Đêm đó, anh điên cuồng chuốc thật nhiều rượu. Thiên Kỳ và Dương Thiên có cản cấp mấy cũng bằng thừa. Trong lòng ai cũng có nỗi đau riêng cả, nhưng nỗi đau của anh đích thị là rất sâu. Hắn cũng còn may hơn anh rất nhiều, trái tim và tình cảm không sâu đậm bằng Anh. Hắn dần ngộ nhận ra, thì ra...không ai yêu nó nhiều bằng tình cảm của anh cả. Nên hôm đó, có kẻ âm thầm rút đi. Một mình...lẻ loi...
Còn Thiên Kỳ, xa Xuân Quả từ bé, lần đó Kỳ cũng rất đau. Trái tim Kỳ như chậm mất vài giây, tinh thần cũng xuống cấp nặng nề. Nhưng chính bản thân của Thiên Kỳ là hèn mòn, nó đau, nó bất mãn, Kỳ cũng đau rất nhiều. Kỳ tự thấy nó như vậy, lòng mình đành nổi điên vô cớ. Không chịu đựng được cáo cảnh mà âm thầm rút lui, đã để nó một mình tự chống chọi. Giờ nghĩ lại, Kỳ hiểu tâm trạng của Anh như thế nào. Thầm nghĩ về mình, Kỳ nhất định không để Jenny-cô bạn gái hiện tại phải khổ như nó. Nhất định, Kỳ và Jenny phải thật hạnh phúc mới được. Thôi thì đành để nhân vật chính một mình tại đây. Kỳ cũng chậm bước theo Kaiben...
Người ta bảo: “ Trái đất tròn và nhỏ bé. Có những sợi dây định mệnh cứ tưởng đã bị cắt đứt từ lâu, nào ngờ lại được thần tình yêu vô thức nối lại.”Sợi dây định mệnh của nó và anh cũng như vậy. Có ai biết, chỉ một chút sơ suất của người này lại là cơ hội cho kẻ khác. Vô tình tạo nên một vòng xoáy nghiệt ngã, mà thiệt thòi nhất....Vẫn luôn là người phụ nữ!
Mới nãy đây, tâm trí nó còn bần thần không tốt. Từ Lúc gặp anh ở siêu thị, người nó lại vô thức rơi vào trầm mặc. Như một cái xác không hồn, hoàn toàn vô tri vô giác. Toàn bộ não bộ như đóng cửa không làm việc.
Kanto về nhà, tâm trạng cậu có vẻ rất vui. Thấy nó như vậy, ngỡ là bệnh cũ tái phát. Hồi mới sang đây nó cũng hãy có những triệu chứng như vậy. Cậu đến, vươn đôi tay ra, ấm áp bao trọn nó vào lòng. Xoa đầu vuốt ve.
-“ Xem nào, con mèo nhỏ của anh hôm nay lại bị gì đây? Là ai đã chọc bảo bối giận? Nói cho anh nghe nào.”
Thoáng một phút không có câu trả lời, nó vẫn ngồi im như tượng. Tâm trí hoàn toàn không nghe thấy lời nói lúc nãy. Cậu lại dựa vào sở thích của nó mà đả kích.
-“ Uầy, không nói anh bẹo má nhá? Hư nhá, hôm nay bảo bối hư lắm đấy. Cười cái đi anh dẫn bảo bối đi chơi nào.”
Đôi tay cậu véo nhẹ vào nhá.
_ Vẫn vậy._
Cậu chuyển xuống phần hông, véo mạnh.
_ Cũng không thay đổi._
Bức quá cậu thò tay vào áo.
_Chưa kịp đi, bàn tay đã bị chặn lại. Đôi đồng tử bấy giờ mới lung lay, khẽ chuyển động sang anh. Giọng nói thâm trầm cất lên những lời nhẹ nhàng._
-“ Đưa em đi chơi.”
Cậu cười, nhanh chóng đưa nó ra xe. Suốt dọc đường không ai nói một lời nào. Cậu có cảm giác có điều tồi tệ sắp xảy ra. Nhưng nhanh chóng gạt phăng đi. Cậu không tin những cảm xúc vô cơ sở mà làm đầu óc thêm tệ. Cậu chở nó đến Netil House. Vốn chỉ là đến để ăn tối thôi.
Những mặt hình dịch vụ của Netil House rất đa dạng. Ngoài Bar và Nhà Hàng ra, còn có cả quán cà phê, còn có chỗ cho workspace, hoặc đơn giản là gallery,...
Vừa mới đi sâu được một chút, cậu nhìn thấy Kaiben và một cậu thiếu niên nào đó cũng ở đây. Đưa nó vào nhà hàng, dặn nó muốn ăn gì thì cứ gọi. Cậu ra đây một chút. Nó cũng không có tâm trí mà bận tâm đến cậu.
Trong khi cậu đang điều tra và đánh lệch hướng suy nghĩ của Kaiben. Vì ít nhất làm như thế, họ sẽ không nghĩ cậu và nó đang cư ngụ tại London.
Cũng trong Lúc đó Kaito rời đi, có kẻ nhẹ bước đến bên. Vì có hơi men nên tâm trí anh dần hỗn loạn. Chợt nhớ tới bệnh án của mình, anh lê đôi chân đến Nhà Hàng để ăn tối. Nếu không bác Trần sẽ rất giận anh.
Không biết có phải là trò đùa hay không, anh và nó lại hội ngộ. Vừa thấy anh, bộ dạng thê thảm đến thế. Lòng nó thấy xót xa. Khẽ chạy đến bên anh, đỡ lấy anh vào lòng. Ân cần chăm sóc. Anh vì có hơi men trong người, bao cảm xúc vỡ òa khiến anh không làm theo lí trí, chỉ hoàn toàn ngã quỵ trước sự quan tâm đó.
Nó hỏi địa chỉ khách sạn anh đang ở rồi đưa về đó. Đời đúng là đùa người. Nó và anh, thân ảnh nổi trội đến vậy. Cũng không gặp được Kaiben, Kaito hay Thiên Kỳ. Điều nó lo lắng, chắc chỉ là ảo mộng mà thôi.
Nó để anh nằm ngay ngắn trên giường, lấy một ít khăn ướt lau người cho anh, tháo cà-vạt, gỡ bỏ giầy ra. Điều chỉnh máy sưởi cho ấm rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng bước chân đầu tiên chưa kịp chạm sàn, anh đã điên cuồng kéo nó ngã khuỵch vào lòng. Điên cuồng giằng xé. Đầu tiên là môi, sau đó, cơn giận bùng nổ, anh không kìm được lòng mà xé rách cái váy trước mặt.
Một thân trắng nõn nà bị phơi trần, da thịt bị chạm với không khí, liền nhạy cảm rợn da gà. Anh nhìn nó, nhếch môi khinh bỉ. Còn tính lừa ai nữa, không phải cô ta rất thành thạo trong chuyện này sao? Dù gì cũng là mẹ một con rồi.
“Mẹ một con”, mới nghĩ đến cơn giận trong anh liền bùng nổ cao trào hơn. Mặc cho nó van xin, mặc cho nó điên cuồng gào thét. Anh cứ thế, mãnh mẽ và thô bạo tiến sâu vào. Nó khóc, nó đau, nhưng anh nào có thấu. Nó đã làm gì để được anh đối xử như thế này?
Đêm đó, có kẻ mệt mỏi, nằm ngủ vô thức. Không mảy may đến điều mà mình vừa làm. Đêm đó, có người đau đớn, dù mệt mỏi nhưng vẫn gồng mình chạy trốn, dù không có nơi nào để về cũng nhất định bỏ trốn không gặp ai. Đêm đó, có kẻ hối hả tìm kiểm bóng hình cô gái trong Nhà Hàng đến đau đớn mà ngã khụy.
Sáng hôm sau, một vệt đỏ trên chiếc giường trắng. Đầu ai đó đau như búa bổ, không nhớ nổi mình đã làm gì. Sáng hôm đó, có kẻ điều tra được mọi việc, đứng trước ai đó mà giáng nắm đấm.
-” Mày là thằng thú tính, mày thành công rồi đó, Thành công rồi đó. MÀY NGHE CHƯA THẰNG CHÓ? QUÂN KHỐN NẠN”
....To be continued....