Nhưng phát hiện này không hề làm cho nàng cảm thấy vui bởi vì...
Cheng cheng cheng cheng!
Một tràng thanh la vang lên, một con hổ nhảy ra đài diễn, chân đi lảo đảo, hoàn toàn không có chút tiết tấu nào, loạng chà loạng choạng, chân nam đá chân chiêu, đầu óc con hổ ngơ ngác, dường như nó sợ một núi không thể có hai con hổ, con hổ kia sẽ nhào đến xé xác nó. Cảnh tượng đó có thể khiến khán quan nhẫn nhịn nhưng điều khiến người ta không thể nhẫn nại được là...
- Đây là trò gì vậy? - Một vị khán quan ngồi hàng ghế trước dụi mắt, huých huých người ngồi uống trà bên cạnh.
- Võ Tòng đánh hổ. Người mặc trang phục hổ lên đài diễn, đương nhiên là con hổ rồi.
- Con hổ nhà cậu đứng bằng hai chân sao?
- Hả? Phụt! - Ngẩng đầu lên nhìn, vị khán quan đó phun ngụm trà trong miệng ra.
- Ái chà! Xem ra việc làm ăn của Lâm viên ngoại đúng là gặp rắc rối. Thế nhưng lại nghĩ ra cái trò này làm tâm điểm để câu khách, vở diễn hôm nay vừa nhìn qua đã thấy không hề tầm thường
- ... Rất sâu sắc.
Con hổ đứng bằng hai chân trên đài diễn chính xác là không tầm thường, nhưng con hổ đứng bằng hai chân này chẳng phải vẫn nên bị Võ Tòng thu phục sao? Con hổ đó còn chưa tìm được phương hướng thì bên kia Võ Tòng đã hùng hổ nhảy lên đài, muốn bắt nó. Mặc dù tư thế đứng ngần người của con hổ quá đẹp nhưng vở diễn vẫn phải tiếp tục.
- Này! Sao cậu lại đứng lên như vậy? - Lại gần con hổ, Võ Tòng tốt bụng nhắc nhở con hổ tiến hóa một cách quá đáng đó. Nàng đang là động vật bốn chân, tư thế ung dung này khiến người ta khiếp sợ đấy.
Con hổ bàng hoàng, nhìn chân trước không chạm đất của mình mà ngại ngùng giơ móng vuốt phải gãi gãi sau gáy. Rõ ràng là nàng đã quên thế nào là cầm thú. Nàng sửa, sửa rồi chẳng lẽ lại không được?
Nàng lúc lắc cái đuôi, đang định bò xuống thì Võ Tòng bắt đầu thể hiện chiêu võ của mình một cách khoa trương. Nàng bị chàng túm lấy đuôi, quay hai vòng rồi đá cho một cái không quá mạnh cũng không quá nhẹ, vừa đủ cho nàng bay qua một bên.
- Uỵch! - Nàng nhào về phía trước, sõng soài trên mặt đất. Nàng chỉ muốn bỏ chạy nhưng vừa mới đứng lên thì đã bị Võ Tòng túm lấy phía sau một cách thô lỗ. Chàng giơ nắm đấm đang định ra đòn.
Long Tiểu Hoa hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng, không phân biệt được đông tây nam bắc. Đột nhiên bị kéo, nàng chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn của mình đổ ụp xuống đất như bị rút hết gân cốt. Nàng bò trên mặt đất thở hổn hển, đang định đứng dậy thì lại nhớ ra. Không đúng. Dù sao nàng cũng là một con hổ, chết sớm thì sẽ sớm được siêu sinh. Như thế nàng sẽ nhanh chóng thoát khỏi bể khổ, sớm được về trời, khỏi bị chàng Võ Tòng thô lỗ này ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần. Nhân cơ hội Võ Tòng còn chưa ra tay thì nàng liền đổ ụp xuống, đầu hàng. Thế này chẳng phải đã thể hiện rõ bản lĩnh của chàng ta rồi sao? Oai phong lẫm liệt, hạ gục một con hổ. Nàng thật là thông minh. Mắt trợn trừng, nàng lập tức buông thõng tứ chi, làm bộ chết thật thê thảm. Võ Tòng khua khoắng vài cái rồi đứng ngây người, bàng hoàng, không hề có động tĩnh gì nữa.
Tốt lắm! Con hổ đã chết. Chính nghĩa tất thắng! Võ Tòng tráng kiện vạn tuế!
Đây có lẽ là Võ Tòng oai phong, mạnh mẽ nhất và con hổ cái dịu dàng nhất trong lịch sử. Thế mới nói, nam nữ kết hợp, làm việc sẽ không mệt mỏi. Có thể thu dọn chưa nhỉ?
- Vở kịch hôm nay không đúng. - Trên khán đài vang lên tiếng phản đối.
- Từ lúc con hổ đi bằng hai chân đã không đúng rồi. - Bây giờ mới phát hiện ra không đúng có phải là quá muộn không?
- Tôi thấy con hổ này yếu quá! Sao hình như Võ Tòng không vất vả lắm vậy? Nhìn chàng ta kìa.
Nói xong, người đó cố ý huýt sáo thật dài.
Bị người ta nói, Võ Tòng không vui, cau mày, thì thầm oán trách kẻ đang đội lốt hổ:
- Tất cả là tại cậu đây. Tôi còn chưa đánh thì cậu đã mềm nhũn người ra rồi. Giờ thì tôi đánh gì đây? Hôm nay cậu làm sao thế hả?
- ... - Con hổ nằm trên mặt đất bị trách móc thì lắc lắc đầu phản đối. Huynh thử nghĩ xem, tôi chưa bị đánh đã mềm nhũn người, đổ vật ra rồi. Thật không hổ là Võ Tòng đại hiệp oai phong. Thế nên...
Võ Tòng đánh bại con hổ xong, đang định chuẩn bị thu dọn rồi dạy cho con hổ đáng chết đó một bài học thì dưới đài diễn, người xem lại xì xào bàn tán. Chàng tự hỏi không hiểu mình diễn xuất như vậy liệu có đắc tội gì với mấy vị quan gia đó. Chỉ thấy vị đại gia đang ngồi uống trà ở hàng ghế đầu đột nhiên hít mạnh một hơi, nước xộc vào cả mũi, chàng mới kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn...
- Cậu... cậu... cậu, sao cậu lại đứng dậy? - Chàng chỉ vào cái thi thể đang loạng choạng đứng dậy, tức xì cả khói như thể mình đang phải đổi vai bò ra mặt đất vậy.
- ... - Chẳng phải huynh nói không thể hiện được sức mạnh của huynh sao? Tôi đứng dậy cho huynh thể hiện rõ sức mạnh của mình rồi tôi lại chết. Tôi bất khuất như vậy, huynh đánh chết tôi thì sẽ phô bày được sức mạnh đáng kinh ngạc của huynh, tiện thể còn thể hiện được cả tinh thần bền bỉ dẻo dai. Một công đôi ba việc. Thật đúng là quá hoàn mỹ!
Nghĩ thế, nàng quyết định từ bỏ làm một con hổ dịu dàng mà thể hiện đúng bản chất là một con hổ cái mạnh mẽ ngoan cường.
Do vậy, nàng cố sống cố chết chiến đấu lại lần nữa, Võ Tòng cắn răng. Nếu con hổ đã đứng dậy thì không thể không đánh lại lần nữa. Chàng nhào người lao về phía con hổ, đấm đá liên tục về phía nó để thể hiện chính mình. Thế nhưng con hổ vẫn kiên trì không chịu khuất phục, ngoan cường đứng lên, giơ móng vuốt ra, bộ dạng quyết không chịu thua.
Võ Tòng trợn tròn mắt, lao đến tiếp tục đấm đá...
Chúa tể muôn loài không chịu thua, lại bò dậy, trừng mắt nhìn Võ Tòng. Nhân vật chính không chịu thua vì trong từ điển của họ không có từ "chết". Đánh không chết, đâm không chết, rơi xuống vực cũng không chết, mẹ kế ức hiếp càng không chết. Nàng không sợ mẹ kế thì sợ gì một Võ Tòng đã khiến nàng tức giận chứ?
- Hay lắm!
- Hổ ơi, cố lên!
- Đánh đi!
- Đánh bại Võ Tòng đi! Lão gia sẽ có thưởng!
- Những người ở hàng sau đừng chen lên nữa. Lâm viên ngoại, hôm nay để hai người bọn họ diễn hết buổi đi.
Thấy chưa, những khán quan ở dưới hâm mộ nàng, cổ vũ cho nàng. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Hôm nay nàng sẽ tạo nên truyền kỳ con hổ đánh bại Võ Tòng. Hổ sợ Võ Tòng ư? Đó chỉ là tin đồn thôi.
Cảm ơn các vị hương thân phụ lão đã ủng hộ, nhất định Long Tiểu Hoa nàng sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
- Cậu đã thôi đi được chưa vậy? Sao tôi đánh mà cậu không chịu chết thế? - Võ Tòng thét lên. Có lẽ đây là điều ấm ức nhất trong cuộc đời làm Võ Tòng của chàng.
- Nhân vật chính không thể chết được. - Con hổ tự nhiên lên tiếng.
- Ai bảo cậu, cậu là nhân vật chính chứ? - Rõ ràng là nàng đã nhầm, rốt cuộc nhân vật chính trong vở kịch Võ Tòng đánh hổ là ai?
- Sao con người huynh lại khó chiều như vậy chứ? Vừa rồi tôi chết thì huynh bắt tôi đứng lên. Bây giờ tôi không chết thì huynh lại bắt tôi chết. Huynh bảo tôi chết thì tôi phải chết sao? - Con hổ thể hiện sự bất mãn với việc đối xử không công bằng với động vật. Nó lên tiếng nhấn mạnh nguyên tắc quyền bình đẳng.
- Được đấy. Hôm nay, tôi cho cậu đánh lại. Xem tôi cho cậu biết tay đây. - Võ Tòng tức giận, thể hiện sức mạnh. Chàng muốn cho con hổ này một bài học.
Vừa giơ tay lên, Võ Tòng đang định xông tới thì thấy con hổ đó không còn đứng bên cạnh mình nữa mà đang mềm nhũn nằm phơi bụng lên trời.
- Cậu đứng lên cho tôi. Hôm nay, cậu muốn giả chết cũng không được nữa đâu. - Giả chết mà trông chẳng giống chút nào.
- ... Ngày mai hãy đánh tiếp được không? Hôm nay tôi mệt lắm rồi. - Nàng xoay người, kéo cái đuôi hổ bò về phía sau. Kêu gào xong thì nàng cũng kiệt sức, toàn thân mệt mỏi, bụng đói cồn cào. Nàng đã cố hết sức để diễn xong. Cho nàng về nhà ăn cơm đi. Nàng năn nỉ đấy...
- …
- Ha ha ha ha ha ha ha!
Một tràng cười từ dưới đài diễn vang lên như sấm. Võ Tòng đánh hổ chết rồi.
Ở trên lầu, Lâm viên ngoại xem vở kịch Võ Tòng đánh hổ hoàn toàn xa lạ, sắc mặt trắng bệch mà không thể nổi giận, chỉ đành nắm chặt nắm đấm, nở nụ cười kỳ quái, bám tay vào thành lan can, mắt nhìn không chớp về chỗ Long đại đương gia ngồi.
- Ông chủ Long, chuyện này... Vở kịch hôm nay có vẻ hơi nhầm lẫn. Bình thường, vở kịch này tuyệt đối không... tuyệt đối không như vậy. Tôi bảo đảm đấy...
- Thứ Lâm viên ngoại muốn Long mỗ xem là vở kịch này sao? Đúng là vở kịch hay. - Long Hiểu Ất cười, nhếch mép, mắt liếc Lâm viên ngoại đã vã mồ hôi lạnh. Hắn đứng lên thong thả xuống lầu.
- Sao lại lộn xộn thế này. Ta phải đi hỏi tội kẻ đóng vai hổ mới được. - Lâm viên ngoại cho rằng Long Hiểu Ất sẽ không tin tưởng trà quán nữa, ông ta vội vàng chạy xuống lầu, chạy thẳng ra sau đài diễn, vén rèm xông vào đang định quát tháo thì thấy kẻ đóng vai hổ đang thở hổn hển, người vã mồ hôi, còn chưa quay đầu lại. Ông ta giơ tay gõ đầu kẻ đó.
- Cậu đúng là đồ đáng chết. Cậu muốn làm lụi bại việc làm ăn của ta hả? Ta sẽ cho cậu biết tay.
Long Tiểu Hoa vừa xuống đài đã bị hành hung vội quay đầu lại, nhìn Lâm viên ngoại không hiểu, chớp chớp mắt:
- Sao ông lại đánh tôi?
- Hả? Sao lại là cô? Cô không phải là... - Lâm viên ngoại còn đang bàng hoàng thì nghe giọng nam trầm dịu dàng phía sau vọng lại.
- Thường ngày thê tử của tôi ở nhà cũng thích hát kịch. Có lẽ hôm nay đến chỗ Lâm viên ngoại, cảm thấy đài diễn kịch rất đẹp nên không kìm nén được, thành thử đã làm loạn ở đây. Mong Lâm viên ngoại bỏ qua cho.
Không biết từ lúc nào Long Hiểu Ất đã đứng ngay sau Lâm viên ngoại. Hắn vén rèm, hơi cúi đầu bước vào phía sau đài diễn, ánh mắt lướt qua Lâm viên ngoại, nhìn chằm chằm vào kẻ đang ôm đầu hoàn toàn không dám ngẩng lên nhìn mình.
- Hoá... Hóa ra là... Long... tiền phu nhân. Ha ha ha ha! Hóa ra tôn tiền phu nhân còn có hứng hát kịch. Điều này... đúng là ta chưa từng nghe nói nên...
- Nàng còn không đến đây với ta. - Long Hiểu Ất nhìn người mặc bộ trang phục hổ, giơ tay mỉm cười. Nàng ấm ức nhìn hắn, đành phải đặt móng vuốt hổ vào tay hắn. Hắn nhíu mày, nhìn móng vuốt của nàng rồi choàng lấy vai nàng, kéo nàng lại gần mình, ấn vào gáy nàng nói: - Nàng xin lỗi người ta đi.
- ... Tôi... xin lỗi. - Cút đi... lão thương gia dối trá không nghe thấy bên ngoài người ta đang cổ vũ cho nàng sao? Bây giờ ít nhất nàng cũng có người ngưỡng mộ, đối xử với thần tượng của người ta như vậy, cẩn thận kẻo bị đập nát quán đấy.
- Nếu đã là tiền phu nhân... của ông chủ Long... Khà khà! Vậy thì ta cũng không tiện truy cứu nữa.
- Là Long mỗ quản giáo không nghiêm. Sau này, nhất định Long mỗ sẽ quản giáo chặt hơn. - Lòng Hiểu Ất cười khẩy, mắt liếc nhìn cách hóa trang của ai đó, bỗng nhếch mép cười: - Có chuyện này, Long mỗ mong Lâm viên ngoại giúp cho.
- Xin ông chủ Long cứ nói.
- Lâm viên ngoại có thể bán bộ đồ hổ này cho Long mỗ không?
- Hả?
- Vì xem ra thê tử của Long mỗ rất thích. Long mỗ muốn mua tặng cô ấy.
- Nếu ông… ông chủ Long thích thì cứ đem tặng... tặng tiền phu nhân... Khà khà!
- Cảm ơn Lâm viên ngoại. Vậy thì Long mỗ xin cáo từ. - Hắn nói rồi cốc đầu con hổ đứng còn chưa thẳng nói: - Nàng chào người ta đi chứ.
- ... - Long Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn chồng cũ của mình, cắn răng, ai bảo nàng thích bộ trang phục này chứ? Ai bảo mua tặng nàng chứ? Trừ khi là hắn cố ý hại nàng. Hắn chưa bao giờ chịu mua y phục mới cho nàng cả. Hắn chỉ giỏi mắng chửi người khác, mượn cớ châm chọc nàng làm trò cười cho thiên hạ thôi. Sao trên thế giới lại có loại người tà ác như thế chứ? Đã hại nàng bị người ta đánh rồi mà còn giày vò tinh thần nàng. Híc! Thật xấu xa! - Xin... cáo từ.
Chào xong, con hổ bị Võ Tòng đánh lại rơi vào tay bà mẹ kế. Mẹ kế nắm móng vuốt hổ kéo sải bước ra ngoài. Bên ngoài, mọi người vẫn còn vỗ tay cổ vũ cho nàng. Nhưng nàng hoàn toàn cảm thấy mất mặt. Híc!
- Bộ trang phục này đúng là rất hợp với cô đấy. - Long Hiểu Ất dắt tay nàng ra ngoài, hơi quay đầu, mắt lim dim, thản nhiên nói.
- … - Đã chửi rủa người ta thì làm một lần thôi. - Tôi có thể về nhà một mình trước được không?
Nàng rất muốn nhanh chóng thoát về nhà, ôm lấy chăn mà khóc một trận. À!... Còn phải đi tắm rửa nữa... Hu hu...
- Không được!
- Hả? - Nàng biết hắn còn muốn ngược đãi nàng mà. Hu hu...
- Đến đại phu trước đã.
- Đến đại phu làm gì?
- ... - Hắn nhìn nàng không nói gì, chỉ liếc một lượt từ đầu xuống chân. Bị người ta vừa đánh vừa đá một trận, ai biết có bị thương ở đâu không, đến đại phu đương nhiên là để xem bệnh, lẽ nào là mang thuốc đến cho ông ta? Hung dữ gì chứ?
- ... - Ồ... Hắn muốn đưa nàng đi khám đại phu. Thế mà nàng cứ tưởng hắn đem bán nàng làm thuốc chứ. Trong các loại thuốc liên quan đến hổ, nàng chỉ biết có Hổ Tiên[1]... nhưng hổ cái thì làm gì có thứ đó chứ?
[1] Hổ Tiên: Tên một loại thuốc bổ thận tráng dương trong Đông y, vốn là được làm từ dương v*t hổ. Tuy nhiên hổ là loài động vật quý hiểm, nên người ta thường dùng dương v*t trâu hoặc các loài động vật khác để thay thế.
- ... - Hắn nhìn thái độ thiếu nghiêm túc của nàng không kìm được giơ tay lên định cho nàng một cái tát.
Nàng vừa thấy hắn giơ tay lên thì lập tức nhắm mắt, rụt đầu, nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy bị đánh. Nàng hơi hé mắt ra nhìn, hắn nhẹ nhàng buông tay xuống bóp nhẹ vào sau gáy nàng.
- Ở bên phải hơi đau một chút thôi.
- Ở đây ư? - Hắn nhíu mày, tay bóp mạnh hơn.
- Ái đau đau! Nhẹ tay một chút. Hu hu... Lâm viên ngoại đó vừa đánh mà. Đau quá!
- Đáng đời! - Hắn vừa mắng vừa xoa.
- Híc... Toàn thân đau nhừ. - Nàng như muốn tan ra.
- ... - Hắn lại nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ dắt nàng ra khỏi cổng, lấy ít bạc vụn ra đưa cho người hầu đi cùng.
Một lát sau, một chiếc xe ngựa được đánh đến. Con hổ đau lưng mỏi eo bị Long đại đương gia ném lên xe.
- Thiếu chủ, người đi cả rồi. Thiếu chủ còn nhìn gì chứ? - Bạch Vô Ưu đứng ở gian phòng nhỏ tầng hai trà quán, nhìn Bạch Phong nh đứng bên cửa sổ. Hiếm khi từ kinh thành có tin vui khiến họ hứng thú đến trà quán xem kịch, lại gặp cảnh Long đại đương gia bàn chuyện làm ăn ở gian bên, còn được xem vở kịch đặc biệt như vậy.
- Vô Ưu, ta thật sự chưa từng được gặp báu vật sống này, vở kịch Võ Tòng đánh hổ. Mặc dù bản thân ta... - Nghĩ đến vở kịch đó, hắn vẫn còn cảm thấy buồn cười.
- Bao nhiêu năm nay, thuộc hạ cũng chưa từng thấy thiếu chủ cười vui như vậy. - Cười đến đổ cả chén trà, lại còn sai ngươi mang ấm trà mới lên. Vừa nghe ca hát đã thấy ở đây náo nhiệt rồi. Thảo nào Long đại đương gia lại cứ rong ruổi bên ngoài cả năm.
- Sao vậy? Thường ngày ta không vui vẻ sao?
- Cười rất giả tạo. - Đánh giá đúng trọng tâm.
- Còn vừa rồi thì sao? - Nàng hổ Tiểu Hoa thú vị khiến hắn cảm thấy rất đáng yêu, không vui sao được? Vì một câu nói của hắn mà thật sự nàng đã theo Long Hiểu Ất đi học buôn bán, còn gây nên chuyện như vậy. Nàng thật biết nghe lời hắn. Khà khà!
- Thiếu chủ, phu nhân dặn người tránh xa những bông hoa đã có chủ ra một chút. Nếu không sau này, người lại phải hối hận. - Thiếu chủ vừa cười rất nguy hiểm, bồng bột.
- … - Mẹ ta chỉ nói những điều xấu là linh nghiệm thôi. Đúng là độc mồm độc miệng.
Bạch Phong nh thu lại ánh nhìn, ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, cầm chén trà lên, hít một hơi thật sâu, nói:
- Hoa đã có chủ là chỉ người đã có gia thất. Bây giờ phu quân cô ấy đã bỏ cô ấy, chẳng lẽ vẫn coi là có chủ sao?
- Thiếu chủ không thấy “chủ” cô ấy vừa dắt cô ấy đi sao? - Ý của phu nhân không chỉ là người đã có chồng mà còn chỉ những bông hoa nhỏ đã có người chăm lo. Kể cả người đó có là con hổ bị Võ Tòng đánh, thì cũng không thể nói sở thích của Long đại đương gia không độc đáo, còn độc đáo hơn cả thiếu chủ cơ.
Bạch Phong nh cười, không đáp lại, chỉ nhấp một hớp trà thơm. Trà thơm trong miệng nhưng bỗng hắn lại nhíu mày.
- Thiếu chủ sao thế ạ? Có người ám hại, trong trà có độc ư?
- ...
- Thiếu chủ! - Bạch Vô Ưu hoảng hốt, vội rút cây trâm bạc định thử độc.
Bạch Phong nh nuốt hớp trà trong miệng, xua tay, bảo hắn không cần hoảng hốt:
- Không phải có độc, nhưng...
- Sao thế ạ?
- Bảo họ đổi bình trà khác đi.
- Bình trà này có vấn đề ư? Thiếu chủ!
- Chua rồi. - Hơi nhíu mày, hắn đặt chén trà nhỏ xuống.
- Hả?
- Bình trà này chua rồi, uống làm sao được?
- … - Trong lòng thiếu chủ tự thêm vị chua cho trà sao? Cái miệng độc địa của phu nhân không thể linh nghiệm như vậy chứ?