Trong nhà vẫn chẳng có ai như mọi khi, Lục Trần nhìn những nhánh cỏ đã bạc màu rơi xuống rồi cẩn thận đóng cửa lại xong mới lên giường nằm.
Giữa màn đêm, bên ngoài cửa sổ lại văng vẳng những âm thanh kfi quái như quỷ gào, hắn cứ im lặng nằm đó, để bóng tối phủ lên thân thể, như là đã ngủ say.
Màn đêm dày thêm, gió như quỷ thét,có lẽ đã chẳng còn ai nhớ tới ngôi nhà cỏ cô đọc nằm dưới chân núi này. Ngờ đâu sau đó, bỗng nhiên có một tiếng kêu thảm vang lên từ giữa chốn tôi tăm trong ngôi nhà này.
Lục Trần đột nhiên trợn mắt nhưng trước mặt chỉ còn một nỗi tối tăm, như có một ngọn lửa đáng sợ đang không ngừng bùng cháy.
Lửa đen!
Lửa đen trào ra từ khắp nơi trên người hắn như một con rắn độc đang điên cuồng giãy dụa, nó thiêu đốt từng tấc da thịt trên người y nhưng lại chẳng hề làm biến đổi quần áo, chăn đêm trên người.
Mọi thứ đều vô cùng tĩnh lặng, như mới chỉ chớp mắt mà trời rung đất chuyển, tiếng gào thét thậm chí còn vượt xa tất cả ai oán trên thế gian. Mãi sau chiếc giường bỗng lay động, hắn đột nhiên biến mất.
Giây lát sau, Lục Trần rơi xuống mặt đất, lại một lần nữa đến không gian bí ẩn như trong gốc cây cây.
Nhờ vào làn sáng ấm áp nơi này mới có thể nhận ra lửa đen đã bao phủ toàn thân Lục Trần, biến y thành một bó rơm lửa. Hắn la hét đau đớn, sau đó lại lảo đảo bò về ao nước ở nơi này.
“Rầm!”, bọt nước tung bay, hắn lại chìm vào trong làn nước xanh lục đầy sinh cơ kia. Gần như từ khi chìm xuống, lớp lửa đen đang giận dữ bập bùng kia đã bị ép lại, thế lửa ngày càng yếu đi, sau đó chậm rãi rút vào trong cơ thể Lục Trần.
Mọi thứ đều gần như lần trước. Làn nước lăn tăn, bên trong lại có một luồng sinh cơ kì dị không ngừng tràn vào cơ thể Lục Trần, đem tất cả vết thương do lửa đen gây ra khép lại, thẳng đến khi không còn dấu vết mới chịu ngưng.
Không rõ mất bao lâu, Lục Trần mới từ từ ngồi dậy khỏi làn nước. Ánh mắt hắn lướt qua cơ thể, cuối cùng lại dừng lại trên dòng nước.
Nước màu xanh lục, lại hơi rung động, vô cùng tươi đẹp.
Hồi mười năm trước khi hắn vô tình phát hiện được nơi này, dòng nước ấy cũng rất xanh, sinh khí còn đậm đến mức gần như đang hô hấp, nhưng giờ đây thì nó đã nhạt đi rất nhiều.
Còn lửa đen, gần đây mật độ phác tác lại càng lúc càng cao.
Nếu như, chút xanh lục còn lại của dòng nước nơi này cũng biến mất, vậy chờ đợi hắn, là điều gì đây?
Hắn cứ ướt sũng ngồi lại trong ao nước, mãi sau vẫn không chịu đứng lên nhưng sắc mặt vẫn cứ dửng dưng, có lẽ đang chìm trong suy nghĩ.
***
Ngày xuân đã thấy dần hết, khí trời cũng càng nóng lên, bình minh ngày một sớm hơn, nhưng linh trà trên núi lại ngày càng tươi tốt.
Trên gốc hòe bên dòng Thanh Thủy đã bắt đầu cs tiếng chim kêu, ngư ông già dưới tàng cây vẫn ngồi câu cá. Một sớm nọ Lục Trần đi tới đó, nhìn lại từng làn khói bếp đang chậm rãi bốc lên từ thôn làng bên dưới, đồng thời đang nghĩ xem hôm nay có nên hạ quyết tâm không thì bỗng thấy có một bóng người đi tới căn nhà cỏ.
Khi còn cách một đoạn, thì y nhận ra đó chính là Đinh Đương
Sau ngày ấy, hắn cũng không tìm tới Đinh Đương nữa, Đinh Đương tất nhiên cũng không tới tìm hắn. Hai kẻ nam nữ đã từng vô cùng thân thiết đột nhiên biến thành xa lạ, thẳng tới hôm nay, nàng bỗng đột nhiên đi tới ngôi nhà cỏ này.
Nắng sớm tán lạc khắp trời, Lục Trần chợt nhận ra người vừa đến bên ngoài nhà cỏ đang thở dốc, bờ ngực phập phồng, gương mặt hồng lên, quả thực vẫn vô cùng xinh đẹp. Khi thấy Lục Trần thì Đinh Đương tươi cười rồi vui vẻ hô lên: “Này, đã lâu không gặp!”
Lục Trần cũng tươi cười gật đầu đáp lại: “Đúng thế!”
Đinh Đương quay sang nhìn bốn phía chung quanh cùng với những nơi xa xa, nhìn núi chè gần trong gang tấc, lại nhìn thôn làng dưới chân núi đằng kia, sau đói chợt cảm thán: “Hóa ra ở dưới chân núi thất sự thanh tịnh, phong cảnh lại đẹp, sớm biết thế thì ta cũng tới đây ở rồi.”
Lục Trần trêu chọc: “Đến tối thì ngươi sẽ không còn thích nơi này.”
Đinh Đương cười trừ rồi lại chám chú nhìn Lục Trần: hỏi: “Gần đây ngươi thế nào?”
Lục Trần đáp: “Cũng tốt, còn ngươi?”
Đinh Đương trả lời: “Ta cũng tốt.”
Lục Trần gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Sau đó, họ lại không hề nói gì, có lẽ cũng không có gì để nói, như đang lúng túng, mà dù có cô tự nhiên thế nào cũng không thể bù đắp nổi.
Hai người cứ ngốc ngệch lặng im như thế, mãi lâu sau, Lục Trần lại khẽ ho rồi lên tiếng trước: “Ngươi tói tìm ta có chuyện gì không?”
Đinh Đương nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: “Ta có một việc muốn nói với ngươi.”
Lục Trần nói: “Ồ, vậy nói đi!”
“Có thể cho ta mượn ba trăm viên linh thạch không?” Đinh Đương sau khi im lặng một lúc thì bỗng hỏi vậy.
Lục Trần liền trầm ngâm nhìn xoáy vào ánh mắt của Đinh Đương.
Đinh Đương có phần ngượng ngùng, ánh mắt chứa chan hoảng sợ cũng liền né đi. Sau đó có lẽ là nàng nghĩ tới điều gì nên dũng cảm đối mắt với Lục Trần đồng thời khẽ hỏi: “Có được không?”
Lục Trần không lập tức đáp ứng, cũng không từ chối. Sau khi yên lặng nhìn Đinh Đương thì hắn mới mở miệng: “Ngươi cần làm gì?”
Đinh Đương có lẽ rất kinh ngạc với vẻ bĩnh tĩnh khác hẳn bình thường này của Lục Trần, nhưng nàng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà chỉ hít sâu một hơi, gương mặt thoáng qua nét do dự nhưng vẫn thốt lên: “Ta.. ta có việc cần gấp,” Dứt lời, nàng lại lén nhìn Lục Trần rồi do dự hỏi thêm: “Nếu quá nhiều thì cho ta mượn hai trăm viên thôi, được không?”
Lục Trần lại trầm tư rồi hỏi lại: “Ngươi cần rất gấp sao?”
Đinh Đương gật mạnh đầu: “Rất gấp.” Sau đó lại khe khẽ giải thích: “Người trong thôn đều… Ta thự không nghĩ ra nổi có ai khác sẽ giúp ta, vì thế chỉ có thể tới tìm ngươi..”
Lục Trần mỉm cười nháy mắt vài cái rồi nói tiếp: “Trên tay ta bây giờ cũng không có nhiều linh thạch như thế, ngươi chờ thêm một ngày, ta đi xem thử có thể lấy thêm hay không.”
Đinh Đương vui mừng đến nỗi hô to lên, sau đó gương mặt lộ rõ sự vui vẻ đồng thời gật mạnh đầu.
***
Cuộc sống bình thản ấy vẫn cứ tiếp tục, người dân trong thôn Thanh Thủy cũng chào đón mùa hè tiếp nối ngày xuân ấm áp đẹp tươi. Nhưng ngoài trừ thời tiết hơi nóng lên, cùng với tiếng ve bắt đầu râm ran trên những gốc cây thì cuộc sống nơi này vẫn không có gì thay đổi.
Thẳng đến mùng bốn tháng sau, có một tin tức bỗng nhiên truyền đến khiến cả thôn làng yên tĩnh bỗng nhiên náo động.