Cung Diệu Hoàng nhìn Long Tiểu Hoa đang chằm chằm quan sát Long Hiểu Ất, hắn giả vờ thân mật kéo nàng, cọ cọ lên cổ nàng, cằm nàng, làm như đang ngắm nghía nàng nhưng lại thấp giọng uy hiếp:
- Ở trong lòng tiểu vương, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác làm gì? Cô muốn vở kịch này thất bại hả? Tiểu vương vứt cô ra ngoài để cô tự lo thân bây giờ. Đùi tiểu vương là lưng hổ sao? Cô ngồi mà giống như ngồi trên bàn chông thế à?
Long Tiểu Hoa ấm ức liếc nhìn Cung Diệu Hoàng. Hai chân không chạm đất vắt vào nhau, nhúc nhích thân mình một cách thiếu tự nhiên. Động tác này của nàng lại chuốc lấy những ánh nhìn sắc như đao. Mấy vị quan viên của Cung Diệu Hoàng đang nhìn nàng tức tối. Nàng bị lườm một trận vô cớ, liền mở to mắt nhìn về phía hắn, muốn nói với hắn rằng cái tên Long Hiểu Ất, kẻ sợ vật thể hình tròn mà lại đang nghiến răng nghiến lợi ăn nho kia, với tính cách có thù ắt trả, hẳn là đang ấp ủ âm mưu quỷ kế gì đó để đối phó với hai kẻ khốn bọn họ. Phải đề phòng, phải đề phòng.
Nhưng nàng đã không lên tiếng, Cung Diệu Hoàng, cái kẻ tầm nhìn thiển cận, chỉ thấy việc hiển hiện trước mắt, lại thản nhiên nhìn Thập cửu điện hạ đang chăm chú xem kịch thị uy:
- Thập cửu hoàng thúc thấy phu nhân tương lai của điệt nhi có ngốc không? Đến ôm tướng công của mình mà cũng không biết. Không hiểu cha mẹ nàng ấy đã dạy dỗ nàng ấy thế nào nữa? Cứ nhìn tiểu vương, muốn tiểu vương âu yếm, tay cũng chẳng biết vòng qua cổ tiểu vương. Nàng mà ngã xuống, tiểu vương không kéo nàng lên đâu.
- … - Lúc này, nàng nên phối hợp nói một câu: - Đáng ghét! Vương gia chỉ biết bắt nạt người ta thôi.
Nhưng khi thoáng thấy nụ cười của Thập cửu điện hạ thì nàng lại không thể lên tiếng được.
- Cha mẹ có dạy dỗ tốt đến đâu, bản thân cô ta cũng phải biết nghe lời mời được. Hoàng thúc của người đến mà cháu dâu cũng không biết cúi chào thì không phải là chuyện tốt. Cần phải dạy dỗ lại.
- Hoàng thúc đã nói thế. Từ nay về sau điệt nhi sẽ không nuông chiều nàng ấy nữa, nhất định sẽ dạy dỗ cho thật tốt để nàng ấy biết cung kính . – Cung Diệu Hoàng vừa trả lời một cách mơ hồ, vừa dùng chân rung rung kẻ nào đó.
Nàng là người thông minh. Nàng đương nhiên không cho rằng ý nghĩa của cụm từ “dạy dỗ lại” là mang nghĩa đen. Nhưng Cung Diệu Hoàng lại không nghĩ rằng nàng đã hiểu nên hắn bóp vai nàng. Trước mặt Thập cửu điện hạ, hắn ghé sát tai nàng nói:
- Đến hoàng thúc cũng nhắc nhở tiểu vương nên dạy dỗ lại cô ấy.
- Ôi… - Cái tai nhỏ bị chói, não lập tức có phản ứng, nàng phát ra tiếng khó chịu khiến các vị đại nhân phía sau càng thêm bực tức.
- Việc gì phải đợi đến sau này. Hôm nay, hoàng thúc có thể thay ngươi dạy dỗ cô ta. Còn không mau đến dâng trà cho ta? – Thập cửu điện hạ giơ tay vén áo, vắt chéo chân, dặn kẻ hầu: - Pha ấm trà ngon đưa cho cô ta.
Chén trà sứ trắng được đưa đến tay Long Tiểu Hoa. Nàng ngây người nhìn chén trà trong tay mình. Nàng còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì nghe tiếng Thập cửu điện hạ cười:
- Còn ngồi đó làm gì? Mau xuống dâng trà cho ta.
Long Tiểu Hoa bị tiếng cười của hắn làm cho sợ hãi, vội vàng rời khỏi lòng Cung Diệu Hoàng, bưng chén trà đi đến trước mặt Thập cửu điện hạ.
- Ai cho phép cô không có phép tắc như vậy. Mời trà trưởng bối mà dám đứng sao? – Hắn dựng lông mày, nhìn nàng, hoàn toàn không thèm để ý tới khay trà nàng bưng qua.
- … - Rõ ràng hắn biết nàng chưa bao giờ hiểu phép tắc, lại còn gây khó dễ cho nàng. Nàng bặm môi nhìn Cung Diệu Hoàng đang trông về phía mình ra ám hiệu, chuyện nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn, chuyện lớn không nhịn thì tối nay nàng sẽ phải ra đầu đường. Nàng âm thầm nuốt giận. Khó khăn lắm nàng mới đến được đây, nàng không thể dễ dàng thất bại như vậy được. Nàng mỉm cười bê khay trà cúi gập người xuống: - Thập cửu hoàng thúc, cháu dâu xin mời người dùng trà.
- …
Thập cửu điện hạ ngồi trên cao, mắt hơi nhắm lại, bặm chặt môi. Thập cửu hoàng thúc ư? Nàng còn dám xưng hô lung tung theo tên khốn đó sao? Ai là Thập cửu hoàng thúc của nàng. Cháu dâu như nàng thì biến quách đi. Hắn chưa bao giờ hoang đường bái đường thành thân với cháu dâu của mình cả.
- Thập cửu hoàng thúc, cháu dâu mời hoàng thúc dùng trà. – Thấy hắn không có động tĩnh gì, Long Tiểu Hoa hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
- … - Cô còn dám xưng hô với ta như thế một lần nữa xem ta có phát vào mông cho cô mấy cái không?
- … - Long Tiểu Hoa cảm thấy đau mông. Hắn muốn đánh vào mông nàng thật sao? Thế này có coi là xâm hại cháu dâu không? Bị hắn dọa, nàng khiếp sợ quỳ xuống đất, khó khăn nuốt nước miếng, lập tức im re.
Sắc mặt Thập cửu điện hạ có chút bớt căng thẳng. Hắn đón lấy chén trà trên tay nàng nhưng không uống mà đặt nó trên bàn trà khiến các quan viên được một trận huyên náo. Xem ra Thập cửu điện hạ cũng không hài lòng về chuyện hôn nhân đại sự của Tiểu vương gia và đang thử thách cô ta. Có Thập cửu điện hạ ở đây, nha đầu này đừng hòng mong bước qua cửa phủ Diệu vương nhé. Ha ha! Thập cửu điện hạ về triều lâu như vậy, cuối cùng cũng làm được một việc tốt.
Các vị đại thần đang mừng thầm và cảm thấy vô cùng hả hê, bê chén trà lên chúc nhau thì ngay sau đó, tiếng Thập cửu điện hạ vang lên:
- Còn ngây người ra đó làm gì? Vừa rồi chẳng phải cô rất biết hầu hạ người khác sao? Dâng trà lên rồi ngây người ra như vậy sao?
- …
- Còn giương mắt nhìn ta làm gì? Không phải muốn học cách hầu hạ trưởng bối ư? Còn không mau lại hầu hạ ta!
- … - Nhích dần, nhích dần lại…
- Ta muốn ăn cái này, cái này và cái này.
- Nhưng nho và lạc đều hình tròn mà. – Liệu có gì đó bất thường không?... Không phải hắn ghét những thứ hình tròn sao? Thường ngày nhìn thấy chúng là hắn đã ghét ra mặt rồi. Sao hôm nay, hắn lại muốn ăn những thứ này chứ?
- Không cần biết chúng hình tròn hay không, chỉ cần ăn ngon là được.
- … Làm gì có cháu dâu nào đút đồ ăn cho thúc thúc chứ… - Cuối cùng, nàng đã phát hiện ra điều bất thường…
- … - Hắn nheo mắt, nhìn lạnh lùng.
- Oa! Đừng đừng đừng, đừng đánh cháu. Cháu cháu cháu cháu… Hu hu!... Cháu đút là được chứ gì… - Nàng lại bị khuất phục trước ánh mắt đó, vội vàng bứt một quả nho nhét vào miệng hắn, nhưng hắn chau mày không hài lòng trước thái độ làm lấy lệ của nàng.
- Cô vội gì sao? Ta thấy không phải cô đang hầu hạ ta. Có gì không vừa lòng thì cô nói ra đi?
- … Cháu cháu cháu, cháu có nói gì đâu ạ?
- Có lẽ ta nghe nhầm là tay cô rất ngọt. – Hắn nắm lấy tay nàng, giơ ra trước mặt mình, chau mày. – Cô dùng đôi tay này để hầu hạ đàn ông sao?
- …
- Cháu ta còn khen đôi tay này ngọt? Ta muốn nếm thử xem nó ngọt đến mức nào. – Nói xong, hắn cắn một cái lên bàn tay đã đút nho cho người đàn ông khác ăn. Răng nghiến trên bàn tay nàng, chiếc lưỡi cuộn nếm vị ngọt. Cảnh tượng đó khiến các đại thần phun cả trà trong miệng ra.
- … Khụ khụ khụ!
Cung Diệu Hoàng cắn răng. Đúng là một chiêu độc. Trước mặt hắn mà Long Hiểu Ất dám động đến người đàn bà của hắn. Điều quan trọng nhất là cô ta còn đỏ mặt đỏ tai đưa tay mình để cho người ta đùa bỡn chứ. Không biết rút tay lại, không biết đẩy tên hoàng thúc khốn nạn đó ra, khóc thút thít chạy đến nhào vào lòng kể tên khốn đó không tôn trọng, bỡn cợt mình. Thế mà cô ta còn say sưa định đưa nốt cả tay kia cho người ta sao? Hắn hít một hơi thật sâu, ấn tay lên ngực, nói vẻ khó chịu:
- Hoàng thúc làm vậy với nữ nhân của điệt nhi e là không được hay lắm.
- Nữ nhân của ngươi ư? – Hắn cười, môi vẫn ngậm lấy bàn tay của kẻ kia, trêu đùa da thịt nàng: - Đến ôm đàn ông, cô ta còn không biết thì thực ra không đủ tư cách với tới Diệu tiểu vương gia đâu.
- Chỉ là không biết ôm đàn ông thôi mà. Tiểu vương không để ý chuyện đó. Tiểu vương sẽ tự mình dạy nàng ấy ôm như thế nào.
- Nhưng ta để ý.
- Hả?
- Với loại cháu dâu này, đừng nói là không thể qua cửa của ta mà đến cả hoàng gia gia cũng sẽ không đồng ý cho ngươi làm càn đâu.
- Sao hoàng thúc lại ngăn cản tiểu vương vào lúc then chốt chứ? Nhưng hoàng gia gia cũng đã nói, chuyện hôn sự của tiểu vương sẽ do hoàng thúc định đoạt. Chỉ cần hoàng thúc gật đầu thì hoàng gia gia sẽ không có ý kiến gì đâu. Tiểu vương cũng chọn được người vừa ý. Đó có thể coi như là một phần ân tình tiểu vương nợ hoàng thúc. Sau này nhất định tiểu vương sẽ đền đáp. Hoàng thúc thấy thế nào ạ?
- Không thế nào cả. Cô ta không được.
- Hả? Không được sao? Vì sao hoàng thúc lại kiên quyết là nàng ấy không được?
- Vì cô ta không biết uống rượu, không thể cùng ngươi dự buổi yến tiệc. Vì gia cảnh cô ta nghèo hèn, không xứng với thân phận cao quý của ngươi. Vì cô ta có cá tính ương bướng, thích nhất là diễn vở Võ Tòng đánh hổ. Vì không còn nguyên vẹn, là người đã lập gia thất.
- Cái gì? Nàng ấy đã không còn nguyên vẹn sao? – Điều cuối cùng đã khiến cho sắc mặt Cung Diệu Hoàng thay đổi.
- Gì? Hoàng thúc nói gì? Cháu không còn nguyên vẹn lúc nào. Rõ ràng là cháu vẫn còn trinh trắng… Ối ối ối… - Lời giải thích của Long Tiểu Hoa bị Thập cửu điện hạ dùng một tay che cả bầu trời gạt phắt đi.
- Hừ! Sao Thập cửu hoàng thúc lại hiểu phu nhân tương lai của tiểu vương như vậy? – Cung Diệu Hoàng trấn tĩnh lại, dựng lông mày nói: - Cả thành Đồng Khê đều biết chuyện phu nhân tương lai của tiểu vương ngày đầu tiên bái đường đã bị bỏ, làm sao có thể nói là không còn nguyên vẹn được chứ? – Muốn dùng chiêu khích tướng với ta ư? Đừng có phí thời gian.
- Ồ! Vậy ngươi đã từng nghe nói hai người không còn là phu thế nhưng vẫn sống dưới cùng một mái nhà mà lại chẳng hề xảy ra chuyện gì với nhau không? – Đồ quỷ nhỏ chết tiệt! Muốn đấu với ta ư? Ngươi còn non lắm!
Cung Diệu Hoàng bị chặn lời, ánh mắt nghi hoặc lập tức hướng sang phía Long Tiểu Hoa:
- Vậy cũng chẳng sao. Thập cửu hoàng thúc, có trách chỉ trách nha đầu này đã lấy mất hồn phách của tiểu điệt nhà hoàng thúc rồi. Tiểu vương thương xót thân phận đáng thương của nàng ấy, chưa từng được người ta yêu thương. Cứ coi là không nguyên vẹn thì tiểu vương vẫn muốn thành thân với nàng ấy.
Thập cửu điện hạ nhìn kẻ vẫn muốn tranh giành với mình, trầm ngâm rồi thấp giọng:
- Ta quên mất là tên quỷ chết tiệt này cũng cưỡi con ngựa trắng ngu xuẩn. Thật là chướng tai gai mắt. – Một kẻ cưỡi ngựa trắng ngu ngốc!
Cung Diệu Hoàng kiễng gót chân, tỏ vẻ thản nhiên nói:
- Tiểu vương cứ lấy nàng ấy, rồi chém chồng cũ của nàng ấy cho hả giận là được rồi. Nếu hoàng thúc không đồng ý thì tiểu vương đành phải trái ý người. Tiểu vương nhất định lo chuyện hôn sự này, chỉ e hoàng thúc cũng không biết ăn nói thế nào với hoàng gia gia thôi.
- … - Tên quỷ chết tiệt này muốn dùng Hoàng thượng để uy hiếp hắn ư? Hứ! – Nếu đã thế thì e càng không thành.
- Vậy hoàng thúc có thể nhường một bước không ạ?
- Hay là chúng ta đánh cược một ván.
- Đánh cược ư? Chuyện nhân duyên là tình cảm nam nữ, làm sao có thể đánh cược được?
- Nếu ngươi nhất định muốn lấy cô ta thì ta cũng không ngăn cản nữa. Nhưng nếu so sánh, các tiểu thư quyền quý trong thành, luận về dung nhan, tài đức, gia cảnh đều cao hơn cô nương này rất nhiều. Ta thân là thúc thúc, cũng mong tiểu điệt của mình có được một nhân duyên tốt. Chúng ta cùng đánh cược xem cô ta có đủ phúc phận để lấy ngươi không?
- … Ý hoàng thúc là gì ạ?
Thập cửu điện hạ cười rất tự phụ, đôi môi cong tuyệt đẹp, hoàn toàn không thèm để ý đến con châu chấu nhỏ trong lòng bàn tay mình. Mắt hắn lấp lánh, dịu dàng nói:
- Bảy ngày sau, ngươi… Diệu tiểu vương gia sẽ tung tú cầu ở thành Lâm Dương này. Nhân duyên là do trời định. Ai cướp được tú cầu thì người đó sẽ được chọn. – Hắn rất muốn xem rốt cuộc con châu chấu nhỏ trong lòng bàn tay mình có thể nhảy cao chừng nào. Hừ!
- Phì! Cung Diệu Hoàng phun ngụm trà trong miệng nổi giận.
- Cái gì? Ngươi bảo tiểu vương, một trang nam nhi mà lại đi ném tú cầu kén vợ sao? Long Hiểu Ất, ngươi chết quách đi!
- Ồ ồ ồ! – Đúng rồi. Chết quách đi. Ý kiến này rất hay! Muốn nàng làm một cô nương dịu dàng mà lại đi cướp tú cầu của nam nhân sao? Hắn biến thái quá rồi. Thập cửu điện hạ! Xì! Hắn căn bản từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từ miệng đến tim đều là bà mẹ kế tà ác biến thái kết hợp với một người cha có bụng dạ xấu xa mà.