• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Điệp bồi Lan Lăng Ngạo Thiên đi chơi một ngày thật cao hứng đã kết giao được với một bằng hữu, mà Lan Lăng Ngạo Thiên cũng thật cao hứng nhận thức Tử Điệp, hắn cảm thấy Tử Điệp cùng những nữ tử khác không giống nhau,cảm thấy Tử Điệp là một nữ tử vừa có dung mạo, thông minh lại bình tĩnh.

Đi cả một ngày Tử Điệp cũng mệt mỏi, nhìn thấy phía trước có con sông nhỏ không chút do dự ngồi xuống, hai chân thả xuống khuấy động mặt nước , tóc có điểm hỗn độn, bởi vì thở hổn hển ngực hơi hơi kích thích , ánh mắt sáng trong như nhất uông thanh tuyền bình tĩnh nhìn dòng nước đối diện, Lan Lăng Ngạo Thiên bỗng nhiên cảm thấy Tử Điệp giống thiên nữ, hấp dẫn ánh mắt nhưng lại không dám xâm phạm, Lan Lăng Ngạo Thiên chuyển mắt dời đi lực chú ý ở trên người Tử Điệp, hai người tựa hồ ăn ý ai cũng không nói gì, lẳng lặng ngồi.

“Cám ơn ngươi bồi ta một ngày này, chúng ta vẫn còn không biết đối phương tên gọi là gì đâu, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?” Lan Lăng Ngạo Thiên nhìn Tử Điệp hỏi.

“Gặp lại cũng nhận ra đã từng quen biết, cái này tất yếu sao” Tử Điệp nói.

“Cũng đúng, chỉ là không biết chúng ta còn có cơ hội gặp lại hay không, ta gọi là Lăng Ngạo Thiên ngươi có thể không nói ra tên của ngươi” .

Lan Lăng Ngạo Thiên từ trên lưng cởi xuống một khối ngọc bội đưa cho Tử Điệp.

“Này là thư tín của ta, nếu về sau ngươi gặp được chuyện gì cần ta hỗ trợ, chỉ cần cầm khối ngọc bội này tìm lão bản ở tửu lầu mà chúng ta gặp mặt kia, hắn sẽ giúp ngươi, không có ý tứ khác , chính là nghĩ kết giao bằng hữu với ngươi, không ngại đi” Lan Lăng Ngạo Thiên vấn nói.

“Kết giao bằng hữu có thể, bất quá thứ đó của ngươi ta không cần, thứ đó rất quý” Tử Điệp chối từ .

“Cái đó là thứ yếu , này chỉ là tín vật giữa bằng hữu chúng ta mà thôi” .

“Vậy được rồi, thứ đó ta trước thay ngươi lưu lại, ngày nào đó ta sẽ trả lại cho ngươi ” .

“Có thể”

“Trời không còn sớm ,ta phải về nhà , ở bên ngoài chơi cả một ngày về nhà cha mẹ lại nói ta ” .

“Ta đưa ngươi trở về” .

“Không cần, ta cùng Tiểu Nhị cùng nhau trở về là được, mệt mỏi một ngày ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi đi” .

Nói cho hết lời Tử Điệp liền cùng Tiểu Nhị đi bộ trở về, Lan Lăng Ngạo Thiên nhìn bóng dáng Tử Điệp rời đi lâm vào trầm tư, Tử Điệp bỗng nhiên quay đầu nhìn Lan Lăng Ngạo Thiên lớn tiếng nói vọng lại: “Ta gọi là Tử Điệp, thật cao hứng nhận thức ngươi, hy vọng còn có cơ hội chúng ta có thể gặp mặt” .

Lan Lăng Ngạo Thiên nghe lời nói của Tử Điệp, hiểu ý cười rộ lên, hướng Tử Điệp phất phất tay cũng xoay người rời đi.

Tử Điệp vui vẻ nhẹ nhàng cước bộ theo hướng nhà đi đến, mới vừa đi đến cửa chính liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, như trước một thân áo trắng, Tử Điệp thích nhìn Phong Lạc Hàn mặc đồ trắng ,y bộ dáng sạch sẽ như trẻ con mới sinh ( tưởng tượng kiểu gì vậy trời…???), cùng hắn cùng một chỗ làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái, Tử Điệp giống con bướm chạy vội đi qua.

“Ngươi như thế nào tới nhà của ta , đã để ngươi chờ lâu, ta hôm nay ở trên đường gặp được một người rất hợp duyên liền kết giao bằng hữu…” Tử Điệp giống chim nhỏ ở bên cạnh Phong Lạc Hàn líu ríu nói.

“Ta ra ngoài bàn ít việc liền thuận đường đến thăm ngươi, nào biết ngươi không ở nhà, có phải hay không thường xuyên ở bên ngoài mãi chơi như vậy làm cho người nhà chờ a” Phong Lạc Hàn mỉm cười hỏi.

“Không có đâu, ta cũng đã lâu không có đi ra ngoài, nhanh vào đi thôi, ta cũng không nghĩ để cho người khác đều nhìn chằm chằm ngươi” Tử Điệp nói xong liền đẩy Lạc Hàn đi vào.

Tử Điệp cùng Phong Lạc Hàn sóng vai đi cùng một chỗ giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, Lam Hoài Thêm đứng ở bậc thang nhìn đôi nam nữ hướng hắn đi tới , nam như thanh phong thong dong nữ như hoa cúc bình tĩnh, quả thật là một đôi trời định chỉ là Hoàng Thượng có thể thành toàn bọn họ sao? Nếu Phong Lạc Hàn hướng hắn cầu hôn hắn nên trả lời như thế nào?

Lam Hoài Thêm xuất thần nghĩ, ngay cả bọn họ đi đến trước mặt cũng chưa phát hiện, Tử Điệp phát hiện phụ thân thất thần không biết vì cái nguyên nhân gì, nàng từng cùng phụ thân đề cập qua nàng cùng Phong Lạc Hàn là lưỡng tình tương duyệt sẽ không gả vào cung, Tử Điệp nghĩ giờ phút này phụ thân khẳng định là đang suy nghĩ nên giải quyết chuyện tình phức tạp này đây.

“Cha” Tử Điệp nhẹ giọng hô.

“Nga, nga, các ngươi đến đây, nhanh vào nhà đi” Lam Hoài Thêm hoảng thần nói.

“Thừa tướng có phải có tâm sự gì hay không, ngay cả chúng ta đi tới cũng chưa phát hiện” Phong Lạc Hàn thản nhiên hỏi.

“Ha ha, không có, lớn tuổi có điểm lực bất tòng tâm” Lam Hoài Thêm trả lời.

“Chú ý tới thân thể, triều đình còn cần ngươi” .

“Già đi, không còn dùng được ” .

“Cha, các người trước trò chuyện ta đi gặp nương” Tử Điệp nói xong ly khai phòng khách.

Phong Lạc Hàn đưa Tử Điệp rời đi, trong phòng một mảnh yên tĩnh, Phong Lạc Hàn chậm rãi uống trà cùng Lam Hoài Thêm một câu lại một câu nói chuyện triều đình.

“Thừa tướng hôm nay ta đến quý phủ có một chuyện thỉnh cầu ngươi đáp ứng” Phong Lạc Hàn nhìn Lam Hoài Thêm nói.

“Vương gia, ngài nói quá lời, ngài bảo lão phu làm cái gì lão đều đáp ứng” Lam Hoài Thêm vừa ứng phó vừa lo lắng nghĩ chuyện cần đến rốt cục cũng đến.

“Vậy ta liền nói ngắn gọn, ta cùng với Tử Điệp tình đầu ý hợp muốn nàng gả cho ta, hy vọng các ngươi có thể đáp ứng, sinh ra trong cung ta nghĩ cả đời có lẽ cũng không tìm được chân ái chính mình, nhưng cố tình lại làm cho ta gặp Tử Điệp, mới biết được chính mình cũng sẽ không sống cô độc cả quãng đời còn lại, ta sẽ tuân hoàn ( tuân theo,hoàn thành) nguyện vọng của mẫu hậu, cả đời chỉ thú nàng một người, nói cách khác về sau quý phủ chỉ có một mình Vương phi, không có cái khác” Phong Lạc Hàn vân đạm phong khinh kể ra.

“Vương gia coi trọng tiểu nữ đó là vinh hạnh của Tử Điệp, ta cũng hy vọng Tử Điệp cả đời đều hạnh phúc, có một người yêu nàng thiệt tâm, ta tin tưởng Vương gia nói được thì sẽ làm được, chỉ là Hoàng Thượng vừa hạ chỉ tuyển phi nữ tử chưa gã không được hôn phối, lão phu chính có tâm cũng không dám nhận a” Lam Hoài Thêm lo lắng nói.

“Thừa tướng không cần để ý,việc này ta sẽ để ý, nói như vậy ngươi đã đáp ứng Tử Điệp gả cho ta ” Phong Lạc Hàn đoán .

“Nếu Vương gia có thể xử lý tốt chuyện này lão phu vì sao không đáp ứng, ta tin tưởng Tử Điệp gả cho ngươi nhất định sẽ hạnh phúc , chính là có một chuyện không biết có nên nói hay không” Lam Hoài Thêm nhìn phong lạc hàn nói.

“Cứ nói đừng ngại” .

“Vương gia cũng biết Hoàng Thượng vì sao đem ngày tuyển phi định trước” Lam Hoài Thêm hỏi Phong Lạc Hàn.

“Hoàng huynh có đôi khi xúc động nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, này cũng chẳng có gì lạ, hắn không phải theo khuôn phép cổ nhân” Phong Lạc Hàn trả lời.

“Đây là cùng lúc, về phương diện khác không biết Tử Điệp có nói cùng ngươi hay không, Tử Điệp ở trong cung mấy ngày này tựa hồ được Hoàng Thượng yêu thích, Hoàng Thượng từng có ý niệm đem Tử Điệp ở lại trong cung bị Tử Điệp giáp mặt cự tuyệt , Tử Điệp trở về không lâu Hoàng Thượng liền hạ chỉ tuyển phi, trong đó có thể có liên hệ hay không, Vương gia thấy chuyện này thế nào” ?

“Mặc kệ hoàng huynh có thích hay không thích Tử Điệp, Tử Điệp chỉ có thể làm Vương phi của ta , cái gì đều có thể cho hắn duy nhất Tử Điệp là không thể” Phong Lạc Hàn ánh mắt kiên định nói.

Phong Lạc Hàn trong đầu xẹt qua hình ảnh lúc hắn cùng hoàng huynh lần đầu tiên nhìn thấy Tử Điệp, Tử Điệp trực tiếp đến trước mặt hắn,lúc đó hắn nhìn thấy hoàng huynh nắm chặt quyền, lần thứ hai là thời điểm khi bọn họ nghe được Tử Điệp nói cả đời nhất thế một đôi tay ánh mắt hoàng huynh kinh hỉ lại mất mát.

Phong Lạc Hàn mới biết được chính mình phạm vào một sai lầm lớn, hắn không nghĩ tới Phong Lạc Hiên sẽ thích Tử Điệp, trong lòng hắn có ẩn ẩn bất an trực giác cảm thấy hắn cùng Tử Điệp đi đến với nhau sẽ không thực dễ dàng. Hắn rất hiểu cá tính Phong Lạc Hiên, hắn không chiếm được thì người khác cũng đừng mơ tưởng.

Phong Lạc Hàn biết lúc này chỉ có một người có thể trợ giúp hắn, người đó chính là Thái Hậu,nương của Phong Lạc Hiên, bởi vì Thái Hậu cảm thấy thẹn với mẫu hậu Lạc Hàn cho nên đối yêu cầu của Phong Lạc Hàn cơ hồ đều là hữu cầu tất ứng, mà Phong Lạc Hàn cũng chưa từng yêu cầu qua cái gì, lúc này đây lại có thể xin Thái Hậu giúp đỡ.

Phong Lạc Hàn biết không lâu nữa chính là ngày sinh của Thái Hậu, hắn cảm thấy hẳn là mượn cơ hội lần này làm cho Thái Hậu biết hắn coi trọng nữ nhi Thừa tướng, như vậy xin giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn.

Phong Lạc Hàn suy nghĩ rất nhiều, phục hồi tinh thần lại nhìn thấy Lam Hoài Thêm đang nhìn chằm chằm mình liền nói:

“Thừa tướng không cần lo lắng, ta đã nghĩ ra biện pháp tốt lắm” Phong Lạc Hàn khẳng định nói.

“Biện pháp gì” ?

“Không lâu chính là ngày sinh của Thái Hậu, nhân cơ hội lần này làm cho Thái Hậu biết ta xem trúng thiên kim nhà Thừa tướng, nàng chính là mỗi ngày lải nhải ta bất thành gia, cứ như vậy Thái Hậu sẽ vui mừng đáp ứng, nói không chừng còn có thể trong hôm đó tứ hôn” Phong Lạc Hàn giải thích nói.

Lam Hoài Thêm lòng cuối cùng cũng được buông lỏng, vừa có thể không đắc tội Hoàng Thượng vừa có thể làm cho Tử Điệp được hạnh phúc, này quả thật là cái biện pháp tốt, hắn vẫn cảm thấy Phong Lạc Hàn không đơn giản, không nghĩ tới lại thông minh như thế, vì về sau có một người con rể như vậy mà cao hứng thay Tử Điệp mà cảm thấy vui mừng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK