Giang Long vừa xem vừa gật gù. Rất khôn ngoan nha. Cứ tưởng ngốc lắm chứ.
“Chỗ này tôi dự định làm bể bơi. Cậu sửa lại thiết kế nhé.”
Bà mẹ anh, sao không nói sớm hả? Làm ông đây mất công.
“OK ông chủ. Còn sửa chỗ nào nữa không? Mà chỗ tôi bao thầu cả bể bơi. Tôi báo giá luôn mục này nhé!”
Giang Long liếc người bên cạnh. Bao cái con khỉ. Cậu lại thuê nhà thầu phụ chứ gì?
“Được. Cậu cứ báo đi. Hôm nay tạm thời thế thôi. Ba ngày nữa gửi lại tôi thiết kế.”
Mẹ anh, nói cứ như tôi là nhân viên của anh không bằng.
“Được. Được. Khách hàng là thượng đế.”
*
Ba ngày sau.
“Ông chủ, bể bơi này theo công nghệ tân tiến nhất, có cả vòi mát-xa. Tôi thiết kế bể hai tầng, có cả khu cho trẻ em.”
Giang Long cười lạnh: “Bể trẻ con làm gì? Tôi đây không con không cháu.”
Bỏ mẹ thật. Năm chục tuổi mà vẫn ở một mình à? À, nhớ rồi, anh là gay. Bách Diệp nghĩ như đúng rồi.
“Không vấn đề. Chỉ cần thay đổi thi công nền là được. Nhưng tôi thấy kiểu bể này rất tiện lợi nha. Cho dù không có trẻ con nhưng người già dễ bị chuột rút, không nên bơi ra khu vực sâu.”
Giang Long suýt phì cười. Cái gì mà người già? Cậu nghĩ tôi năm mươi thật đấy à? Cho dù là thế thật nhưng nói vào mặt khách hàng kiểu này, không hiểu sao công ty cậu chưa phá sản nhỉ?
“Tôi không biết bơi. Ngồi trên bờ quẫy nước thôi. Cậu khỏi lo.”
Bách Diệp không nhịn được mà đưa mắt liếc người bên cạnh một lượt từ đầu đến chân. Thân hình cao lớn, rắn rỏi; đôi chân dài hữu lực; cánh tay có vẻ rắn chắc, cơ bụng không rõ được mấy múi đây. Nhìn sao cũng không ra thể loại lụ khụ quẫy nước bên thành bể bơi.
Giang Long đón ánh mắt cậu, đoán ra gần hết suy nghĩ trong cái đầu ngây thơ. Người đâu mà ngốc thế. Nghĩ cái gì cũng hiện hết lên mặt.
“Tóm lại, cậu cứ sửa cho tôi.”
“Được. Được. Ông chủ.”
*
Lại ba ngày sau.
“Đây. Bể bơi chuyên cho mục đích quẫy nước của ông đây. Tôi sẽ đặt một vòng cây bên bờ để ông chủ nghỉ ngơi sau khi tắm nắng.”
Cậu tính chi phí giảm do sửa bể bơi sẽ san sang cây cảnh xung quanh. Coi như tiền từ túi nọ vào túi kia thôi. Vẫn là túi của Bách Diệp này. Ai ngờ…
“Tôi đổi ý rồi. Tôi không thích bể bơi nữa. Cậu nói đúng. Già rồi dễ bị chuột rút. Tránh bơi lội nước nôi thì hơn.”
Bà mẹ anh, trở mặt còn nhanh hơn cá trên chảo. Tốn công ông đây thiết kế mấy lần. Cậu nén khó chịu, gượng cười: “Vâng, vâng. Ông chủ nghĩ thế chí phải. Vậy chúng ta quay lại thiết kế ban đầu nhé!”
Giang Long tỏ vẻ ngại ngần: “Nói ra thật xấu hổ. Thật ra, đợt này tôi kinh doanh thua lỗ. Vụ sân vườn này có lẽ phải hoãn vô thời hạn.”
Con mẹ nó chứ! Sao không bảo ngay từ đầu? Còn ra vẻ giàu có, sang chảnh. Bách Diệp nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc muốn giết người: “Vậy chúc ngài đây may mắn. Tôi xin phép.” Nói xong, cậu gập laptop, toan đứng lên đi về. Có lẽ là do quá uất ức, cậu thấy mắt tối sầm, loạng choạng suýt ngã. Một vòng tay ấm áp đỡ lấy cậu. Cả người Bách Diệp trôi lâng lâng trong màn sương. Cậu thấy dễ chịu chưa từng thấy, thả lỏng cơ thể, để mặc mùi hương nam tính tràn ngập buồng phổi. Màn sương tan dần, cậu nhận ra mình đang nằm gọn trong tay Giang Long. Bách Diệp giật bắn người, nhảy phắt ra xa. Cậu lắp bắp: “Xin… xin lỗi…Thật thất lễ. Tôi… vốn bị huyết áp thấp.”
Giang Long đang tận hưởng xúc cảm mềm mại, ngan ngát như lá cây của Bách Diệp, bỗng đâu thấy tay mình trống vắng, hụt hẫng lạ thường: “Không sao”. Anh nhìn theo bóng lưng người kia cuống quýt chạy trốn như thỏ con, ôm bụng cười phá lên. Thật sự là đáng yêu mà.
Mấy tuần vừa rồi trêu đùa Bách Diệp, Giang Long cảm thấy mình trẻ ra đến chục tuổi. Anh giở xấp ảnh thám tử tư gửi về, ngắm nghía gương mặt cậu ở mọi góc độ: ngủ gục trên bàn phím chảy cả nước dãi, chăm chú dán mắt vào bản vẽ, xì xụp húp mì, ra vẻ hào hoa với các em gái… Thôi thì đủ kiểu, đủ sắc thái. Anh không ngờ một con người có thể bày ra được ngần đó gương mặt. Không biết hồi cậu ta du học bên Anh sống thế nào. Anh rất vui lòng chờ đợi. Nghĩ đến đây, Giang Long không nén nổi nụ cười.
*
Một tuần sau, Bách Diệp bất ngờ nhận được cú điện thoại từ thư ký của Giang Long gọi cậu đến ký hợp đồng. Anh đồng ý với mọi chi tiết trong bản thiết kế đầu tiên.
Đừng nói thằng cha này đã phất lên như cũ chứ? Mà cũng kệ lão, miễn sao thanh toán đủ cho mình.
Bách Diệp mang hợp đồng đến, tay bắt mặt mừng: “Ông chủ, tôi biết ngay mà. Người như ông đây có tướng quý nhân phù trợ, có lẽ nào làm ăn thua lỗ mãi được.”
Giang Long gõ gõ cái bút Mont Blanc lên mặt bàn, nói: “Tôi có một điều kiện.”
“Dạ, dạ. Ông chủ cứ nói.”
Điều kiện gì chứ? Thằng em đây sẽ đồng ý tuốt.
“Tôi đã xem qua lịch sử công ty cậu. Có vẻ đây là công trình lớn nhất cậu từng nhận. Tôi có chút không yên tâm.” Anh dừng lời, tận hưởng vẻ lo lắng hiển hiện trên mặt Bách Diệp.
“Ông chủ yên tâm. Cái gì chẳng có lần đầu tiên? Chúng tôi đảm bảo tiến độ và chất lượng công trình.”
Giang Long thực sự cảm thấy lo lắng. Nói vậy chả hóa ra cậu bảo tôi là chuột bạch? Kinh doanh như cậu có ngày bị khách hàng đập chết.
“Tôi yêu cầu cậu phải giám sát công trình 24/24. Tôi sẽ tạo điều kiện cho cậu. Nhà này rất rộng. Cậu có thể chọn một phòng bất kỳ, chuyển đến đây sống trong suốt thời gian thi công.”
Bàn tính trong đầu Bách Diệp chạy xành xạch: ở đây vừa tiết kiệm được tiền thuê nhà vừa không mất tiền xăng xe hàng ngày đi đến.
“Ăn uống tính sao?”
“Cơm ăn ba bữa. Miễn phí. Toàn bộ tiền điện nước sinh hoạt vân vân, tôi trả.”
Giang Long thực ước gì có cái kính râm ở đây để đeo cho đỡ chói. Hai mắt Bách Diệp sáng lòe khi nghe thấy hai chữ “miễn phí”. Đảm bảo mắt Gatco (*) khi phát ra mấy luồng ánh sáng cũng không lóa mắt bằng. Anh cười thầm: cá đã cắn câu. Con cá này ngốc nghếch quá.
Gatco: một nhân vật trong bộ truyện tranh Dũng sĩ Héc-man của Việt Nam, mắt có thể bắt ra luồng tia sáng.