“Tôi…………tôi…………..” Tôi nhớ tới thanh sô cô la còn trong túi mình chưa kịp giao cho Kim Ánh Minh
“Cô có giúp tôi đưa nó chưa?” Việt Mỹ hồng hồng nghiêm mặt vụng trộm hỏi tôi “Haha, toàn bộ nhờ cô”
Tôi ngơ ngác nhìn Việt Mỹ ngọt ngào hướng tôi vẫy vẫy tay, thực hâm mộ nàng có thể làm chủ được cảm xúc của mình . Từ trên trời bỗng giáng xuống một cái vỗ đầu thật mạnh cắt ngang suy nghĩ của tôi
“Sao rồi, Kim Ánh Minh giống với suy đoán của chúng ta là một tên đê tiện thiên hạ vô sỉ phải không?” Mông Thái Nhất hưng phấn nói
“À……tàm tạm………….” Không xong, sao tôi lại quên chuyện báo cáo với Mông Thái Nhất
“Là dọa dẫm hay trấn lột tài sản?”
“……………….”
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô thấy hắn giết người?” Ánh mắt hưng phấn của Mông Thái Nhất lóe sáng, lóe sáng
“Chơi bóng rổ………….” Nếu tôi không mở miệng trả lời, không chừng thế chiến sẽ bùng nổ
“Chơi bóng rô? Kỹ thuật chơi bóng của hắn nhất định rất tồi!Hừ hừ……….hắn còn phạm vào sai lầm nào không?”
“À………không!” Mỗi lần nói dối lòng tôi đều run lên đặc biệt lợi hại
“Không có gì khác?” Mông Thái Nhất đối với câu trả lời này rất bất mãn, chân mày gắt gao nhíu lại
“A, còn có…………” Trước khi Mông Thái Nhất nổi cơn lôi đình, tôi vội vàng lấp liếm bằng lời nói dối “Hắn thích………được người khác sờ vào mặt!Ha ha……”
“Thích người khác sờ vào mặt?!” Vẻ mặt giận dữ của Mông Thái Nhất liền bị sự kinh ngạc thay thế
“Ừ, ừ……….”tôi gật đầu tỏ ý khẳng định, vì sự sinh tồn của mình trong lòng thầm xin lỗi Kim Ánh Minh
“Hắn quả nhiên là một tên công tử bột biến thái! Tôi đoán quả không sai!” Mông Thái Nhất ra vẻ mong chờ nói “Nhanh đưa bữa sáng lại đi!”
Tôi lấy ra trong túi sách một ổ bánh ngọt, Mông Thái Nhất vẫn chưa vừa long muốn từ trong túi sách tôi lấy ra thêm vài thứ nữa, tôi sợ tới mức tóm lấy miệng túi xách. May mắn là hắn có lòng từ bi chạy đến chỗ ngồi, bởi vì trong túi xách của tôi ngoại trừ sô cô la của Việt Mỹ ,còn có…..
Bánh sừng bò tôi chuẩn bị cho Kim ÁNh Minh
Thật không biết bản thân mình bị trúng tà gì, nói là đi mua bánh ngọt cho Mông Thái Nhất, lại chạy đến rất nhiều cửa hàng bánh ngọt. Hiện tại, mọi loại bánh đều được rất đặc sắc, bánh sừng bò giản dị cơ hồ gần như muốn tuyệt tích. Mất thật nhiều thời gian tìm kiếm, tôi mới tìm thấy nó ở một cửa hàng nhỏ cách trường học không xa
Tôi thừa dịp Mông Thái Nhất không để ý, lén lút đem bành và sô cô la của Việt bỏ vào trong hộc bàn của Kim Ánh Minh. Tôi lo lắng nhìn Kim Ánh Minh ngồi xuống lại vội vàng quay đầu giả vờ học, nhưng kỳ thật một chữ cũng không đi vào đầu. Ngẩn ngơ thấy hắn nhìn đến bánh sừng bò trong hộc tủ, không biết hắn có vui hay không………Tôi khẩn trương lại hưng phấn chờ đợi
Hắn…….hắn nhìn………….
Kim Ánh Minh nâng mi, nhìn nhìn bánh, quay đầu nhìn tôi, không có biểu hiện nào là của vui sướng. Thật khó tưởng tượng được con người mị hoặc ngày hôm qua lại là cái tên chất phát trước mắt
Thảm, có lẽ hắn sẽ từ chối tôi, thật xấu hổ a! Trăm ngàn lần đừng để cho người biết mới tốt a! Da mặt mỏng manh của tôi lo lắng đỏ bừng
“Cảm ơn”
Tôi có nghe lầm không chớ! Vừa nãy là Kim Ánh Minh đang nói chuyện sao? Tôi kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang tao nhã ăn bánh sừng bò tôi mua cho! Hắn tiếp nhận hảo ý của tôi rồi! Ô ô ô ô…….tôi thật sự rất cảm động a!
Tâm tình cả ngày hôm nay của tôi thật tốt, ngay cả cô Trầm hay lấy tôi ra trêu chọc tôi cũng không sao, đến cả tên Mông Thái NHất vô tâm kia cũng phát hiện
“Chuyện gì mà vui vậy?” Giờ tan học Mông Thí Nhất đến trước mặt tôi
“Không………….”
“A, tôi đã biết, sẻ con , thích tôi cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy a! ” Mông Thái Nhất đắc chí vỗ vỗ bả vai tôi “Nhớ rõ, ngày mai buổi chiều 3 giờ đến công viên Cẩm Tú, cô dám đến muộn nhất định sẽ chết!”
Trời ạ tôi đã quên mất chuyện này. Tôi đi vội ra bên ngoài phòng học, suy nghĩ nên nói với mẹ về chuyện ngày mai gặp hắn như thế nào. Việt Mỹ chờ tôi ở bên ngoài, xem ra là nàng muốn hỏi về chuyện đã nhờ tôi
“Nó…………….có vẻ không có tinh thần” Kim Ánh Minh vội vàng đi tới, giõng nói có vẻ lo lắng
Nó?
“Linh…………” Tôi hô nhỏ 1 tiếng, lập tức xoay qua Việt Mỹ nói
“A…..thật xin lỗi, tôi phải…………đi trước, chờ tôi…………….a”
Tôi lập tức cùng Kim Ánh Minh đi thẳng ra bãi đỗ xe, đẩy cửa ra quả nhiên Linh đã ỉu xìu nằm dài trên mặt đất
“Sẽ sẽ……………sẽ không…….bị bệnh? Ngày hôm qua…………..”
“Ừ…………..ngày hôm qua cũng vậy!”
“Đi đi……….đến thú………..y?” Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy
“……………” Người kia có vẻ như muốn tự hỏi mình một chút “Đi thôi!”
Bầu trời mùa thu thật u ám, lất phất rơi vài hạt mưa bụi. Tôi ngồi phía sau xe đạp của Kim Ánh Minh, một tay nắm lấy áo hắn, một tay ôm lấy Linh
Tôi cảm giác được Kim Ánh Minh có chút mệt mỏi thở dốc, đi qua 2 con đường, rốt cuộc tôi mới thấy ở góc đường một bệnh viện thú y
“Không sao rồi, chĩ là có chút tiêu hóa không thông, 2 đứa đã cho nó ăn cái gì? Ha ha…” Dì nhìn bộ dạng chật vật của chúng tôi bật cười
2 đứa tôi thoáng nhìn nhau, bởi vì trời mưa, mà đầu tóc của Kim Ánh Minh cũng lộn xộn, quần áo cũng không chỉnh tề, cà vạt cũng buông thả, tôi chắc cũng không hơn gì hắn………….
Tôi ôm lấy Linh còn đang mê man, Kim Ánh Minh đột nhiên sốt ruột nhìn đồng hồ 1 chút, vội vàng leo lên xe đạp chạy vội. Tôi lăng lăng nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong màn đêm
Linh làm sao bây giờ?…………Hắn sao lại vội như vậy đã đi rồi!…………..
“Ma Thu Thu! Sao con lại về trễ như vậy!” Mẹ chỉ vào kim đồng hồ treo trên vách tường phòng khách đã dừng đến con số 10, vang dội sấm sét
“Con có chút việc…………”
Tôi vừa nói vừa nhận mưa bom bão đạn phóng tới tâp của mẹ vọt vào phòng, khóa trái cửa , sau đó lại đem Linh giấu trong đám quần áo ra , đặt nó lên giường
“Linh, Linh………”Tôi nhỏ giọng gọi mèo con còn đang mê ngủ “Nói cho ta biết, bức tranh hắn vẻ có phải là ta, có phải là ta hay không…………”