Tay tiện vơ ngay cái điện thoại đặt bên cạnh, không thèm nhìn mà vẫn mở khóa vào danh bạ gọi số đầu tiên một cách trơn tru.
Xong, lại thả mình rơi tự do lên đệm lò xo, tai áp loa điện thoại, lắng nghe bản nhạc chờ.
"Sao?"
Bản nhạc chờ ấm áp du dương không thương tiếc bị cái giọng lạnh tanh của hắn cắt xoẹt tan nát.
"Chào buổi sáng, Vương Thư yêu dấu!"
".... Bên này là 1 giờ sáng."
... Eh...
Cái sự khác biệt múi giờ chết tiệt này.
"Tắt máy nhá."
Chủ động nói vậy nhưng tay tôi lại run run, ngập ngừng không dám ngắt cuộc gọi.
Vẫn là Vương Thư nạnh nùng boy ra tay trước, không thương tiếc tắt luôn.
"Haizzzz." - Tôi thở dài thườn thượt.
Tính ngồi dậy mà lại chả có tí sinh lực nào vại nà, hừ, mệ---
"Tâm cute, Tâm cute, thằng chồng chảnh cún gọi, mau mau trả lời. Tâm cute, Tâm cu---"
Tiếng chuông báo khiến lòng tôi như nở vạn hoa, vui mừng ấn nhận cuộc gọi, lần này là facetime!! Lại còn là hắn chủ động thực hiện cuộc gọi nữa chớ!!
Ngắm nhìn khuôn mặt gây thương nhớ kia bao nhiêu cũng không đủ.
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, tôi ước mình có thể biến cái điện thoại này thành cánh cửa thần kì của Doremon, có thể đến bên hắn thật dễ dàng.
"Mày xấu lắm á, cứ chơi kiểu vừa dán mông lạnh vào mặt người ta, xong lại đem người ta sưởi ấm là sao chớ." - Tôi hờn hờn mắng hắn.
Một giờ sáng bên Pháp, thế mà hắn vẫn đang mặc comple nghiêm chỉnh đấy thôi.
"Sao còn chưa ngủ?"
Vương Thư xoay cái màn hình vi tính cho tôi nhìn thấy bản kế hoạch còn đang dở dang của hắn, để lý giải cho việc thức muộn.
"Mệt lắm Tâm ơi."
Cái cách hắn nói ra câu ấy nghe hệt như chú mèo nhỏ đang gợi ý cho chủ phải vuốt ve cưng nựng nó đi ấy.
"Không thương, tham việc cho lắm vào. Ở đây với tao á, mày đáng lẽ đã được ngủ từ 9 giờ rồi cơ!" - Tôi đưa ngón tay khẽ chạm lên má hắn từ màn hình điện thoại, nói tiếp -"Tao thì ngố, chả giúp được mày mấy cái đòi hỏi phải vắt chất xám đâu, thôi thì hát mày nghe nhá?"
"Đợi lấy bông tai đã."
"Hả??? Mày ý muốn chê giọng hát trời phú của tao đúng không?? Đúng không??"
Nhìn cái cách hắn quay lưng lại, người run run giấu đi nụ cười, thật tức chết mà!
"Đùa thôi. Hát đi."
"Hờn, tao hờn, tao méo hát nữa, cay không cu?"
".... Sao tự dưng Tâm lại đáng yêu thế nhỉ?"
"Hừ!"
"Tâm nhà này đẹp trai quá."
"Tên nịnh thần kia! Trẫm sẽ không bị ngươi dụ hoặc đâu!"Lại xoay cái màn hình vi tính, bóp trán ra vẻ mệt mỏi thêm ánh nhìn tha thiết từ con ngươi đen, nhẹ hạ bờ mi cong cong mỏi mòn cầu xin.
Yêu nghiệt, hắn chính là yêu tinh hóa người đây mà.
"E hèm." - Tôi lấy giọng, bắt đầu cất tiếng hát khe khẽ.
Trông gương mặt mệt mỏi đang dần giãn ra nghỉ ngơi của Vương Thư, tôi thấy lòng mình lâng lâng phiêu phiêu thế nào ấy.
Tôi cố tình chọn một bản ballad nhẹ nhàng để ru ngủ hắn, và hắn gật gà gật gù ngủ thật luôn mới thật hư cấu. Vương Thư ngủ, hai mày giãn ra , cái cánh môi mỏng kia mới chịu về đúng hình dạng ban đầu của nó. Hắn nhìn hiền biết bao nhiêu.
"*Hãy nhìn vào đôi mắt này, để cảm nhận bảo đắm say.
Sẽ mãi yêu mình em, sẽ nhớ thương từng đêm.
Cho dù sẽ có đớn đau, cho dù lạc nhau rất lâu.
Nếu chúng ta còn yêu, sẽ mãi luôn quay về bên nhau.... Ngủ ngoan nhé."
Tranh thủ chụp màn hình hơn mấy chục bức để lưu giữ khoảnh khắc ngàn vàng này, thêm cái hôn nhẹ lên màn hình, xong xuôi, tôi mới lưu luyến kết thúc cuộc gọi.
Sở Vương Thư không phải lúc nào cũng lạnh lùng, hắn vẫn sẽ làm nũng, (hiếm khi)lại dỗi dỗi như bao người khác thôi.
Chắc các bạn nhỏ đang bảo tôi hư cấu, nhưng tin hay không thì tùy, Vương Thư của tôi, dù có bày ra dạng nào đi nữa, thì.....
Vẫn đẹp trai.
Mẹ nó chứ đẹp trai kinh lên được.
Thật may hắn chẳng up mấy cái ảnh này lên facebook, thật may hắn chỉ gửi cho mình tôi xem thôi. Eo, hắn thuộc kiểu dễ yêu ngầm đây mà!
*Đây là lời của bài hát Yêu và yêu - Erik st.319.
__________________________________
Ngồi trên sofa, lật thêm một trang sách nữa, hắn chậm rãi nâng cốc cafe, nhấp một ngụm.
"Con yêu, đúng hơn mục đích mày xuống trái đất là gì? Hoàn thành sứ mệnh xâm chiếm trái đất? Mày dám hẫng mất dự án tái thiết lập khu B của mẹ, xong, còn dám cướp luôn mà ghế ngồi của mẹ!!"
Thấy mình vừa bỏ sót dòng nhỏ của trang trước đó, hắn liền lật lại, tiếp tục nhấp cafe.
"Người ngoài hành tinh!! Bay về sao hỏa đi!! Đến đây thì bơ mẹ mi triệt để! Lòng mẹ bao la tựa Thái Bình Dương nên tạm tha thứ, giờ mẹ mày chỉ hỏi mỗi việc yêu đương mà cũng không nói là sao!!"
"Vị đẻ ra thằng người ngoài hành tinh, chắc là người trái đất."
"Hừ!"
Bà Lan Lan đi vòng ra sau hắn, chuẩn bị tuyệt chiêu khóa cổ thần thánh thì cửa mở.
*Chữ in nghiêng là nhân vật nói bằng tiếng Pháp.
"Anh ơi!! Ông bảo cho phép anh đi chơi với Alois rồi!!.. Ah... Mẹ.."
Alois đứng ở cửa, người mảnh mai, cao khoảng cao mét 65, vận tây phục trang trọng, một nước da trắng ngần, một mái tóc vàng dài ngang vai, đuôi tóc xoăn nhẹ. Thêm cặp mắt xanh dương trong veo. Không ít người cho rằng Chúa đã cất đi đôi cánh thiên sứ của Alois.Thấy Alois hấp tấp chạy đến toan ào vào lòng mình, hắn không thương tiếc đứng phắt dậy rời đi.
Không hiểu sao, nếu là Vương Ngân ào đến, hắn chẳng ngần ngại ôm lại, còn Alois nhào đến, hắn coi như con virut gây hại mà kịch liệt né tránh.
Vương Thư cho rằng, vấn đề ở đây là tuổi tác. Thằng em ruột Alois năm nay 16 kém hắn đúng 2 tuổi còn bé Ngân năm nay còn chưa học xong tiểu học nữa là.
Đi nhanh đến bàn làm việc ngồi, tay cầm cốc cafe ra hiệu nếu dám tiếp cận hắn, hắn sẽ hất thẳng mặt.
"Mẹ à, anh không thương con... huhuhuhu.."
"Nó cũng có thương mẹ đâu!!"
Hai mẹ con ôm nhau ăn vạ một hồi.
"Alois, anh con có người yêu rồi đấy."
"Oh my god! Con nên nói "Hư cấu!" đúng không mẹ?"
"Chuẩn!"
Xoa xoa cái cằm vline, Alois ái ngại nhìn ông anh đang dùng cái sắc thái trước sau như một không nhếch lấy một li hệt bức tượng thạch cao mà ngán ngẩm nói.
"Người yêu anh ấy, chắc chắn có cái mặt dầy lắm mới không bị cái tính phũ của anh ấy chọc cho thủng, mẹ nhỉ?"
________
"Hắt xì."
Xoa xoa cái mũi, tôi tiếp tục đếm tiền.
Kinh nghiệm sống 16 năm ở quả đất cho tôi biết thời điểm "vàng" để hái tiền là ở ba ngày mùng 1, 2 và 3. Còn mùng 4 đổ đi là thời kì suy giảm trầm trọng và sẽ kết thúc hẳn ở mùng 6...
Eh...
Nói lại thấy buồn, nếu như năm ngoái tôi kiếm được hơn 4 triệu thì năm nay, năm nay... Năm nay còn chưa được một nửa năm ngoái.
"Lớn là cũng là cái tội sao?? Đẹp trai cũng là cái tội sao??" - Tôi uất ức hét lên với trời xanh.
Mợ nó chứ, không được lì xì thì thôi, cứ đến nhà nào là nhà ấy liền có mấy bé em cứ nhằm tôi mà khen lấy khen để, chúc lên chúc xuống. Rồi thì 1009 cách gợi ý tôi lì xì chúng nó!!
Douma, đưa nó tờ 5k thì y như rằng, mặt chúng nó nhăn như đít khỉ, cái môi mới đó khen tôi đẹp trai liền trề ra hệt mấy bà bán cá.
..
Ê, biết ý nghĩa của việc lì xì là gì không mấy cháu? Là lấy may thôi mấy cháu ạ, cốt là ở cái tâm, mang giá trị tinh thần chứ đâu có liên quan đến giá trị vật chất!
Chúng mày ba cái tuổi ranh cần lắm tiền để làm gì?? Để mẹ tụi mi tịch thu chứ có được cầm để xài đâu mà mơ!
Một lũ bại hoại thực dụng! Ngây thơ ngốc nghếch!
"Tâm, tiền tết năm nay bao nhiêu hả con?"
Mẹ yêu của tôi, nhẹ nhàng đi đến xoa đầu tôi, ánh mắt mẹ nhìn tôi trìu mến.
Chắc chỉ thiếu phân đoạn tôi quỳ xuống để mẹ vỗ về bên vai rồi ngậm ngùi xách balo con cóc, ngậm ngùi vẫy chào mẹ, ngậm ngùi xông pha ra chiến trận thôi!
"Được có 200k thôi mẹ ạ!" - Tôi ưỡn ngực nói.
"200k à, ơ, mẹ đã nói gì đâu mà trốn thế con yêu?"
Dùng tốc độ ánh sáng lăn vào phòng, tôi khóa trái cửa, sợ hãi ngồi thụp xuống.
Gì chứ, 16 năm làm cậu bé ngây ngô bị lợi dụng là đã quá đủ cho một kiếp người rồi!! Tôi không muốn dẫm lên vết xe đổ, hai tay cung kính dâng mẫu hậu số tiền mà tôi đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm ra đâu!!
"Mẹ!! Con lớn rồi!! Con biết tự xài tiền mà!!"
"Tâm, 16 năm qua nuôi con cũng không dễ dàng gì đâu, mẹ yêu mày hết mực Tâm ạ. Nhớ không Tâm, có những đêm mày ốm, mẹ đã cẩn thận nâng chén cháo trắ--"
"Mẹ ném vỉ thuốc vào mặt con!!!"
....
Lặng một lúc, mẹ tôi sụt sịt nói tiếp.
"Nhớ không Tâm, năm mày tập đi, chập chững từng bước chân, mẹ đã không nản lòng, theo m-"
".... Mẹ nhớ nhầm rồi, là bà ngoại dạy con tập đi còn mẹ đi làm suốt ngày."
Sau hai lần bị tôi vạch trần, mẹ tôi không thèm khẩu chiến nữa, trực tiếp hành động. Đem chiều khóa dự phòng, cạch một cái liền mở cửa.
Trong lúc đang bò vào gầm giường trốn giặc, viên tướng Gia Phong Tâm đã bị giặc bất ngờ đánh úp không kịp trở tay thay quần sịp. Mặc dù đã cố gắng hết sức vì màu tiền sắc giấy nhưng, viên tướng vẫn bại trận.
Đến trưa mùng 6 tết, viên tướng đầu hàng số phận, đau lòng cống cho giặc toàn bộ tài sản đang có.
Nhìn chỗ tiền đang được giặc kiểm duyệt không sót một tờ, viên tướng Phong Tâm chỉ biết cắn môi dưới nuốt nước mắt chảy ngược vào tim.
"Hai triệu mốt, mẹ vay hai triệu nhé."
"Con có thể cho mẹ vay nặng lãi không?"
Thấy chỗ tiền trong tay mẹ đang bị nắm chặt, tôi sợ hãi chêm thêm.
"Con đùa thôi!! Mẹ, mẹ yêu dấu, con xin biếu mẹ chỗ tiền ấy. Mẹ, cám ơn mẹ!! Ahhhuhuhuhu ahuhuhuhu ahuhuhuhu!!"
Cầm tờ tiền xanh lá cây trong tay, thấy nụ cười của Bác Hồ, tôi càng thêm đau đớn.
Rút từ túi điện thoại, nhoáy cái gọi cho hắn.
Một lúc sau bên kia mới nhận điện.
"Alo?"
"Thư à..."
"Sao?"
"Tao đau đớn quá... Tao sẽ chết. Cả người tao đau nhức hức hức.. đau đớn quá... huhuhu..."
Thấy ở bên kia hắn nói một tràng tiếng Pháp với ai đó rồi mới quay sang nói tiếp với tôi.
"Bị sao?"
Tôi hờn dỗi nói.
"Bị xe cán, nằm viện, chờ mày về gặp mặt lần cuối để nghẻo."
"Đừng đùa."
Không thèm nói tiếp, tôi nhấn kết thúc cuộc gọi.
Một lúc sau mới tự hỏi mình bỗng dưng giống thằng điên thế không biết. Lỡ hắn tưởng thật thì sao??
Mơ đi Tâm, thằng Thư não nó nhăn gấp 3 lần người thường đấy.
Đang đấu tranh tâm lí, bỗng, cửa phòng bất ngờ mở, chưa kịp ngoái lại nhìn đã bị đè thẳng cẳng.
"TÂM!!! MÀY NÓI CÁI MÉO GÌ VỚI THẰNG THƯ THẾ!!"
Xoay người gạt thằng Dư ra, tôi xoa xoa cái tai vừa bị hiếp.
"Quắc đờ??"
"Nó hỏi tao có phải mày đang bị bệnh thật không! Tao tưởng nó troll, tao gật đầu, tao bảo, hôm mùng 3 mày bị thằng xe ôm cán cho phát ngã sấp mặt mông!! Mẹ ơi!! Nó bảo tao để ý mày!! Nó sẽ trở về!! Chết mọe nhau rồi Tâm ơi!!"