Nhận lấy bản kế hoạch, tôi loay hoay tìm cái bút để ghi lại điểm đáng chú ý.
"Để hoàn thành chuyên đề này, trường THCS B - đơn vị kết nghĩa với trường chúng ta sẽ đến để giao lưu."
______ _________________
12:05 P.M
"Anh đừng có nhằn nấm ra chứ."
Tôi lấy đũa gắp lại vào bát Vương Thư chỗ nấm hắn vừa len lén trút bỏ.
"Ghê tởm." - Mặt hắn đen lại vô cùng chán ghét, lại ương bướng gắp cho bằng sạch chỗ nấm ra khỏi bát mình.
"Có mỗi vài cây nấm bé tí tẹo mà cũng ghê tởm cái quái gì!"
Cũng không tài nào bắt ép cái thằng trẻ con đầu to kia được, tôi đành tự lực ăn hết chỗ nấm.
Đừng nghĩ cái con mèo này mà dễ nuôi. Cực kì khó nuôi là đằng khác!
Đông: Nhất quyết không ăn cơm nguội canh cặn. Nhất quyết không ăn mấy đồ đông lạnh.
Hè: Nhất quyết không ăn đồ nóng, nhất quyết phải đặt cốc nước lạnh ở trên bàn, phải có kèm cả khay đá.
Thứ cấm nằm trong black list của hắn: Nấm(Chỉ cần tên có chữ "nấm" không yêu cầu cụ thể loại nào), ớt xanh, trứng vịt lộn, hành tây. (Lưu ý: Đến đây chưa phải là hết mà là còn rất nhiều cần phải theo dõi thêm rồi sẽ lại phải bổ sung vào).
◑▂◑ ◑▂◑ Đúng là thiếu gia nhà giàu có khác, chứ là tôi, đảm bảo sẽ bị mẹ vả cho sấp mặt chứ ở đấy mà đòi hoạnh họe à.
"Thư!"
"......"
"Gắp xương ra khỏi bát Tâm! Tâm không phải là chó!!!!!!!"
"...."
"Cũng không phải cái nơi tiêu thụ thức ăn thừa của Thư!"
Không những khó nuôi mà còn rất mất dạy.
Bởi hôm nay là thứ 7, theo đúng lịch phân công là đến lượt hắn nên tôi an nhiên đứng dậy phẩy mông vào phòng. Mặc cho hắn tự túc dọn dẹp bát đũa.
Đang tính lên giường chợp mắt thì tôi giật mình!
Lần đầu tiêu Vương Thư tự giác dọn dẹp rửa bát! Phải quay lại mới được!
Hahaha! Chắc đang vụng về loay hoay đây mà.
Thế nhưng.
"SỞ VƯƠNG THƯ!"
Tôi phát khóc lay lay cái con mèo lười đang lì lợm nằm cuộn tròn trên ghế sofa cỡ bự tỉnh dậy.
Quân mất nết! Quân không biết giữ lời! Quân thất hứa!
"Sẽ rửa mà, tin anh." - Cái giọng y hệt mấy tên chuyên lừa đảo gái nhà lành.
"Tin có mà bán nhà! Rửa liền đi!"
Phải đến khi tôi uống cốc nước thứ 2 để thông giọng thì hắn mới chịu ngồi dậy.
Đang tính lèo nhèo thì hắn bất thình lình ôm chặt lấy tôi.
"Tâm..."
"Rửa bát đi! Không phải nịnh nhau!"
Hai tay hắn rời ra, ần cần áp lên đôi má tôi. Cứ thế mà ôn nhuận xoa xoa thật thoải mái.
"Anh không muốn Tâm mệt nữa."
"Ừm."
Ra là cái tên đầu gỗ này cũng chịu hiểu cho nỗi vất vả của tôi. Hừ, có tiến bộ.
Tôi ngẩn ngơ nhìn hắn cười hiền hòa, để rồi mãi 5 phút sau mới sực tỉnh. Giật mình phát hiện bản thân đang ở bên cái bồn rửa bát, ở giữa đã là đống bát đang chờ tắm rửa.
......
Hay, hay lắm, hay lắm!
"TÊN KHỐN NẠN! VƯƠNG THƯ KHỐN NẠN ĐỂU CÁNG!"
Bức xúc chết tôi mất thôi!
___________________
Sáng thứ 2 sẽ có buổi hoạt động ngoại khóa kết hợp thực hiện chuyên đề được giao.
Tôi nhanh chân ra hướng dẫn đội nghi lễ xếp hàng ngay ngắn ở cổng trường để tiếp đón đoàn đại biểu.
"Vương Thư!"
Tôi nhanh tay kéo lại cái tên đang để tay đút túi quần, ung dung mà đi như không phải chuyện của mình.
"Kêu mấy đứa trong lớp xuống xếp ghế!"
Hắn gật đầu hiểu, xong lại ung dung đủng đỉnh đi tiếp.
Chả biết hắn đi dạy học hay đi chơi nữa.
Tôi ra sức đốc thúc mấy cháu bé học sinh quét dọn thật nhanh, xong xuôi lại quay ra ngó chỗ ghế lớp mình.
Tôi gồng mình kiềm chế ngọn lửa chuẩn bị phun trào.
"Lớp 6D nhanh chóng xuống xếp ghế! Nhắc lại, lớp 6D xuống xếp ghế! Đề nghị thầy Thư nhắc nhở học sinh của mình!"
Chạy đông chạy tây một hồi, cuối cùng thì đâu cũng(có thể coi) vào đấy.
Trống chào mừng vang lên, từ cổng trường, một đoàn người tiến vào trường.
Đây là lần thứ 3 hai trường tổ chức hoạt động giao lưu kể từ lúc tôi dạy chính thức đến bây giờ. Nhớ 2 lần trước họ đều cử những giáo viên, học sinh ưu tú đến. Không biết lần này cũng là họ nữa không.
"Thầy Tâm, học sinh của thầy đau bụng, thầy gọi phụ huynh đến đón về đi."
"Vâng."
Tôi vội vã chạy đến phòng y tế để nhận học sinh, một tay vừa tìm danh bạ một tay không ngừng vỗ về em học sinh đang đau quằn quại rất thương tâm.
"Vâng, anh có phải là phụ huynh của em Quân không ạ?"
Không biết người này đang ở đâu mà vô cùng ồn ào.
Tôi kiên nhẫn nhắc lại lời mình vừa nói.
"Yêu cầu thầy Tâm trở về khán đài để dự buổi hoạt động ngoại khóa." - Đây là giọng của cô Mai thông qua loa phóng thanh.
Không ngờ, bên kia máy cũng truyền đến câu "Yêu cầu thầy Tâm trở về khán đài để dự buổi hoạt động ngoại khóa.".
Chả lẽ phụ huynh em này cũng có mặt ở đây???
"Xin lỗi, anh có thể nói lại được không?"
"À, cho hỏi anh đây có phải là phụ huynh em Quân không?"
Có lẽ vì quá ồn nên người kia liền tắt máy trước rồi chuyển sang nhắn tin cho tôi.
[Tôi là anh trai của em Quân].
[Vậy phiền anh đến phòng y tế của trường THCS C để đón em Quân].
Ngay lúc này Vương Thư trở vào bảo để hắn lo liệu còn tôi thì trở lại khán đài tiếp tục chương trình.
Tôi vội vã đi ngay mà không chú ý nên vô tình va phải vai của một người nào đó cũng đang vội như tôi.
Người này chưa thèm kéo tôi đứng dậy mà đã hỏi.
"Cho hỏi phòng y tế của trường ở đâu??"
"Anh là anh trai em Quân?"
Người này gật đầu.
Tôi sợ chỉ vòng vèo nửa ngày cũng không tìm ra nổi nên mới đành tự thân dắt người này đến phòng y tế.
"Cám ơn thầy Tâm."
"Đó là trách nhiệm của tôi. Em Quân có dấu hiệu của đau ruột thừa, anh cho em ấy đến thẳng bệnh viện khám ngay nhé."
Xong xuôi tôi lại phải vận lên tốc độ ánh sáng để rời đi.
___________________________
Vương Thư thấy bước vào là một người đàn ông ước chừng ngang tuổi mình.
"Phiền anh cho biết họ tên để xác nhận danh tính."
Người này nhìn Vương Thư, qua đôi mắt nâu có chút ánh lên tia ngạc nhiên.
"Tôi là Dương Thần Luân, anh trai của Dương Thần Quân."
Hình ảnh về lần đầu tiên hắn bốc đồng đánh nhau với một đứa trẻ mà không hề suy nghĩ bỗng ùa về.
"Tôi vẫn nhớ mối thù ấy lắm đấy." - Thần Luân trịnh trọng nêu cao ba từ cuối - "Sở Vương Thư."
Sắc mặt Vương Thư không chút gợn, hắn gạt bỏ bàn tay đang hướng về phía mình. Chỉ vào cháu bé học sinh đang nằm trên giường như một lời nhắc nhở.
"Đưa đến bệnh viện gần nhất."
Không nói thêm lời nào, hắn bỏ đi.
Dương Thần Luân trực tiếp gọi đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp đến chuyển Thần Quân đi còn mình thì cất bước đi theo Vương Thư.
Trong khi đó, bên ghế khách mời, hai giáo viên đang gấp rút nói chuyện với nhau.
"Thầy Luân đâu??"
"Em không biết! Nãy ảnh có nhận điện thoại rồi đi đâu mất rồi!"
"Đến thua."
"Thầy Khuê à! Anh là hiểu rõ anh Luân nhất đấy! Anh thử đi tìm đi!"
Bạch Vi Khuê gật đầu, vừa mới đứng dậy liền bị ấn ngồi trở lại.
Ngẩng lên đã thấy bản mặt thớt của Thần Luân.