn một phen bị luộc chín! Vậy còn chưa đủ thảm, vừa mới bước vào phòng định nghỉ ngơi một chút thì bị hai ma nữ bám theo nhõng nhẽo. Đang nghĩ cách tống hai người đó đi thì bị vị tam vương phi thê tử của hoàng đệ hắn quấy rối, còn đem hết chất dơ bôi lên đồ của y khiến bộ đồ này không còn cách nào cứu vãn, còn bây giờ chắc khỏi nói vướng vô cái vụ vợ chồng son giận nhau đem hắn ra làm tia bắn không chết cũng què thôi!Đúng là chuyện tốt chưa đến mà tai vạ liền ùn ùn kéo nhau đến thăm hỏi hắn mà!”_vị hoàng đế trẻ không khỏi oan than cho số phận

- Liên quan mạng người? Hoàng huynh người nói cho rõ đi! Mạng người ở chỗ nào?_ Thiên Hàn tăng thêm phần sát khí lấn áp vị hoàng huynh trước mặt

Vị hoàng đế bị hoàng đệ mình bắn sát khí liền có chút chột dạ:

- Đệ đệ, ta không nghĩ xen vào chuyện đệ nhưng đệ nên biết cân nhắc thiệt hơn trước khi làm một việc gì đó! Đừng để tình cảm riêng tư chi phối bản thân mình!

- Đệ xưa nay luôn làm việc cân nhắc! Không cần hoàng huynh bận tâm! Hân nhi, Uyển nhi đưa vương phi về phòng!_ y ra lệnh cho 2 nha hoàng đang quỳ dưới đất, mắt không khỏi rời khỏi nhân ảnh hoàng huynh hắn

- Á! Buông ra! Đừng đụng đến ta!_ nàng hết sức vùng vậy khỏi cái bắt của hai ả kia, tay cố gắng níu lấy vị hoàng đế kế bên, nàng thật không nghĩ sẽ có cớ sự này xảy ra, xem ra nàng tìm nhầm người giúp đỡ rồi! Hic hic!

- Nhã Như Ngọc ngươi thân là vương phi mà ngay cả sĩ diện cũng không có nữa sao? Dám trong đêm đông phòng bò ra đây câu dẫn nam nhân! Người xem ta là cái gì? Tam vương gia là đồ bỏ sao?

Bị Thiên Hàn quát,Bích Ngọc thất kinh mà ngẩng người quên cả vùng vẫy, do đó, đã tiện tay giúp cho 2 ả nha hoàn dễ dàng lôi đi.Vị hoàng đế thấy vậy lo lắng liền lên tiếng can ngăn:

- Hoàng đệ

- Hoàng huynh! Đây là vương phủ của đệ, kia dù gì cũng là thê tử của đệ là đệ muội (em dâu) của huynh, huynh tốt nhất nên rõ ràng chuyện này!_ Thiên Hàn lập tức ngắt ngang Thiết Hải

- Hoàng đệ! Đệ đang nói gì vậy, huynh đây làm gì có ý gì với vương phi của đệ!

- Vậy sao? _ Thiên Hàn cười nhạt, những biểu hiện vừa rồi của 2 người đó hắn đều thấy rõ ràng, chỉ là hắn muốn xem đến tột cùng nữ hân kia có bao nhiêu trò gì muốn bày ra nên mới im lặng xem xem đến tận bây giờ

Biết không thể nói gì được, vị hoàng đế đành xuống nước:

- Hoàng đệ! Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải nhắc cho đệ nhớ Như Ngọc kia chính là ái nữ của thừa tướng đương triều, kẻ nắm giữ quyền cao chức trọng. Tuy rằng hắn ta đối với ái nữ của mình chẳng xem ra gì, nhưng hắn tuyệt đối không đứng nhìn người khác bôi nọ danh dự hắn. Còn có phụ hoàng, trước lúc lâm chung đối với Như Ngọc nàng tatốt đến thế nào! Nếu nàng ta xảy ra chuyện gì trong phủ của đệ thì ta tin chắc rằng sau này đệ xuống hoàng tuyền sẽ không yên thân với phụ hoàng đâu! Còn nữa nàng ta dù gì cũng đã là vương phi danh chánh ngôn thuận của đệ, đệ không nên đem nàng ta ra hành hạ kiểu đó được, nếu đệ thật sự căm hận nàng thì hơn hết là lạnh nhạt thay hành hạ!

Nói xong,Thiết Hải bước vào phòng đóng cửa lại, bỏ một mình Thiên Hàn đứng đó dần chìm vào trong suy tư của bản thân y.





Bích Ngọc bị hai nha hoàn kia lôi về phòng, tay của bọn họ cứ như sắt thép, ghì chặt hai cánh tay của nàng, khiến nàng đau đớn mặc cho giãy dụa cũng không được gì, nên chỉ đành ngậm ngùi ngoan ngoãn cho bọn họ lôi đi.

- Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?_ cô nương mặc hồng y hỏi nàng

- Hở?_ bọn họ là đang quan tâm nàng sao? Trời sập rồi!

- Tốt hơn hết ngươi nên suy tính lát nữa làm sao để mà năn nỉ vương gia tha cho ngươi đường sống đi!_ nữ nhân kia thấy nàng im lặng liền bồi thêm

- Bảo ta van xin hắn! Không có khả năng!

- Gì? Ngươi! Chẳng lẽ ngươi chán sống rồi!

Hia nha hoàn kia nghe nàng nói vậy thì ngạc nhiên hết sức, cùng quay đầu nhìn nàng cho rõ.

- Hừ! Đối với ta hắn chả là cái gì hết!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK