• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tục ngữ nói, nét chữ nét người, xem chữ viết của một người là có thể nhìn ra được tính tình của người này.



Vị dụ như, nét chữ thuần phác mộc mạc, tính tình người này khẳng định là hào phóng, tâm trí mạnh mẽ; nét chữ quy củ nghiêm cẩn, người này nhất định là một người khuôn phép; nét chữ như kim, làm người bén nhọn; nét bút như móc, tâm tư gian trá.



Nét chữ của Lưu Cảnh Tuyền ổn trọng đoan chính, mà tròn trĩnh, có thể đánh giá là người trầm ổn, thiết thực, mà tính tình cư xử khéo đưa đẩy. Nếu là bình thường, Hạ Thược vừa thấy chữ của hắn, sẽ kết luận người này đường quan lộc rộng mở, nhưng giờ phút này ánh mắt của cô dừng lại trên chữ “Khẩu” kia, cũng chỉ cười nhẹ.



Ổn trọng tròn trĩnh này không phải là giả, nhưng chữ viết đã thiếu mất thần thái, một chữ “Khẩu”, ít nét chữ như vậy, lại viết do do dự dự, hạ bút run rẩy, không đủ quả quyết.



Bên môi Hạ Thược nổi lên một nụ cười ý tứ thâm hậu hàm xúc, bắt đầu giải chữ: “Chữ ‘khẩu’ gặp mộc, là thành ‘Khốn’ ! Phó thị trưởng Lưu lúc này giống như một con thú bị vây ở trong lồng, biết rõ bị đánh bại, lại không biết bại ở đâu. Muốn lao ra khỏi tình cảnh vây khốn này, lại phát hiện tứ phía đều là đường chết, không tìm thấy cánh cửa để đột phá. Mà lúc này ngài đã bị rối loạn đầu trận tuyến, không thể tĩnh tâm mà để ý tới chữ, đáy lòng đã sớm nản lòng, đã có chút ý nghĩ  buông xuôi”.



Hạ Thược nói không nhanh không chậm, Lưu Cảnh Tuyền càng nghe lại càng thêm kinh ngạc, đợi đến khi cô đã nói xong thật lâu, mới giật mình gật đầu một cái.



Đúng! Nói đều đúng!



Hắn nay đúng là đã lao vào thế cục bị bao vây, tâm tình cũng là như thế!



Chỉ với một chữ viết ra, có thể nhìn ra được những điều này sao?



Lưu Cảnh Tuyền có chút khó hiểu, “Hạ tiểu thư nói là không sai, nhưng rõ ràng là tôi viết một chữ ‘khẩu’, vì sao cô lại có thể lý giải thành chữ ‘khốn’ ?”



Hạ Thược mỉm cười, nhàn nhã nói: “Chữ khẩu gặp mộc, đương nhiên là thành chữ ‘khốn’”.



“Làm sao có mộc?” Lưu Cảnh Tuyền lại khó hiểu.



Hạ Thược đang cầm chén trà, cũng không hề động, chỉ cười nhẹ liếc nhìn mặt bàn trước mặt một cái.



Trước mặt, chiếc bàn trà trong nhà Lưu Cảnh Tuyền là bàn gỗ lim, vừa rồi khi hắn viết chữ, chính là được viết trên chiếc bàn trà này.



“Này, đây là mộc?” Lưu Cảnh Tuyền lại ngạc nhiên, thật vất vả vừa rồi Hạ Thược giải chữ cực chuẩn, hắn mới có chút tin, hiện tại vừa nhìn chiếc bàn trà này, hắn liền cảm thấy có chút thất lạc, “Tôi là đoán chữ, bàn trà này cũng tính sao?”



Hạ Thược cũng chỉ cười, “Mọi sự vạn vật đều có thể mượn dùng, đoán chữ thuộc một loại bói đặc thù về nét chữ, không phải mỗi lần đều có thể dùng, phải xem hoàn cảnh lúc đó. Về phần khi nào có thể sử dụng hay khi nào không thể sử dụng, khó mà có thể nói rõ trong một hai câu”.



Lời này cũng không phải là Hạ Thược ra vẻ cao thâm, mà là sự thật chính là như thế. Đoán chữ là một loại thâm sâu trong huyền học, nó không có phương pháp giải cố định, cùng là một chữ, nhưng người hỏi khác nhau, tình cảnh cũng khác nhau, cách giải cũng sẽ khác nhau.



Lấy một câu chuyện xưa thú vị để chứng minh — có hai người đọc sách kết bạn cùng đi thi hương, đi đến giữa đường thì gặp một thầy phong thủy, hai người đồng thời viết một chữ “Lập”, hỏi kết quả cuộc thi hương như thế nào. Vị tiên sinh kia giải chữ: “Một người đỗ hương, một người vội về chịu tang”. Hai người đều không cho là đúng, sau đó quả nhiên có một người mất cha, không thể tham gia cuộc thi, mà người còn lại thì đỗ kỳ thi hương. Có người đi ở đường để ý liền hỏi, tiên sinh nói: “Người mất cha khi hỏi đã từng múc nước, chữ ‘lập’ gặp thủy sẽ thành chữ ‘khóc’, tôi liền biết trong người anh ta tất có tang sự. Còn về người đỗ kia, lại viết chữ ‘lập’ ở bên cạnh, ‘nhân’ gặp ‘lập’ thành ‘vị’, tôi biết anh ta hẳn đỗ kỳ thi hương”.



Câu chuyện xưa này nghe qua thì có vẻ rất mơ hồ, giống như việc Hạ Thược lấy bàn trà gỗ lim để thêm chữ vào vậy, nghe qua thì như lời nói vô căn cứ, nhưng đoán chữ chính là một loại ý vị như thế. Nếu có người khác viết chữ “Khẩu” cho Hạ Thược giải, chưa chắc cô đã giải như vậy, bởi vì tình huống của mỗi người đều không hề như nhau, rốt cuộc giải như thế nào, cần phải dựa vào trực giác của người giải chữ.



Loại trực giác này cũng là một loại thiên phú, không phải là phong thủy sư nào cũng có, cho nên việc đoán chữ này, không phải phong thủy sư nào cũng có thể làm được.



“Phó thị trưởng Lưu đã mời tôi tới giúp, chính là vì hóa giải khốn cục này, tôi như thế nào không quan trọng, quan trọng là, chuẩn là được”. Hạ Thược cười nhẹ.



Lưu Cảnh Tuyền cũng sửng sốt — quả thật, với hắn mà nói, chuẩn mới là là quan trọng nhất. Về phần vì sao chuẩn, đó không phải là chuyện mà hắn cần phải suy nghĩ.



“Nếu Hạ tiểu thư đã nhìn ra khốn cục của tôi, vậy tôi đây phải làm thế nào mới có thể thoát ra?” Lưu Cảnh Tuyền hỏi.



Hạ Thược thoáng nhíu mày, lại nhìn về phía giấy bút trên bàn, “Ngày hôm đó, tôi gặp phó thị trưởng Lưu ở khách sạn, đã từng nói ngài phạm phải tiểu nhiên đúng không? Mời ngài tập trung tinh thần, nghĩ lại những chuyện cần nghĩ, lại viết một chữ”.



Phạm tiểu nhân? Lưu Cảnh Tuyền gật gật đầu, hắn cũng nhớ rõ cô đã từng nói một câu như vậy.



Hắn nhíu lại mày, cúi đầu nhìn giấy bút. Tranh đấu trên chốn quan trường, phe phái phức tạp, phàm đã là người ở trong đó, không phải là chỉ lo cho thân mình, mà đều là có hàng. Càng đến thời kỳ mẫn cảm, các phe phái đấu tranh ngầm càng thêm lợi hại, thậm chí có thể mượn sức người trong đội ngũ của đối phương. Cho nên càng đến gần thời kỳ mẫn cảm, người trong chốn quan trường càng làm việc thêm cẩn thận, ngay cả người một nhà cũng có một phần đề phòng. Bởi vậy, thật đúng là khó mà nói “Phạm tiểu nhân” này là để chỉ người nào.



Còn chưa rõ ràng, Lưu Cảnh Tuyền cũng không biết viết chữ gì mới tốt, liền dứt khoát viết một chữ “Nhân”.



Hạ Thược vừa thấy chữ này ánh mắt chợt lóe lên, mỉm cười, cũng không vội giải chữ ngay, chỉ nói: “Còn phải làm phiền phó thị trưởng Lưu viết thêm một chữ nữa rồi, trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện phạm tiểu nhân”.



Lưu Cảnh Tuyền không biết nguyên nhân trong đó, nhưng cũng làm theo lời cô. Hắn thật sự không thể nghĩ ra được người kia là ai, chỉ là nghĩ tới mình vốn dĩ nắm chắc phần thắng trong tay, có khả năng sẽ đều phá hủy trong tay tên tiểu nhân này, trong lòng liền lạnh lẽo — đừng để cho ta biết mi là ai! Nếu không…



Nghĩ như vậy, Lưu Cảnh Tuyền liền vô ý thức tức giận viết xuống giấy một chữ “Ngươi”.



Hạ Thược vừa thấy chữ này, ánh mắt liền sáng ngời, nở nụ cười, “Có manh mối”.



Lưu Cảnh Tuyền nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô.



Hạ Thược chỉ vào chữ “Ngươi” nói: “Chữ ngươi, nhân, ngươi cũng. Ngươi vì nhữ ý, thủy nữ đều là âm, tiểu nhân mà phó thị trưởng Lưu phạm phải, là một người phụ nữ! Ngươi đồng âm với bên tai, người phụ nữ này nói chuyện rất có trọng lượng với phó thị trưởng Lưu, giao tình không phải là ít”.



Cô nói đến chỗ này, liền dừng một chút, nhìn về phía Lưu Cảnh Tuyền, “Có thể có manh mối?”



Lưu Cảnh Tuyền cau mày, có vẻ như ngạc nhiên cùng nghi ngờ, không tin, lại mang điểm khiếp sợ, phẫn nộ. Hạ Thược vừa nhìn liền biết hắn đã nghĩ tới người nào đó, người này là ai vậy, cô mặc kệ, cũng không muốn biết, đưa tay chỉ chữ ‘nhân’ mà Lưu Cảnh Tuyền vừa viết xuống vừa rồi, nâng mắt cười, trong ánh mắt như có ánh sáng.



“Chữ ‘nhân’ này không có hung họa, đó là nói đối với phó thị trưởng Lưu, nhưng đối với người phụ nữ này thì chưa chắc”. Cô ý cười thâm hậu, lại chỉ vào chữ đầu tiên Lưu Cảnh Tuyền viết ra, “Chữ ‘nhân’ gặp chữ ‘khẩu’, là thành tù. Xuất thân cô gái này có chút không được sạch sẽ, nếu phó thị trưởng Lưu đã nghĩ ra được người này là ai, xin hãy bắt tay từ phương diện này, tù là ở cô ta, thì khốn cục của ngài sẽ được hóa giải”.



Hạ Thược tươi cười cao thâm, rất là chắc chắn. Lưu Cảnh Tuyền vô cùng khiếp sợ nhìn cô, ánh mắt lóe lên không ngừng, thật sự không thể tin chính là cái người mà mình nghĩ tới kia.



Hắn có chút không xác định, sẽ không phải là cô ta chứ? Sao lại có thể là cô ta được?



Hạ Thược nhìn ra Lưu Cảnh Tuyền có chút không tin, cũng không tiện nhiều lời, đứng dậy nói: “Nếu đã giúp được phó thị trưởng Lưu nhìn ra được mặt này, còn lại phải dựa vào ngài rồi”.



Thấy cô muốn chào ra về, Lưu Cảnh Tuyền cũng liền thu hồi lại suy nghĩ không quá tin tưởng trước. Mặc kệ cô nói có đúng hay không, cả quá trình giải chữ hắn đều cảm thấy sâu xa khó hiểu, lúc này hắn cũng không còn dám khinh thường, lại càng không tính gọi vợ tới đưa cô về, mà là tự mình đứng dậy, tiễn Hạ Thược ra tận cửa.



Chỉ là khi vừa sắp tới cửa, Hạ Thược quay lại nói: “Tôi muốn nhắc nhở phó thị trưởng Lưu một câu cuối cùng, chữ nhân không có hung họa, văn thư có người đến. Nếu ngài còn chưa xác định được có phải là người mà mình nghĩ tới kia hay không, vậy hãy để xem ngày mai ai sẽ tới tìm ngài. Nếu thực sự là người mà ngài nghĩ kia tới tìm, vậy thì ngài vẫn là nên tin cho thỏa đáng”.



Dứt lời, Hạ Thược liền thuận tiện chào tạm biệt, cũng không quay đầu lại rời đi, để lại lưu Lưu Cảnh Tuyền còn đứng ở cửa, ngạc nhiên cùng nghi ngờ nhìn theo bóng dáng của cô, mãi cho tới tận khi cô đi khuất bóng.



Chuyện này sau đó phát triển như thế nào, Hạ Thược cũng không biết, cô cũng không muốn biết kỹ càng tỉ mỉ gì. Chỉ biết là nửa tháng sau, Đông thị xảy ra một vụ kiện lớn, khiến nhân dân bàn tán xôn xao.



Người gặp chuyện không may kia là một vị trưởng phòng ban thư ký trong chính quyền thành phố, nghe đồn cô ta có mối quan hệ bất chính với một phó giám đốc sở giáo dục, hơn nữa đã thu nhận hối lộ đến mấy trăm vạn.



Nhân dân hận nhất chính là quan tham, tất cả mọi người đều chỉ trích những kẻ này, mãi cho tới khi đấu giá hội được khai mạc, tiêu điểm mới dần dần dời đi.



Rất nhiều người không biết, vị trưởng phòng ban thư ký này là em vợ của phó thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền, cũng không phải là em ruột của vợ hắn, nhưng là em họ của vợ hắn, quan hệ hai chị em này thân hơn so với chị em ruột, thường xuyên đến nhà chơi. Lưu Cảnh Tuyền cùng cô ta vẫn là một phe, cũng bởi vì có tầng quan hệ thân thích, Lưu Cảnh Tuyền cũng vô cùng tín nhiệm cô em gái vợ này. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ, vấn đề lại xảy ra ở ngay trên người người trong nhà.



Lưu Cảnh Tuyền ban đầu còn không tin cô ta lại có thể đâm cho mình một nhát dao ở sau lưng như thế, nhưng tất cả mọi việc Hạ Thược nói đều chuẩn xác. Ngày hôm sau, cô em vợ này đúng là tới tìm hắn, trong lời nói tiết lộ ra một chuyện của phe phái đối phương, cũng thân thiết hỏi tình huống của hắn. Lưu Cảnh Tuyền lúc thường thì không để ý nhiều, nhưng hôm nay trong lòng đã có sẵn nghi ngờ. Hắn nhớ rõ Hạ Thược nói “Người phụ nữ này xuất thân không trong sạch lắm”, vì thế hắn liền vận dụng nhân mạch sau nhiều năm chủ quản kinh tế đã tích lũy được, ngầm tra xét tình huống tài khoản ra vào của em vợ, quả nhiên phát hiện vấn đề.



Vì thế, một phong thư báo tin gửi lên Ban Kỷ Luật Thanh Tra, Ban Kỷ Luật Thanh Tra bắt đầu điều tra, thông qua tình hình tiền xuất nhập tài khoản của cô em vợ Lưu Cảnh Tuyền, đã tra ra chuyện cô cùng với vị phó phòng giáo dục có quan hệ nam nữ, hơn nữa còn tra ra cô giúp ông ta nhận hối lộ.



Cái gọi là rút ra cải củ mang theo bùn, lãnh đạo các cấp trong chính quyền Đông thị bị liên lụy đến bảy tám người, cơ hồ chỉ trong một đêm, ban lãnh đạo thành phố sụp đổ một nửa!



Lưu Cảnh Tuyền may mắn trong nhiều năm qua, tuy là xử sự khéo đưa đẩy, không tính là cương trực công chính, nhưng tuân thủ nghiêm ngặt, cùng với đám thương nhân đi ăn, thứ không nên thu thì một chút cũng không hề chạm vào, cho nên mới không bị cô em vợ kia bắt được nhược điểm. Nếu không, hắn sao có thể bình yên vô sự đi cho tới hôm nay, ở bước đường cùng lại có thể nhanh chóng đảo ngược tình thế?



Đương nhiên, hắn có thể đảo ngược tình thế hoàn toàn là nhờ một người đoán chuẩn như thần.



Cái này, Lưu Cảnh Tuyền cho dù không tin cũng phải tin — chỉ bằng việc mình viết ra vài chữ, có thể giải ra được nhiều chuyện như vậy. Cái này thực sự là quá mơ hồ! Hắn thường xuyên hồi tưởng lại cảnh tượng lúc Hạ Thược giải chữ ấy, không khỏi thầm than sự huyền diệu trong đó.



Lần này trong những người trong ban lãnh đạo Đông thị bị ngã đài đều là người của phe phái đối phương, vì vậy chuyện Lưu Cảnh Tuyền liên nhiệm hiển nhiên không còn trở ngại gì. Nhưng hắn không những giữ nguyên được chức vị, dựa vào chiến tích mấy năm nay hắn làm ra cho Đông thị, hắn lại còn được thăng một cấp!



Lưu Cảnh Tuyền từ phó thị trưởng Lưu, trở thành thị trưởng Lưu danh phù kỳ thực.



Vị thị trưởng tân nhiệm đối với đấu giá hội sắp khai mạc cực kỳ coi trọng, trước khi đấu giá hội bắt đầu thị trưởng đã chủ trì hội nghị kinh tế, đánh giá rất cao về công ty đấu giá Hoa Hạ đã có gan mở đường vào nghề đầu giá, cũng kéo theo sự tăng trưởng của kinh tế Đông thị, lại khuyến khích cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường lần này trưng bày chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa. Lập tức khiến cho Hoa Hạ cùng Phúc Thụy Tường nổi danh trong tỉnh, ở địa vị cao nhất.



Hạ Thược đối với điều này cũng chỉ cười, cô biết, đây là Lưu Cảnh Tuyền muốn có qua có lại mới toại lòng nhau. Sau này Đông thị lại tổ chức đấu giá hội, công ty đấu giá khác có muốn cướp cũng khó mà được .



Nghiệp vụ của công ty bán đấu giá không chỉ là bán đấu giá những tác phẩm nghệ thuật, mà còn là nhiều lĩnh vực khác. Công ty còn có thể nhận ủy thác của cá nhân, ủy thác của tòa án, ủy thác của chính phủ, bán đấu giá tác phẩm nghệ thuật cho tới bất động sản, đất đai cùng với tài sản cá nhân, đủ các loại.



Sau này, Hoa Hạ không nghi ngờ sẽ trở thành công ty bán đấu giá do chính quyền thành phố chỉ định, vững vàng chiếm cứ một phương Đông thị.



Bán đầu giá năm nay, Tôn Trường Đức có thể nói hao phí không ít tâm tư, mời các nhân vật nổi tiếng trong xã hội. Không chỉ người có tiếng trong Đông thị, người trên tỉnh cũng đến đây không ít, nhiều gấp đôi so với người đến năm trước. Mà phương diện tuyên truyền của anh cũng rất tốt, chỉ dựa vào chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa của Phúc Thụy Tường, liền hấp dẫn không ít nhà chuyên gia về gốm sứ men xanh trong nước tới, huống chi lần đấu giá hội này còn có thêm một bức tranh cuốn của Tề Bạch Thạch thu mua được từ Ngô thị.



Ngô Ngọc Hòa trong giới đồ cổ đã tích lũy được nhiều năm, thứ tốt đương nhiên không ít, mấy thứ này đều bị công ty đấu giá Hoa Hạ thu mua với giá thấp, bây giờ lại đem ra bán đấu giá tại buổi đấu giá, lợi nhuận thu được không phải là nhỏ.



Trước khi đấu giá hội, theo lệ thường sẽ có ba ngày để triển lãm, triển lãm được tổ chức tại sảnh triển lãm trong khách sạn xa hoa nhất của Đông thị.



Triển lãm đồ cổ đấu giá, không phải người nào cũng có thể vào, phải có thiếp mời mới có thể đến, mà nhận được thiếp mời không người nào không phải nhân vật có danh tiếng.



Sáng sớm, trước cửa khách sạn xuất hiện một hàng xe con, một chiếc Mercedes – Benz màu đen dừng lại trước cửa, lái xe bước xuống xe vòng ra phía sau mở cửa, một cô gái bước xuống xe, bước xuống cùng cô còn có một người đàn ông đứng tuổi mặc tây trang giày da.



Mà có người vẫn cầm thiếp mời đứng ngoài cửa nhận ra người đàn ông này.



Đây không phải là tổng giám đốc công ty bán đấu giá Hoa Hạ – Tôn Trường Đức sao?



“Ai nha! Tổng giám đốc Tôn, ngài vẫn khỏe chứ! không ngờ lại có thể gặp ngài ở chỗ này, haha!” Không ít người vây quanh lại đây, đều cùng Tôn Trường Đức bắt tay chào hỏi, vừa đánh giá Hạ Thược.



Cô gái này là ai? Sao lại có thể xuống cùng một xe với tổng giám đốc Tôn?



Mặc dù danh tiếng của Hạ Thược trong giới thượng lưu không nhỏ, nhưng người đến buổi đấu giá hôm nay ngoại trừ những doanh nhân nổi tiếng tại Đông thị, thậm chí còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trên tỉnh, những người này có lẽ đã từng nghe qua danh tiếng của Hạ Thược, nhưng không phải ai cũng từng gặp qua cô.



Cho nên, những người này chỉ lo hàn huyên với Tôn Trường Đức, cũng không quá để ý tới Hạ Thược, chỉ nghĩ đây là bạn gái Tôn Trường Đức mang tới gì đó.



Hạ Thược cũng không thèm để ý, cô tính sẽ công bố thân phận của mình vào buổi vũ hội chiêu đãi các nhân vật nổi tiếng trong ngày đấu giá cuối cùng. Hôm hay, cô tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi, tiếp vài người bạn mà thôi.



“Anh đi vào trước đi, tôi có hẹn vài người bạn, bọn họ còn chưa tới. Tôi ở bên ngoài chờ bọn họ một lát”. Hạ Thược nhỏ giọng nói bên tai Tôn Trường Đức.



Tôn Trường Đức cười gật gật đầu, liền cùng với những người tới bắt chuyện kia vừa nói vừa cười bước vào khách sạn



Mấy người bạn mà Hạ Thược đã hẹn đương nhiên là những người bạn đã cùng nhau lớn lên – Lưu Thúy Thúy, Đỗ Bình cùng Chu Minh Húc, mặt khác còn có người bạn tốt kiêm bạn cùng bàn của Hạ Thược, Khương Dao.



Chu Minh Húc cùng Khương Dao đều là bạn học cùng lớp với Hạ Thược, từ khi Hạ Thược giúp nhà Chu giáo sư hóa giải một lần tai kiếp phần mộ tổ tiên, thành tích học tập của Chu Minh Húc vẫn không tồi, hơn nữa còn thi đậu Nhất Trung Đông thị, tình cảnh hiện nay đã hoàn toàn khác kiếp trước. Khương Dao thành tích bình thường, nhưng ở phương diện hội họa có thiên phú cao, cũng đã thi đậu một trường kỹ năng nổi tiếng Đông thị, sau này có lẽ sẽ phát triển tốt ở phương diện này.



Lưu Thúy Thúy cùng Đỗ Bình là học sinh cấp ba Nhất Trung Đông thị, thành tích của hai người đều bình thường, ngày thường đều ở ký túc, hơn nữa việc học bề bộn, không có nhiều thời gian gặp Hạ Thược cho lắm. Thật vất vả mới tới nghỉ hè, lại nghe nói cô trúng tuyển vào Nhất Trung ở Thanh thị, cũng muốn chúc mừng cô một hồi.



Hạ Thược gần đây bận mua nhà cho cha mẹ, chuyện chuyển nhà cùng với đấu giá hội, vẫn đều không có thời gian. Hôm nay triển lãm vật đấu giá, vất vả lắm cô mới có chút thời gian nghỉ ngơi, liền mời bạn bè tới, tính dẫn bọn họ vào trong cùng nhau thăm quan.



Hạ Thược đợi trong chốc lát, Khương Dao tới đầu tiên. Cô gái này có khuôn mặt trắng tròn trẻ con tinh nghịch le lưỡi, hỏi: “Có phải tớ đến muộn rồi không?”



Hạ Thược cười, “Bạn không muộn, có người còn tới muộn hơn cơ. Đợi chút đi, ba người bọn họ mà tới đây, phải phạt”.



Vừa dứt lời, ở phía ven đường đối diện cách đó không xa, Lưu Thúy Thúy, Đỗ Bình cùng Chu Minh Húc từ trên một chiếc xe bus xuống. Hạ Thược đứng ở bậc thang bên ngoài cửa khách sạn, cô đứng ở chỗ cao, ba người liếc mắt một cái liền nhìn thấy. Chẳng qua, khi đi tới, khuôn mặt Lưu Thúy Thúy rõ ràng là có vẻ tức giận.



Hạ Thược vừa thấy liền nhíu mày, ánh mắt chuyển động qua lại trên mặt Lưu Thúy Thúy, liền cười hỏi: “Làm sao vậy? Trên đường cãi vã với người khác sao?”



“Sao em lại biết?” Lưu Thúy Thúy sửng sốt, lại không để được trong lòng, liền tức giận nói, “Chị cũng không phải là cãi vã với người khác, là có người cố ý bới móc chị! Bà chị đây thoạt nhìn dễ chọc lắm sao?”



Lưu Thúy Thúy từ nhỏ đã có tính tình mạnh mẽ, khi nổi nóng thì giống như đậu rang trong chảo nóng vậy, nổ bùm bùm.



Chu Minh Húc vừa thấy Lưu Thúy Thúy phát hỏa liền lộ ra vẻ mặt đau đầu, cậu liếc mắt nhìn bốn phía, hôm nay là triển lãm đồ vật đấu giá, người đến đều là những người nổi tiếng trong xã hội, mấy học sinh nghèo như bọn họ xuất hiện ở nơi này thật là không được phù hợp, chị Thúy Thúy lại nóng tính như thế … Cái này chết rồi, càng chọc người chú ý .



Quả nhiên có không ít người quay đầu lại quan sát đám người Hạ Thược, có vài cô gái trang điểm cao quý nhíu nhíu mày, lộ ra vẻ mặt phiền chán khinh miệt, có cũng là nhìn qua liền thay đổi ánh mắt, sau khi kiểm tra xong thiệp mời, liền bước vào hội trường.



Chu Minh Húc không khỏi nhún vai, hướng Hạ Thược cười khổ nhếch khóe miệng.



Hạ Thược nhịn cười, vừa nâng mắt lên liền đối diện với ánh mắt của Đỗ Bình. Cậu nay đã là một thiếu niên mười tám tuổi, vóc người khá cao, cũng bởi vì ngày thường thích vận động, dáng người cao ngất tráng kiện, tuy ngũ quan có chút bình thường, nhưng khí chất cũng không tồi. Hạ Thược đối diện với ánh mắt sáng ngời của cậu, trong lòng liền không khỏi cười khổ — tâm tư của cậu nhóc này với cô không hề nhạt đi?



“Chị Thúy Thúy, rốt cuộc sao lại thế này?” Hạ Thược cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, cô bước xuống bậc thang tới bên người Lưu Thúy Thúy.



“Còn không phải bởi vì buổi đấu giá này sao? Trên đường gặp người không mắt, nói chúng ta là người thế nào mà xứng đến xem đấu giá hội. Chị nói: Liên quan rắm gì tới cô! Dù sao chúng ta cũng có thiệp mời!”.



Lưu Thúy Thúy mắng vui, Hạ Thược cũng chỉ khẽ nhíu mày.



Thấy cô cau mày, Lưu Thúy Thúy ngược lại ngẩn người. Không chỉ có cô sửng sốt, Đỗ Bình cũng ngẩn người. Trong ấn tượng của mọi người, tính tình Hạ Thược vô cùng tốt, luôn thấy vẻ mặt tươi cười của cô, rất ít thấy cô nhíu mày. Mà Chu Minh Húc cùng Khương Dao đứng bên cạnh lại không hề giật mình. Bọn họ cùng lớp với Hạ Thược, biết chuyện lúc trước cô ra tay với Từ Văn Lệ ở trên hành lang, cho nên liền biết cô ngày thường thì luôn tươi cười đầy mặt, nhưng trên thực tế lại không dễ chọc, tuy rằng hai người cũng không biết vì sao cô lại có được thân thủ như thế.



Lưu Thúy Thúy vừa thấy Hạ Thược nhíu mi, vẻ mặt giống như sau cơn mưa trời lại sáng, trái lại vỗ vỗ bả vai cô trấn an, “Được rồi được rồi, cái loại con gái như thế, ỷ vào trong nhà có vài đồng tiền dơ bẩn, ở trong trường lại luôn gây sự với chị! Để ý cô ta làm gì? Chị mắng cô ta là được rồi, nếu khiến Tiểu Thược tử của chúng ta cũng tức giận, rất không đáng giá! Đi, chúng ta vào hội trường xem một chút!”



Hạ Thược bị cô ầm ỹ tức cũng không được mà cười cùng không được, lúc này nhìn cô một cái, liền cười nói: “Nếu chị Thúy Thúy cũng biết vì người như vậy mà tức giận cũng không đáng giá, vậy thì đừng tức giận nữa, tức giận tổn hại đến gan, không tốt cho thân thể. Đi thôi, chúng ta đi vào”.



Người phục vụ đứng ngoài cửa khách sạn thấy mấy cô cậu học sinh này ăn mặc bình thường, nhưng cậu ta cũng đã thấy Hạ Thược bước xuống từ xe của Tôn Trường Đức, cho nên cũng không dám ngăn cản, thấy mấy người bọn họ đều có thiếp mời trong tay, liền lễ phép mời bọn họ vào trong.



Bước vào đại sảnh triển lãm, đập vào mắt mấy người là quầy tủ bằng thủy tinh, dưới ngọn đèn nhu hòa là những món đồ cổ vô giá hấp dẫn ánh mắt, giữa đại sảnh là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội tụ lại trước tủ thủy tinh trao đổi ý kiến với nhau.



Chu Minh Húc lúc trước ở Thập Lý thôn cũng đã theo Chu giáo sư học hỏi xem xét đồ cổ, đối với việc này cảm thấy thực hứng thú, vừa bước vào đại sảnh triển lãm giống như bước vào kho báu, hai mắt lập tức tỏa sáng, vẻ mặt hưng phấn.



Đỗ Bình cùng Khương Dao lại có vẻ không được tự nhiên, dù sao bọn họ cũng là lần đầu tiên tham gia một trường hợp như vậy, đứng gần quan sát, nhìn những món đồ cổ sắp được đấu giá này, thế này mới cảm nhận chân thực được cuộc sống của mình cách xã hội thượng lưu này xa thế nào.



Nhưng Lưu Thúy Thúy lại không hề có chút mất tự nhiên, tính tình cô vô tư không để ý, sống ở đâu thì yên ở đó, vì thế lúc này giống như bước vào kho báu, lôi kéo Hạ Thược, dặn dò mấy người kia, liền hò hét đi tới đi lui trong hội trường.



Mục tiêu hàng đầu của mọi người, theo lý thuyết hẳn nên là chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa được tuyên truyền nhiều kia, nhưng trừ bỏ Khương Dao ra, ba người Lưu Thúy Thúy lại giống như cực kỳ có ăn ý, tất cả mọi người đều bỏ qua chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia, lôi kéo Hạ Thược đi đến nơi khác.



Chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa được trưng bày hôm nay, chính là lúc trước Hạ Thược cùng Lưu Thúy Thúy, Đỗ Bình và Chu Minh Húc, kiểm lậu nhặt được ở chợ đồ cổ. Khi mấy người bọn họ biết chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa này là đồ thật, cũng bị kinh ngạc một hồi.



Bọn họ đều nghĩ rằng lúc trước Trần Mãn Quán đã lừa được chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa này từ trong tay Hạ Thược, mới đổi được một cơ hội Đông Sơn tái khởi. Tên thương nhân cáo già này, lúc trước nhất định là dùng ít tiền để lừa mua chiếc đĩa này, hiện tại lại còn giả vờ làm người tốt, cho Thược tử mấy tấm thiếp mời, mời cô tới thăm quan triển lãm, cho là đền đáp sao.



Ba người Lưu Thúy Thúy từng thảo luận vấn đề này sau lưng Hạ Thược, cả ba người đều cho rằng khẳng định là mọi việc như thế! Về phần vì sao lại ở sau lưng Hạ Thược, đương nhiên là vì việc này có xảy ra ở trên người nào thì nhất định trong lòng đều thấy khổ sở. Cái này thật giống như là trúng được một giải thưởng xổ số lớn, trong nháy mắt lại bị người ta lừa mất, mùi vị này, ai còn có thể dễ chịu trong lòng nữa?



Cho nên, khi ba người bọn họ biết Hạ Thược mời mình tới buổi triển lãm, đều thực biết ý không hỏi cô lấy đâu ra thiếp mời, chỉ sợ sẽ chạm vào vết thương lòng của cô, khiến cô không được vui vẻ.



Nếu ngay cả chuyện về thiếp mời còn không thể nói ra, vậy thì chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia càng không thể nhìn. Cho dù Chu Minh Húc có muốn tới gần ngắm nghía một chút, cũng cố gắng nhẫn nhịn không bước tới đó.



Bạn bè quan tâm săn sóc như vậy khiến Hạ Thược nhíu mày, không khỏi hiểu ý cười.



Mấy người cùng nhau đến ngắm bức tranh của Tề Bạch Thạch, thỉnh thoảng có người lướt qua bên cạnh, vài tiếng nói bàn tán truyền tới.



“Ai, có biết gì không? Chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia lúc trước được Lý lão ra giá tám trăm ngàn, Phúc Thụy Tường cũng chưa bán. Năm nay, không biết là đấu giá đến mức bao nhiêu”.



“Có thể đấu giá được bao nhiêu cuối cùng cũng là của Lý lão, hội đấu giá năm nay chẳng qua cũng chỉ là có lệ mà thôi”.



“Nói cũng đúng …”.



Hai người kia nói chuyện đi lướt qua, không thèm liếc nhìn đám người Hạ Thược lấy một cái, Hạ Thược cũng chỉ nhíu mày. Chuyện Lý Bá Nguyên từng ra giá tám trăm ngàn chỉ có mấy người biết, nói vậy tin tức này là do Trần Mãn Quán tung ra, dùng để làm gì đây.



Cô cười, liền dẫn bạn bè đi về phía trước, nhưng vừa quay người lại liền thấy Đỗ Bình cau mày lại, vẻ mặt tức giận. Sắc mặt Lưu Thúy Thúy cùng Chu Minh Húc cũng không được dễ nhìn, Khương Dao ở bên cạnh vẻ mặt khiếp sợ — điều khiến cô khiếp sợ đương nhiên là vì một chiếc đĩa cũ thôi mà có thể bán với giá tám trăm ngàn, mà Lưu Thúy Thúy, Đỗ Bình cùng Chu Minh Húc tức giận là bởi thấy chiếc đĩa này đáng giá như thế, không biết là lúc trước tên gian thương họ Trần kia đã hố Hạ Thược bao nhiêu? !



“Vốn dĩ bọn anh cũng không định nói, nhưng nếu như vậy… Thược tử, em đúng là chịu thiệt nhiều quá rồi! Tên gian thương kia thật đúng là quá lừa người!” Đỗ Bình tính tình nóng nảy, khi nổi nóng lên cũng sẽ không chú ý tới hậu quả, lúc này kéo Hạ Thược định đi, “Tên gian thương kia hẳn là lúc này đang ở trong sảnh triễn lãm này đi? Em dẫn anh đi tìm ông ta xem!”



“Anh Đỗ Bình, không phải như anh nghĩ đâu”. Hạ Thược bị Đỗ Bình lôi kéo, lại hơi dùng ám kình, mặc kệ Đỗ Bình có kéo như thế nào, cô cũng không hề nhúc nhích.



Cậu ta còn đang tức giận trong lòng, cũng không chú ý tới điều này, chỉ nói: “Em không phải sợ, nơi này có nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội như vậy, nếu ông ta còn muốn giữ thể diện, sẽ không nên lừa một học sinh như thế! Chiếc đĩa kia rõ ràng là do em kiểm lậu nhặt được! Dựa vào cái gì để ông ta chiếm được món hời như thế? Cái này có khác gì lừa đảo chứ?” Cậu thấy Hạ Thược vẫn bất động, liền nói thêm, “Tuy rằng Đỗ Bình anh không có tài cán gì, nhưng nếu ai ăn hiếp em, anh nhất định sẽ khiến em hả giận! Cho dù có phải đánh ông ta, anh cũng sẽ trút giận giúp em!”



Lời nói của Đỗ Bình khiến Hạ Thược cảm động trong lòng, lại nhìn sang bên cạnh, Lưu Thúy Thúy cùng Chu Minh Húc cũng không khuyên cậu, hiển nhiên lần này hai người bọn họ đều đứng về phía Đỗ Bình, đều cảm thấy Trần Mãn Quán  đáng đánh đòn.



Hạ Thược thấy vậy không khỏi lắc đầu, “Em vốn định để hôm nay mọi người tụ họp đi chơi một hôm, sau khi xong mọi việc mới nói cho mọi người biết. Nếu như vậy, bên kia có khu nghỉ ngơi, cùng đến đó ngồi một chút đi, em sẽ nói cho mọi người biết chuyện gì xảy ra”.



Hạ Thược vẫn cho rằng, giữa bạn bè với nhau, không nên vì những thứ ngoài thân ảnh hưởng, chỉ cần tình cảm bạn bè giữa nhau mà thôi, chuyện khác đều không quan trọng. Nhưng hôm nay thấy bạn bè đều vì mình mà nôn nóng tức giận, cô cảm thấy nếu còn giấu ngược lại càng không tốt .



Ba người Đỗ Bình cũng đã phát hiện cô dáng vẻ trấn định, thoạt nhìn dường như mọi chuyện thực sự không giống như những gì bọn họ đã nghĩ. Lúc này mới thoáng nhìn nhau, chuẩn bị đi tới khu nghỉ ngơi đằng kia.



Nhưng chân còn chưa kịp bước, liền nghe thấy một tiếng cười duyên phía sau, “Tôi còn đang không biết mấy người lấy đâu ra thiếp mời tới đây, thì ra là có chuyện như thế”.



Mấy người xoay người lại, Lưu Thúy Thúy vẻ mặt lộ rõ vẻ tức giận, Hạ Thược cũng hơi sửng sốt. Điều khiến cô sửng sốt không phải là cô gái đang cười trào phúng kia, mà là cậu thiếu niên mười tám mười chín tuổi bên cạnh cô ta.



Thiếu niên cao khoảng 1m8, mặc một bộ quần áo thường màu vàng nhạt, diện mạo cũng được coi là tuấn lãng, bên môi mang theo nụ cười nhẹ nhàng, ra vẻ tao nhã thư thái, thoạt nhìn như một vị thiếu gia.



Anh họ của Hạ Thược, Lưu Vũ Quang.



Hạ Thược lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, Lưu Vũ Quang xuất hiện ở trong này, thật đúng là có một chút thú vị.



Buổi đấu giá ngày hôm nay, chính quyền Đông thị cùng công ty bán đấu giá Hoa Hạ là người đứng ra tổ chức, phát thiếp mời cho ai, là do công ty Hoa Hạ định đoạt. Theo lý thuyết, cha Lưu Vũ Quang, cũng chính là dượng Lưu Xuân Huy trong nhà có hơn ngàn vạn của Hạ Thược, nếu có tham gia buổi đấu giá thì thân thế của hắn còn thiếu một chút, nhưng nếu đến tham gia hội triển lãm thì cũng coi như đủ tư cách.



Nhưng ngày hôm đó tại phòng ăn trong khách sạn, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức đương nhiên đã nhận ra không khí không được tốt, người khiến cô chủ không vui đương nhiên bọn họ sẽ không mời, vì thế khi phát thiếp mời, Lưu Xuân Huy không hề nhận được.



Nói cách khác, Lưu Vũ Quang không nên xuất hiện ở trong này.



Nhưng xã hội ngày nay, chuyện gì cũng đều phải dựa vào chút nhân tình hay cửa sau, có người muốn dẫn bạn bè tới, có người muốn dẫn người nhà tới, chuyện thiếp mời thừa ra, công ty Hoa Hạ cũng không để ý nhiều lắm.



Bởi vậy, Lưu Xuân Huy không nhận được thiếp mời, mà Lưu Vũ Quang lại xuất hiện ở tại nơi này, hiển nhiên là có được một tấm thiếp mời từ ai đó.



Hạ Thược quả thật là đã đoán đúng. Thiếp mời của Lưu Vũ Quang là được cô gái Lâm Hải Như bên cạnh đưa. Lâm Hải Như này có cha là ông tổng của tập đoàn gốm sứ lớn nhất  Đông thị, cũng chính là công ty mà Lý Bá Nguyên đã đầu tư vào đó.



Lâm Hải Như trong giới thượng lưu ở Đông thị có danh là thiên kim tiểu thư, Lý Bá Nguyên đầu tư vào công ty gốm sứ nhà cô, sau khi tập đoàn gốm sứ được thành lập, thân phận của cô ta trong giới thượng lưu càng thêm nóng bỏng. Cô mắt cao hơn đỉnh, con trai thế nào nhìn cũng thấy chướng mắt, vậy mà lại nhìn trúng Lưu Vũ Quang.



Lưu Vũ Quang tuy nhìn khí chất có vẻ tao nhã, nhưng ngũ quan cũng không phải là tuấn tú lắm, về phương diện gia thế lại không thể so với tập đoàn Lâm thị. Nhưng vị Lâm đại tiểu thư này lại coi trọng cậu ta, lại còn theo đuổi cậu ta! Đương nhiên, theo đuổi được Lưu Vũ Quang, cô cũng không mất bao sức lực. Cha mẹ Lưu Vũ Quang biết thiên kim của Lâm thị thích con trai mình, mặc dù cũng lo lắng về sự khác biệt quá lớn giữa gia thế hai nhà, hai người lại còn trẻ, nhưng lại không dám chọc vào vị đại tiểu thư này. Mặc dù cũng biết vị đại tiểu thư này chẳng qua chỉ là ham thích nhất thời, qua đi sẽ nhạt nhẽo, nhưng cho dù chỉ là nhất thời, nhưng không chừng có thể tác động tốt tới công ty của nhà?



Bởi vậy, Lưu Vũ Quang đáng thương liền trở thành món đồ chơi của Lâm Hải Như, một người hầu đuổi là đi.



Trong đại sảnh triển lãm đấu giá hôm nay gặp được Hạ Thược, Lưu Vũ Quang cũng thực kinh ngạc. Nhưng điều khiến cậu ta càng thêm kinh ngạc là những lời vừa nghe thấy.



Chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa mà Lý lão ra giá hơn tám trăm ngàn kia, quả thực là do em họ kiểm lậu nhặt được sao? !



Cô cũng bởi chuyện này, liền quen biết ông Trần của Phúc Thụy Tường?



Vẻ mặt Lưu Vũ Quang có chút nghi hoặc, cậu ta cũng không phải là đồ ngốc, nếu thực sự như vậy, vậy thì tối hôm ở khách sạn đó, thị trưởng Lưu cùng những ông tổng khác sao có thể khách khí với cô như vậy?



Phương diện này khẳng định còn có chuyện gì khác!



Nhưng có một việc có thể khẳng định, chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa gây oanh động trong giới đồ cổ nước nhà vốn dĩ là của em gái họ! Mà hiện tại là của Phúc Thụy Tường. Đây là món đồ cổ trị giá tám trăm ngàn đó nha! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây?



Lưu Vũ Quang trong lòng vô vàn vấn đề khó hiểu, nghĩ mãi vẫn không rõ, cánh tay lại bị Lâm Hải Như bấm mạnh bằng bộ móng tay bén nhọn của cô ta!



“Lưu thiếu, tôi đang nói chuyện với anh đấy!”



Lúc này, Lưu Vũ Quang mới hồi thần lại, vừa nhìn liền thấy Lâm Hải Như cùng Lưu Thúy Thúy đối chọi gay gắt. Người chung quanh đều đưa mắt nhìn bên này, bảo an của đại sảnh triển lãm đã đi tới.



“Đừng tưởng rằng có được một tấm thiệp mời là có thể bước chân vào xã hội thượng lưu, cho dù có thể bước vào đại sảnh này, chẳng qua cũng chỉ là do người khác bố thí mà thôi”. Lâm Hải Như tươi cười xinh đẹp trào phúng, cô ta không để ý đến những người khác, chỉ nhìn Lưu Thúy Thúy.



Lưu Thúy Thúy tức giận đến cả người phát run, cô chính là không quen nhìn cái vẻ cao cao tại thượng của Lâm Hải Như, luôn tự cho là mình hơn hẳn người khác, bởi lúc vừa lên trung học nói cô ta hai câu. Lâm Hải Như mới ghi hận cô, gây khó dễ cho cô khắp nơi, mỗi lần đều lấy thân phận ra chèn ép người, ngôn ngữ không thiếu vũ nhục.



Hạ Thược nhìn tất cả, ánh mắt lạnh lùng, mắt thấy Lưu Thúy Thúy tức giận chuẩn bị xông về phía trước, muốn đẩy Lâm Hải Như.



“Chị Thúy Thúy!” Đỗ Bình cùng Chu Minh Húc có phản ứng đầu tiên, vội giữ chặt lấy cô. Nơi này là sảnh triển lãm a! Khắp nơi đều là đồ cổ vô giá, đánh vỡ một món, cả đời chưa chắc đã đền hết!



Lâm Hải Như thấy Lưu Thúy Thúy bị giữ chặt, lại vẫn giả bộ kinh hoảng trốn sau lưng Lưu Vũ Quang, giọng nói nhỏ nhẹ, “Làm gì đấy! Cô muốn đánh người?” Cô ta quay đầu lại, “Bảo vệ! Nơi này có người gây sự!”



Bảo vệ cũng đang đi về phía bên này, nghe thấy tiếng kêu của cô ta, tốc độ nhanh hơn.



Đỗ Bình cùng Chu Minh Húc sắc mặt khó coi, ngay cả Khương Dao luôn nhát gan trước người lại cũng nhíu mày. Kẻ ngốc cũng còn có thể nhìn ra, nơi này bốn phía là đồ cổ vô giá, có người gây sự ở đây, người tổ chức ắt phải mời người đó ra ngoài!



Lúc này, Lâm Hải Như nhướng mày, ra vẻ thắng lợi, ở sau lưng Lưu Vũ Quang cười nói: “Đừng tưởng rằng có được tấm thiệp mời là có thể vào đây, có vào được, tôi cũng có thể khiến cho cô phải ra khỏi đây. Nhớ kỹ! Nơi nào có tôi, cô chỉ xứng nhìn lên”.



“Như vậy, Lâm tiểu thư vào được, có phải tôi cũng có thể mời Lâm tiểu thư ra ngoài hay không?” Lúc này, giọng nói không nhanh không chậm của Hạ Thược vang lên.



Mọi người đều sửng sốt, xoay người nhìn lại, Hạ Thược vẻ mặt hời hợt, quay đầu nhìn về một góc sâu trong sảnh triển lãm, gật gật đầu với Tôn Trường Đức đang nhìn lại đây.



Tôn Trường Đức lập tức gọi một người quản lý tới, nói nhỏ câu gì đó bên tai cậu ta, tên quản lý kia sắc mặt đại biến bước thẳng tới đây.



Hai người bảo vệ kia không biết Hạ Thược, bọn họ chỉ đành giải quyết theo tình huống chung, vừa rồi quả thật là Lưu Thúy Thúy muốn ra tay trước, Lưu Thúy Thúy tức giận đến cả người phát run, trong lòng tủi thân, không nói nên lời.



“Thực xin lỗi, vị tiểu thư này, dựa theo quy định của buổi triển lãm của chúng tôi, chúng tôi phải mời cô …”.



“Thực xin lỗi, vị tiểu thư này, chúng tôi vô cùng xin lỗi vì sự việc này!”



Hai gã bảo vệ cùng với vị quản lý vừa tới kia đồng thời mở miệng, nhưng lời nói lại không hề giống nhau, khiến mọi người ở đây đều ngẩn ngơ.



Bảo vệ vừa thấy quản lí đến đây, tự nhiên ngậm miệng không nói nữa, vị quản lí kia nhìn về phía Hạ Thược, thái độ cung kính, “Thực xin lỗi, Hạ tiểu thư. Xin hỏi, có cần phải mời Lâm tiểu thư ra khỏi sảnh triển lãm không ạ?”



“Tôi cho rằng với phẩm hạnh cùng thái độ của Lâm tiểu thư, nếu còn ở trong này khó tránh khỏi phá hỏng tâm tình của mọi người. Cho nên vẫn là mời Lâm tiểu thư về nhà nghỉ ngơi đi”. Hạ Thược thản nhiên nói.



Quản lí xoay người liếc nhìn bảo vệ một cái, hai gã bảo vệ không rõ mọi chuyện, lại không thể không kiên trì tiến lên, “Lâm tiểu thư, mời đi”.



Lâm Hải Như đứng ở tại chỗ, đã bị khiếp sợ quên phản ứng, mãi cho đến khi bị bảo vệ kéo tay, cô ta mới giật mình bừng tỉnh, hất tay bảo vệ ra, xoay người lại tát vào mặt bảo vệ một cái, “Tôi thấy các người đều mắt mù cả rồi! Các người dám ‘mời’ tôi ra ngoài? Các người cư nhiên có thể mời tôi ra ngoài! Tôi là thiên kim của tập đoàn Lâm thị! Tổng giám đốc Tôn của mấy người đâu? Gọi anh ta ra đây! Các người có biết địa vị của tập đoàn Lâm thị ở Đông thị là gì không? Chỉ với một công ty bán đấu giá nho nhỏ mới thành lập, cũng dám đắc tội với tập đoàn Lâm thị ta sao?”



“Chúng tôi tuyệt đối thừa nhận địa vị của Lâm thị ở Đông thị, nhưng chúng tôi không thừa nhận địa vị của thiên kim tập đoàn Lâm thị ở Đông thị”. Hạ Thược cười nhẹ, khí độ tự nhiên, có chút cao thâm, “Lâm tiểu thư, họa là từ miệng mà ra, đừng tạo khẩu nghiệp. Khẩu nghiệp nặng một phần, phúc duyên bạc một phần, cơ nghiệp cha mẹ dốc sức làm ra, chỉ sợ sớm muộn như băng tan nước chảy”.



Tiếng nói của Hạ Thược tuy là không lớn, nhưng bên này xảy ra tranh chấp khiến nhiều người chú ý, không ít người dần dần vây lại đây, trong đó đương nhiên có người nhận ra Hạ Thược, nghe vậy sắc mặt biến sắc! Vụng trộm liếc nhìn Lâm Hải Như, lắc đầu thở dài.



Vị đại tiểu thư này tính tình nổi danh điêu ngoa tùy tiện, cô lần này thật đúng là vận khí không tốt, lại dám đắc tội vị đại sư này. Nghe ra được ý của Hạ tiểu thư, Lâm thị sẽ hỏng trên tay Lâm Hải Như?



Lâm Hải Như nào biết thân phận của Hạ Thược, vẻ mặt phẫn nộ có chút kỳ lạ nhìn cô một cái, “Cô là ai! Nói chuyện kỳ quái !”



Hạ Thược thở dài một hơi, cũng không tức giận với cô ta, chỉ lắc đầu cười yếu ớt, “Lại thêm một nghiệp..”. Cô khoát tay áo, xoay người nắm tay kéo Lưu thúy Thúy rời đi trước ánh mắt ngây ngẩn của mọi người.



Lâm Hải Như bị mời ra khỏi sảnh triển lãm, Lưu Vũ Quang đến cùng cô ta đương nhiên cũng mất mặt mà bị mời ra ngoài.



Mãi cho tới khi cậu ta rời đi, cũng không thể nhìn thấu rốt cuộc cô em gái họ này của mình có năng lực gì.



Cậu ta không nhìn ra, nhưng đem chuyện hôm nay từ đầu chí cuối nói với người trong nhà.



Vợ chồng Lưu Xuân Huy cùng Hạ Chí Mai nghe xong sau, khiếp sợ vô cùng, Hạ Chí Mai giận dữ đứng dậy, “Nó dám đuổi con ra ngoài như thế? Đều là người một nhà, nó lại không nể mặt con như vậy sao?”



Hạ Chí Mai kéo con trai ra ngoài, “Mẹ mặc kệ con nhóc kia có thể có cái gì sau lưng! Chúng ta đến tìm bố mẹ nó để phân xử!”



Chị ta nhanh chóng gọi điện cho Hạ Chí Đào, Hạ Chí Đào cũng đã sớm muốn biết chuyện ở khách sạn hôm đó, chỉ tiếc sau đó gọi điện cho anh cả với chị dâu thế nào, bọn họ đều không nói. Vừa thấy chị hai gọi tới đây, Hạ Chí Đào liền gọi vợ, người hai nhà ồ ạt lái ô tô tới trước nhà Hạ Thược.



Xe dừng lại trước ngõ nhỏ tiểu khu cũ, đoàn người gõ cửa binh binh bang bang, gõ một hồi lâu, lại không có người lên tiếng trả lời.



Trong nhà không có người.



Xác thực mà nói, không phải không có người, mà là chuyển nhà .



~ Hết chương 64 ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK