..o0o..
Quan Hủ Hành chỉ ở lại bệnh viện một ngày, sau khi xác nhận thân thể không có trở ngại gì, Yến Tử Thanh rốt cuộc cũng cho phép y xuất viện, bất quá vừa rời khỏi bệnh viện trên tay liền cầm không ít thuốc bệnh suyễn và ống hít khẩn cấp, trên đường về nhà Yến Tử Thanh còn thuận tiện mua thêm mấy thứ bồi bổ cho phổi, Quan Hủ Hành nhìn một đống này, rất muốn nói bệnh suyễn của y chỉ là bệnh nhỏ như con thỏ, hôm đó chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, căn bản không cần phải mua một đống rườm rà bổ này bổ kia đâu.
Bất quá, nhìn biểu tình cực kì nghiêm túc của Yến Tử Thanh, y liền đem lời muốn nói nuốt trở lại vào bụng.
Chưa từng có người nào quan tâm y như thế cả, vợ y mất sớm, mấy đứa con đều sợ y, lão quản gia tuy rằng đối với y rất tốt, nhưng chỉ dừng lại ở giữa quan hệ chủ tớ mà thôi, loại quan tâm bình đẳng như vậy đối với y vẫn là rất xa lạ, nhưng y cũng không hề bài xích chút nào cả.
Thì ra trong lúc vô thức, y đã quen được người khác quan tâm rồi.
Y mặc kệ Yến Tử Thanh nắm lấy tay mình đi vào trong siêu thị, bàn tay kia nắm rất chặt, tựa như đang sợ chỉ hơi lơ đãng một tý thôi liền để lạc mất y vậy.
"Tôi không có yếu ớt như anh tưởng đâu." Quan Hủ Hành nhỏ giọng nói, bàn tay bị đối phương nắm chặt cũng không hề rút về lại.
Mấy ngày kế tiếp, đồ ăn của hai người rõ ràng đã được nâng lên một tầm cao mới, mỗi ngày Yến Tử Thanh đều cố gắng để về sớm, hầm một chút cháo tổ yến hạt sen bồi bổ cho Quan Hủ Hành, còn hạn chế thời gian lên mạng của y nữa.
"Muốn bồi bổ thân thể cũng không cần phải một ngày thì ăn tổ yến, hai ngày thì ăn canh sâm đâu."
Quan Hủ Hành nói như vậy cũng vì y biết sinh hoạt của Yến Tử Thanh cũng không có giàu có gì, luật sư thực tập không có lương, trên người hắn lại mang nợ nhiều như vậy, sau này còn phải tìm đi tìm việc làm nữa, những thứ này đều rất cần đến tiền.
Y sẽ không bao giờ vì người khác mà phí hoài công sức, dù sao mọi người cũng đều là trao đổi bình đẳng, nhưng giờ phút này nhìn Yến Tử Thanh bận rộn như vậy, không biết tại sao lại đau lòng.
Có lẽ vì khối thân thể này vẫn có một phần nào đó thuộc về Quan Duyệt, cho nên y mới có thể vì những thứ này mà xúc động, vì những chuyện nhỏ nhặt kia mà cảm thán, thật sự là chẳng giống với bản thân y chút nào cả.
"Yên tâm, anh nuôi thêm một tên như nhóc cũng dư sức."
"Không phải anh muốn đi thăm đàn anh của anh à? Có muốn chuẩn bị một phần cho anh ta luôn không?"
Yến Tử Thanh đang ở phòng bếp bận rộn, nghe một câu như vậy liền dừng lại động tác, bình tĩnh nói: "Anh ấy có Quan Oánh Oánh ở bên cạnh, không cần tới anh đâu."
"Tôi vẫn chưa hỏi anh cái này nha, rốt cuộc là anh thích chỗ nào của Trương Duyên vậy?"
Yến Tử Thanh cúi đầu không đáp, bầu không khí có chút không hài hoà, Quan Hủ Hành cúi đầu húp canh, ngực như bị mắc nghẹn, vốn dĩ canh tổ yến ngon lành cũng trở nên chua chát, y đá sang đề tài khác.
"Án kiện kia thế nào rồi?"
"Không có tiến triển gì hết, cuối tuần lại mở thêm phiên toà, luật sư Hà đã chuẩn bị tốt để thua kiện rồi."
"Ba mươi chưa phải là tết, đừng có dễ từ bỏ như vậy." Quan Hủ Hành nói: "Đem tư liệu của án kiện kia cho tôi xem thử."
"Tiểu quỷ, chơi cổ phiếu còn chưa đủ à, còn muốn giúp anh thưa kiện? Nhóc có hiểu tư pháp không đó?"
Nói tới nói lui, Yến Tử Thanh vẫn đi vào phòng ngủ lấy tư liệu cho Quan Hủ Hành, những thứ này đều là văn kiện sẽ trình ra trước toà, cũng không tính là bảo mật, hơn nữa hắn cũng tin đối phương sẽ không cầm đi dùng loạn.
"Tôi không biết tư pháp, tôi chỉ biết làm thế nào để thắng thôi."
Thị trường chứng khoán gần đây không có biến động gì, phiền toái bên công ty, y cũng không muốn nhúng tay vào, dù sao cũng có mấy đứa nhỏ gánh lấy rồi, hiện tại rất nhàn rỗi, không bằng giúp Yến Tử Thanh một tay, cũng coi như là báo đáp hắn ở trong khoảng thời gian này đã chăm sóc y tốt như vậy.
Đêm đó, Quan Hủ Hành đem hồ sơ đọc kỹ lại lần nữa, sau đó lên mạng tra tài khoản tiết kiệm trong ngân hàng của cha thanh niên họ Kỷ kia, Kỷ gia làm bất động sản, tài khoản ngân hàng cũng mở không ít, bên trong mỗi tài khoản đều từ con số hàng trăm triệu trở lên. Ngày nay, gian thương cấu kết với nhau như cơm bữa, nếu chỉ đơn giản là kiếm được từ bất động sản, chắc chắn là không thể nào đạt tới trình độ này, Quan Hủ Hành lạnh lùng cười.
Tiền nhiều như vậy, không bằng lấy ra một ít cho mọi người xài giùm.
Mấy cái bảo mật phòng hộ gì đó đối với Quan Hủ Hành mà nói không hề có tác dụng, ngón tay ưu nhã của y gõ nhẹ lên bàn phím, đưa ra một câu lệnh cho mạng lưới của ngân hàng, sau đó nhập vào số tài khoản của nhà họ Kỷ, tiếp đó là số tiền, con số trong tài khoản bắt đầu nhanh chóng giảm dần đi, đồng thời cũng làm tương tự như vậy với những tài khoản tiết kiệm khác.
Chuyển xong, Quan Hủ Hành lại đem màn hình chuyển sang mạng lưới bên trụ sở cảnh sát giao thông, tìm camera quan sát ở cái hôm xảy ra chuyện kia, chuyện kia phát sinh ở một nơi hiu vắng, bất quá trên giao lộ vẫn được gắn camera, Quan Hủ Hành cảm thấy thật may mắn, máy theo dõi có thể quay được hình ảnh của vị nhân chứng kia, dù sao người trung niên đi xe màu đỏ cũng không có nhiều lắm.
Trong án kiện này, tác dụng của nhân chứng là rất quan trọng. Quan Hủ Hành nghĩ cảnh sát sẽ không có khả năng xem nhẹ chi tiết này, nếu không thì cũng là do có ai đó cố ý ngăn chặn lại tình báo, hoặc nói, căn bản không có ai nghiêm túc tra qua án kiện này, điểm này trong hồ sơ của Yến Tử Thanh cũng đã từng nhắc tới, bất quá luật sư Hà không hề để ý tới điều này, có thể thấy án kiện này ngay từ đầu đã nghiêng về một phía rồi, sẽ không ai rảnh rỗi phí sức vào nó để làm gì.
Thực may mắn, nửa tiếng sau, Quan Hủ Hành liền tìm được chiếc xe màu đỏ lướt qua trong màn hình kia, sau kín chắn gió là một người đàn ông hơi mập mạp, y đem màn hình phóng to lên, nhìn biển số xe, ánh mắt lộ ra nụ cười.
Chỉ cần tìm được nhân chứng, vấn đề còn lại liền đơn giản đi rất nhiều.
Người đàn ông đi vào quán cà phê, gã thích không gian yên tĩnh đơn giản, người hẹn gã có lẽ biết tới sở thích này của gã cho nên mới chọn địa điểm hẹn là ở đây, bất quá sau khi tiến vào rồi, gã không phát hiện ra ai như trong tưởng tượng của mình cả, đang lúc gã do dự có nên rời đi hay không, một cậu thiếu niên đang ngồi ở chỗ cửa sổ bỗng nhiên đứng lên, cùng gã chào hỏi.
"Tiên sinh, ở đây."
"Cậu..." Người đàn ông đi qua, chần chờ mà ngồi xuống.
Khuôn mặt thanh tú, còn mang theo một nét trẻ con thuộc về thiếu niên, cùng tiếng nói lạnh lẽo qua điện thoại hoàn toàn trái ngược nhau, người đàn ông không dám khẳng định nói: "Là cậu hẹn tôi tới đây?"
"Đúng."
Nhân viên phục vụ rất nhanh liền bưng cà phê lên, là Cappuccino mà người đàn ông rất thích, gã kinh ngạc mà nhìn đối phương, Quan Hủ Hành mỉm cười, làm một động tác mời.
Một chớp mắt kia, nét trẻ con thuộc về thiếu niên cũng hoàn toàn biến mất, cử chỉ ưu nhã, tự tin tươi cười, lại khiến người đàn ông không rét mà run, gã lăn lộn trong giới kinh doanh đã mười mấy năm, đương nhiên biết loại người nào là khó đối phó nhất, sự lãnh khốc được che dấu sau sự tao nhã, nguỵ trang tới mỹ lệ chỉ vì muốn đối thủ mất đi sự phòng bị, sau đó liền không hề lưu tình mà công kích.
Đừng tưởng rằng cọp con là vô hại, chọc giận nó, nó sẽ càng hung tàn hơn cả cọp lớn.
Thủ tục di dân đã làm xong hết, gã cũng sắp tiếp nhận việc kinh doanh ở bên Mỹ, ở thời điểm quan trọng như thế này, gã không muốn xảy ra bất cứ sai lầm nào, chuyện kia đã qua thật lâu rồi, nhưng cũng không đại biểu cho nó chưa từng xảy ra, nếu vợ gã biết được gã đã từng có một người vợ khác, còn có thêm một đứa con gái, vậy những công sức mà gã vất vả phấn đấu đều trở thành hư không, cho nên gã sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà bịt miệng đối phương lại.
"Cậu muốn bao nhiêu tiền?"
Đối với cuộc đàm phán mà nói, đây quả thật không thể gọi là lời dạo đầu tốt nhất, nhưng gã không còn lựa chọn nào nữa.
"Tôi không hứng thú với tiền bạc." Quan Hủ Hành từ từ nhấp trà nói.
Y thật vừa lòng với thái độ của đối phương, ván cờ còn chưa có mở màn, nhưng so với khí thế, gã đã thua rồi.
"Ông biết đến án kiện này chứ? Trong hồ sơ có nhắc tới ông đi ngang qua con đường đó đấy, hơn nữa thiếu nữ bị hại còn cầu cứu ông nữa, bất quá ông không những không dừng lại, còn vội vàng bỏ chạy."
Nhìn thấy án kiện in trên báo bị đẩy qua, người đàn ông liền biến sắc, muốn phủ nhận, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của đối phương lại nuốt trở về lại.
"Cậu muốn thế nào? Cũng đâu phải tôi cưỡng bức cô ta, nhiều nhất cũng là thấy chết mà không cứu thôi, cũng miễn trách nhiệm trước pháp luật!"
"Tôi cũng không có hứng thú gì tới đức hạnh của ông." Quan Hủ Hành đem văn kiện đưa qua, "Cuối tuần này phiên toà sẽ mở, mời ông tới giúp một chút, ở trên toà án, ông chỉ cần nói những gì mà mình chứng kiến là được, trình tự rất đơn giản, tôi đều viết hết ra cả rồi, ông chỉ cần theo đó mà thuật lại thôi."
Lời nói thật khách khí, sắc mặt người đàn ông lại càng thêm tái nhợt, gã thấy thiếu niên đang thưởng thức chiếc điện thoại màu bạc ở trên tay, đó là quà sinh nhật của gã tặng cho con gái mình, chữ tiếng Anh kia cũng là tên viết tắt của nó.
Gã vẫn luôn đem thân phận của con mình giấu đi rất kỹ, chỉ cần chờ tới khi chính thức tiếp nhận công ty rồi, liền để bọn họ nhận tổ quy tông, gã không biết tại sao thiếu niên lại có được chiếc điện thoại kia, nhưng có thể khẳng định, nếu gã không làm theo, hậu quả nhất định sẽ khôn lường.
"Ông nhờ chơi cổ phiếu mà có thể ngồi vào vị trí như ngày hôm nay, đã là chuyện không dễ dàng gì, rất nhiều người đều coi ông là con rùa vàng, bất quá thật đáng tiếc, ông chỉ là con rùa mạ vàng mà thôi, công ty là của vợ ông, còn ông là ở rể, nếu không biểu hiện tốt, mọi thứ đều trở thành bong bóng." Quan Hủ Hành nói cực kì nhàn nhã.
Người đàn ông tức đến đỏ mặt, nhưng lại không thể đáp trả, đối phương đều chọt tới tim đen của gã, khiến gã không thể nào mà phản bác lại được.
Kìm nén lửa giận, lúc này biểu hiện sự tức giận cũng không có tác dụng gì, vì thế gã liền tiếp nhận lấy văn kiện lật xem, càng xem càng giật mình, sau khi đọc xong, gã ngẩng đầu lên nhìn thằng vào Quan Hủ Hành.
"Đám người kia không có cầm dao đe doạ tôi, cũng không có nói giết tôi, bọn họ chỉ quát tôi vài câu mà thôi, đây là nguỵ..."
Đám thanh niên kia quả thật đã say rượu còn cắn thuốc nữa, khi đó gã sợ bị vạ lây, cho nên mới lái xe bỏ chạy, cũng không hề để ý tới cô gái kia nói cái gì.
Quan Hủ Hành lắc lắc ngón tay, đánh gãy lời nói của đối phương, chỉ vào phần tư liệu kia, sửa lại: "Đây là sự thật, ông chỉ cần ở trên phiên toà nói ra hết chân tướng mà thôi."
"Nhưng mà, lỡ đâu..."
Gã không quá tin tưởng vào luật sư biện hộ, án kiện kia đã kéo dài lâu tới như vậy, đủ thấy bên kia có năng lực như thế nào, nếu nhỡ đâu lộ ra, cuộc sống sau này của gã...
"Tôi đã tra qua rồi, chỉ số thông minh của ông cũng không tệ lắm, ông có năng lực tường thuật những thứ này đến chân thật, luật sư biện hộ cũng sẽ chỉ hỏi những gì ở trong văn kiện mà thôi, chỉ cần ông nhớ kỹ là được."
Trên tư liệu quả thật đã viết tất cả những vấn đề có khả năng sẽ phát sinh, nhưng gã không dám lừa dối thẩm phán, chỉ cần gã đáp sai một cái thôi...
"Tôi chưa từng lên toà án bao giờ, lỡ đâu luật sư biện hộ bên kia..."
"Vậy chỉ có thể trách tài ăn nói của ông không bằng luật sư biện hộ ở bên kia thôi, không phải là ông nói sai sự thật!"
Quan Hủ Hành đem hai từ "sự thật" nhấn mạnh, gắt gao nhìn vào đôi mắt của đối phương, gằn từng chữ mà nói: "Chỉ cần ông tin đó là sự thật, đó chính là sự thật!"
Nói xong, khẩu khí của y liền thay đổi, đổi thành miệng lưỡi nhu hoà, mỉm cười nói: "Mấy năm nay ông cũng làm không ít những chuyện trái với lương tâm mà nhỉ? Giúp cô gái đáng thương kia, cũng coi như là tích đức cho con ông, hơn nữa ông cũng sắp di dân qua Mỹ rồi, cho dù có ra toà đi nữa, cũng không sợ sau này bị đám người kia trả thù."
Người đàn ông nghe có chút lung lay, nhưng vẫn thấp thỏm nói, "Nhưng mà đám người kia khẳng định vẫn nhớ rõ sự việc ngày hôm đó."
"Bọn họ đã cắn thuốc."
Quan Hủ Hành không kiên nhẫn mà nhíu mi, thật là bùn nhão trét không nổi tường, một chút việc nhỏ đó mà cũng cần mình phải nhắc nhở, "Hơn nữa trên người bọn họ còn mang theo "hàng" nữa, nếu ông thật sự tới cứu cô gái kia, những "sự thật" kia chắc chắn trở thành sự thật, bởi vì những cái tôi viết chính là những hành vi mà bọn họ nhất định sẽ làm ra."
Thấy đối phương trầm mặc không nói gì, y hỏi: "Ông có cần thời gian để suy nghĩ không? Dù sao thời gian cũng còn rất dư dả."
"Không, tôi đáp ứng."
Ở trong thương trường lăn lộn lâu như vậy, trừ bỏ may mắn, còn lại đều phải nhờ vào kinh nghiệm hoặc biết cách nhìn người, người đàn ông tin rằng lần này gã sẽ không chọn sai, vị thiếu niên trước mắt gã thật bình tĩnh đến khiến người khác phải sợ hãi, gã không muốn cùng một người như vậy mà đối nghịch, lý trí nói cho gã biết, nếu đối nghịch với người này thì đây chính là một lựa chọn rất ngu xuẩn.
"Tôi chỉ muốn biết, nếu tôi giúp cậu, vậy chuyện kia cậu có nhắc lại nữa hay không?"
"Tôi không có hứng thú gì với chuyện riêng nhà người ta, nếu không phải là vì án kiện, tôi cũng sẽ không làm mấy cái chuyện nhàm chán này."
Quan Hủ Hành uống trà xong, đứng dậy cáo từ, người đàn ông liền vội hỏi: "Vậy có thể nói cho tôi biết, cậu là ai không?"
"Tôi là ai không quan trọng, chỉ cần ông nhớ kỹ câu này —— Nếu ông làm tôi không vui, tôi cũng sẽ khiến cả đời ông không vui nổi!"
Vừa lòng nhìn biểu tình đối phương biến sắc, Quan Hủ Hành đem điện thoại thả xuống, trả lại cho gã, mỉm cười nói: "Con của ông rất đáng yêu, lần sau nhìn thấy nó, giúp tôi hỏi thăm sức khoẻ của nó, còn có, cảm ơn ông đã hợp tác."
Đây là ác ma! Là một ác ma có khuôn mặt của thiên sứ!
Người đàn ông uống một ngụm cà phê, đặt mạnh lên bàn, nghĩ thầm, trước tiên phải mang con gã ra nước ngoài trước đã, sau đó phải mau chóng tiếp nhận công ty —— Cùng ác ma qua lại, gã phải chừa lại đường lui cho bản thân.
Quan Hủ Hành đi ra khỏi quán cà phê, thu lại nụ cười, biểu tình âm ngoan vừa rồi thật là tổn hại tới hình tượng của y, cũng may là trấn áp được đối phương, kế tiếp chỉ còn chờ tới phiên toà xét xử nữa mà thôi, cái y làm chẳng qua chỉ là giúp đỡ được một phần, phần án kiện này rốt cuộc có thắng nổi hay không, còn phải xem vào năng lực của luật sư Hà nữa.
Năng lực của luật sư Hà thì y không rõ, bất quá năng lực của Yến Tử Thanh nhất định là không tồi, lần đầu tiếp nhận án kiện, hắn nhất định sẽ dùng hết một trăm phần công lực.
Quan Hủ Hành bắt tắc xi về nhà, từ sau khi kiếm tiền nhờ chơi cổ phiếu, y không còn ngồi xe buýt nữa, thói quen mấy chục năm cũng khó mà bỏ được, y chán ghét bị nhồi nhét giữa một đống người trong cái hộp cá mòi kia.
Y xuống trước cổng trường đại học, sau đó đi bộ về nhà, đây coi như là cách rèn luyện đơn giản nhất, sau khi cơn suyễn kia phát tác, đừng nói là Tae Kwon Do, ngay cả chạy bộ y cũng bị Yến Tử Thanh giám sát chặt chẽ, làm hại y chỉ có thể tập thái cực quyền, hoặc dùng cách tản bộ này mà luyện tập.
Nương theo bóng râm của cây liễu, y đi được trong chốc lát, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng người chặn y lại, trời đã sẩm tối, ánh chiều tà còn dừng lại trên gò má của người nọ, nhìn qua thật có chút âm trầm.
"Quan Hoa?"
Quan Hoa chỉ tới có một mình, còn đi rất nhanh tới chỗ y, Quan Hủ Hành trái phải nhìn một cái, tính toán có nên bỏ đi hay không, nên dạy cũng đã dạy hết rồi, nếu Quan Hoa còn không hiểu được khổ tâm của y, có đánh nó nữa cũng không còn ý nghĩa.
"Đừng sợ, tôi không phải là tới gây chuyện với cậu đâu, tôi chỉ muốn kiếm cậu tâm sự một chút thôi." Nhìn ra suy nghĩ của Quan Hủ Hành, Quan Hoa vội vàng xua tay thanh minh.
"Kiếm tôi..." Quan Hủ Hành kỳ quái hỏi lại: "Tâm sự?"
Quan Hoa thoạt nhìn có chút khẩn trương, nỗ lực làm ra khuôn mặt tươi cười, bất quá càng nhìn giống như nụ cười gian xảo hơn, do dự một chút, mới ầm ừ nói: "Ngày đó, tôi còn tưởng rằng đã đem cậu đánh chết."
Quan Hủ Hành hừ một tiếng, "Yên tâm, tôi sẽ không để anh bị thiên lôi đánh đâu."
"Hả?"
Quan Hoa nghe không hiểu, không nghĩ tới Quan Hủ Hành đáp lại, gã càng thêm khẩn trương hơn, gãi gãi đầu cười nói: "Cậu nói chuyện thật thú vị, đã ăm cơm tối chưa? Tôi mời cậu ăn."
Quan Hủ Hành đánh giá trên dưới Quan Hoa một lượt, đêm đó đánh nhau có đánh trúng đầu của nó hay không ta? Làm sao lại cảm thấy nó có vẻ hơi bị chập mạch nhỉ?
Mấy ngày không gặp, Quan Hoa lại tựa như được thay da đổi thịt vậy, toàn thân ăn mặc rất sạch sẽ, ổ đầu vốn nhuộm tới loè loẹt lại khôi phục lại trạng thái tóc đen như lúc đầu, áo sơ mi phối với quần jean, là trang phục bình thường của sinh viên, bất quá khoé miệng còn có chút máu bầm nhìn qua rất buồn cười.
"Đám bạn kia của anh đâu rồi?"
"Không chơi nữa, bọn họ cũng không hẳn là bạn của tôi."
Nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm đó, sắc mặt Quan Hoa liền đen thui, cảm thấy tâm tình Quan Hoa không được tốt, Quan Hủ Hành tâm liền động, "Tôi còn chưa có ăn cơm, vậy đi chung đi."
"Đi theo tôi đi, tôi có chỗ này ăn rất ngon."
Quan Hoa mang Quan Hủ Hành tới một nhà hàng, trên đường đi, Quan Hủ Hành cũng gửi tin nhắn cho Yến Tử Thanh, bảo mình có việc nên về muộn, bảo hắn ăn cơm trước không cần chờ mình về, sợ hắn còn lo lắng, còn cố ý để lại địa chỉ của nhà hàng. Thấy y nhắn tin cho Yến Tử Thanh, Quan Hoa ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Lại nhắn tin cho thằng anh họ điếm thúi của cậu à? Quan hệ của hai người tốt đến thế sao?"
"Bạn cùng phòng, đương nhiên phải chiếu cố lẫn nhau."
"Chỉ là bạn cùng phòng đơn giản thôi sao?"
Quan Hủ Hành kỳ quái nhìn Quan Hoa, không rõ tại sao nó lại hỏi như vậy, lại thấy nó cười rất sáng lạn, hình như là rất vui vẻ, nói ác một chút, không biết tại sao, nụ cười này khiến cho Quan Hủ Hành bắt đầu hoài nghi nắm đấm của mình đỉnh tới như vậy sao, y chỉ muốn giáo huấn thằng con không nên thân của mình một chút, nhưng cũng đâu có muốn đem nó đánh tới ngốc đâu chứ.
Lúc đi vào nhà hàng, Quan Hoa nói với Quan Hủ Hành: "Đây là nhà hàng do một người bạn của tôi mở, tay nghề làm bếp của anh ấy rất tốt, cậu nhất định sẽ thích."
"Bạn của anh?" Quan Hủ Hành không nhớ Quan Hoa còn có một người bạn như vậy.
"Thật ra cũng không thể nói là bạn được, anh ấy lớn lên ở trong nhà tôi, cũng xem như là anh trai."
Sau khi vào rồi, Quan Hoa còn rất thân thiện cùng nhân viên cửa hàng chào hỏi, hỏi: "Anh La đâu rồi?"
"Ở trong ạ."
Quan Hủ Hành đã đoán được người bạn mà Quan Hoa nói tới là ai rồi, quả nhiên sau đó liền thấy La Trình từ bên trong đi ra, trên người còn mặc đồng phục của nhân viên, nhưng lại toát lên tú khí sạch sẽ hơn rất nhiều, bất quá sắc mặt của đối phương không có tốt cho lắm, thoạt nhìn đã gầy đi rất nhiều, lần gặp trong bệnh viện không tính, khi đó y tâm sự nặng nề, không có chú ý tới biến hoá của La Trình, hôm nay nhìn thấy nó rồi, y mới phát hiện nó đã gầy đi rất rõ rệt.
Là việc kinh doanh không thuận lợi sao? Tại sao lại không nói với y một tiếng? Đối với La Trình, y luôn đối xử với nó tựa như con đẻ của mình vậy.
Quan Hoa kéo Quan Hủ Hành tới, giới thiệu với La Trình: "Cậu ấy là Quan Duyệt, trước đó có làm việc ở trong nhà của tụi mình á, anh La có nhớ không?"
La Trình gần đây rất ít khi về nhà, cũng không có ấn tượng gì với Quan Duyệt, nghe Quan Hoa giới thiệu xong, hắn mới bắt tay với Quan Hủ Hành nói: "Anh gọi là La Trình, là ông chủ của nhà hàng này, có gì tới ủng hộ anh nhiều nha."
Trời chỉ mới chuyển tối, khách hàng cũng không có nhiều, La Trình sau khi mời bọn họ ngồi xuống, liền đi vào chuẩn bị đồ ăn, Quan Hoa hỏi Quan Hủ Hành: "Cậu muốn uống gì?"
"Armagnac."
Quan Hoa kinh ngạc mà nhìn y, "Cậu uống Brandy của Pháp sao?"
"Anh cảm thấy tôi chỉ xứng với bia thôi sao?"
"Không phải, chỉ là có chút kỳ quái mà thôi, tuổi của cậu còn nhỏ, hẳn là không thích những thứ này mới đúng, Armagnac cũng là thức uống mà ba tôi thích tôi nhất đó."
Vừa uống rượu, đồ ăn La Trình làm xong cũng được bưng lên, mỳ ý phô mai cùng nấm hương, salad hoa quả, còn có hai ly nước táo, đều là những thứ mà Quan Hoa thích, có thể thấy nó hay tới đây để cọ cơm.
"Hoàn cảnh nơi này không tệ." Quan Hủ Hành đánh giá nhà hàng nói.
Quy mô của nhà hàng cũng không tính là lớn, nhưng bố trí lại rất thanh nhã yên tĩnh, là phong cách của La Trình, nếu trước kia biết tới nơi này, y nhất định sẽ tới để ủng hộ nó, đáng tiếc y hỏi lão quản gia rất nhiều lần, đều bị lão ầm ừ cho qua, có thể là do La Trình không có vào công ty làm việc như kỳ vọng của y, cho nên lão quản gia vẫn luôn cảm thấy rất áy náy, mới không nhắc tới công việc của La Trình trước mặt y.
"Đúng vậy, sở thích của anh La rất giống tụi mấy anh em tôi, cho nên bọn tôi cũng rất hay tới đây để ủng hộ, sau khi anh cả kết hôn, anh hai bận rộn công tác, chỉ còn lại mỗi mình tôi với anh ba, hiện tại anh ba cũng có người yêu, sau này cũng chỉ còn sót lại mình tôi tới quấy rầy anh La." Quan Hoa dừng lại, nói: "Nếu cậu thích chỗ này, sau này có thể tới ám anh ấy thường xuyên."
Cơm nước xong, nhân viên của quán liền tới đưa cà phê, Quan Hủ Hành bảo đối phương đổi thành một tách trà, lại mua thêm một hộp thuốc, đốt một điếu, dùng sức hút một ngụm.
Từ sau khi tiến vào khối thân thể này, y cũng hoàn toàn cách ly với thuốc lá luôn, bất quá ở nơi mà người giám hộ không nhìn thấy, ngẫu nhiên hút một điếu cũng rất là không tồi.
"Bệnh của cậu hình như không được hút thuốc đúng không?" Quan Hoa lo lắng hỏi.
"Tôi biết chừng mực." Tới nơi này mà không hút thuốc không uống rượu, đó mới chính là kỳ quái.
Quan Hủ Hành ưu nhã mà hút thuốc, y dựa vào lưng ghế hưởng thụ dư vị của thuốc lá, đã lâu rồi cũng không có cảm giác vui sướng như hiện tại, khiến y phát hiện bản thân gần đây thật giống như đi tu vậy.
"...Chuyện kia, thật xin lỗi."
Bên cạnh truyền tới một thanh âm nho nhỏ.
Quan Hủ Hành quay đầu lại nhìn Quan Hoa, liền thấy nó mất tự nhiên mà quay sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Tôi không biết cậu bị suyễn... Làm hại cậu nhập viện... Mấy ngày nay tôi rất muốn tới thăm cậu, bất quá cậu cũng biết tên kia có bao nhiêu bạo lực, tôi cũng không muốn xảy ra xung đột gì với hắn nữa."
"Anh không cần phải xin lỗi tôi."
Quan Hủ Hành cảm thấy, kỳ thật người thảm nhất mới là Quan Hoa mới đúng, bị mình đánh cho một trận tơi bời hoa lá đến như vậy, còn bị Yến Tử Thanh đấm cho hai cái, Quan Oánh Oánh nói mấy ngày nay Quan Hoa đều nhốt mình không ra khỏi cửa, Quan Hủ Hành còn rất lo lắng cho nó nữa đây này, bất quá y hoàn toàn không nghĩ tới nó sẽ đi xin lỗi mình.
Xem ra, đứa nhỏ nhà mình tuy rằng biệt nữu một chút, bản chất vẫn là thiện lương, nghĩ vậy, Quan Hủ Hành hơi hơi mỉm cười: "Người xin lỗi là tôi mới đúng, hôm đó tôi có hơi nặng tay."
Y cũng không thấy mình giáo huấn Quan Hoa là có gì sai, nhiều nhất cũng là xuống tay có chút nặng mà thôi.
"Tôi không trách cậu, tôi biết những gì mà cậu nói đều đúng cả, những người đó không phải là bạn của tôi."
Vừa thấy gã gây hoạ, đám người ngày thường xưng huynh gọi đệ với gã đều lập tức tan rã, tuy rằng gã biết những người này kết bạn với mình một phần đều là do thân phận của hắn, nhưng một màn hôm đó vẫn là khiến cho gã bị đả kích.
Mấy ngày nay gã vẫn luôn tự nhốt mình ở trong phòng để suy nghĩ, không thể không thừa nhận đêm đó Quan Duyệt nói rất sắc bén, nhưng tất cả đều chính xác, những năm gần đây, đám người bên cạnh không phải đối với gã vâng vâng dạ dạ, thì sẽ giống như Yến Tử Thanh mà khinh thường gã ra mặt, nhưng Quan Duyệt chính là người đầu tiên dám vung tay đánh gã như vậy, những câu mắng chửi kia tựa như đã cảnh tỉnh gã vậy, khiến gã lập tức tỉnh táo lại.
"Cảm ơn cậu đã nói những lời kia."
"Cảm ơn thì không cần đâu, đó là điều mà tôi nên làm thôi, về sau đừng tới tìm Yến Tử Thanh kiếm chuyện nữa là được."
"Gì chứ, chỉ là một tên anh họ nhận vơ, sao cậu lại lo lắng cho hắn đến như vậy chứ?" Quan Hoa không vui mà lẩm bẩm.
Thằng nhóc đáng chết không chịu tiến bộ, không phải là y lo lắng cho Yến Tử Thanh, y là lo lắng cho nó thì có, nói thật lòng, nó không phải là đối thủ của Yến Tử Thanh, người ta chẳng qua là không thèm chấp nhặt với nó mà thôi, nếu không làm sao còn có chỗ cho nó kiêu ngạo kia chứ!
"Sao anh lại ghét Yến Tử Thanh vậy?"
"Lúc nào cũng trưng cái nụ cười đểu giả kia ra, còn chưa đủ đáng ghét sao? Lại nói, ba tôi té lầu không chừng còn có liên quan tới hắn nữa đó, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho hắn rồi."
Thấy Quan Hoa tức giận, Quan Hủ Hành hơi động, "Nếu anh lo cho ba anh tới vậy, tại sao lại không tới bệnh viện thăm ông ấy?"
Bị hỏi tới vấn đề này, trong mắt Quan Hoa liền nổi lên sương mù, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Tôi nghĩ ông ấy sẽ không muốn gặp tôi đâu."
"Hả?"
"Từ nhỏ tôi đã không nghe lời như đám anh của tôi, lại còn là con riêng nữa, cho nên ông ấy chưa bao giờ để ý tới tôi cả, tôi và ông ấy không thường xuyên nói chuyện, tôi nhớ lần nói chuyện nhiều nhất, chính là vì chuyện đại học của tôi, chúng tôi cãi nhau rất lợi hại."
"Tin tôi đi, từ trước tới giờ ông ấy chưa từng nghĩ như vậy đâu."
Trong năm đứa nhỏ nhà y, Quan Hoa là đứa ngỗ nghịch nhất, cho nên y mới không can thiệp vào cuộc sống của nó, ngoài trừ chuyện đại học lần kia ra.
Quan Hoa thích vẽ, muốn báo danh vào trường mỹ thuật, cuối cùng dưới mệnh lệnh của y lại thi vào trường y dược, việc làm ăn của Quan gia chủ yếu là y dược, cho nên y cũng hi vọng những đứa nhỏ nhà mình đi theo con đường này, loại chuyện như vẽ tranh thì để tiêu khiển là được rồi, y cũng rất thích vẽ, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn trở thành hoạ sĩ.
Không nghĩ tới, không để ý tới cuộc sống của nó cũng là một loại sai lầm, Quan Hủ Hành đột nhiên phát hiện muốn làm một người cha tốt thật sự là không dễ dàng tí nào, y cười khổ hỏi: "Anh rất ghét ông ấy à?"
"Rất ghét! Ông ấy ích kỷ, vô tình, biết tôi thích vẽ như vậy, còn bắt tôi phải đi học y, cũng mặc kệ chuyện tôi bị dị dứng với cồn I – ốt!"
"... Thật xin lỗi."
Quan Hủ Hành cực kì ngỡ ngàng, y không hề biết chuyện Quan Hoa bị dị ứng với cồn I – ốt, cũng không có ai nói với y cả, y quả thật không phải là một người cha tốt, có thể cũng bởi vì như vậy, tính cách Quan Hoa mới trở nên cực đoan như hiện tại.
"Cậu bị sao vậy? Tôi đang nói ba mình kia mà, cậu xin lỗi tôi làm cái gì?" Quan Hoa nói: "Thật ra chuyện này đã qua lâu lắm rồi, tôi cũng không thèm để ý tới nữa, tính của ông ấy chính là như vậy, chỉ cần nghe theo ổng là được, bất quá cũng nhờ phúc của ổng, mấy năm nay tôi đối với cồn I – ốt cũng không còn dị ứng mãnh liệt như xưa nữa, thể chất có thể chậm chạp thay đổi, nhưng tính cách thì không được đâu."
Quan Hủ Hành không thể nói gì hơn, đành phải rút thêm một điếu thuốc nữa, đốt xong liền đưa lên miệng hút.
"Bất quá, thẳng thắn mà nói, thật ra tôi cũng rất sùng bái ổng, ổng làm gì cũng rất bình tĩnh và quyết đoán, khả năng phân tích lại rất cao, đám anh em bọn tôi chẳng có ai là bì lại được ổng hết á, nói ngắn gọn lại thì ổng quá mức hoàn mỹ, trừ cái tính đáng ghét kia ra mà thôi."
Thật ngoài dự kiến, Quan Hủ Hành giật mình còn có chút cảm động, sau khi nghe một đống oán giận xong, y không nghĩ tới sẽ được nghe một câu đánh giá như vậy, đặc biệt là điều này còn xuất phát từ miệng của Quan Hoa.
"Nếu anh nói với ông ấy những điều này, ông ấy nhất định sẽ rất vui."
"Mới lạ ấy, ổng nhất định sẽ nghĩ tôi bị nước vào não, nếu không thì muốn vòi tiền ổng mà thôi." Quan Hoa hầm hực nói.
Khoé miệng Quan Hủ Hành run rẩy một cái, nhấp một ngụm rượu, sau một hồi, mới nhẹ giọng nói: "Thật ra ông ấy không hề hoàn mỹ, ông ấy không hiểu làm cách nào để nói chuyện, cũng không biết làm thế nào để biểu đạt ý của mình, ông ấy không để ý tới anh, chỉ là do ông ấy không biết phải làm sao để bắt chuyện với anh, với ông ấy mà nói, đám nhóc nhà ông ấy đều quan trọng như nhau cả, tựa như tên của các anh vậy —— Sơ thuỷ chi sóc, vọng thư chi nguyệt, thái hạo chi phong, xích sắc chi hoa."
Sóc nguyệt phong hoa[1] kết hợp lại tạo thành một câu, nhưng khi tách ra cũng sẽ có một ý nghĩa riêng, lúc những đứa nhỏ này mới sinh ra y đều hi vọng vào từng đứa, hi vọng tụi nó có thể trở thành rồng thành phượng, chỉ là sau này, phần hi vọng càng lớn thì mối quan hệ của bọn họ cũng thay đổi.
[1] Sóc Nguyệt Phong Hoa: trăng non tao nhã.
"Thật khó hiểu, không nhìn ra cậu nhỏ tuổi như thế, nhưng lại đi tìm hiểu tiếng Trung sâu như vậy nha, điểm này thật giống với ba tôi." Quan Hoa nhìn Quan Hủ Hành, đột nhiên nói: "Nói đi nói lại, cậu quả thật là có chỗ nào đó rất giống với ba tôi đó nha."
Quan Hủ Hành hơi nhướn mày, Quan Hoa lại nói tiếp: "Khẩu khí nói chuyện của hai người nè, ngay cả ánh mắt hay động tác lúc hút thuốc cũng rất giống nữa, bất quá cậu đỡ hơn ổng rất nhiều, ít nhiều gì cũng biết cười, từ trước tới giờ tôi đều chưa từng thấy ổng cười qua bao giờ hết, cho nên tôi rất hoài nghi ổng bị mắc chứng tê liệt thần kinh mất cân xứng ở trên mặt, nói đơn giản một chút, chính là mặt than đó."
Con trai yêu dấu, đừng đem kiến thức y học của con dùng trên người ông bố già của con, chẳng qua là do trước giờ y quen bảo trì phong độ ở trước mặt người khác mà thôi, tuyệt đối không hề có cái gì gọi là chứng tê liệt thần kinh mất cân xứng ở trên mặt!