“Hi………..Sẻ con tiểu thư!” Một giọng nói ngả ngớn truyền vào lỗ tai tôi, một vài bạn học nam cao to bao vây xung quanh tôi
“Huynh đệ chúng tôi đối với cô rất ái mộ, muốn tìm cô tâm sự!”
“Nói thử xem, bình thường thì cô cùng đám đàn ông bàn bạc như thế nào!” Một bạn học nam khoát tay lên vai tôi
“Tránh ra………” tôi muốn tìm Việt Mỹ, chỉ có nàng mới có thể giúp tôi giải thích mọi chuyện
“Nha đầu chết tiệt kia! Cô đi làm gái quán bar, còn ra vẻ cái gì a!”
“Đúng thế! Đến bên cạnh cô, tôi còn sợ y phục của mình bị vấy bẩn nữa! Phi!”
Hắn nói xong liền hướng lên người tôi phun một bãi nước miếng , rồi cùng đồng bạn bên cạnh cười vang
“Các người chơi rất vui vẻ a!”
Một giọng nói so với đám nam sinh này thập phần hung dữ hơn từ phía sau chúng tôi vang lên
Mông Thái Nhất?!
Tên chết tiệt này đều xuất hiện vào thời điểm tôi gặp khó khăn nhất, đến xem tôi bị chê cười sao? Thể nào hắn cũng sẽ cười to………
“Còn không mau cút đi cho tôi!” Mông Thái Nhất hét to một tiếng. Đám nam sinh kia như chuột gặp mèo, toàn bộ ảo nảo bỏ chạy. Đi theo phía sau Mông Thái Nhất còn có Trương Khải Chấn, đang đối với đám chuột kia giơ giơ một ngón tay chửi mắng
“Cô có khỏe không!?” Mông Thái Nhất nhìn tôi, đưa ra một ở bánh cùng hộp sữa “Ăn chút gì đi!”
khỏe? Nếu không phải do hắn, làm sao tôi có thể “tốt như vậy?!” được!! Tôi một tay hất đống đồ hắn đưa ra
“Ma Thu Thu!Cô dám đẩy tôi, cô muốn chết a!” Mông Thái Nhất tức giận đến ánh mắt cũng cứng lại “Cô dám đối xử với tôi như vậy?!!”
“Thái Nhất !! Thái Nhất!! Không phải anh nói muốn đến an ủi cô ấy sao? Có chuyện gì cũng phải từ từ mà nói!” Trương Khải Chấn vội vàng đi đến dập lửa
Mông Thái Nhất dùng sức đẩy hắn, tiếp tục rống to
“Ma Thu Thu! Cô cho tôi là người đem bức ảnh của Kim Ánh Minh công khai phải không!?”
Nghe xong câu này, tôi rốt cuộc cũng quay đầu lại, tức giận nhìn hắn
Chính là vì hắn, bức hình của Kim Ánh Minh mới bị công khai!! Chính vì hắn tôi mới thành ra thế này!! Hắn là tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện, hiện tại lại giả vờ làm người tốt!!Tôi khinh!!!
“Ma Thu Thu! Cô muốn chết a! Kim Ánh Minh bị vậy cũng đáng!!” Mông Thái Nhất đã hiểu rõ được sự phẫn nộ trong mắt tôi
Tôi dùng sức quay đầu, tỏ vẻ phản kháng lại những lời này của hắn
“Cô đừng quên, cô đã theo tôi ký hiệp ước đồng minh! Cô dám vì chuột chết kia đối nghịch với tôi!!” Mông Thái Nhất nắm lấy tay tôi chặt hơn, cánh tay tôi bắt đầu sinh đau, giống như sắp bị hắn bốp nát
Vào thời điểm tay tôi sắp bị đứt, Mông Thái Nhất đột ngột buông lỏng tay ra. Hắn đứng dậy hung dữ nói
“Được lắm……………..Ma Thu Thu, được lắm! Tôi sẽ cho cô biết kết quả của sự phản bội tôi thê thảm cỡ nào!”
Mông Thái Nhất một phen đẩy tôi ra “Cô đi tìm người cô nên tìm đi.”
……………………………..
“Việt Mỹ!”
Tôi như người nổi điên lục tung cả trường học, thầm muốn nhanh nhanh một chút tìm ra nàng, chỉ có VIệt Mỹ, chỉ có Việt Mỹ mới có thể giúp tôi giải thích mọi chuyện………….
“Ma Thu Thu?!!!!!” Việt Mỹ đang cùng đám bạn tán gẫu thật vui vẻ, nhìn thấy tôi mắt nàng trợn lên thật lớn
“Việt Mỹ!” Tôi như người chết đuối gặp phao
“Cùng tôi…………đi…………..đến phòng hiệu trưởng, nói cho…..nói cho ……………mọi người ……………….biết chuyện ngày hôm qua…………..”
“Ngày hôm qua? Chuyện gì ngày hôm qua? Cô đang nói gì vậy?” Việt Mỹ sợ hãi giãy khỏi tay tôi
“Ngày hôm qua……………quán bar…………….chuyện đó………..cô giúp tôi chứng minh………….không phải tôi…………..”
“Ma Thu Thu, tuy rằng tôi thương hại cô mới làm bạn bè, nhưng mà tôi không ngờ cô là người như vậy a. Cô……….cô còn muốn lợi dụng tôi, bắt tôi nói dối lừa dối mọi người, tôi không làm………………….”
Cái gì?………………..Thương hại? Lợi dụng? Nói dối?………………
Tôi nhìn Việt Mỹ trước mắt, nụ cười mỉm nàng trưng ra , trong nháy mắt đã trở thành một chậu nước lạnh hắt lên người tôi
“Thu Thu, cô không sao chứ, tôi không tiện đi đến lớp tìm cô, cô sau khi nghỉ trưa có thể đến Giáo Học Lâu không? Đừng kêu Mông Thái Nhất, không gặp không về!”
“Thật xin lỗi, tôi không biết bọn họ lại gặp cô……….Giáo Học Lâu có đến hai cái, tôi quên không nói cho cô biết là cái nào”
……………………..
“Thu Thu, cô xem thử cái này đi……………..ba mẹ cô làm công nhân, nhất định chưa mua cho cô loại quần áo này”
…………………………..
“Ừ, thời gian cũng vừa vặn………..Là cô ấy! Đúng vậy a!…………..Cô ấy tên là Ma Thu Thu, hôm nay có chút vội vàng, tôi liền cùng cô ấy tới! ……………..A Hổ và Tiểu Bạch Long là bạn tôi quen trên mạng, tính tình rất tốt. Tinh xảo đặc sắc là nick name tôi giúp cô lập, cô cũng có thể dùng nick name này kết giao với nhiều bạn tốt a”
…………………………
Tôi đã hiểu được, hiểu được tất cả mọi chuyện
từ chuyện Tử Lôi đột nhiên xuất hiện trên sân thượng………….chuyện cố ý so sánh ở phòng thay đồ……………..cả chuyện giúp tôi sắp xếp gặp mặt bạn trên mạng………………….
“Tại sao……………” Tôi thật sự không rõ, thật sự! Chúng tôi không phải đã là bạn sao? Nhìn Việt Mỹ ở trước mắt nhưng thật xa lạ khiến tôi phải sợ hãi
“Tại sao lại như vậy? Đều là, đều là……………..cô cố tình, có phải không?”
“Ma Thu Thu, cô có phải là người không a, Việt Mỹ không chê cô, xem cô như bạn bè, cô xảy ra chuyện còn bắt cô ấy nói dối………..”
“Đúng vậy a, cô đúng là người không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng có Mông Thái Nhất làm chỗ dựa thì chúng tôi sợ, cô thật sự quá vô sỉ, làm ra chuyện như vậy còn dám chạy đến đây tìm Việt Mỹ……………..”
“Tại sao lại đối với tôi như vậy?!!” Tôi mặc kệ mọi người xung quanh, dốc toàn lực thét lên
Im lặng, mọi người đều im lặng………………………
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
Cần Developer cho Box Tự Edit và Mod Box Truyện Sưu Tầm
Có bài mới 30.07.2011, 14:38
Hình đại diện của thành viên
ahrin00
Cựu Editor
Cựu Editor
Ngày tham gia: 23.05.2011, 08:53
Bài viết: 578
Được thanks: 736 lần
Điểm: 5.56
Có bài mới Re: [Tuổi Teen] Chim Sẻ Ban Mai - Quách Ni - Điểm: 10
Phần 5
“Oa……………..”
Việt Mỹ không nói không rằng khóc lớn lên, thút thít nói với tôi “Thu Thu, đừng ép tôi , tôi không muốn làm ngụy chứng……….”
Ép? Người bị ép là tôi a, là các nàng vẫn muốn đem tôi ép ra khỏi Hayakawa.
Ha ha, đây là cái thế giới gì vậy, bị bạn bè cài bẫy, kẻ nên khóc không phải là tôi sao?
“Bang…………….”
Tôi cả người bị đẩy ngã, một đám nữ sinh chính nghĩa vây quanh
“Ma Thu Thu, cô đúng là người không biết xấu hổ! Cô biết rõ Việt Mỹ thích Kim Ánh Minh, nên ngay cả người trong lòng bạn tốt cô cũng dụ dỗ! Ngang nhiên còn đùa giỡn Mông Thái Nhất…………”
“Kim Ánh Minh không để ý đến cô, cô liền hãm hại hắn, Việt Mỹ không giúp cô nói dối, cô lại ức hiếp cô ấy………….”
“Cô coi Hayakawa là cái gì? Một con nhỏ xấu xí không có cái gi tốt như cô, còn ngang nhiên gây ra nhiều chuyện như vậy, đã thế còn kiêu ngạo, cô hiện tại lập tức biến khỏi Hayakawa cho chúng tôi……………….”
“Đúng, biến khỏi Hayakawa đi…………….”
“Đừng……………….mọi người đừng trách cô ấy………………nàng chỉ là muốn gỡ tội cho mình……….Thu Thu……………” Việt Mỹ vừa thổn thức vừa ôm lấy tôi, lặng lẽ nói nhỏ vào tai tôi
“Cô có biết kẻ công khai ảnh chụp Kim Ánh Minh , viết thư ẩn danh đưa thầy hiệu trưởng, đều là tôi không? Cô căn bản cũng chỉ là một con ngốc có một không hai trên đời này……………”
Tôi nhìn nhìn khuôn mặt đắc ý thấy người gặp họa của Việt Mỹ………….
Ha ha,cái gì là bạn tốt duy nhất ? cái gì là giải sầu? cái gì là bạn gặp trên mạng ? Tất cả chỉ là lời nói dối!!
Ma Thu Thu, mày thật sự bị người chán ghét như vậy sao? Thật sự đáng ghét như vậy sao? Đến Hayakawa không phải sẽ tìm được hạnh phúc sao? Hạnh phúc là cái gì chứ? Hạnh phúc là như vậy sao? Bạn tốt cũng không phải bạn tốt, thật ra chỉ là một lời nói dối rẻ mạt………
Tôi luôn luôn trách cứ Mông Thái Nhất, nhưng không ngờ tới, kết quả là, nàng lại là đầu sỏ gây ra mọi chuyện…………..
Lộ ra sắc mặt hận thù, tôi hiện tại chỉ muốn trốn đi………….tôi như người điên chạy ra khỏi phòng học…………
“Cô làm sao vậy? Mắt bị mù a?”
Tôi đụng phải một người,lại một lần nữa nặng nề ngã xuống đất, đau đớn đối với tôi hiện tại, đã không còn cảm nhận được
“Ma Thu Thu?Sao cô còn chưa biến khỏi trường học……………..”Giọng nói của Tử Lôi từ trên giáng xuống
Ha Ha……………đúng là họa vĩnh viễn sẽ không ập đến một mình…………….
Tôi ngẩng đầu đón nhận bão táp, nhưng tôi không chỉ nhìn thấy Tử Lôi mà còn có Thượng Hà Hi, cô gái thiên tài, cả Kim Ánh Minh………….”
Là hắn sao?Thật là hắn sao? Là cái tên khiến tôi kiên trì đến tận bây giờ?
Không ! Hiện tại không phải là tên, mà là Kim Ánh Minh thật sự! Hắn thật sự đang đứng trước mặt tôi
Đúng là Kim Ánh Minh, đúng là hắn……….
Tôi chậm rãi vươn tay ra, tôi muốn chính mình xác nhận tôi không phải đang nằm mơ, nhưng tay đã bị Tử Lôi ngăn lại
“Ma Thu Thu, ban ngày mày dụ dỗ nam sinh, buổi tối lại đi làm tiếp viên quán bar, thật sự rất vất vả! Nhưng mà tao vẫn có chút kì quái, mày trưởng thành như vậy, hiển nhiên lại không biết tự hiểu tình huống, sự việc hiện tại đã bại lộ, mài còn dám nghênh ngang đến trường học,ở Hayakawa mày cũng coi như là người đầu tiên đi………….”
Từng đợt cười đùa chói tai xung quanh bùng lên…………..
Nhưng đối với tôi mà nói, đã không hề quan trọng, trong mắt tôi chỉ có Kim Ánh Minh, tôi nhất định phải nói cho hắn biết!!
“Kim Ánh Minh…………tôi không có……………..tôi không có……………..”
Tại sao rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tôi vẫn nói không được, nước mắt như vỗ đê khiến tôi nghẹn ngào, tủi thân nghẹn tắc cổ họng khiến tôi không nói ra lời
“Tôi…………….tôi tôi………….thật sự không làm, thật sự……………..không có làm chuyện đó!”
Tôi không được tủi thân, tôi muốn nói với hắn, tôi không có vi phạm lời hứa, chuyện thật sự không phải do tôi làm……………..
“Chuyện này đến đây dừng đi! Tử Lôi, đừng gây chuyện nữa!!” Thượng Hà Hi lạnh lùng lên tiếng gọi Tử Lôi
“Quên đi, đi thôi, Minh, sắp lên tiết rồi!”Giọng nói dịu dàng của Hà Ảnh Nguyệt vang lên
Không!……………..Không được! Kim Ánh Minh xin nghe tôi giải thích!……………….
Kim Ánh Minh tựa hồ không nghe thấy cõi lòng tôi lớn tiếng la lên, vẫn yên lặng đi theo Thượng Hà Hi và Hà Ảnh Nguyệt
Không phải như thế nào!! Tại sao lại như vậy!!!
“Hừ, Kim Ánh Minh làm sao có thể để ý đến kẻ lừa đảo , dơ bẩn như mày!” Tử Lôi hung dữ bỏ lại một câu
Kẻ lừa đảo dơ bẩn……………kẻ lừa đảo dơ bẩn………………
Nhìn bóng lưng một đám bạn học rời đi , tôi ở trong lòng giãy dụa, Kim Ánh minh trước mắt, không phải tôi chỉ cần nói cho hắn mọi chuyện không phải do tôi làm thì tất cả đều thay đổi sao? Không phải chỉ cần hắn tha thứ cho tôi, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết sao?
Mọi hi vọng của tôi giờ này khắc này đều tan biến, kiên cường cuối cùng cũng tan vỡ, đây không phải là điều tôi muốn………….
Chẳng lẽ đúng như lời mọi người nói, tôi bước vào Hayakawa là một sai lầm?
Tôi căn bản không cần hướng Kim Ánh Minh đưa ra lời giải thích, bởi vì tất cả mọi chuyện đối với thế giới của hắn mà nói, căn bản không quan trọng!
Toàn bộ thế giới này, đúng như lời Việt Mỹ nói, chỉ có một đứa ngốc , một tên hề duy nhất ngay từ đầu không nên xuất hiện ở nơi này – Ma Thu Thu
Ha ha……………………ha ha ha ha……………
Tôi không cần hạnh phúc, tôi không cần , tôi không cần tới Hayakawa, lại càng không muốn gặp qua Kim Ánh Minh…………….
“Sẻ con, Sẻ con, cô không sao chứ, nói chuyện với cô nha!”
“Sẻ con, Sẻ con…………….cô nhìn tôi a……………cô nhìn xem ……………tôi trong lòng cô là cái gì a?!”
Là Mông Thái Nhất
Chỉ có Mông Thái Nhất, chỉ có Mông Thái Nhất
Mông Thái Nhất, cái tên ngây ngốc luôn bảo vệ tôi khi tôi bị hiểu lầm
Đồ ngốc này, tôi đã lừa dối anh, tại sao anh còn đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi nhìn khuôn mặt lo lắng của Mông Thái Nhất, tiếng cười trong miệng vẫn không ngừng lại
“Sẻ con, cô đừng làm tôi sợ, tôi đưa cô về nhà, được không?”
“Về nhà……………”
“Ừ, về nhà, ngủ một giấc, ngày mai sẽ trở lại bình thường, tin tưởng tôi!”
“Về nhà………………”
“Đúng , về nhà……………”
Mà ở nhà , thứ đang chờ tôi lại là một cơn phong ba khác…………….
“Đã trở lại, mày xem, đã trở lại………………..”
“Ma Thu Thu, mày còn mặt mũi trở về a!”
Ma Hạ Sinh giống như nhìn thấy động vật quý hiếm, đảo quanh người tôi
“Khó trách mày mỗi ngày về trễ như vậy, thì ra là đi làm a!…………….Đúng rồi, tao chòn chưa kịp hỏi làm sao mày có được loại Nokia mới nhất này, thì ra là mày làm cái việc này!!”
“Tao sao lại có thứ em gái đầu heo như mày a, thật mất mặt!”
“Hạ Sinh, đừng nói nữa!” Ba tức giận, buông đũa trong tay, không ngừng thở dài
“Ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy!Ngươi…………..” Mẹ gần như sụp đổ
“Mẹ đừng thương tâm, coi như mẹ không sinh ra nó cũng được, mẹ không phải vẫn còn con và Hạ Sinh sao?” Ma Hạ Sinh ở bên cạnh vội vàng an ủi, thỉnh thoảng lại trừng mắt với tôi
“Con……………con thật sự…………..không làm chuyện đó, mẹ……………”
Những lời này tôi cũng không nhớ rõ mình đã nói bao nhiêu lần, tôi biết mình vô dụng, nhưng người trước mắt dù sao cũng là người có công nuôi dưỡng tôi, là mẹ tôi a!
“Ngươi đừng gọi ta là mẹ! Ta đối với thứ con gái không biết xẩu hổ này…………rất mất mặt…………….”
Mất mặt! Mất mặt!! Mất mặt!!
“Đủ rồi…………..”
Tôi nhìn hai mắt đẫm lệ của mẹ, lại quay sang nhìn hai ông anh đang cười trộm, còn có ba coi thường………..
Đủ rồi, thật sự đã quá đủ…………..
Coi như mọi chuyện là một vở hài kịch đi, coi như Ma Thu Thu chưa từng xuất hiện trên đời này, kết quả này mới là thứ mà mọi người hi vọng ………..
Tôi xoay người lao ra khỏi cửa, vọt vào màn đêm nhìn không thấy đáy…………………