“Không bán?”
Hạ Thược gật đầu, nơi đáy mắt vô cùng trấn định, thập phần bình tĩnh.
Thật sự là cô rất bình tĩnh, nhưng mấy người trong phòng lại không thể nào mà bình tĩnh được.
Tám trăm ngàn mà cô còn không muốn bán? ! Đây chính là nhặt được tiền đấy, cho dù cô không giống như những học sinh khác, nhưng đối mặt với tiền tài như vậy, cô lại có thể không động tâm hay sao?
Trần Mãn Quán khó tin nhìn về phía Hạ Thược, Chu giáo sư tuy có kinh ngạc, nhưng ông biết rõ đứa học trò này của mình từ trước đến nay vẫn rất có chủ ý của chính mình, cho nên còn có thể tự kiềm chế được.
Lý Bá Nguyên trong mắt cũng lộ ra kinh ngạc không lâu, sau đó lại nho nhã nở nụ cười, đúng là không hổ là lão tướng trên thương trường, khi mà người khác vẫn còn đang kinh ngạc, ông cũng đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Hạ Thược.
“Ha ha, hiện tại không bán có nghĩa là?”
Hạ Thược nở nụ cười, giao tiếp với một lão hồ ly đúng là có lợi, ví dụ như hiện tại, mình cũng không cần phải tốn nhiều võ mồm “Bác Lý, cháu nghe nói, tháng sau ở Đông thị có một cuộc đấu giá phải không ạ?”
Hạ Thược cũng không dài dòng, nói thẳng ra ý đồ của mình. Đông thị bởi vì năm nay có vị đại lão trong thương giới ở Hong Kong đến đầu tư, cũng muốn phát triển nghề đồ cổ, bởi vậy bắt đầu từ năm nay, liền bắt đầu tổ chức một cuộc đấu giá hàng năm. Năm nay là lần tổ chức đầu tiên, Hạ Thược tầm nhìn tất nhiên là nhắm ngay vào lần đấu giá này.
Lý Bá Nguyên cùng Trần Mãn Quán lại đều sửng sốt.
Lý Bá Nguyên cười nói: “Ha ha, thì ra là cháu đã chủ định tham gia vào cuộc đấu giá này. Bác cũng không ngại nói thật với cháu, bảng giá tám trăm ngàn này chính là dựa theo đấu giá rồi, phỏng chừng cũng không thể tăng hơn nhiều lắm đâu. Bảng giá mà bác đưa ra một chút cũng không hề bạc đãi cháu đâu”.
Hiển nhiên, ông nghĩ rằng Hạ Thược cảm thấy giá này vẫn thấp, thầm nghĩ tuổi còn nhỏ, khẩu vị không nhỏ! Chẳng qua, ông cũng biết, khẩu vị như vậy cũng không phải là học sinh bình thường dám có, đổi là một người khác, hiện tại chỉ sợ đã bị bảng giá này rung động không biết làm sao. Cho nên ấn tượng của Lý Bá Nguyên lúc này về Hạ Thược cũng không hề hạ xuống, ngược lại còn có chút tán thưởng.
Trần Mãn Quán lúc này cũng đã mở miệng, “Lý lão nói đúng đấy, buổi đấu giá tháng sau sẽ tổ chức, rất nhiều món đấu giá đã được định, lúc này lại đưa ra không phù hợp với quy củ không nói, Nguyên Thanh Hoa chính là đồ sứ cấp bậc quốc bảo, một khi xuất hiện trong buổi đấu giá, vậy thì nhất định sẽ là trọng đầu! Công ty đấu giá nhất định sẽ làm tốt tuyên truyền trước tiên. Chiếc đĩa Thanh Hoa này nếu muốn tham gia vào hội đấu giá, trước đó nhất định sẽ phải trải qua sự giám định của các chuyên gia, cái này tính toán thời gian, cũng không còn kịp rồi nha!”
Tuy rằng Hạ Thược đã đồng ý giúp Trần Mãn Quán vượt qua kiếp nạn lần này nhưng hắn vẫn muốn kết giao với Lý Bá Nguyên, vừa nghe Hạ Thược không muốn bán, cũng liền giúp đỡ bắt đầu khuyên. Nếu khuyên cô đổi ý, tốt xấu gì cũng coi như mình đã giúp được Lý lão một cái nhân tình.
Lại không ngờ, Hạ Thược chỉ cười lắc đầu, “Cho nên cháu mới nói, hiện tại không bán”.
Chu giáo sư nghe không hiểu, “Tiểu Thược tử, nếu cháu không muốn bán, vậy còn đề cập tới buổi đấu giá năm nay làm gì?”
“Chiếc đĩa Thanh Hoa này tuy là không bán, nhưng cháu có ba vật phẩm khác, muốn nhờ bác Lý giúp một chút, đưa vào cuộc đấu giá năm nay”. Hạ Thược cười giải đáp.
“Cái gì? Trên tay cháu còn có ba vật phẩm khác? !” Chu giáo sư sửng sốt, lập tức cười khổ. Này, này… Ông vẫn nghĩ mình rất hiểu cô học trò này, dù sao cũng đã dạy cô năm năm, cũng coi như là nhìn cô từ nhỏ lớn lên, sao đến ngày hôm nay, ông lại có cảm giác như mình hiểu biết cô còn quá ít?
Đương nhiên là có. Là một kho hàng nhỏ nha, tất cả đều là chính phẩm!
Ước chừng sơ sơ giá trị …. Không tính chiếc đĩa Thanh Hoa này, ngoài ra cộng lại cũng không dưới triệu đi?
Hạ Thược cười cười, Trần Mãn Quán lúc này đã vô cùng khiếp sợ. Lý Bá Nguyên ngược lại lại vô cùng hứng thú, cười hớ hớ hỏi: “Hả? Cháu vẫn còn sao? Vậy lấy ra nhìn xem nào, nếu là chính phẩm, nhất định bác sẽ giúp cháu việc này”.
“Vậy cháu xin cảm ơn bác trước”. Hạ Thược cười bưng chiếc đĩa Thanh Hoa đi, Lý Bá Nguyên thấy vậy, tuy rằng không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn cô bưng đi. Dù sao vật này rất quý, đặt ở nơi này, vạn nhất đụng chạm sứt mẻ, thì khó mà nói được.
Một lát sau, Hạ Thược trở về, trong tay cầm ba vật: một chiếc ấm tử sa1, một cái bình sứ cùng một cái lọ thuốc hít.
Cái lọ thuốc hít này là Hạ Thược lần đầu tiên tới chợ đồ cổ mua về, bên trên là hình vẽ bông hoa sen bán nở. Lý Bá Nguyên đối với đồ này không quen thuộc cho lắm, Chu giáo sư cũng là người ở Bắc Kinh đã lâu, thường xuyên thưởng thức những thứ này, trải qua cân nhắc, khiếp sợ kết luận vật này sở chế từ thời Thanh – Càn Long.
Bình sứ là một chiếc bình ngọc thời nhà Thanh – Càn Long, tráng men, Lý Bá Nguyên tuy rằng yêu nhất là đồ sứ Thanh Hoa, nhưng trong hàng đồ sứ này, đều có đọc lướt qua, sau khi xem qua giản lược, cũng đã kết luận là đồ thật tới tám chín phần!
Đến chiếc ấm tử sa kia, cả ba người đều có chút khó khăn. Chiếc ấm tử sa này nhìn mạnh mẽ, phong cách cổ xưa tự nhiên, chỉ là quá mức đơn giản, đáy ấm có khắc hai chữ “Đại Bân”.
Mới đầu ba người thấy vật này, cũng không khỏi cả kinh, bởi vì người này là một chuyên gia nổi tiếng thời nhà Minh, tác phẩm còn tồn tại cũng chỉ vẻn vẹn hơn mười món, nếu như đây thực sự là tác phẩm của ông ta, vậy thì cái này đúng thực là đáng giá!
Có điều, Chu giáo sư thấy chữ khắc đáy ấm, lại nở nụ cười, “Tôi thấy vật này chỉ là mô phỏng, chữ của Đại Bân tôi nhận biết được. Bản lĩnh thư pháp của ông ấy không tồi, tôi đã từng nghiên cứu, đây tuyệt đối không phải là chữ của ông ấy! Là mô phỏng từ xưa hay là mô phỏng thời nay thì không rõ, có điều khả năng là chính phẩm không lớn”.
“Nếu vật này mô phỏng từ xư, vậy thì cũng không tệ”. Lý Bá Nguyên đối với hàng ấm này không quen cho lắm, cuối cùng ông cũng vẫn nhìn về phía Hạ Thược, “Tất cả đều là của cháu sao?”
“Không không không!” Lúc này, Trần Mãn Quán lại giành trước mở miệng, hắn nhìn chằm chằm chiếc ấm tử sa kia, vẻ mặt khiếp sợ mà lại kích động, “Đây mới có thể là chính phẩm! Mọi người nhìn hình vẽ này mà xem, là mô phỏng theo ấm cung xuân! Điều này chứng tỏ đây là tác phẩm đầu tay của ông ấy, lúc ban đầu, ông ta đều là nhờ người khác đề tên! Sau này mới bắt đầu nghiền ngẫm hành thư của danh gia, rồi tự mình viết chữ! Từ đó về sau mới bắt đầu tự mình đề tên”.
Chu giáo sư vừa nghe vậy lại chạy tới xem lại.
Hạ Thược bên môi lộ ra nụ cười sâu xa, nhìn Trần Mãn Quán âm thầm gật đầu. Tất nhiên cô dám chắc chắn vật này là đồ thật, nhưng người khác không có Thiên Nhãn, muốn giám định hiển nhiên là phải dựa vào nhãn lực cùng kinh nghiệm. Xem ra Trần Mãn Quán này trong giới đồ cổ không những biết buôn bán, kinh nghiệm cũng rất là phong phú .
Cái này, cả ba người đều chấn kinh rồi.
“Tiểu, Tiểu Thược tử, những vật này …” Chu giáo sư không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Thược.
Hạ Thược cười nhẹ, “Có tình cờ lấy được, cũng có vật giống như là chiếc đĩa Thanh Hoa kia”.
Cô cũng không có nói tất cả đều là kiểm lậu được, nhưng ba người bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, ngẫu nhiên mua được, cô lấy tiền ở đâu mà mua?
“Ừng ực!” Không biết là ai nuốt nuốt nước miếng.
Trong ba người ở đây, ngay cả Chu giáo sư cũng cho rằng chiếc đĩa Thanh Hoa kia, là Hạ Thược vận khí tốt nên nhặt được. Nhưng không ngờ là, cô lại đưa ra ba món đồ khác nữa!
Nào có việc nào đến ba lần, nào có người có vận khí tốt luôn kiểm lậu được chứ?
Chẳng lẽ, thực sự là cô tự mình nhìn ra được hay sao?
Chu giáo sư chấn kinh rồi, cô học trò này mình dạy dỗ, cô cũng là thông qua mình mà tiếp xúc tới đồ cổ, nhưng mà ông đắm mình trong giới này đã ba mươi năm, cũng không luyện ra được nhãn lực kiểm lậu này, cô làm thế nào mà luyện ra được ? Trong nghề này đều phải dựa vào kiến thức lịch sử, văn hóa, cùng với tri thức được tính lũy mà phân biệt được. Cô, cô sao lại có được nhãn lực lợi hại như vậy?
Này, nhãn lực như vậy, tốt đến mức có chút rất biến thái rồi?
Trần Mãn Quán cũng kinh hãi, quả thực giống như là nhìn biến thái nhìn về phía Hạ Thược.
~ Hết chương 29 ~