• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không xong, không xong rồi!” Cửa phòng “phanh” một tiếng bị đẩy ra. Hai dáng vẻ giống nhau như đúc xuất hiện ở cửa. Gương mặt nhỏ nhắn của Thâu Hương Thiết Ngọc tràn đầy kinh hoảng: “Công, công tử, không tốt, Lâm Hương Loan điên rồi!”

Hàn Nhạn Khởi kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Điên rồi?”

Minh Thịnh Lan sắc mặt ngưng trọng, nghe có chuyện theo bản năng hỏi: “Mau nói rõ ràng, trưa nay còn tốt sao tự nhiên nổi điên?”

Thâu Hương vỗ ngực trả lời: “Bọn em cùng Lan Kinh tỷ tỷ đi tới chỗ Lâm Hương Loan lấy chút đồ thì thấy nàng ta cầm kiếm chém người lung tung, y như kẻ điên. Hù chết bọn em rồi. Công tử, chúng ta mau đi thôi, nhỡ đâu bà điên kia chém tới đây thì biết làm sao?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Nàng ta rốt cuộc bị cái gì? Ngươi không hỏi thăm rõ ràng à?”

Gương mặt nhỏ của Thâu Hương nhăn lại: “Bọn em nào dám hỏi, nàng ta cứ cầm kiếm quơ quạng tùm lum.”

Minh Thịnh Lan trầm giọng nói: “Chúng ta đi xem, nếu ầm ĩ ra mạng người…”

Nếu ầm ĩ ra mạng người, có hắn ở đây Lâm Hương Loan tất nhiên sẽ bị bắt giữ.

Động tĩnh bên này của bọn Minh Thịnh Lan quấy rầy đến Tề Tiểu Bạch, hắn đi tới cửa, hỏi: “Sao vậy?”

Minh Thịnh Lan đáp: “Lâm Hương Loan không biết xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên cầm kiếm chém người. Chúng ta đang muốn đi coi thử.”

Tề Tiểu Bạch cười cười: “Cữu cữu cũng đi sao, vậy ta đi nữa. À mà, cẩn thận con điên đó làm ngươi bị thương.”

Hàn Nhạn Khởi trừng mắt liếc Tề Tiểu Bạch một cái, không thèm để ý tới hắn.

Minh Thịnh Lan dẫn đầu mọi người đến chỗ Thâu Hương chỉ. Thì thấy Lâm Anh Khánh, Lâm Bạch Hồ mỗi người một bên bắt lấy vai Lâm Hương Loan tóc tai bù xù, vẻ mặt điên cuồng. Giang Lan Trì đứng bên cạnh mặt trầm như nước, lạnh lùng nhìn ba người bọn họ.

Minh Thịnh Lan nói: “Lâm trang chủ, ta nghe nói Lâm tiểu thư phát điên đả thương người, chuyện này là sao?”

Lâm Anh Khánh cười so với khóc còn khó coi hơn: “Minh bộ đầu sao lại tới đây, ha hả, tiểu nữ gặp chuyện nên hơi kích động, không việc gì, không có ai thiệt mạng.”

Giang Lan Trì lạnh lùng nói: “Chỉ sợ không bao lâu sẽ ‘thiệt’ mạng đó.”

Lâm Anh Khánh sắc mặt khó coi lại không phản bác được.

Minh Thịnh Lan nói: “Rốt cuộc có chuyện gì, mong chư vị giải thích một chút.”

Giang Lan Trì tiếp lời: “Minh bộ đầu tới đúng lúc lắm, ngài hỏi Lâm tiểu thư đi, xem nàng đã gây ra chuyện tốt gì?!”

Minh Thịnh Lan nhìn về phía Lâm Hương Loan, nàng tuy rằng vẻ mặt điên cuồng nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, cắn răng đáp: “Ta làm gì? Ta chỉ dạy dỗ một con tiện nhân không biết xấu hổ mà thôi.”

Lửa giận trong lòng Giang Lan Trì bùng lên, hung tợn nhìn chằm chằm vị hôn thê của mình, chỉ sợ nếu không phải bên cạnh nàng có Lâm Anh Khánh và Lâm Bạch Hồ che chở thì nàng đã sớm bị hắn xé thành mảnh nhỏ.

Minh Thịnh Lan nhíu mày, chẳng lẽ lại là tranh giành tình cảm?

Lâm Anh Khánh điều chỉnh lại sắc mặt, chậm rãi nói: “Chuyện này có nhiều hiểu lầm nhưng cũng chỉ là chuyện nhà mà thôi, Minh bộ đầu yên tâm, lão phu sẽ xử lý tốt.”

Giang Lan Trì lạnh lùng nói: “Lâm trang chủ! Ta còn chưa chết đâu, ngươi chớ khinh người Nam Hoa phái chúng ta!” Hắn đã khách sao gọi “Lâm trang chủ”, có nghĩa việc này không đơn giản chỉ là tranh giành tình cảm.

Minh Thịnh Lan nói: “Giang thiếu hiệp, Lâm tiểu thư rốt cuộc đã gây ra chuyện gì?”

“Đâu chỉ là gây chuyện gì……” Giang Lan Trì âm trầm nhìn Lâm Hương Loan, nói: “Nữ nhân này ngay cả cầm thú cũng không bằng, nàng ta là kẻ điên!”

Minh Thịnh Lan cảm giác có điều không ổn…

Giang Lan Trì chỉ vào Lâm Hương Loan, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng, nàng dám tìm người cưỡng bức sư muội ta!” Giang Lan Trì đã tức giận đến cực điểm, không thèm quan tâm đến bọn người Hàn Nhạn Khởi đang ở đây, nói thẳng ra mọi chuyện.

Minh Thịnh Lan Kinh ngạc nhìn về phía Lâm Hương Loan, sau đó mặt hắn cũng trầm xuống: “Lâm trang chủ, sự thật là vậy sao?”

Lâm Anh Khánh xanh mặt, đối mặt với lời cáo buộc của Giang Lan Trì không có cách nào cãi lại, ai bảo Lâm Hương Loan làm ra chuyện hoang đường như vậy chứ.

Lâm Anh Khánh xoay người tát Lâm Hương Loan một bạt tay, trên gương mặt trắng nõn lập tức sưng lên, có thể thấy người ra tay dùng lực rất lớn. Hắn dùng ngữ điệu tàn nhẫn nói: “Đồ hư đốn! Còn không mau quỳ xuống!”

Lâm Hương Loan bụm mặt thét to: “Con không quỳ! Hai người buông con ra! Buông ra!!!”

Giang Lan Trì khóe mắt muốn nứt ra, trả lời: “Ngươi không cần dùng chiêu này! Nữ nhân tâm địa ác độc nếu không trị tội ả, ta không còn mặt mũi đi gặp sư muội!”

Lâm Anh Khánh cứng đờ, giọng nói mang theo trấn an: “Con rể ngoan, tốt xấu gì Hương Loan cũng là vị hôn thê của con…”

Giang Lan Trì quả quyết đáp: “Ta lập tức viết thư gửi phụ thân, mời ông ấy ra mặt giúp ta hủy bỏ hôn ước. Chẳng lẽ Lâm trang chủ cho rằng chúng ta còn có khả năng kết thân sao?” Nói tới đây, vẻ mặt Giang Lan Trì đều là trào phúng, “Ta nào có phước cưới loại nữ nhân này, chưa biết ngày nào đó bị nàng ta giết cũng không hay.”

Lâm Anh Khánh nhíu mày, Lâm Hương Loan lại cười lạnh một tiếng, nói: “Lúc trước sớm thông minh như vậy không phải tốt rồi sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta muốn gả cho ngươi chắc?”

Giang Lan Trì thở hổn hển, trừng mắt nhìn Lâm Hương Loan hồi lâu, rồi chắp tay với Minh Thịnh Lan nói: “Minh bộ đầu, ngài thấy rồi đó, hy vọng Minh bộ đầu làm chủ cho sư muội ta!”

Minh Thịnh Lan nghe xong cũng cảm thấy Lâm Hương Loan thật sự quá đáng, vô duyên vô cớ hủy hoại cuộc đời con gái người ta: “Lâm tiểu thư, ta hỏi ngươi, ngươi có thừa nhận bản thân phái người cưỡng bức Bạch tiên tử không?”

Lâm Hương Loan tính muốn nói gì đó thì bị Lâm Anh Khánh hung hăng kéo lại, cướp lời đáp: “Minh bộ đầu, tiểu nữ chỉ mới 17 tuổi thôi, chắc chắn đã bị kẻ gian mê hoặc, mong ngài hiểu cho.”

Về phần kẻ gian nào mê hoặc, hẳn là mấy tử sĩ dưới trướng Lâm Anh Khánh.

Minh Thịnh Lan đương nhiên sẽ không bị hắn qua mặt: “Mong Lâm trang chủ đừng xen vào chuyện này, cứ giao Lâm tiểu thư cho Minh mỗ là được.”

Lâm Anh Khánh cười sượng ngắt: “Minh bộ đầu…”

Minh Thịnh Lan trầm giọng nói: “Lâm trang chủ đã nói sẽ không làm cho Minh mỗ thất vọng.”

Lâm Anh Khánh có chút suy sụp nhìn Lâm Hương Loan, Lâm Hương Loan lúc này mới hoảng sợ hét lớn: “Ta không muốn đi với hắn, cha, ca ca!”

Lâm Bạch Hồ cắn răng, che phía trước Lâm Hương Loan: “Minh bộ đầu, xá muội trẻ người non dạ, mong Minh bộ đầu khai ân.”

Giang Lan Trì lạnh lùng nói: “Lâm công tử đau lòng vì muội muội sao? Vì muội muội mà trên đầu mọc sừng cũng cam nguyện à? Bỏ mặc luôn sống chết của hôn thê? Để ta nhắc nhở ngươi một câu, tiểu Tinh vẫn còn đang hôn mê, sau khi tỉnh lại không biết sẽ thế nào.”

Khuôn mặt Lâm Bạch Hồ lúc trắng lúc xanh. Bất luận đối với nam nhân nào mọc sừng là chuyện khó chịu nhất trên đời. Cho dù hắn thích Lâm Hương Loan nhưng Bạch Tinh vẫn là hôn thê trên danh nghĩa của hắn.

Mà dù không phải vậy, vô duyên vô cớ hủy hoại cuộc đời của một cô gái cũng đủ làm Lâm Bạch Hồ áy náy. Nghĩ vậy, thái độ của hắn cũng mềm xuống.

Lâm Hương Loan nức nở khóc: “Ca, ca! Ngươi đừng bỏ mặc ta, tiện nhân kia… tiện nhân kia thì là cái gì chứ?! Ta… Ọe…” Mặt nàng đầy nước mắt, bỗng nhiên cong lưng nôn khan một trận, cả người lả đi.

Lâm Bạch Hồ vội đỡ lấy nàng, nói: “Loan Loan, muội có sao không?”

Lâm Hương Loan vừa ói vừa khóc kêu lên: “Huynh lại muốn giao ta cho hắn! Huynh muốn giao ta cho hắn thật sao?!”

“Không…” Lâm Bạch Hồ ôm chặt Lâm Hương Loan, vỗ lưng nàng nói: “Ca sẽ không giao muội cho bất kỳ kẻ nào.” Lâm Hương Loan chui vào trong lòng hắn, huynh muội hai người thắm thiết ôm lấy nhau.

Sắc mặt Lâm Anh Khánh cùng Giang Lan Trì vô cùng khó coi. Nhìn thế nào cũng không hề giống một đôi huynh muội bình thường.

Tề Tiểu Bạch cười nhạo nói: “Lâm gia song bích, quả nhiên tình cảm thật tốt.”

Hàn Nhạn Khởi chợt hỏi: “Lâm tiểu thư, mấy tháng?”

Lâm Hương Loan đang khóc trong lòng Lâm Bạch Hồ, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Hàn Nhạn Khởi.

Tinh thần nàng hiện tại có chút tan rã nhưng những người khác đều nghe hiểu, lại liên tưởng đến dáng vẻ nôn mửa vừa rồi, tất cả đều biến sắc.

Giang Lan Trì sắc mặt càng khó coi, mới vừa rồi còn nói Lâm Bạch Hồ mọc sừng, nào ngờ sừng trên đầu mình còn lâu năm hơn cả hắn.

Lâm Anh Khánh đen mặt nói: “Hàn công tử, Loan nhi là khuê nữ nhà lành, ngươi đừng có ăn nói linh tinh. “

Hiện tại Giang Lan Trì không còn khả năng cưới Lâm Hương Loan, hơn nữa chỉ sợ Cát Lang sơn trang đã kết thù với Nam Hoa phái, loại chuyện mất mặt thế này nếu truyền ra giang hồ, Lâm Anh Khánh nhất định mất hết mặt mũi, danh tiếng Cát Lang sơn trang cũng bị ảnh hưởng.

Hàn Nhạn Khởi tủi thân nhìn phía Minh Thịnh Lan, nói: “Ta… Ta không có nhìn lầm.”

Lâm Hương Loan lúc này mới phục hồi tinh thần, run giọng hỏi: “Ngươi nói là… Ta mang thai?” Trên mặt nàng lộ ra thần sắc kỳ quái, chợt nói: “Giúp ta xem thử mấy tháng rồi.”

Lâm Anh Khánh cả giận quát: “Con nói bậy cái gì đó?!”

Lâm Hương Loan nhìn thẳng về phía Hàn Nhạn Khởi, nói: “Giúp ta xem đi…”

Hàn Nhạn Khởi bị nàng nhìn chằm chằm đến nổi da gà, bắt mạch nói: “Có lẽ đã hơn hai tháng.”

Lâm Hương Loan lẩm bẩm: “Hơn hai tháng… Hơn hai tháng…” Bỗng nhiên sắc mặt nàng đại biến như nhớ ra gì đó, hoảng sợ hét lên một tiếng: “Không cần! Ta không cần đứa nhỏ này! Giết nó!” Dứt lời giơ tay muốn vỗ xuống bụng mình!

May mà Lâm Bạch Hồ đã kịp bắt lấy tay nàng, nói: “Loan Loan, muội…” Vẻ mặt hắn vô cùng phức tạp, đứa nhỏ này hẳn là con của hắn và Lâm Hương Loan, nhưng Lâm Hương Loan không muốn giữ đứa bé… Chẳng lẽ nàng sợ đứa nhỏ sinh sẽ là quái vật?

Lâm Hương Loan khóc lớn, nói: “Ca, ta không cần đứa nhỏ này… Ta không cần…” Nàng liều mạng giãy giụa nhưng không giãy ra được, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Hai huynh muội gắn bó bên nhau trong mắt là ánh sáng lộng lẫy sáng rọi, nhưng tình cảm này thật sự rất thống khổ.

Trong nhất thời, xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Qua hồi lâu Minh Thịnh Lan mới nói: “Lâm trang chủ, nếu Lâm tiểu thư mang thai lại hôn mê bất tỉnh, vậy trước mắt cứ để nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ phái người báo với quan phủ địa phương, trước đó hy vọng Lâm trang chủ đừng làm chuyện gì trái pháp luật.”

Lâm Anh Khánh cười hết nổi, miễn cưỡng đáp: “Lão phu… Minh bộ đầu yên tâm, lão phu sẽ không làm bậy.”

Giang Lan Trì bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, cười đến chảy cả nước mắt, chỉ vào bọn họ nói: “Đúng thật là chuyện nực cười nhất trên đời! Ha ha… Cát Lang sơn trang…… Cát Lang sơn trang… Từ đây về sau Cát Lang sơn trang chính là trò cười thiên hạ!”

Lâm Anh Khánh cả giận nói: “Ngươi!”

Giang Lan Trì lạnh lùng liếc hắn một cái, chắp tay với Minh Thịnh Lan: “Thứ lỗi tại hạ cáo từ trước, ta muốn đi chăm sóc sư muội, không muốn ở chung chỗ với cầm thú. “

Minh Thịnh Lan hiểu được, gật đầu: “Giang thiếu hiệp mời đi trước, ta sẽ đến thăm Bạch tiên tử sau.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK