..o0o..
Sự thật chứng minh, nguyện vọng của Quan Hủ Hành cũng chỉ có thể là nguyện vọng, y vẫn là tồn tại dưới thân thể của thằng nhóc yếu đuối này.
Sau khi ăn xong, Yến Tử Thanh cũng rời khỏi bệnh viện, Quan Hủ Hành cũng đi theo hắn, Yến Tử Thanh đạp một chiếc xe đạp super tồi tàn hỏi: "Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về."
Quan Hủ Hành bị hỏi tới vấn đề này liền đần mặt một cái.
Y căn bản không biết gì về Quan Duyệt, ngay cả cái mặt này y cũng chẳng nhớ rõ nữa là, y vốn nghĩ Quan Duyệt là ở tại Quan gia.
"Đừng nói cậu bị té tới mất trí nhớ rồi nha?"
Nhìn Quan Hủ Hành đực mặt ra, Yến Tử Thanh thật sự lo lắng mà nói: "Tôi khuyên cậu nên về bệnh viện quan sát thêm mấy ngày nữa đi, nhìn tình hình này xem ra cũng không được ổn cho lắm đâu."
Sáng nay hắn đã cảm thấy kỳ quái rồi, hôm qua Quan Duyệt quả thật rất dễ xấu hổ và sợ hãi, vậy mà sáng nay tỉnh dậy liền trở nên bạo lực, ánh mắt cũng trầm tĩnh khác thường, con ngươi đen thui tựa như cất giấu rất nhiều thứ không thể nhìn thấu được, chẳng hề giống với đôi mắt đơn thuần mà một thiếu niên nên có.
"Tôi ghét bệnh viện!" Quan Hủ Hành một ngụm từ chối.
Nếu không phải chán ghét việc chạy chữa, căn bệnh ung thư phổi của y có lẽ đã được phát hiện ra từ sớm rồi, bất quá nhắc tới căn bệnh này, y đột nhiên cảm thấy ốm đau dằn vặt mình mấy tháng qua tựa như hình với bóng cũng đã biến mất, toàn thân đều cảm thấy thoải mái tới không nói nên lời ——- Thân thể Quan Duyệt tuy gầy yếu nhưng cũng rất khoẻ mạnh, khiến y cũng thoát khỏi phần đau đớn kia.
"Hay là tôi cứ tới nhà anh ngủ một đêm trước đi." Quan Hủ Hành cũng không hề nhận ra, khi nói ra câu này bản thân y lại mang theo ngữ khí ra lệnh.
Ngày hôm nay Quan gia khẳng định sẽ chẳng để ý tới một tên người hầu tôm tép làm gì, vậy trước mắt y cứ tới ngủ một đêm ở nhà Yến Tử Thanh đi, sáng mai lại liên lạc với quản gia, hỏi địa chỉ của Quan Duyệt.
Y tựa như đang xem kịch mà nhìn nụ cười chiêu bài trên mặt Yến Tử Thanh chuyển thành cứng ngắc, mày kiếm rối rắm, hình như là đang do dự có nên đáp ứng hay không.
Quan Hủ Hành không hề cho hắn có cơ hội cự tuyệt, đi tới, ngồi lên yên sau của chiếc xe đạp nát kia, Yến Tử Thanh cười khổ: "Này, tôi hình như chưa có đồng ý đâu nha!"
"Nhưng anh cũng đâu có từ chối, không phải sao?"
"Bỏ đi, coi như tôi sợ cậu."
Đứng trước tên tiểu quỷ yếu ớt này, cái miệng thép của luật sư Yến cũng tạm thời không có đất dụng võ, oán giận nói: "Tối qua cũng đâu có thấy mỏ cậu nhọn như vậy, quả thật nhìn người không thể nhìn mỗi bề ngoài."
Xe đạp lạch cạch di chuyển, Quan Hủ Hành theo bản năng tóm lấy góc áo bên hông của Yến Tử Thanh. Y chưa từng ngồi qua xe đạp, hơn nữa còn là cái loại cà tàn như thế này. Ngồi ở phía sau vẫn luôn cảm thấy mất thăng bằng, khối thân thể này quá yếu ớt, khiến y cảm thấy trong thời gian ngắn nhất cũng sẽ không dễ dàng kiểm soát được.
Có lẽ, không chỉ có mỗi thân thể này là không kiểm soát được...
Nhà của Yến Tử Thanh chỉ cách trường vài phút đi bộ, vì để tiện cho đi làm, hắn và một người bạn khác cùng nhau thuê một nhà trọ ở gần đó. Người bạn đó vừa mới ra nước ngoài du học, bạn cùng phòng mới còn chưa có tìm được. Vừa vặn có một phòng trống, chăn đệm cũng có sẵn, thế là việc ngủ của Quan Hủ Hành cứ như vậy mà được giải quyết.
"Tôi còn mấy án kiện cần xử lý, cậu đi nghỉ trước đi, có chuyện gì thì cứ tới phòng tìm tôi." Sau khi Yến Tử Thanh nói xong liền trở về phòng ngủ của mình.
Nhà Yến Tử Thanh bài trí rất đơn giản, bên trong dĩ nhiên rất lộn xộn, dù sao đối với một tên con trai ở một mình mà nói, đã coi như là không tệ rồi. Tuy rằng dùng qua chăn đệm của người khác khiến Quan Hủ Hành không quá thoải mái, bất quá có còn hơn không, y nhịn.
Đầu giường để một cái gương, y theo bản năng mà cầm lên, từ mặt kính phản chiếu ra một khuôn mặt nhợt nhạt điềm đạm, ngũ quan tinh tế nhu hoà, có chút xen lẫn đường nét của con nít, mặt mũi của Quan Duyệt quả thật rất xuất sắc, đáng tiếc bởi vì da dẻ quá mức tái nhợt ảnh hưởng tới gương mặt thanh tú này, có thể nhìn ra cuộc sống mà cậu ta trải qua quả thật rất bần hàn.
Phải làm thế nào để đổi lại thân thể với đứa nhỏ đáng thương này đây?
Tuổi thọ của con người vốn dĩ đều đã được định trước, y khinh thường việc dựa vào thân thể của người khác để kéo dài hơi tàn, chỉ là không biết phải làm như thế nào để đổi lại thôi.
Khuôn mặt ở trong kính dần trở nên mờ nhạt, một màn tối hôm qua liền xuất hiện ở trước mặt y —— Sau khi biết được chuyện con thứ nhà mình tham ô công khoản, con thứ ba cùng một thằng người yêu đẹp trai đường đột xuất hiện, con gái út vì Yến Tử Thanh mà nói dối mình, y liền muốn sửa đổi di chúc, chỉ là cuối cùng vẫn không có làm cái gì cả, y quả thật không thoải mái, muốn xuống dưới lầu lấy thuốc, phía sau lưng đột nhiên lại truyền tới một lực đẩy, y còn chưa kịp định hình, đã quay cuồng ngã xuống...
Kinh hoảng dâng lên, chấn động đến cả toàn thân Quan Hủ Hành, y đột ngột mở mắt ra.
Y đã ngủ một giấc, còn là dựa vào đầu giường cứng ngắc mà ngủ, ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ hắt vào, xem ra đã ngủ được một giấc khá dài.
Trái tim vẫn còn đập điên cuồng không ngừng, lòng bàn tay nắm chặt lấy cái gương cùng chảy đầy mồ hôi, Quan Hủ Hành ngồi dậy, hoạt động nửa thân trên cứng ngắc, ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách thật yên tĩnh, y đi tới trước căn phòng đang khép hờ còn lại, nhẹ nhàng gõ hai cái.
Đối phương không trả lời, Quan Hủ Hành đẩy cửa đi vào, thấy máy tính còn đang mở, nhưng chủ nhân của máy tính đã dựa vào ghế ngủ mất rồi, trong tay còn đang cầm con chuột, nửa đầu rũ đầu, tiếng ngáy rất nhỏ truyền tới biểu hiện hắn đang ngủ rất ngon lành.
Quan Hủ Hành nhìn lướt qua phòng ngủ, bốn phía đều chất đầy sách báo, làm căn phòng vốn không rộng gì nay lại càng thêm chật hẹp, ngoại trừ những bộ sách nước ngoài, còn lại đều là sách luật cả, Quan Hủ Hành tuỳ tiện cầm một quyển lên xem, thấy bên trong đều tràn ngập những chỗ chú thích, có thể nhìn thấy Yến Tử Thanh quả thật rất chịu khó.
Yến Tử Thanh đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không phát hiện y đã vào phòng mình, khoé miệng còn hơi nhếch lên, mang theo nhàn nhạt tươi cười, biểu tình kia quả thật là rất thong dong tự tin, còn có sảng khoái bất cần đời nữa, loại nam sinh này ở trường học nhất định là rất được hoan nghênh, khó trách có thể làm cho con gái y vì hắn mà nói dối.
"Yến Tử Thanh." Y kêu một tiếng.
Người ngủ say hoàn toàn không hề phản ứng lại.
Ánh mắt Quan Hủ Hành đảo qua máy tính, ác ý nổi lên, ngón tay ở trên bàn phím gõ nhẹ vài cái, tức khắc bên trong căn phòng nhỏ liền vang lên ầm ầm tiếng nhạc mãnh liệt, Yến Tử Thanh cũng không phụ lòng y mà nhảy dựng lên.
Hôm nay bị tên nhãi này đùa giỡn nhiều lần như vậy, cái này xem như là lễ vật đáp lại đi.
Quan Hủ Hành khoanh tay lại, thản nhiên nhìn sức bật kinh hồn của người đối diện, loại trêu đùa này khiến y có ảo giác như được trở lại thời niên thiếu.
"Chết bà, tôi ngủ quên sao." Yến Tử Thanh xoa xoa đôi mắt lẩm bẩm, ngay sau đó liền tàn nhẫn bóp má Quan Hủ Hành, "Tiểu quỷ, thì ra là cậu ở đây ầm ĩ."
Quan Hủ Hành cứng ngắc đứng tại chỗ.
Đáng chết, y quên mất chiều cao hiện tại của mình quả thật là chiều cao lý tưởng để Yến Tử Thanh xuống tay, còn chưa có kịp né, đã bị hắn véo, tâm tư trêu ngươi trước đó liền biến một nửa.
"Anh còn dám làm vậy với tôi lần nữa, coi chừng tôi cho anh ăn đấm đó!" Y lạnh lùng nói.
Lời hăm doạ từ trong miệng đứa nhóc này phát ra, Yến Tử Thanh trái lại càng cảm thấy đáng yêu, hắn nở nụ cười, nụ cười này rơi vào trong mắt Quan Hủ Hành càng khiến y điên máu hơn, nhưng y hiện tại lại không có biện pháp.
"Tôi đói, anh mau đi nấu cơm đi." Y ra lệnh.
"Hở, cậu ở nhà tôi, còn bắt tôi đi hầu cậu sao?" Đối với cái tính ương ngạnh của Quan Hủ Hành, Yến Tử Thanh cũng chẳng để ý, cười hỏi lại.
"Tôi không biết." Cũng không cần biết, trong suốt năm mươi năm qua, y cũng chưa từng xuống bếp làm gì.
"Bất quá..." Quan Hủ Hành đi tới cửa, lại quay đầu lại, nở một nụ cười đồng dạng với Yến Tử Thanh, "Nếu anh không sợ tôi đem phòng bếp nhà anh thiêu rụi, tôi sẽ thử một chút xem sao."
"Bỏ đi, để tôi tự làm, thiếu gia."
Tay nghề làm cơm của Yến Tử Thanh có vẻ tốt hơn việc nhà của hắn rất nhiều, ít nhất Quan Hủ Hành tự cho là vậy, cơm nước xong xuôi, Yến Tử Thanh lấy một bộ đồ mới cho Quan Hủ Hành, để y tắm rồi nghỉ ngơi, bộ đồ kia so với dáng người hiện tại của Quan Hủ Hành rộng hơn rất nhiều, hắn nhìn về phía phòng tắm, bóp bóp cánh tay của mình thở dài.
Thật muốn biết Quan Duyệt là ăn cái gì mà lớn lên, vì sao một đứa nhóc đang trên đà lớn lên lại gầy yếu như vậy? Lúc hắn ở độ tuổi này đã luyện võ tới nhuần nhuyễn rồi.
Ván gỗ cứng ngắc ngủ không quá thoải mái, sớm ngày hôm sau Quan Hủ Hành đã tỉnh dậy, y nằm ở trên giường dưỡng thần một lát, đã nghe thấy Yến Tử Thanh đang ở bên ngoài rửa mặt nói: "Duyệt Duyệt, tôi đi làm đây, đồ ăn sáng tôi đã chuẩn bị xong, ăn xong nhớ nghỉ ngơi đó."
Duyệt Duyệt?
Quan Hủ Hành bị sặc một cái ho khan, cái xưng hô gì thế này, bất quá so với lúc nào cũng gọi là tiểu quỷ thì vẫn tốt hơn rất nhiều rồi.
Yến Tử Thanh đi rồi, Quan Hủ Hành cũng tới phòng khách, nhìn trên bàn để một phần bánh mì ốp la, còn có một ly sữa ở bên cạnh.
Đáng tiếc không phải trà.
Nhiều năm nay uống Long Tĩnh do lão quản gia pha, hiện tại không thể uống thật sự có chút khó chịu, chỉ có thể dùng phần ăn sáng còn nóng hổi này bù đắp lại phần tiếc nuối này mà thôi.
Ăn xong, Quan Hủ Hành liền gọi cho lão quản gia một cú điện thoại, dò hỏi tình huống của thân thể mình, xem ra cũng chẳng lạc quan lắm, mấy đứa nhỏ còn đang canh giữ ở phòng hồi sức đặc biệt, giọng của lão quản gia cũng già nua đi rất nhiều, nghe thấy y hỏi tới nơi ở của Quan Duyệt cũng chẳng để ý, nói xong liền cúp điện thoại.
Quan Hủ Hành ngồi vào tắc xi đi tới nhà của Quan Duyệt, xác thật mà nói, đó không thể coi như là nhà, mà là cùng với vài người khác thuê chung một chỗ, mở cửa cho y chính là một tên thanh niên cường tráng ăn mặc khác thường.
"Sao hai ngày nay mày không về nhà hả?" Người nọ không vui nói: "Quần áo chất thành đống rồi đó, mau chạy vào giặt đi!"
"Tôi giặt?"
Quan Hủ Hành cho là mình nghe lầm, chẳng lẽ Quan Duyệt ngoại trừ làm công ở Quan gia, còn phải dọn vệ sinh cho bạn cùng phòng?
Tên kia trừng y, "Không phải mày thì là ai, muốn đóng ít tiền nhà thì phải làm việc nhiều nhất chứ sao!"
Căn phòng chỉ nhỏ như cái lồng chim, màn cửa thì kéo lại, cực kì u ám, mấy nam nữ thành niên dựa vào nhau cắn thuốc, cả không gian ngột ngạt mù mịt, tràn ngập mùi vị cổ quái, Quan Hủ Hành nhăn mi lại, khó có thể tin mỗi ngày Quan Duyệt lại sinh hoạt ở trong hoàn cảnh này, y vốn dĩ là muốn trở về nơi này ở, hiện tại thì bỏ đi, so với nơi này, nhà của Yến Tử Thanh chính là thiên đường.
Quan Hủ Hành đi tới phòng của Quan Duyệt tuỳ tiện cầm vài bộ quần áo, lại đi tìm chứng minh thư và tiền mặt, nhìn thấy chứng minh thư, y mới biết Quan Duyệt còn chưa tới tuổi thành niên, còn nửa năm nữa mới tròn mười tám, ở tuổi này đáng lẽ phải đi học, cậu ta lại bỏ học đi làm công, xem ra gia cảnh thật sự rất khó khăn.
Quan Hủ Hành dọn xong đồ của mình, liền xoay người rời đi, y móc ra mấy tờ tiền ném qua cho tên thanh niên kia.
"Nơi này tôi không ở nữa, đây là tiền thuê nhà."
Y một giây cũng không muốn ở nơi này, bỏ qua tiếng gầm rú của tên kia ở phía sau, Quan Hủ Hành cũng không hề ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Đi trên đường, Quan Hủ Hành do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định tới nhà của Yến Tử Thanh, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, y cần thiết có một nơi an tĩnh để làm bản thân mình bình tĩnh lại một chút.
Đi bộ về nhà Yến Tử Thanh, chỉ có mấy cây số, nhưng chờ tới khi y đến nơi đã mệt tới thở dồn dập, lúc bò lên cầu thang, ngay cả bước chân cũng nhấc lên không được, thể chất của Quan Duyệt so với y nghĩ còn yếu ớt hơn, y vốn còn đang nghĩ đi bộ để rèn luyện sức khoẻ, hiện tại xem ra chính là tự mình tìm đường chết.
Đứng trước cửa nhà, Quan Hủ Hành sờ sờ trên khung cửa, thật may mắn, y tìm được một cái chìa khoá dự phòng, sau khi mở cửa, liền thuận tiện đem chìa khoá nhét vào túi mình luôn.
Y quyết định sẽ ở lại nơi này, cho nên chìa khoá dự phòng cũng không cần thiết nữa.
Yến Tử Thanh xế chiều mới về nhà, vừa bước vào liền hoảng sợ rồi, phản ứng đầu tiên chính là lùi lại mấy bước ra khỏi nhà, xác nhận đúng số nhà mới thật cẩn thận bước vào bên trong, phòng khách được dọn dẹp rất sạch sẽ, quần áo chất thành đống cũng được giặt giũ phơi ở trên ban công, trên sô pha có một tên nhóc đang dựa vào xem thị trường chứng khoán trên TV, trước mặt để một ly trà nóng.
"Đây hình như là... Nhà của tôi?"
"Nói đúng hơn là cho tới hiện tại mà thôi, về sau phải gọi là nhà của tôi và anh." Quan Hủ Hành thổi ly trà một cái, "Tôi quyết định ở nơi này, tiền thuê nhà chia đôi, bất quá hiện tại tôi không có nhiều tiền cho lắm, cho nên tháng sau sẽ đưa lại cho anh, có ý kiến gì không?"
Những lời này Yến Tử Thanh liền xem nhẹ, trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm, "Nơi này là do cậu dọn dẹp sao?"
Rõ ràng đây chính là đứa nhỏ đêm đó dẫn hắn vào Quan gia, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó bất đồng, Quan Duyệt nói chuyện dứt khoát, hoàn toàn không có nửa phần thẹn thùng như lúc mới gặp kia.
"Đúng, bất quá tôi ghét làm chuyện nhà, cho nên sau này anh nhớ phải ở cho gọn gàng vào đấy."
Nói chán ghét, chi bằng nói Quan Hủ Hành không muốn làm, chỉ là hiện tại đã quyết định ở nơi đây, lấy tính cách của y quả thật là không thể nào chịu được sinh hoạt trong cái chuồng lợn này, không còn cách nào khác, y đành phải tổng vệ sinh lại ngôi nhà này một lượt, quần áo dơ đều đem đi giặt hết, lại đem chăn nệm của bạn Yến Tử Thanh ném ra ngoài, sau đó đi siêu thị mua một bộ mới trở về, thuận tiện mua thêm một hộp Long Tĩnh thượng đẳng, vốn còn muốn mua thêm một gói thuốc, lại bị nhân viên cửa hàng bảo trình chứng minh, kết quả không giải quyết được cái gì.
Nghĩ tới chuyện vì bản thân chưa đủ tuổi để mua thuốc, Quan Hủ Hành liền giận tới nghiến răng, bất quá ngẫm lại đây dù sao cũng là thân thể của Quan Duyệt, nếu bởi vì thói xấu của y mà gây ra tác hại gì, bản thân cũng sẽ không yên lòng, cho nên vẫn là khắc chế đi.
Tất bật cả ngày trời, Quan Hủ Hành liền mệt tới rã rời, lại oán giận khối thân thể này quá yếu, nhìn Yến Tử Thanh vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ, giống như là nước đổ đầu vịt, y trừng mắt, "Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi."
Yến Tử Thanh cười hì hì đi tới, chìa khoá cũng thuận tay ném lên trên bàn.
Hôm nay ở trên văn phòng luật, hắn vẫn luôn lo lắng cho Quan Duyệt, hiện tại xem như cậu ta đã hồi phục rất khá.
Thân thể gầy yếu tinh tế, lại thích ra vẻ như ông già, hắn không biết tại sao lại cảm thấy điểm này rất đáng yêu, nhìn bộ dạng này có lẽ đã vận động một ngày không ngừng nghỉ, gương mặt vốn tái nhợt hiện tại lại hơi ửng đỏ, điều này là cho đối phương thoạt nhìn khoẻ mạnh hơn rất nhiều, nếu cười lên một cái thì càng tốt nữa, nhưng dĩ nhiên, thằng nhóc này hoàn toàn không hề có ý tặng cho hắn một nụ cười chào đón hắn về nhà.
"Tiểu quỷ, nhóc làm việc cũng thật là nhanh nhẹn đó, tiền thuê nhà thì không cần nhóc trả, nhóc chỉ cần giúp anh dọn dẹp phòng ốc là được."
Yến Tử Thanh tiến lên, theo thói quen mà muốn véo mũi y một cái, bất quá lần này Quan Hủ Hành có phòng bị, liền nghiêng một cái tránh đi, đồng thời một quyền đánh tới, ngay sau đó Yến Tử Thanh liền che lại cái mũi kêu lên.
"Nhóc làm thật hả?"
"Tôi nói rồi, nếu anh còn dám làm vậy với tôi, tôi sẽ cho anh ăn đấm, anh đừng để tôi nói lần thứ ba!"
Y cũng không muốn dùng tay chân để giải quyết vấn đề, nếu không phải thân thể Quan Duyệt quá yếu, động tới tay chân, y tuyệt đối không thể trấn áp được cái thằng nhãi cười hì hì đáng ghét này.
"Tiểu quỷ bạo lực."
Yến Tử Thanh vừa vặn bắt lấy nắm tay lần thứ hai đánh tới của Quan Hủ Hành, bàn tay hắn gần như là nắm trọn cả nắm đấm của đối phương, chỉ là lực công kích của đối phương rất mạnh, vừa nãy nếu không phải là hắn né kịp, cái mũi nhất định là bị vỡ, đối diện với cặp mắt ngạo khí kia, Yến Tử Thanh bắt đầu hoài nghi bản thân mình dẫn người này về nhà có phải là cực kì cực kì sai trái rồi hay không.
Cơm tối là do Yến Tử Thanh làm, để cảm ơn, Quan Hủ Hành giúp hắn pha một ly trà, Yến Tử Thanh uống xong một ngụm liền để xuống lại.
"Thật đắng, nhóc uống trà kiểu này vào buổi tối liệu có ngủ được không đó?"
"Quen rồi." Không uống trà y liền không ngủ được, mất ngủ là bệnh cũ của y.
"Để anh giúp nhóc pha loãng một chút, uống kiểu này không tốt cho thân thể đâu."
Yến Tử Thanh tự động đổ vào ly trà của Quan Hủ Hành một ít nước nóng, Quan Hủ Hành rất muốn nói hắn nhiều chuyện, chỉ là lời tới bên miệng lại nuốt trở về, có lẽ ở trong mắt đối phương, bản thân y chẳng qua chỉ là một thằng nhóc mới lớn, cần được người chăm sóc, lời này nói ra cũng chẳng có phân lượng chút nào.
Hơn nữa ngẫu nhiên được người khác quan tâm như vậy, cảm giác cũng không tồi, trước kia ở nhà, ngoài trừ lão quản gia, chẳng có ai dám nghi ngờ thái độ làm việc của y, tất cả mọi người đều dựa vào y, còn người mà y có thể dựa vào, cũng chỉ có bản thân...
"Nhóc nghĩ gì đó?" Yến Tử Thanh nói.
Trong đôi mắt bị âm u che lấp, mang theo một loại tang thương không rõ ràng, Yến Tử Thanh duỗi tay tới muốn xoa đầu của Quan Hủ Hành, bàn tay vừa mới đưa ra đã nhớ lại lời cảnh cáo của y, liền vội vàng rụt trở về, động tác xấu hổ kia thật khiến Quan Hủ Hành muốn cười, chỉ là vẫn phải cực lực nhịn xuống.
Nếu cười ra, tên nhãi này nhất định sẽ đem lời cảnh cáo kia ném ra sau đầu.
"Lúc anh không ở nhà, tôi có thể dùng máy tính của anh một lát không?" Y hỏi.
Trên thực tế, chiều nay y đã dùng qua rồi, mật khẩu của Yến Tử Thanh, đối với y chỉ là để trưng cho có mà thôi.
"Được, lát nữa anh sẽ đem cái kia dọn tới phòng khách."
Yến Tử Thanh có hai cái máy tính, notebook là để xử lý án kiện, không có mạng, hắn cho rằng Quan Duyệt muốn chơi gì đó, cho nên liền sảng khoái đáp ứng đem một cái ra ngoài.
"Lại nói, Duyệt Duyệt nè, nói về vai vế trong Quan gia, nhóc hẳn phải gọi anh là anh họ đó, anh em bà con với nhau về sau còn ở chung một chỗ, phải chăm sóc lẫn nhau đó biết không."
Quan Hủ Hành không thể không bội phục Yến Tử Thanh có tài ăn nói đả động tới nhân tâm, đây quả nhiên là yếu tố mà một người luật sư nên có, xưng hô "Duyệt Duyệt" quả thật không quá thoải mái nhưng đối với khuôn mặt tươi cười kia, y cũng không có lý do gì mà phản đối.
Mặc kệ hắn vậy, dù sao cũng đâu phải là tên thật của y.
"Gọi một tiếng anh họ nào, em trai thân mến."
Yến Tử Thanh khoa trương nói, còn vươn một tay về phía Quan Hủ Hành, nhưng tại một giây sau đã bị đối phương nhẹ nhàng bây quơ mà hất ra.
"Yến Thanh." Quan Hủ Hành hơi bỡn cợt nói: "Cha anh nhất định là rất sùng bái anh hùng Thuỷ Hử, cho nên mới đặt cho anh cái tên này đúng không."
Tươi cười trên mặt Yến Tử Thanh nháy mắt cứng đờ, sau một hồi mới nhàn nhạt nói: "Có lẽ đi."
Hắn giúp Quan Hủ Hành gắp đồ ăn, mi mắt rũ xuống che khuất ánh sáng ở bên trong, nhưng một tia chua xót lướt qua đã bị Quan Hủ Hành bắt được, y đột nhiên cảm thấy cái mỉm cười này của Yến Tử Thanh tựa như là một loại thói quen vậy, thật giống như đang đeo mặt nạ vậy, che khuất biểu tình chân thật ở phía sau.
Sau đó bữa cơm cũng không còn mùi vị gì nữa, tuy rằng Yến Tử Thanh thỉnh thoảng có đùa giỡn, nhưng Quan Hủ Hành có thể nhìn ra hắn chỉ làm cho có lệ, không biết câu nào của y động chạm tới chỗ đau của hắn, chỉ là trực giác nói cho y biết, hắn không thích nói tới chuyện trước kia.
Ăn xong bữa cơm này, Quan Hủ Hành giúp Yến Tử Thanh dọn dẹp chén đũa, thấy hắn thay áo muốn ra ngoài, liền hỏi: "Anh muốn ra ngoài à?"
"Anh tới bệnh viện coi đàn anh một cái, thuận tiện mang phần ghi chép mấy ngày nay đưa cho anh ấy."
"Tôi cũng muốn đi."
"Nhóc muốn đi?"
"Đi xem Quan... Hủ Hành."
Gọi tên mình như vậy quả thật không tự nhiên chút nào, Yến Tử Thanh cũng cười y, "Không phải nhóc luôn gọi ông ấy là lão gia sao? Gọi trực tiếp như vậy, là không tính đi làm nữa đúng không?"
"Không làm, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian nữa, chuyện sau đó tính sau."
Bảo y trở về hầu hạ con mình, nói giỡn cái gì vậy.
Yến Tử Thanh cũng không hỏi nhiều, nói: "Cũng tốt, nhóc yếu ớt như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi một chút, nếu muốn đi học lại, thì cứ nói với anh, anh giúp nhóc nghĩ cách."
Quan Hủ Hành hoàn toàn không có tính toán muốn đi học lại.
Chiều nay y dùng máy tính của Yến Tử Thanh đã tra xét một chút tư liệu về Quan Duyệt, thì ra cha mẹ Quan Duyệt đã qua đời từ khi cậu ta còn rất nhỏ, sau đó cậu ta được gởi tới nhà họ hàng, nhưng cái loại ăn nhờ ở đậu này dùng đầu ngón chân cũng biết là không phải tốt đẹp gì, cho nên chưa học xong trung học cậu ta liền bỏ học rời khỏi căn nhà đó, một mình đi làm công, bất quá cậu ta cũng chỉ mới tới Quan gia được hơn nửa tháng, kết quả liền đụng phải loại chuyện này.
"Chúng ta đi bộ đi, coi như là đi tản bộ." Sau khi ra ngoài, Quan Hủ Hành đề nghị.
Sau khi biết rõ thân thể Quan Duyệt có bao nhiêu yếu ớt, y quyết định phải rèn luyện lại một phen, tới lúc trả lại cho Quan Duyệt chính là một khối thân thể khoẻ mạnh từ trong ra ngoài, cho nên vẫn là bắt đầu từ cái nhỏ trước —— Đi bộ rèn sức khoẻ.
Yến Tử Thanh đáp ứng, từ nhà hắn tới bệnh viện cũng không tính là gần, nhưng hắn cũng không ngại, một đường trò chuyện với Quan Hủ Hành tới bệnh viện, nhưng người không chịu được đầu tiên vẫn chính là Quan Hủ Hành, thật vất vả mới tới cổng bệnh viện, y đã từng ngụm từng ngụm mà thở dốc.
"Sẵn tới bệnh viện rồi, nếu nhóc cảm thấy không thoải mái, liền làm một phòng luôn đi." Yến Tử Thanh ở bên cạnh vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
"Tôi không yếu ớt như vậy."
"Nếu không chúng ta thử cá cược nha? Nếu nhóc đuổi kịp anh liền coi như nhóc giỏi." Yến Tử Thanh sau khi nói xong liền nhấc bước bỏ chạy, hoàn toàn không cho Quan Hủ Hành có cơ hội từ chối.
Này, đã mấy tuổi rồi còn chơi cái trò này? Hiện tại giới trẻ đều suy nghĩ ấu trĩ như vậy sao!
Ấu trí thì ấu trĩ, y chiều hắn luôn, cá tính không chịu thua liền dâng lên, Quan Hủ Hành cũng nhấc bước chạy theo, thật nhanh đã vượt qua cả Yến Tử Thanh, chạy nhanh vào tầng trệt của bệnh viện.
"Nhóc ghê thật đó, sức bật thật kinh người nha."
Ban đầu Yến Tử Thanh chỉ là nói giỡn, cũng không nghĩ tới y lại có thể vượt qua mình được, tiến tới vỗ vai y coi như tán dương, Quan Hủ Hành nửa ngày không đáp, cong người dùng sức hô hấp.
Hiện tai tim y đập rất nhanh, có một loại ảo giác như muốn phá nát khỏi lồng ngực, hô hấp chạy nhanh qua khí quản, yết hầu bị lôi kéo như muốn rách làm đôi, căn bản không có cách nào trả lời Yến Tử Thanh.
"Này nhóc không sao chứ?"
Yến Tử Thanh rất nhanh đã phát hiện ra Quan Hủ Hành không ổn, đỡ lấy y, nhẹ nhàng vuốt lưng của y, một hồi lâu, hô hấp dồn dập của Quan Hủ Hành mới chậm rãi ổn định lại.
Y ngẩng đầu lên nhìn Yến Tử Thanh, biểu tình của Yến Tử Thanh tràn đầy âu lo, còn có chút hối hận, giống như sợ y có thể bất cứ lúc nào té xỉu, mà ôm chặt lấy y.
Lại nói, đây là lần thứ mấy y bị tên này ôm rồi?
Thân hình Quan Hủ Hành cao lớn, cho tới bây giờ cũng chưa từng được người khác ôm qua, nếu không phải gặp chuyện kì dị này, kiếp này y chắc chắn đã không biết được ôm chặt là cái loại cảm giác gì —— Một loại cảm giác được quan tâm, được chiếu cố vi diệu.
"Tôi không có chuyện gì." Nhịp tim điên cuồng dần dần bằng phẳng lại, Quan Hủ Hành hít một ngụm thật dài, đứng vững lại thân thể.
"Thật xin lỗi, anh không biết thân thể của nhóc không thích hợp để vận động mạnh." Yến Tử Thanh thật có lỗi mà nói: "Có muốn gặp bác sĩ không? Sắc mặt nhóc thật khó coi."
"Không cần."
Thân thể này chẳng qua là quá yếu, chịu không nổi vân động kịch liệt mà thôi, về sau cẩn thân một chút là được, bác sĩ thì bỏ đi, cuộc đời này y ghét nhất chính là bác sĩ.
"Còn bảo là không có chuyện gì, nhóc xem nhóc kìa, lúc nói chuyện cũng biến thành Tam Tự Kinh, một lần nói chỉ nói được ba từ, đi gặp bác sĩ cũng chẳng đáng sợ lắm đâu, anh..."
Yến Tử Thanh lải nhải một hồi, đối diện với ánh mắt càng lạnh của Quan Hủ Hành liền ngậm miệng lại, hắn giơ hai tay lên đầu hàng, "Coi như anh chưa nói cái gì đi."
Đàn anh của Yến Tử Thanh là Trương Duyên ở tại một phòng bệnh bình dân, gã lái xe máy cùng xe tải tông vào nhau, chân trái bị gãy, xương sườn thì bị gãy hai cái, coi như cũng là may mắn, lúc giải phẫu cũng thành công, sau khi gây tê qua đi, gã liền ăn không ngồi rồi nằm ở trong bệnh viện, nhìn Yến Tử Thanh, gọi to: "Tử Thanh thân yêu, em rốt cuộc cũng đã xuất hiện, anh chán nản nguyên ngày trời, đã sắp chán tới mốc meo."
"Anh còn phải chán thêm hai tháng nữa đó." Yến Tử Thanh đem phần ghi chép để tới bên gối cho gã.
"Chỗ này không có gái xinh cũng không có trai đẹp, hai tháng a, anh nhất định sẽ bị điên." Trương Duyên nói xong lời này, liền nhìn thấy Quan Hủ Hành, đôi mắt lập tức sáng quắc: "Đây không phải là tiểu soái ca sao? Là bạn em hả?"
"Là họ hàng xa của em." Yến Tử Thanh khoát một tay lên vai Quan Hủ Hành, nói rõ, "Em là người giám hộ của nhóc này, đừng đánh chủ ý lên người ta nha."
Nói xong, hắn lại giải thích với Quan Hủ Hành, "Cái tên này là một tên háo sắc, nhóc về sau có nhìn thấy ổng, cũng phải trốn thật xa có biết không?"
"Yên tâm, tôi đối với người háo sắc nhưng lại không có gan không hề hứng thú."
Trương Duyên vừa nhìn liền biết đây chỉ là một thằng nhãi thích chiếm tiện nghi ở ngoài miệng, tựa như thằng con thứ tư Quan Hoa nhà y vậy, căn bản không cẩn y phải để ở trong lòng.
Yến Tử Thanh cười ha ha, nhìn thấy vẻ mặt trắng xanh của Trương Duyên liền nói tiếp: "Đã thấy em họ của em lợi hại chưa hả?"
Bọn họ ở trong phòng hơn nửa tiếng, phần lớn đều là Trương Duyên độc thoại, Yến Tử Thanh giúp gã gọt táo, thỉnh thoảng bon chen vài câu, lúc bị hỏi tới vấn đề chạy chữa, hắn liền hì hì cười cho qua chuyện, lại ngồi trong chốc lát, một nhóm người cũng tới thăm Trương Duyên, Yến Tử Thanh nhân cơ hội liền cáo từ rời đi.
Trên hành lang bệnh viện, Quan Hủ Hành hỏi: "Trương Duyên đối với anh rất quan trọng à?"
Mười vạn không phải là con số nhỏ, chỉ là đối với quan hệ bạn học bình thường, sẽ không có ai nhiệt tình hỗ trợ đi vay một số tiến lớn như vậy.
Yến Tử Thanh mỉm cười, sau đó lại hơi trầm tĩnh, ngừng trong chốc lát, mới nói: "Anh ta lớn hơn anh một tuổi, lúc anh mới vào trường, anh ấy rất chiếu cố anh."
Quan Hủ Hành không có chọc thủng lời nói dối của hắn.
Vừa rồi ánh mắt của Yến Tử Thanh nhìn Trương Duyên rất ôn nhu, cho dù là phủ qua tươi cười thường lệ kia, nhưng trước đây không lâu y cũng đã từng nhìn thấy biểu tình này, đó là ánh mắt của Quan Phong nhìn người yêu của nó, lúc ấy khi nhìn thấy đôi mắt này, y liền biết mặc kệ là bản thân mình có cản trở như thế nào cũng chẳng có tác dụng gì, y bèn thử một lần chấp nhận đôi tình nhân ấy xem sao, chỉ tiếc còn chưa có kịp nói ra, liền biến thành cục diện xấu hổ như ngày hôm nay.