Không rõ là vì xà độc, hay bởi duyên cớ Lan Khánh đột nhiên ngã xuống.
Vào đến nội nha, đem Lan Khánh đặt lên giường, cho hắn phục dược, một lúc sau, Thi Vấn cùng Nam Hương nghe tin tức đã tới.
Thấy hai người vẻ mặt lo âu, Tiểu Thất nặn ra nụ cười nói: “Ta cho hắn uống dược rồi, hiện đang ngủ, trong khoảng tối nay có lẽ sẽ tỉnh, cũng có thể ngủ thẳng đến sáng mai. Không có việc gì. Các vị đừng lo lắng!”
Tiểu Thất ngồi ở đầu giường chiếu cố Lan Khánh, Thi Vấn đi tới thuyết: “Nghe Kim Trung Báo Quốc nói hài tử này cưỡng ép ngươi ăn mật cùng máu kim hoàn xà, ngươi có làm sao không?”
Thi Vấn nhìn Tiểu Thất một chút, sắc mặt ngưng trọng. “Khí sắc sao lại tệ như vậy, vẫn còn run?”
Tiểu Thất lắc đầu. “Không có gì, bắt uống máu và mật xong hắn còn cho ta một viên giải độc đan. Run thì run thôi, run lâu một lúc rồi sẽ hết.”
Nam Hương cũng lại gần. “Vất vả cho ngươi.”
Tiểu Thất gật đầu. “Dù sao cũng là sư huynh của ta.”
Thi Vấn đứng ở bên giường trông khuôn mặt con hắn đơn thuần đang mơ màng ngủ, muốn sinh khí cũng không được, mà không sinh khí cũng không được.
“Thi đại nhân.” Tiểu Thất đem bình ngọc lưu ly hắc sắc đựng dược mới phối giao cho Thi Vấn.
“Đây là?” Thi Vấn nghi hoặc trông Tiểu Thất.
“Từ hôm nay trở đi, sư huynh hắn mỗi ngày đều phải phục dược.” Tiểu Thất dừng một chút rồi nói.
Thi Vấn cùng Nam Hương càng thêm nghi hoặc.
Tiểu Thất nghĩ, chung quy cũng nên giải thích. Những người này đối với Lan Khánh tốt như vậy, nhất là Thi Vấn từ lâu đã đối đãi với Lan Khánh như con ruột, để cho bọn họ biết sự tình trước kia cũng là việc nên làm.
Làm cha mẹ có ai không lo lắng cho con cái của mình, Thi Vấn hẳn cũng có nhiều chuyện muốn hỏi hắn nhưng vẫn kiềm chế đến giờ.
Tiểu Thất nói: “Thi Tiểu Hắc, trước đây danh xưng là Lan Khánh.”
Lời vừa nói ra, Thi Vấn không có phản ứng, ngược lại Nam Hương ở bên cạnh lảo đảo một cái ngã về phía trước.
“Nam tiên sinh cẩn thận!” Thi Vấn nhanh tay lẹ mắt nâng Nam Hương dậy.
Sắc mặt Nam Hương trong nháy mắt so với Lan Khánh còn trắng hơn, ngón tay vươn ra run rẩy so với Tiểu Thất còn kịch liệt hơn.
Hắn chỉ vào hài đồng thiên chân vô tà đang nằm trên giường, dùng thanh âm run run không dám tin hỏi: “Ngươi nói “Lan Khánh”? Là tiền ma giáo giáo chủ “Lan Khánh” từng huyết tẩy võ lâm, làm cho các đạo chính phái cơ hồ tan rã?”
Tiểu Thất gật đầu.
Mà Thi Vấn chỉ nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Tốt lắm, phản ứng của hai người cũng không ngoài dự tính. Tiểu Thất cảm thấy mình có thể tiếp tục, thuận nói: “Sư huynh của ta bởi vì huyết hải thâm thù mà đối đầu với kẻ quyền cao chức trọng người thường căn bản đối phó không được. Vì để giết người nọ, ở trong sư môn hắn ngày đêm miệt mài khổ luyện võ công, rốt cuộc tuy có được một thân công lực thâm hậu người thường khó sánh nhưng lại cũng bởi vậy phá hủy thân thể chính mình.”
“Hắn không thèm để ý đến bản thân, một lòng báo thù. Sau khi xuất môn, hắn ở trong võ lâm dấy lên một mảnh huyết vũ tinh phong, diệt trừ đối lập, mở rộng thế lực ma giáo, cuối cùng mặc dù đã đứng trên vạn người, tự tay giết chết cừu nhân, nhưng thanh danh của hắn cũng đã ô uế, thân thể từ lâu cũng không còn chịu được nữa.”
“Bởi vì luyện công nóng vội lại nhiều lần trải qua hung hiểm bị trọng thương, cho nên sư huynh hắn tẩu hỏa nhập ma phát điên, về sau cũng có một khoảng thời gian ngắn chuyển biến tốt đẹp nhưng không liên tục, cũng chưa từng chữa trị cho tốt.”
“Báo xong cừu hận, hắn dường như thay đổi thành người khác, không biết phải làm cái gì. Dược sư đệ Triệu Tiểu Xuân vì hắn sở chế cho tới bây giờ hắn cũng không ăn, giống như đang chờ, chờ cho đến kì hạn ba năm, hắn sẽ xuống âm tào địa phủ cùng người nhà chết oan năm đó.”
“Sau bát đại phái vây công Yến Đãng Sơn, hắn thất tung trong đám cháy. Toàn bộ sư huynh đệ chúng ta cùng sư phụ đều cho là hắn lành ít dữ nhiều, có khả năng không còn cơ hội tái kiến, ai ngờ…”
Tiểu Thất nói đến đây cười cười, “Ai ngờ hắn lại gặp được Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh, trong cơn hôn mê được hai vị cứu giúp. Thi đại nhân còn nhận hắn là con, thương yêu như con ruột, dốc lòng chiếu cố hắn.”
Thi Vấn vẫn không nói gì, chỉ thản nhiên nghe Tiểu Thất.
Tiểu Thất tiếp lời: “Bản chất hắn không xấu, chỉ là trước đây phải chịu quá nhiều khổ đau, để cừu hận che mắt, mới khiến cho tính tình méo mó như vậy. Bất quá, bất quá hắn hiện tại đã khá hơn. Ở trong Quy Nghĩa huyện, tất cả mọi người gọi hắn là Tiểu Hắc đại nhân, đều thấy được hắn là người có thể gần gũi có thể tin tưởng, tuy rằng đôi khi người trong huyện cũng có điểm sợ hắn, nhưng hắn không còn giống trước đây…”
Tiểu Thất dừng một chút. “Thi đại nhân…” Hắn đột nhiên quỳ xuống, chắp tay hướng Thi Vấn.
Thi Vấn lập tức đỡ lấy tay Tiểu Thất. “Ta biết ngươi muốn nói gì”, trên mặt lộ ra dáng cười bình thản. “Tiểu Hắc ở bên cạnh ta lâu như vậy, tính tình hắn tự ta cũng hiểu. Hài tử này không có gì không tốt, ngay cả những lúc phát điên cần phải có người quản giáo cũng không có gì không tốt.”
“Việc hôm qua đã tàn tại hôm qua, sự hôm nay phát sinh ngày hôm nay. Hài nhi của ta tên Tiểu Hắc, hắn từ nhỏ ở bên cạnh ta, chỉ là cá tính có chút bướng bỉnh, thỉnh thoảng không nghe lời, nhưng ngày thường hắn hết lòng trong cương vị, là một hảo bộ khoái giúp ta xử lý sự vụ trong Quy Nghĩa huyện nha môn.”
“Ta chưa từng thấy qua Lan Khánh nào đó, cũng không biết người kia. Ta chỉ hiểu Tiểu Hắc là con ta, ta nhất định hoàn thành trách nhiệm vi phụ, đốc thúc hắn theo chính đạo.”
Nam Hương cũng hướng hai người lạy một lạy, nói: “Nam Hương nguyện ý suốt đời ở bên đại nhân, cùng ngài nhắc nhở công tử.”
Nam Hương cùng Thi Vấn đồng thời nâng Tiểu Thất dậy.
Nghe được hai người hồi đáp chân thành như vậy, tảng đá đè nặng trong lòng Tiểu Thất cũng đã buông rơi.
Tiểu Thất cười, lộ ra hai tiểu hổ nha trăng trắng, hắn lau khóe mắt chút nữa trào lệ, cảm kích nói: “Sư huynh nhà ta, sau này phiền nhị vị hao tâm tổn trí rồi.”
Thi Vấn cùng Nam Hương mỉm cười gật đầu.
Tiểu Thất cười đến hài lòng, sau đó hắn chỉ vào bình ngọc lưu ly hắc sắc mới đưa cho Thi Vấn bắt đầu lải nhải liên miên giải thích công hiệu của dược, phải ăn thế nào, giờ nào, vạn nhất nếu dùng không đúng hạn thì phải làm sao bổ cứu, vân vân vân vân. Mà Thi Vấn cùng Nam Hương đều chăm chú lắng nghe.
Chỉ là nhìn dáng dấp Tiểu Thất, Nam Hương càng trông càng nghi hoặc. Người này vì sao bàn giao mọi việc như thể hậu sự, đem nhu ý, chú ý nói kỹ càng một chữ cũng không sót?
***
Nửa đêm, Lan Khánh tỉnh lại thấy Tiểu Thất ngủ ở đầu giường, ngáy đến rung trời.
Hắn cau mày bóp mũi Tiểu Thất khiến người tỉnh lại.
Tiểu Thất còn đang trong cơn buồn ngủ cầm lấy cổ tay Lan Khánh bắt mạch, tỉ mỉ chẩn đoán một lúc lâu, sau đó mới thở ra một hơi nói: “Ngươi nếu không có việc gì, ta đây ngủ.”
Lan Khánh trông Tiểu Thất lắc lư đông tây đi về nhĩ phòng, liền chạy theo vào gian phòng nhỏ, trông thấy Tiểu Thất lăn lên giường, chui vào trong chăn, rồi cuộn tròn ngủ mê mệt.
Lan Khánh nghĩ người này đích xác lại ngủ, thật sự lợi hại a.
Trong lúc Tiểu Thất đang ngủ không để ý đến hắn, Lan Khánh chọc chọc người nọ vài cái, nhưng Tiểu Thất say sưa không có phản ứng, hắn cảm thấy không thú vị liền chạy ra ngoài.
Canh tư, ngoài nha môn không biết gà nhà ai nuôi đột nhiên ngẩng đầu gáy.
Lan Khánh vừa nghe, nhãn tình sáng lên, hô thanh: “Có gà!” Tiếp theo thậm chí cả quần áo cũng không có mặc đủ, cứ như vậy chạy khỏi nha môn.
Lan Khánh đi rồi, Tiểu Thất nguyên bản ở trong phòng chậm rãi bò lên.
Hắn cào cào chút tóc loạn, ngáp một cái, sai đó lại nằm xuống, mở to mắt trông mảnh gỗ khắc hoa trên đỉnh giường. Một đêm không ngủ!
Sau khi tỉnh lại, Lan Khánh như người không có việc gì, vẫn suốt ngày chạy lên chạy xuống tuần thành bắt kẻ trộm, chẳng những một điểm mệt mỏi cũng nhìn không ra, mà sắc mặt tựa hồ càng hồng nhuận hơn.
Dậu Vô Ngân nhận tội chịu trảm, Tiểu Lan Hoa án tuyên cáo kết thúc, người trong nha môn cũng khôi phục dáng điệu thông thường, nha dịch trông cửa cứ trông cửa, tuần tra trên đường thì cứ tuần tra, Thi Vấn sau khi ăn canh rắn của hiếu tử liên tục hai ngày mặt mũi trắng bệch cùng Nam Hương tiếp tục xử lý một đống công văn to đùng tồn đọng từ trước.
Bách tính an cư lạc nghiệp, Quy Nghĩa huyện hôm nay vẫn là đồng dạng an hòa lạc.
Chỉ là…
Sáng sớm hôm nay, Lan Khánh ở trên đường đột nhiên quay đầu lại, nhưng nhìn không thấy người nguyên bản luôn theo sau hắn. Hắn cảm thấy không bình thường, người kia có phải hay không lại chạy tới chỗ nào ngủ, ngủ đến quên tỉnh lại?
Buổi chiều, Lan Khánh vào phòng bếp, Tiểu Lan Hoa còn chưa về, cho nên hắn tìm đại thẩm hỏi.
“Tiểu Thất? Không thấy, mấy ngày nay chưa thấy hắn đến phòng bếp tìm đồ ăn.” Đại thẩm nói như vậy.
Lan Khánh lại chạy đi hỏi Kim Trung Báo Quốc.
“Tiểu Thất? Hắn không đi theo bên cạnh Tiểu Đầu Nhi sao? Tử tiểu tử kia, lại chạy tới chỗ nào dạo chơi rồi?” An Quốc nói.
Sau đó hắn chạy đi hỏi Thi Vấn.
“Tiểu Thất? Ta không gặp hắn. Hắn trước đó vài ngày quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một trận cũng tốt. Để ta bảo Nam tiên sinh phái hai người cho ngươi.” Thi Vấn trả lời.
Tiếp theo hắn chạy đi tìm Nam Hương.
Nam Hương lại là cùng hắn hai mặt nhìn nhau, hồi lâu mới hỏi: “Ta để Kim Trung Báo Quốc bốn người theo ngươi có được không?” Thanh âm đúng là có điểm ý vị trấn an.
Lan Khánh hừ một tiếng, không thèm quay đầu lại liền chạy ra ngoài.
Hắn đi tới trước phòng bếp túm lấy Triệu Tiểu Trư của hắn, sau đó quay về nhĩ phòng của Tiểu Thất đem tiết khố đưa Tiểu Trư ngửi, nói rằng: “Triệu Tiểu Trư, nhanh nhanh tìm Tiểu Thất trở về!”
Dứt lời, hắn đem chân gà cho Tiểu Trư ngửi ngửi, đợi Tiểu Trư kêu hầu hầu đòi ăn lập tức đem chân giấu đi.
“Tìm không được Tiểu Thất, ta không cho ngươi ăn chân gà, còn đem ngươi nuốt sống một ngụm. Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!”
Lan Khánh dắt dây, đem Tiểu Trư mang ra cửa.
Tiểu Trư không biết có hiểu hắn giảng cái gì không, chỉ là trên đường ngửi ngửi nghe nghe, quẩn quẩn vài vòng, sau đó quay đầu nhìn Lan Khánh một chút, dùng tròng mắt nho nhỏ vô tội ngu ngơ trông hắn.
Lan Khánh dùng thời gian dư nhàn rỗi giữa những lúc tuần thành tìm Tiểu Thất đã lâu, chỉ là liên tiếp vài ngày đều không thấy một tia bóng dáng.
Lao phòng Tiểu Thất thích trốn nhất hắn đã đi qua, xà ngang trên thư phòng hắn cũng nhảy lên coi thử, đại đường cột trụ không tìm được người, ổ chăn của Nam tiên sinh không có, ổ chăn cha hắn không có, ổ chăn của chính Tiểu Thất cũng không có. Lan Khánh tìm hoài tìm hoài. Mọi người trông dáng dấp Lan Khánh như vậy cuối cùng cũng phát hiện…
Người kia thật sự không thấy nữa…
Hắn đã biến mất khỏi Quy Nghĩa huyện nha môn…