Tiểu Xuân trợn mắt, không rõ trong nha môn vì sao lại có heo, hơn nữa con heo này còn tên là “Triệu Tiểu Trư” nữa chứ.
Xoay người muốn ly khai viện tử, bên tường lại truyền tới thanh âm.
Tiểu Thất miễn cưỡng tựa vào tường trắng, ngáp dài than: “Mệt chết người…!”
“Thất sư huynh!” Tiểu Xuân kêu một tiếng.
Tiểu Thất nói: “Đống người mê mệt bên ngoài kia thật khó dọn sạch, từng đám từng đám đưa về Thanh Châu cũng chẳng biết phải đưa đến năm nào tháng nào.” Vì xảy ra chuyện kia, Tiểu Thất đã điều động toàn bộ người của Phù Hoa cung đến đây.
Cả Túc vương cũng đã được hắn đưa về, trông thần sắc thực sự rất đáng thương.
Tiểu Xuân cười nói: “Sư đệ đây cũng là bận bịu giúp ngươi a!”
“Biết biết!” Tiểu Thất gãi gãi cằm, vẫy vẫy Tiểu Xuân, hai người đi ra ngoài viện. ” Mọi chuyện cơ bản đã xong rồi, hôm nay ít nhiều cũng nhờ ngươi cùng Vân Khuynh đến, nếu không đã chẳng giải quyết thuận lợi như vậy. Thi đại nhân nói muốn mời ngươi và Vân Khuynh tạm thời lưu lại, hảo hảo chiêu đãi hai người các ngươi, ngươi thấy sao? Nếu không có việc gì thì nên ở lại, thương thế của đại sư huynh cũng cần ngươi khám xem, dù sao ngươi đến cũng là vì đại sư huynh!”
“Ân.” Tiểu Xuân gật đầu. “Từ lúc sư phụ nhận được thư của ngươi nói đã tìm thấy đại sư huynh, ta liền cùng Vân Khuynh xuất cốc đến chỗ các ngươi.”
Tiểu Thất nghĩ nghĩ. “Hắn điên rất kịch liệt.” Nhưng lại nói: “Bất quá ở tại Quy Nghĩa huyện cũng rất vui vẻ, vô ưu vô tư.”
Tiểu Xuân nghe Tiểu Thất nói như vậy cả cười. “Vậy tốt!”
Tiểu Thất lại nói: “Sư phụ ở trong cốc có khỏe không?”
“Còn không phải vẫn như cũ, cả ngày đều ngủ, nhị sư huynh chăm trước chăm sau, rất tốt, chỉ thỉnh thoảng thương nhớ các ngươi thôi.” Tiểu Xuân nói.
Tiểu Thất gật đầu, nhìn Tiểu Xuân một mình một người, lặng đi một chút mới hỏi: “Làm sao lại ở một mình trong nha môn? Vân Khuynh đâu?”
Tiểu Xuân nói: “Đang đợi ở tiền viện. Ta mới thấy một con heo, có vẻ hảo ngoạn liền đuổi theo, hắn ngại bẩn nên không cùng ta đuổi, làm thương tâm ta a!”
“Đại sư huynh đâu?” Tiểu Xuân lại hỏi: ” Sao cũng không gặp hắn?”
Tiểu Thất nói: “Mới rồi ta bận bịu xử lý sự vụ trong nha môn, vừa phải di chuyển binh lính Túc vương, hắn ngại nhàm chán nên bỏ ra ngoài, lúc này cũng không biết chạy đi đâu.”
Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất. “Hai người bọn họ sẽ không đụng mặt nhau chứ?”
Tiểu Thất nói:”Đụng mặt cũng chẳng sao, ngươi cho là bọn hắn còn giống như trước đây ‘ta bất dung ngươi’, vừa thấy liền liều mạng đánh chém sao?” Tiểu Thất cười một tiếng: “Đại sư huynh đã quên hết sự việc trước đây, ngay cả ta là ai cũng không nhớ được, vậy sao có thể nhớ rõ đoạn ân oán tám trăm năm giữa hắn và Vân Khuynh…”
Chỉ là khi ngửa đầu cười, Tiểu Thất chợt thấy tinh tử giữa đêm hốt minh hốt diệt, một vành trăng bạc vừa sáng vừa tròn ở chân trời.
“Khách…khách khách…” Tiểu Thất nói không ra lời, khách vài cái sau mới ép ra được câu: “… Hôm nay… là, là… ngày mấy?”
Tiểu Xuân ngẩng đầu thoáng nhìn đại nguyệt lượng trên đỉnh, đáp: “Ai da, ta quên mất tiêu, hôm nay chính là mười lăm tháng tám, là Trung Thu a!”
Tiểu Xuân cười mèo nhìn Tiểu Thất. “Tìm được đại sư huynh, hôm nay cũng coi như đoàn viên, hay là ta khai bầu rượu ra uống, tái kiếm một ít thịt heo đại sư huynh yêu nhất cho hắn… nhắm…. r…Di…”
Tiểu Xuân còn chưa nói xong, Tiểu Thất đã ôm ngang lấy hắn chân ngắn tay cũng ngắn, vẻ mặt rối loạn chạy tới tiền viện. Hắn vừa chạy vừa gào: “Nguy rồi, nguy rồi, mười lăm a! Sao không ai nhắc nhở ta a?”
Tiểu Xuân hoang mang hỏi: “Mười lăm làm sao?”
“Đại sư huynh cứ đến mười lăm trăng tròn, chân khí ngược chiều thậm nhất, sẽ nổi điên lên, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật, đến chỗ nào thì nơi đó không còn một ngọn cỏ, hoàn toàn không có ai ngăn lại được—” Tiểu Thất cuồng kêu.
“A?” Tiểu Xuân chớp chớp mắt.
Một đường vọt tới tiền viện, cảnh tượng đập vào mắt làm Tiểu Thất cả kinh thiếu chút nữa đứng không vững.
Đại đường vừa rồi khai đường thẩm án hiện nay là một mảnh tan tành hỗn độn, công án cùng ghế của Thi Vấn bị vỡ ra thành từng mảnh từng mảnh, bình phong thêu thanh thiên hồng nhật phía sau chỉ còn lại một nửa, một nửa đã bị xé ra ném dưới đất.
Hai bên đại đường, bài tử “uy vũ”, “túc tĩnh” bị phá loạn thất bát tao, một cây bài tử “túc tĩnh” còn bị xiên ngang bài biển “công chính nghiêm minh” trên công đường.
Người trong đại đường giống như chạy nạn ùn ùn kéo ra, Kim Trung Báo Quốc cả người thương tích hộ tống Thi Vấn Nam Hương vội vàng lui sau. Đồng bổ tử trên quan phục Thi Vấn cũng bị xé rụng, tóc tai Nam Hương bù xù, trên mặt Kim Trung Báo Quốc đều là ứ ngân, một người còn chảy dài hai hàng máu mũi, tình cảnh nói có bao nhiêu khủng bố liền có bấy nhiêu, khủng bố làm cho người ta sợ hãi thế nào liền sợ thế đấy!
Lan Khánh cả người lệ khí, khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn mặc một thân đen tuyền, ánh mắt u ám như quỷ mị, một thanh ngân kiếm nhắm thẳng vào trái tim bạch y nhân, sát khí tràn ngập.
Vân Khuynh vận bạch y, khuôn mặt lãnh đạm, Ngân Sương kiếm kề ở cổ họng Lan Khánh, chỉ cần tiến một phân là có thể kết liễu hắc y nhân đáng giận trước mặt hắn, khí thế quanh thân ép người không thể hô hấp, không rét mà run.
Đại chiến hết sức căng thẳng, hai nhân vật võ công xuất thần nhập hóa, đứng đầu chốn võ lâm này nếu giao chiến, chẳng cần Túc vương lãnh binh đến, chưa đầy một khắc Quy Nghĩa huyện nha môn cũng sẽ bị hủy.
Tiểu Thất vội vàng buông Tiểu Xuân hỏi: “Mê dược đâu? Mê dược lợi hại nhất của ngươi, mau lấy ra! Tuyệt không thể để hai người bọn họ đánh, nếu không hỏng bét!”
Tiểu Xuân giậm chân nói: “Mê dược sớm đã dùng trên năm nghìn tinh binh Túc vương mang tới, giờ này sao còn!”
“Cái gì?” Tiểu Thất quá kinh hãi. “Không còn?”
Tay cầm kiếm của Lan Khánh khẽ lay động. ngay tại thời khắc đâm vào trái tim Vân Khuynh, Vân Khuynh thoái lui một bước, sau đó tái nghiêng người hoa mũi kiếm, thản nhiên lưu lại trên cổ Lan Khánh huyết ngân.
Lúc sau, thân mình hai người nhanh chóng biến hóa, lấy tốc độ cực nhanh giao đấu. Cước bộ lưu chuyển, thân ảnh mơ hồ, binh khí leng keng không ngừng bên tai, Tiểu Thất cùng Tiểu Xuân ở một bên quan chiến nghe thấy mà tâm can đều run lên.
“Không được!” Tiểu Thất cắn răng nói: “Chiếu bộ dáng này, đánh tiếp tuyệt đối phải đến một trong hai người bọn họ chết mới có thể ngừng!”
Tiểu Thất rút ra bội kiếm bên hông, không suy nghĩ liền nhảy vào chiến cục, ý đồ ngăn cản hai người.
Công lực Tiểu Thất kém Lan Khánh khá xa, nhưng vì xuất thân đồng môn, Tiểu Thất vẫn có thể nhân kẽ hở ứng phó, ngay lúc Tiểu Thất đứng phía Vân Khuynh, cùng Vân Khuynh hợp lực muốn chế ngự Lan Khánh, đồng tử hóa đỏ của Lan Khánh liền gắt gao chuyên chú trên người Tiểu Thất.
Ba thanh kiếm chịu nội lực dẫn dắt gắt gao hấp thụ cùng một chỗ, thiên cương chính khí của Lan Khánh xuyên qua thân kiếm mạnh mẽ đánh về phía hai người.
Một tiếng “Phanh” thật lớn vang lên, thân mình Vân Khuynh giật lùi, dần dần đứng vững trên mặt đất. Tiểu Thất thì bị đánh bay ra sau, ở trên không trung xoay thân mới hạ xuống, trong miệng tràn ra tơ máu, bị nội lực thâm hậu của Lan Khánh đả thương.
“Ngươi là ai? Ta tựa hồ đã gặp ngươi ở đâu đó!” Lan Khánh nổi lên hứng thú với Tiểu Thất, hắn yên lặng nhìn Tiểu Thất, trên mặt vẫn là biểu tình tự tiếu phi tiếu khiến người run rẩy.
Tiểu Thất thở hổn hển một hơi, quệt đi máu nơi khóe miệng, trên mặt nổi lên vẻ lôi thôi tùy tiện, cũng cười như Lan Khánh: “Nói ca ca ngươi bạc tình quả tính, thật đúng là bạc tình quả tính! Ta là đệ đệ Trần Tiểu Kê của ngươi a, ngươi không nhớ sao?”
“Đệ đệ của ta?” Lan Khánh mị mị mắt, nghi hoặc hỏi: “Vì sao ta không nhớ được? Ngươi kêu Trần Tiểu Kê, vậy ta đây gọi là gì?”
“Thi Tiểu Hắc!” Tiểu Thất lập tức đáp: “Ngươi không nhớ được là bởi vì ngươi đi đường tông phải cây cột, đầu bị đụng hỏng cho nên cái gì cũng quên hết.”
Lúc này, Lan Khánh bước về phía trước một bước muốn tới gần Tiểu Thất nhưng Tiểu Thất lại hoảng sợ lùi sau một bước.
Lan Khánh trông thấy bộ dáng Tiểu Thất liền âm trầm cười: “Ngươi gạt ta… Nếu ngươi thực là đệ đệ của ta, vô luận ta người thế nào, ngươi cũng sẽ không sợ ta. Hơn nữa, nếu chúng ta là huynh đệ, tại sao ngươi họ Trần, ta lại họ Thi? Ngươi gạt ta… Ngươi gạt ta, ngươi không phải đệ đệ của ta!”
Lan Khánh càng nói, âm điệu càng thê lệ, khi hắn cấp tốc vọt tới gần Tiểu Thất, Tiểu Thất quỷ kêu một tiếng, sợ tới mức lập tức quay đầu chạy để Lan Khánh truy.
Tiểu Thất vừa chạy vừa hô: “Ca ca, ca ca a! Ngươi thật sự là ca ca của ta! Bởi vì chúng ta một theo họ cha một theo họ mẹ cho nên mới không cùng họ! Con mẹ nó, lần trước rõ ràng lừa được, lần này sao lại không tin ta—”
Thân hình Lan Khánh mơ hồ như quỷ mị, kiếm của hắn thoáng cái đã tiến tới bên gáy Tiểu Thất. Tiểu Thất cả kinh lại kêu to một tiếng, sau đó buộc tóc bên tai bỗng dưng bị tước hạ, Tiểu Thất xoay thân giơ binh khí trong tay chặn kiếm của Lan Khánh, nhưng Lan Khánh tay phải cầm kiếm, tay trái rảnh rang tung chưởng đánh đến, Tiểu Thất lập tức tay không nghênh địch, hai người lâm vào cảnh cận chiến hỗn loạn.
Ngón tay Lan Khánh cuốn lấy cổ tay Tiểu Thất, mị nhãn như tơ tái cười với hắn, Tiểu Thất liền phát giác sự tình không ổn. Quả nhiên, ngay sau đó, đau đớn kịch liệt từ cổ tay ập lại, “ba” một tiếng, xương cổ tay hắn đã bị bẻ, sau đó bàn tay kia lại di dời lên cánh tay hắn, “ba” tiếng nữa, khớp vai hắn cũng bị tháo.
Tiểu Thất đau đớn nhíu mặt nhíu mày.
Lúc này, Tiểu Xuân ở một bên quan sát gấp đến độ chạy hướng hai người bọn họ, Tiểu Thất phân tâm nhìn lại Tiểu Xuân, gấp rống một tiếng: “Không được lại đây!”
Vân Khuynh đồng thời tức giận nói: Không được qua đó, nội thương của ngươi còn chưa khỏi!”
“Vân Khuynh, mau cứu thất sư huynh!” Tiểu Xuân nhìn Tiểu Thất lại nhìn Vân Khuynh, sốt ruột đến chân vẫn giơ lên.
Nhưng chính tại thời điểm này, một giọt mồ hôi lạnh trên trán Tiểu Thất chảy xuống khiến Lan Khánh hứng thú. Hắn vươn tay lau đi mồ hôi trên mặt Tiểu Thất, Tiểu Thất căng thẳng cười với hắn.
“Đệ đệ của ta…” Lan Khánh nói: “Ta dường như thực có một đệ đệ…”
“Ca ca a, ca ca a… Ta thật sự là đệ đệ của ngươi…” Tiểu Thất vừa run vừa nói.
Chỉ là Lan Khánh cảm thấy xúc cảm trên ngón tay khác thường nên phát giác trên mặt Tiểu Thất còn đeo một lớp nhân bì mỏng cơ hồ người ta không thể nào phát hiện, hắn thình lình dùng sức kéo, lột xuống nhân bì diện cụ dán chặt trên mặt Tiểu Thất.
“Oa a—” Tiểu Thất đau đớn kêu to.
Lan Khánh nhìn thấy gương mặt tràn đầy vết kiếm loang lổ không chịu nổi, khựng lại trong chốc lát, nhưng kế tiếp lại gào lớn, hắn phẫn nộ nói: “Ta nhớ ra ngươi— nguyên lai là ngươi, nguyên lai là ngươi—”
Lan Khánh kích động thét, vươn tay bóp cổ Tiểu Thất, bóp đến mức đầu lưỡi hắn cũng lè ra. Tiểu Xuân hoảng hốt, lúc này Vân Khuynh lập tức thừa cơ bước tới trước, cầm kiếm dùng sức đánh tới não tiêu (xương chỗ tiếp giáp giữa phần đầu tròn tròn của mình với gáy ấy, nói đơn giản là phần sau đầu hay hậu não)Lan Khánh.
“Đông Phương Khiếu Nguyệt!”. Lan Khánh gào lên như nổi điên.
Vân Khuynh thấy đánh vô dụng, lập tức bổ thêm một phát, dùng sức bổ xuống cổ Lan Khánh.
Dần dần, tay bóp cổ Tiểu Thất nới lỏng, mắt đỏ chậm rãi nhắm lại, nhưng trước khi khép hoàn toàn, ánh mắt Lan Khánh vẫn nhìn chăm chăm Tiểu Thất.
Tiểu Thất mãnh ho khan, sau đó vội vàng dùng tay phải ôm lấy Lan Khánh, thở hổn hển mấy khẩu lớn, thì thào nói: “Nãi nãi cá hùng… Dọa chết người…”
Vân Khuynh còn chưa thu hồi kiếm, đôi mắt hàn băng kia lẳng lặng dừng trên khuôn mặt Tiểu Thất.
Tiểu Xuân từ lúc lớn lên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt phía dưới lớp nhân bì diện cụ của Tiểu Thất, sau đó, hắn sờ sờ mặt mình.