• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Hoàng Oanh Hay Hát

Dịch Hân mắt sáng bừng, mặt mày vui vẻ, nói:

"Hóa ra Hoang cốc ở bên kia sao? Nghe nói mười năm trước ma giáo ở đó bày ra đại trận âm độc, mưu toan hút lấy tinh huyết, tinh hồn của hàng vạn sinh linh trong thiên hạ, kết quả bị Chân Tiên minh phái đại quân công phá, khiến cho ma giáo tổn thương nguyên khí nặng nề, đến nay vẫn chưa thể khôi phục."

Lục Trần ngẩn ra, nhìn về phía Dịch Hân, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói:

"Bày trận hút lấy tinh huyết của sinh linh? Cô nghe câu này ở đâu vậy?"

Dịch Hân định mở miệng trả lời, Hà Cương đã giễu cợt nói:

"Sư muội không nên nghe lời đồn đãi linh tinh, chiến dịch năm đó, rõ ràng là ma giáo tụ tập đám yêu nhân ở Hoang cốc bày "pháp trận Thập Bát Minh Ngục", ý đồ gọi ra đại quân ác quỷ dưới hoàng tuyền để làm hại nhân gian, làm gì có liên quan tới tinh huyết, tinh hồn gì."

Đôi mi thanh tú của Dịch Hân nhíu một cái, trên mặt lộ ra vẻ không phục, nói:

"Không phải đâu! Muội nghe sư phụ nói qua chuyện này mà, lão nhân gia ông ấy nói như vậy."

Vừa nói, nàng quay đầu nhìn về phía Lục Trần, nói:

"Lục đại ca thấy sao? Huynh đã từng nghe nói về những việc ma giáo làm ở Hoang cốc chưa?"

Lục Trần im lặng một lúc, trên mặt hiện ra một nụ cười khổ, lắc đầu nói:

"Ta cũng không biết."

Hà Cương định nói gì đó nhưng Hàn Nam Tổ đã trợn mắt nhìn hai người bọn họ, nói:

"Tranh cãi cái gì, mau lên đường."

Hà Cương và Dịch Hân rất là kính trọng vị sư thúc này, nghe vậy liền không dám nhiều lời, một nhóm bốn người tiếp tục đi tới Hắc Giáp sơn.

Về phần cái ngã ba kia, có lẽ do không nhiều người đi qua nên cỏ dại vẫn yên tĩnh như trước.

Khi bọn họ tới chân núi Hắc Giáp sơn, bắt đầu leo núi thì con đường không còn ung dung nữa, bởi vì trên Hắc Giáp sơn lúc nào cũng có thể nhìn thấy yêu thú qua lại. Cho dù có Lục Trần dẫn đường cũng khó mà tìm được một con đường tắt bình yên.

Yêu thú ở vùng đất Mê Loạn hung mãnh hơn ở nơi khác nhiều, thấy có người đi ngang qua, chúng thường sẽ chủ động công kích, cho nên đám người Hàn Nam Tổ đều đã lấy binh khí, vừa đi vừa chém giết yêu thú.

Cũng may nơi này không tính sâu trong vùng đất Mê Loạn, thực lực yêu thú trên núi cũng bình thường, hung mãnh có thừa, trí khôn chưa đủ, đám người Hàn Nam Tổ cũng có thể đối phó được.

Đi được tới giữa chừng núi, trên mặt mấy người đều có mấy giọt máu, Hà Cương không nhịn được nữa, mắt lạnh nhìn Lục Trần nói:

"Lục Trần, vì sao ngươi không ra tay?"

Dọc đường đi, Lục Trần đúng là luôn khoanh tay đứng nhìn, nói cũng kỳ quái, phần lớn lúc yêu thú tấn công, chúng đều tìm đám người Hàn Nam Tổ tấn công, rất ít con chủ động tìm Lục Trần gây chuyện. Mà trông tên này lại ung dung nhàn nhã đứng bên cạnh xem cuộc chiến, không có ý xuất thủ trợ giúp.

Nghe thấy Hà Cương nói như vậy, Lục Trần toét miệng cười:

"Chúng ta đã thống nhất trước rồi mà, ta chỉ phụ trách dẫn đường, những chuyện khác ta không xía vào."

"Ngươi..."

Hà Cương tức giận định xông lên, nhưng ngay sau đó đã bị Hàn Nam Tổ quát bảo ngưng lại, người đàn ông trung niên này nhìn Lục Trần, cau mày nói:

"Lục huynh đệ, chúng ta nếu đã đồng ý với cậu đương nhiên sẽ không đổi ý, chẳng qua hiện giờ đã lên được Hắc Giáp sơn, vậy Tịch Vụ hoa ở đâu?"

Lục Trần cười cười, đi về phía trước hai bước nhìn sơn thế, ngay sau đó ngoắc tay nói:

"Theo tôi tới đây."

Một nhóm bốn người tiếp tục đi về phía trước, ba người Hàn Nam Tổ đi theo sau lưng Lục Trần, nhìn phương hướng chắc là họ đang đi về mặt đông của Hắc Giáp sơn. Đi dọc con đường này chưa tới một canh giờ, bọn họ đã bị mấy tốp yêu thú tấn công, những con yêu thú khác thì không nói đến, duy chỉ có lúc tới khe núi, bọn họ gặp một đám "Hắc Sài cẩu" là có chút phiền toái.

Hắc Sài cẩu là yêu thú cấp thấp bình thường, trông chẳng khác gì nhiều so với mấy con chó trông nhà ở bên ngoài, chỉ có đầu to hơn một chút, tính tình hung mãnh hơn một chút. Nói một cách đơn giản, dù ở trên Hắc Giáp sơn, Hắc Sài cẩu cũng là một loại yêu thú yếu, nhưng có một đặc điểm khác biệt, đó là loại yêu thú trời sinh tính tình rất đoàn kết, chưa bao giờ thấy có một con Hắc Sài cẩu đi riêng lẻ. Nói một cách tương đối, loại yêu thú này thông minh hơn một chút so với những yêu thú khác, thấy con mồi là chúng cùng nhau tiến thoái, không hành động riêng lẻ.

Ở khe núi đó, đám người Lục Trần gặp một đám Hắc Sài cẩu như vậy, số lượng ước chừng khoảng bảy tám con, thật ra đây không phải một bầy chó lớn, nhưng chỉ vậy thôi chúng cũng đã khiến cho Hà Cương và Dịch Hân kiến thức cái gì mới gọi là giảo hoạt.

Đàn chó vây bốn xung quanh, chúng còn biết dùng kế sách giương đông kích tây, sau đó đoán được Dịch Hân và Hà Cương là hai người yếu nhất trong nhóm nên hợp nhau tấn công, khiến cho hai người tuổi trẻ này không kịp đề phòng, chật vật vô cùng.

Nhất là Dịch Hân, bởi vì nàng chưa từng xông pha giang hồ, thấy một con chó hoang hung ác nhào tới, mặt đúng là hoa dung thất sắc, mười thành công lực chỉ có thể dùng được năm thành.

Cũng may cho họ là bên cạnh còn có Hàn Nam Tổ đạo hạnh thâm hậu, kinh nghiệm phong phú, một mình một kiếm xông về phía trước, giết chết ba con chó hoang, chém bị thương hai con, lúc này mới dọa lui bầy chó, mang lại thể diện cho đội ngũ.

Trong quá trình này, Lục Trần vẫn không xuất thủ, Dịch Hân chưa tỉnh hồn thì không nói làm gì, Hà Cương thì trợn mắt nhìn, đang muốn tức miệng mắng to thì đột nhiên liền thấy Lục Trần đứng trên vách đá nhìn xuống phía dưới, ngoắc tay với bọn họ:

"Đến đây đi, Tịch Vụ hoa đang ở bên dưới."

Lục Trần nói không sai, sau khi đám người Hàn Nam Tổ nhìn xuống quả nhiên phát hiện ở dưới khe núi có một thác nước cao mấy trượng, dưới cùng là một cái đầm, vách đá bên cạnh đầm có một không ít bông hoa màu hồng.

Lần này Hà Cương không so đo với Lục Trần, mấy người liền vội vàng tìm đường tắt xuống núi, đi tới chỗ đầm nước kia.

Hàn Nam Tổ nhìn trên vách đá, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:

"Quả nhiên là Tịch Vụ hoa, không ngờ nơi này lại có nhiều như vậy."

Hà Cương và Dịch Hân cũng hết sức vui mừng, mục tiêu của bọn họ lần này chỉ là hái được mười đóa Tịch Vụ hoa trở về là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhìn số hoa trên vách đá này, sợ rằng ít nhất cũng phải hơn hai mươi đóa, hiển nhiên là trúng độc đắc rồi.

Lập tức, Hà Cương và Dịch Hân liền leo lên vách đá hái hoa, mà Hàn Nam Tổ chính lại đi tới bên cạnh Lục Trần, nói:

"Lục huynh đệ, chỗ này quả thật rất tuyệt vời, cám ơn cậu. Nhưng mà lúc trước cậu có nói Tịch Vụ hoa hai đường vân..."

Lục Trần gật đầu một cái, chỉ một thác nước nói:

"Nếu như tôi đoán không sai, sau làn nước đang chảy xuống kia sẽ có hoa hai đường vân, ông qua đó xem một chút đi."

Hàn Nam Tổ ngẩn ra, trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, trầm ngâm một lát rồi gật đầu bước tới chỗ thác nước.

Chỉ thấy hắn đi tới chỗ thác nước, dùng đôi tay chân khỏe mạnh bắt đầu leo dọc vách đá, mặc dù nơi này khá trơn, dễ trượt nhưng đối với hắn chẳng nhằm nhò gì cả.

Cũng không lâu sau, hắn bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó tìm tòi sau màn nước, hái được một bông hoa màu hồng to lớn, nhảy xuống.

Sau khi rơi xuống đất, Hàn Nam Tổ nhìn kỹ đóa hoa trong bay, nhất thời trên mặt hiện lên một nụ cười tươi, gật đầu nói:

"Quả nhiên là hai đường vân."

Hắn hơi trầm ngâm rồi móc từ trong ngực ra một cái túi nhỏ, ném cho Lục Trần:

"Đây là phần thù lao còn lại của cậu."

Lục Trần tiếp lấy, mỉm cười gật đầu, đang định nói gì đó thì giật mình xoay người lại.

Chỉ thấy sơn dã tịch mịch, ngoại trừ gió núi thổi qua ngọn cây tạo ra âm thanh xào xạc thì không có động tĩnh gì khác. Thế nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy có gì đó khác thường, trong gió hình như tuyền tới tiếng chó kêu nho nhỏ.

Sắc mặt Lục Trần hơi trầm xuống, cau mày xoay người lại nhìn Hàn Nam Tổ nói:

"Đừng hái nữa, chúng ta rời khỏi nơi này đi."

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK