Bọn Bách Diệp đến sớm mười lăm phút, ngồi uống nước nói chuyện một chút chứ canh ngay giờ ăn mới mò tới nghe chừng hơi bất lịch sự. Ba người trò chuyện rất vui vẻ. Quốc Thái ăn nói khéo léo, cộng thêm Giang Long thuộc loại mồm mép level luật sư, Bách Diệp style thiên chân vô tà aka hồn nhiên như cô tiên nên câu chuyện lân la hết chủ đề này đến chủ đề khác. Bỗng, một tiếng thét vang lên lanh lảnh, đúng tông giọng các em gái trẻ gặp idol.
– Mr. D.?
Bách Diệp bủn rủn cả người. Đã lâu lắm rồi cậu không nghe nhắc tới cái tên này, những tưởng nó đã lùi sâu vào dĩ vãng. Tại sao ở đây lại có người biết cái danh đó?
Tất cả quay ra nhìn phía cầu thang. Một cô bé xinh xắn tầm mười sáu mười bảy đang bước xuống.
Quốc Thái vẫy vẫy tay:
– Cục kẹo mút của ba lại đây.
Cô bé nhăn mặt:
– Ba! Đừng gọi thế nữa. Con lớn rồi.
Cô đỏ mặt quay sang Bách Diệp, hớn hở chộp lấy tay cậu:
– Mr. D., em là fan cuồng của anh. Lát cho em chữ ký nha.
Giang Long giằng ngay tay Bách Diệp ra khỏi “móng vuốt” của cô. Bách Diệp tái mặt lắp bắp:
– Tôi… tôi không biết ai là Mr. D.. Em nhận nhầm người rồi.
Cô bé vẫn hào hứng, không hề để ý đến hành động của Giang Long hay thái độ của Bách Diệp:
– Không thể nào. Em hâm mộ anh lắm. Ảnh anh dán đầy phòng em. Làm sao nhầm được?!
Giang Long nhíu mày:
– Cái gì?
Cô bé vui vẻ quay sang anh:
– Mr. D. là coser rất nổi tiếng mấy năm trước. Bỗng dưng anh ấy biến mất làm tụi cháu tiếc hận muốn chết. Trong máy cháu lưu tất cả các ảnh của anh ấy. Phòng cũng dán đầy luôn.
Bách Diệp rất muốn nhịn thở chết luôn. Hồi ở Anh, vì thiếu tiền nên cậu nhận lời cos mấy vai phụ trong một team cos. Chẳng ngờ vẻ đẹp unisex của cậu lại được ưa chuộng. Các nhóm tíu tít mời cậu tham gia. Bách Diệp nhận ra tiền bán ảnh, poster cũng khá nên dấn sâu vào nghề này. Sau khi tốt nghiệp về nước, Bách Diệp từ giã cosplay, cũng không muốn nhắc lại quãng thời gian đó. Tuy cậu làm ăn lương thiện chẳng lừa đảo hay hại ai nhưng nhiều bộ ảnh quá nhạy cảm, không có lợi cho sự nghiệp trồng cây gây rừng về sau.
Thiên Ngân vẫn đang nức nở xúc động:
– Hu hu… em không ngờ có ngày được gặp anh.
Cô kéo Bách Diệp đứng dậy:
– Đi. Lên phòng em. Em cho anh xem. Ôi ôi, bọn bạn em sẽ ghen tị phát điên mất.
Bách Diệp yếu ớt níu tay cô:
– Không cần… không cần…
Cậu muốn khóc thật to. Tại sao lại vào lúc này, trước mặt Giang Long chứ? Quốc Thái thì kệ đi. Chắc anh ta đã vào phòng con gái và nhìn thấy lâu rồi. Nhưng Giang Long… hu hu… tại sao hố tử thần không xuất hiện để cậu nhảy xuống núp cơ chứ? Mấy người làm ăn thế đấy à? Chỗ cần không có, chỗ có không cần. Nhưng bất kể Bách Diệp không muốn đến đâu, cả đoàn người cũng đã lên tới phòng Thiên Ngân rồi.
Quả thực, phòng cô bé dán đầy poster to nhỏ đủ kiểu. Quốc Thái xoa xoa cằm:
– Thảo nào lần đầu gặp cậu tôi đã thấy quen quen.
Giang Long có xúc động muốn nhào đến xé tan hết đống ảnh trong phòng. Bộ dáng này của Bách Diệp làm sao có thể trưng ra cho thiên hạ xem được?! Bách Diệp len lén nhìn Giang Long, thấy sắc mặt anh không tốt lắm nhưng không tỏ thái độ gì. Cậu hơi hơi yên tâm, hồi đáp qua loa sự nhiệt tình của Thiên Ngân cho xong chuyện rồi còn mau mau thoát khỏi căn phòng chết tiệt này.
Suốt bữa cơm, bốn người ôm bốn tâm trạng khác nhau. Thiên Ngân ríu rít cười nói; Bách Diệp thấp thỏm lo lắng, Thiên Ngân hỏi gì cũng chỉ ậm ờ lấy lệ; Giang Long cau có lạnh lẽo như bị thiếu nợ mấy tỉ; còn Quốc Thái tủm tỉm cười. Bách Diệp tự nhủ, biết thế này không đến đây ăn. Bữa cơm này khó nuốt quá. Cậu không ngờ chính nhờ chuyện này mà cậu thoát khỏi lưới nhện của Quốc Thái đang muốn chăng ra. Quốc Thái năm 20 tuổi đã có con. Hồi đó ở quê, anh vẫn chỉ là một anh nông dân chân đất mắt toét. Dịch vụ y tế kém cỏi, vợ anh sinh con được gần một tháng thì qua đời vì hậu sản. Quốc Thái yêu con vô cùng, nếu Bách Diệp là idol của nó, anh nhất định bảo vệ hình ảnh cậu trong mắt con gái. Trên đời còn rất nhiều trai xinh gái đẹp, anh thoải mái buông tha Bách Diệp.
Bách Diệp không biết mình vừa tránh khỏi một mớ rắc rối, cậu chỉ thấy một đống phiền hà đang trước mặt. Dọc đường về nhà, cậu thắc thỏm toan giải thích mấy lần nhưng Giang Long chỉ nhìn thẳng lái xe nên lời ra đến miệng lại nuốt vào. Ấy thế mà sau hôm đó, Giang Long không hề đả động đến chuyện này. Lâu lâu, Bách Diệp cũng quên khuấy luôn.
Một hôm, Giang Long nhận được một thùng hàng. Bách Diệp hỏi có gì trong đó thì anh chỉ cười đáp “em sẽ biết ngay thôi”. Quả nhiên, tối đó, Bách Diệp được biết thật. Cậu tắm xong, bước ra thấy trên giường bày một bộ đồ thủy thủ mặt trăng. Tim Bách Diệp thót lên tận cổ. Sao giống hệt cái bộ ngày xưa mình cos thế này? Giang Long ôm xiết lấy cậu từ phía sau:
– Đêm nay hãy cho anh thấy sức mạnh mặt trăng của em.
Bách Diệp khóc không ra nước mắt. Anh có thể đừng nhớ dai như vậy được không?
– Lâu quá, em quên rồi.
Giang Long cười tà ác:
– Không sao. Chúng ta sẽ cùng nhau ôn lại.
Bách Diệp bị giữ chặt ngồi trong lòng Giang Long, mỗi lần anh nhấn nút next, cậu lại nín thở một lần. Trên màn hình hiện lên Bách Diệp mặc chiếc váy ngắn tũn khoe đôi chân thon dài, nhờ hiệu ứng photoshop mà trông càng nuột nà. Này là động tác kinh điển dang rộng hai chân, giơ tay ngang trán. Bách Diệp đưa tay che mắt. Thật là muối mặt mà.
– Anh kiếm đâu mấy cái này?
– Thiên Ngân cóp cho đấy. Con bé đúng là fan cuồng của em. Máy nó có hàng Gb ảnh em, kể cả cảnh hậu trường. Anh nghiên cứu mấy ngày chưa hết.
Cái gì mà nghiên cứu? Dạo này làm ăn bết bát quá nên anh rảnh phải không?
Giang Long lick mở một thư mục khác. Trong hình là Bách Diệp bị trói nửa kín nửa hở, quỳ dưới đất. Đây là đoạn thủy thủ mặt trăng thua tơi tả và bị bắt sống. Bộ váy rách như tổ đỉa hầu như chỉ che được bộ phận quan trọng nhất, da thịt trắng nõn với những vết thương bầm tím bày ra như mời gọi người ta S. Next sang hình tiếp, vẫn là bối cảnh đó nhưng chụp từ phía sau, Bách Diệp lộ quần lót trắng muốt hình chữ T, bờ mông cong vểnh lên. Giang Long hít vào một hơi, bên dưới đã căng cứng khó chịu. Bách Diệp ngọ nguậy khiến chỗ đó bị cọ xát càng sưng lớn. Sang ảnh tiếp theo, anh gần như không thể kiềm chế lâu hơn nữa. Tấm này chụp từ trên cao xuống, Bách Diệp ngước đôi mắt to nhìn lên, vừa thù hận, vừa kiêu hãnh, cực kỳ tạo cảm xúc muốn chà đạp. Tay Giang Long đã cởi sạch áo Bách Diệp, trên người cậu còn độc chiếc quần lót. Giang Long bế bổng Bách Diệp đặt lên giường, cố nén dục cảm:
– Giờ em muốn tự mặc hay để anh giúp?
Bách Diệp chửi ầm lên trong bụng: “đồ biến thái. Mặc làm gì hả? Đằng nào anh chả cởi ra?!”
Nghĩ thế chứ cậu không dám nói thành lời, cắn răng xỏ bộ váy vào. Váy ngắn chân dài, Giang Long phun trào máu mũi. Mặc kệ Bách Diệp cau có muốn cởi, anh rề rà ngắm nghía cậu như mèo vờn chuột. Bách Diệp sởn gai ốc dưới ánh mắt khủng bố của Giang Long, vô thức lùi dần về góc giường. Anh nắm lấy cổ chân cậu, kéo tuột lại, bắt đầu hôn từ ngón chân trở lên, tay không ngơi nghỉ, cởi từng phụ kiện; miệng lảm nhảm những lời kịch hết sức hạ lưu. Nếu Tuxedo mặt nạ có ở đây chắc hẳn đã phi cho anh cành hoa hồng cắm giữa trán. Răng anh cắn nhẹ vào đầu ngón chân cái khiến Bách Diệp rùng mình. Cậu ngó ngoáy thân dưới muốn thoát ra. Bàn tay Giang Long đã xoa đến nơi cần xoa. Hai hòn bi nhỏ hơi sun lại, đóa cúc run rẩy thít chặt không cho ngón tay ai đó lùa vào. Giang Long khe khẽ vỗ về:
– Thả lỏng nào.
Anh ngậm ấy chim nhỏ yếu ớt đang sợ hãi núp giữa đám lau sậy. Một luồng điện chạy dọc cơ thể Bách Diệp, cậu ôm lấy đầu anh, cảm nhận cái của mình đang lớn dần trong miệng anh. Xúc giác ấm áp, ẩm ướt làm cậu theo bản năng đung đưa hông để đẩy ra đẩy vào. Giang Long bj rất có tâm, ra sức giúp Bách Diệp cảm thấy thích thú nhất, đến khi cậu chuẩn bị bắn thì anh ngừng lại, bịt lấy lỗ nhỏ không cho cậu phóng xuất. Bách Diệp phát khóc rên rỉ.
– Van xin anh đi.
Bách Diệp kiêu ngạo cắn răng ngồi nhổm dậy, áp Giang Long xuống dưới. Lần nào cũng bị anh hành hạ. Thế là đủ lắm rồi. Con giun xéo mãi cũng quằn.
Bách Diệp vận dụng toàn bộ kỹ thuật hôn, thu hút hết sự chú ý của Giang Long lên phía trên còn một tay cậu tự khuếch trương bên dưới. Đến khi chỗ đó đã sẵn sàng tiếp nhận, Bách Diệp chủ động ngồi lên trường thương Giang Long đang dựng đứng, từ từ để nó đi vào. Cảm giác được nuốt trọn đưa Giang Long vào trạng thái đê mê. Cơ thể anh hòa cùng nhịp điệu lên xuống của Bách Diệp. Ban đầu còn chậm, khi hang động đã trở nên trơn hơn nhờ dịch tiết ra từ Giang Long, tốc độ nhanh dần. Hai tay Giang Long ôm lấy cặp mông căng tròn của người ngồi trên, giúp cậu di chuyển nhẹ nhàng hơn. Cúc hoa bên dưới thít chặt khiến Giang Long suýt nữa thì bắn. Hai người đã quen thân thể nhau, cũng như Giang Long, Bách Diệp nắm rất rõ điểm đỉnh của người kia. Ngay tại khoảnh khắc quan trọng nhất, cậu rút ra.
Giang Long nâng hông lên tìm kiếm cửa hang, Bách Diệp lại nghiêng hông né tránh. Thèm khát được tiến vào cơ thể Bách Diệp khiến Giang Long phát điên. Bách Diệp nằm đè lên người anh, ghé tai cười hắc hắc: “van xin em đi.”
Giang Long hổn hển ghì lấy Bách Diệp, không cho cậu chạy thoát. Đầu nấm chạm tới hoa cúc, từ từ xuyên sâu vào. Bách Diệp lúc đầu co chặt nhưng những cú cọ khẽ bên ngoài khiến cậu ngứa ngáy. Rốt cuộc, cậu thả lỏng dục vọng, “trả thù”Giang Long thì cậu cũng chịu thiệt, chi bằng cho cả hai cùng sung sướng. Hai bên đạt được thỏa thuận, rất nhanh dắt nhau lên đỉnh. Chất dịch nóng bắn lên bụng Giang Long. Anh quẹt ngón tay đưa lên miệng:
– Năng lượng mặt trăng không nên để phí.
Bách Diệp nhắm mắt than khóc bản thân yêu nhầm tên biến thái. Nhưng đã có câu “nếu bạn gặp phải biến thái, bạn cần biến thái hơn hắn”, Bách Diệp không tin mình không trị được Giang Long. Trong đầu cậu hiện lên vô số kịch bản hóa trang có thể khiến bất kỳ stylish nào cũng có thể khóc thét. Cậu tâm niệm: “lần sau, ông đây sẽ nhân tình bạn dạy cho biết thế nào là cosplay chân chính”, còn bây giờ… đại chiến 300 hiệp cái đã.