Mai Tạp Gia đến lúc mọi người đang ăn cơm. Nàng không nói lời nào, chỉ chào hỏi với Xuân Phong Quy rồi ngồi một bên, im lặng nhìn chằm chằm Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi vùi đầu ăn cháo, nhưng thật sự không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Mai Tạp Gia. Hắn đành đặt bát xuống, hỏi: “Mai tiểu thư, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Ta không phải họ Mai.” Mai Tạp Gia bĩu môi: “Ta chỉ nhìn ngươi thôi, ngươi sốt ruột gì chứ?”
Mặt Hàn Nhạn Khởi đỏ bừng lên: “Ngươi dùng ánh mắt đó ai mà nuốt cơm nổi?”
Mai Tạp Gia cười khanh khách: “Thật ra là lão bản của chúng ta muốn gặp ngươi.”
“Lão bản?”
Mai Tạp Gia gật đầu: “Ta tranh việc chuyển lời là vì muốn nhìn thấy ngươi đó. À, ngươi thành thân chưa, có bao nhiêu tình nhân rồi?”
“Khụ khụ…” Hàn Nhạn Khởi sặc cháo, xua tay nói: “Ngươi hỏi làm gì?” Nữ nhân dị tộc đều to gan vậy sao?
Mai Tạp Gia nhìn hắn cười không ngừng: “Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đi.”
Minh Thịnh Lan đập bàn, vẻ mặt không đổi: “Mai tiểu thư, ở Trung Nguyên nữ nhân không được hỏi những chuyện như vậy, thế là không tuân thủ nữ tắc, ngươi có biết không?”
Mai Tạp Gia chớp chớp mắt: “Ta không biết, không ai nói với ta.”
Minh Thịnh Lan nói: “Hiện tại ngươi biết rồi?”
Mai Tạp Gia cười nói: “Nhưng ta đâu phải người Trung Nguyên.”
Minh Thịnh Lan nghẹn lời, Mai Tạp Gia có chút đắc ý: “Giờ ngươi trả lời ta được chưa?”
“Đủ rồi,” Xuân Phong Quy nhẹ nhàng vén tóc mai, bâng quơ nói: “Lão bản bảo ngươi tới nói chuyện gì?”
Mai Tạp Gia lập tức thu liễm lại: “Lão bản nói, mời Khi Hoa Lâu Hàn Thập Tam công tử lên lầu trên, có một số việc muốn thỉnh giáo.”
Hàn Nhạn Khởi kinh ngạc, lão bản này chẳng những biết lai lịch của hắn, mà còn biết thứ tự trong môn phái? Hắn nhìn về phía Xuân Phong Quy, chẳng lẽ Xuân Phong Quy nói?
Đương nhiên Xuân Phong Quy hiểu ý hắn, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
Hàn Nhạn Khởi khẳng định lão bản Như Ý Lâu cũng là người trong chốn phong nguyệt, hèn chi có thể mắc nối với tầng trên, mua được Xuân Phong Quy – ngựa gầy đứng đầu Dương Châu.
Gọi hắn đến là có ý gì? Từ khi ra ngoài Hàn Nhạn Khởi chưa từng giao lưu cùng người đồng đạo, trong lòng hơi ngứa ngáy, nói: “Vậy ngươi dẫn đường đi.”
“Không cần, ta tới rồi.”
Người chưa đến, giọng đã đến trước, từ chỗ rẽ xuất hiện một nam nhân trung niên tai to mặt lớn, quần áo hoa mỹ. Lão rất béo, bụng ưỡn ra, rất ra dáng lão đại, hai thiếu niên cúi thấp đầu, chia nhau mỗi người nâng một tay của lão, chậm rãi đi tới.
Người này chính là lão bản Như Ý Lâu, lão híp đôi mắt nhỏ, cười lộ ra một cái răng vàng sáng chói, cực kỳ thân thiện nói: “Vị này là Hàn Thập Tam công tử đúng không? Tại hạ là lão bản ở đây, họ Kim tên Ngân Tài, gọi ta là Kim Lão Ngũ được rồi. Ta có quen biết với sư phụ ngươi, cũng có chút quan hệ.”
Hàn Nhạn Khởi đứng dậy chắp tay: “Vãn bối ra mắt Kim Ngũ thúc.”
“Ai nha, không dám không dám!”
Thân hình Kim Lão Ngũ lóe lên, tránh khỏi Hàn Nhạn Khởi hành lễ. Lão xoa xoa mồ hôi trên trán:
“Ta chưa nói xong, tuy ta quen biết tôn sư, tuổi tác cũng già hơn ngươi nhưng ngày tết ta vẫn phải đến thỉnh an tôn sư, hành lễ vãn bối, sao dám nhận một tiếng ‘thúc thúc’ của ngươi, bối phận chúng ta ngang hàng nha. Vừa nãy ta cũng nghĩ thế, cảm thấy gọi ngươi tới gặp ta thì có chút thất lễ nên mới tự tới đây.”
Hàn Nhạn Khởi ngượng ngùng: “Sao lại thế được.”
Kim Lão Ngũ nói: “Sao lại không? Nếu ta dám nhận ngươi làm cháu, chẳng khác nào vô lễ với lệnh sư. Nếu không chê, ta gọi ngươi Hàn lão đệ, ngươi gọi ta Kim lão ca là được rồi.”
Lúc này Hàn Nhạn Khởi mới cười nói: “Thế thì cung kính không bằng tuân lệnh. Kim lão ca.” Hắn bỗng nhiên “A” một tiếng, như nhớ tới điều gì, nói: “Kim? Chính là người trong sư môn được mệnh danh là ‘Ngọc Diện Nhất Chỉ Xuân’ Kim Ngũ đúng không?”
“Đó đều là chuyện xưa rồi.” Kim Lão Ngũ híp mắt, hơi đắc ý cười cười, thịt mỡ trên mặt rung lên: “Có vinh hạnh lọt vào tai của truyền nhân Khi Hoa Lâu, không uổng công ta lăn lộn trong giới phong nguyệt lâu như thế.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Công phu tay của lão ca, ta đã nghe sư phụ nhắc tới nhiều lần, vô cùng lợi hại.”
“Há há…” Uý Thành Bích đứng một bên, không nhịn được cười rộ lên.
Kim Lão Ngũ thấy hắn, ánh mắt liền sáng lên, hỏi: “Vị tiểu ca này… vị tiểu ca có chuyện gì thế, sao lại cười?”
Úy Thành Bích cười đến mức không thể thẳng lưng, chẳng chút nể mặt nói: “Ta cười ngươi đấy, ngươi…… Vậy mà được gọi là ‘Ngọc Diện Nhất Chỉ Xuân’? Ai lấy cho ngươi ngoại hiệu này vậy? Chắc mắt mù rồi.”
Kim Lão Ngũ lăn lộn đã lâu, thân phận không đơn giản. Đối mặt với sự nhạo báng của Úy Thành Bích cũng không xấu hổ hay tức giận, chỉ vào Minh Thịnh Lan nói:
“Tiểu ca không cần cười, đó là ngoại hiệu khi ta còn trẻ. Hai mươi năm trước ta cũng giống vị tiểu ca này, đều là nam tử anh tuấn.” Lão chỉ chỉ bụng: “Hồi đó, chỗ này vẫn còn bằng phẳng lắm.”
Úy Thành Bích không quan tâm lời của lão mấy, cười nói: “Ai biết hồi trẻ ngươi trông thế nào, Nhất Chỉ Xuân có thể được Nhạn Khởi tôn sùng, ta cũng muốn xem xem lợi hại ở đâu. Nhưng mà nhìn ngươi đi, ngón tay chắc giống khúc lạp xưởng nhỉ?”
Bản lĩnh trên giang hồ của Úy Thành Bích không tồi. Lúc chưa gặp Hàn Nhạn Khởi, Uý Thành Bích luôn kiêu ngạo khinh người, giờ tuy phục Hàn Nhạn Khởi nhưng nhìn hắn khen ngợi tên mập mạp này, cảm thấy rất khó chịu. Vì thế Úy Thành Bích mới đi khiêu khích Kim Lão Ngũ.
Mà cũng khéo, tính tình Kim Mập Mạp vốn không tốt thế, nếu không phải Úy Thành Bích có Ba Ngàn Mâu – khiến lão thèm nhỏ dãi thì nào có vẻ mặt ôn hòa như vậy. Đã thế, Úy Thành Bích còn chọc ghẹo lão, giúp lão có cơ hội bày công phu mình ra. Nếu trấn trụ được Úy Thành Bích thì tốt, kế hoạch thu hắn vào tay sẽ trở nên dễ dàng.
Kim Lão Ngũ hứng thú bừng bừng: “Được, được, ta sẽ để ngươi xem đủ. Đã nhiều năm ta không sử dụng rồi.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Thành Bích, Kim lão ca thật sự rất giỏi.”
“Hừm, lợi hại hay không, phải xem mới biết được.” Úy Thành Bích ngẩng đầu trả lời.
Trong tay áo Kim Lão Ngũ lộ ra hai bàn tay, đôi tay này trắng trắng nhẵn nhụi, bóng loáng tinh tế, còn tươi ngon mọng nước hơn cả thiếu nữ mười sáu, không giống thân hình mập mạp của lão chút nào. Lão cởi mấy cái nhẫn vàng ra, giật giật ngón tay.
Hàn Nhạn Khởi tán thưởng: “Xem ra, lão ca cũng không bỏ bê công phu của mình.”
Kim Lão Ngũ nói: “Thói quen, trước giờ đều dựa vào đôi tay để giữ bảng hiệu mà.”
Úy Thành Bích nhìn đôi tay non nớt kia, tấm tắc khen ngợi: “Tay này có thể còn đẹp hơn cả tay các cô nương Như Ý Lâu.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Không chỉ đơn giản thế đâu, đã như vậy, Kim lão ca cho Thành Bích mở rộng tầm mắt đi.”
Kim Lão Ngũ cười ha hả: “Chỗ này không phải nơi tốt để phát huy, tùy tiện đùa vậy.” Vừa dứt lời, tay phải lão nắm lại, ngón trỏ vươn ra, ra tay như điện, một ngón tay chạm vào những sợi tóc rối tung trên vai Mai Tạp Gia.
Cọ qua bả vai Mai Tạp Gia, sợi tóc kia bị tay Kim Lão Ngũ hất bay về phía sau, lão thu tay về, sợi tóc lần nữa rơi xuống, chậm rãi phiêu lượng.
Úy Thành Bích cầm sợi tóc lên đặt trong lòng bàn tay xem xét, đánh giá cẩn thận rồi hít sâu một hơi. Ngươi nói thế nào cơ? Hóa ra chỗ đứt của sợi tóc này trơn nhẵn như bị dao cắt, không hề giống bị dùng lực ngón tay cắt!
Úy Thành Bích cũng là cao thủ trẻ tuổi thành danh, đương nhiên nhìn ra chiêu thức công phu chính là chỉ pháp nổi danh của người Phi Hà môn, đến Đại Lực Kim Cương Chỉ cũng không thể sánh bằng. Sợi tóc rối trên vai kia chẳng phải thứ gì cứng cáp, không có chút lực nào, vậy mà có thể dùng ngón tay cắt đứt nó, hơn nữa chỉ cắt đúng một sợi. Vô cùng tuyệt diệu.
Hàn Nhạn Khởi vỗ tay: “Công phu tốt!”
Kim Lão Ngũ cười hắc hắc nói: “Chê cười rồi, chút tài mọn thôi, không dám ở trước mặt lão đệ múa rìu qua mắt thợ.”
Úy Thành Bích ngây người hồi lâu, mới thở dài: “Ta phục.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Đúng rồi, không biết lão ca tìm ta có chuyện gì?”
Kim Lão Ngũ nói: “Thật ra ta muốn nhờ lão đệ xem một chút, gần đây ta muốn phát triển đầu tư tiểu quan. Đây là hai tiểu tử chính tay ta bồi dưỡng, mong lão đệ nhìn thử.”
Lão chỉ tay vào hai thiếu niên vừa đỡ lão tới, hai thiếu niên ngẩng đầu lên, đều có những khuôn mặt thanh tú, dung mạo xuân sắc, quyến rũ nhìn Hàn Nhạn khởi.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Duỗi tay.”
Hai thiếu niên cùng duỗi tay ra, Hàn Nhạn Khởi gật đầu, tiến lên sờ vai, lưng, eo, chân bọn họ, nhìn từ trên xuống dưới một lần, rồi thở dài:
“Lão ca, xem ra ngươi muốn luyện bọn họ thành những tiểu quan cao cấp, nhưng đáng tiếc, đâu phải chỉ một hai năm là thành tiểu quan cao cấp được, chắc ngươi hiểu rõ điều này?”
Kim Lão Ngũ cũng thở dài, nói: “Sao ta lại không rõ chứ, nhưng thời gian đâu chờ đợi con người. Bây giờ xu hướng trong thành là nam phong, nhưng Như Ý Lâu chúng ta chưa từng dạy dỗ tiểu quan. Nếu mua từ bên ngoài, kiểu gì chất lượng cũng kém cỏi, còn mua từ trong tay người khác thì thật mất mặt. Hai người này đều là ta tự mình tìm được rồi dạy dỗ.”
Môn phái có quy củ của môn phái, nhưng quy củ lớn nhất luôn là công phu của bổn môn không được tự tiện truyền ra ngoài. Ở nghề nào thì điều này cũng được áp dụng.
Công phu trong môn phái của Kim Lão Ngũ chính là cách chịch người khác, chứ không phải bị người ta chịch. Tuy lão lăn lộn khá lâu trong cái vòng luẩn quẩn này, nhưng muốn chộp lấy cơ hội làm ăn nhờ tiểu quan thì rất khó, ai lại đi dạy miễn phí công phu bổn môn cho lão?
Hơn thế, Kim Lão Ngũ là người có tiếng tăm, nếu dạy tiểu quan giống như những tiểu quan quán tầm thường, truyền ra ngoài chỉ sợ bị người ta cười rớt cả răng.
Chậc chậc, Kim lão bản của Như Ý Lâu mới đào tạo tiểu quan nha nhưng không biết cách dạy giường kỹ, vậy cũng dám đem ra? Mất mặt quá.
Về việc này, không thể không nhắc tới môn phái của Hàn Nhạn Khởi. Bọn họ rất khác biệt.
Bất kể là công phu nào cũng dạy hết, không có quy củ không được truyền công phu bổn môn ra ngoài, bọn họ chính là truyền nhân thừa hưởng công phu giường kỹ. Tất nhiên không thể truyền hết công phu cho ngươi, mà cho dù có truyền thì ngươi cũng phải có thiên phú như Hàn Nhạn Khởi đã. Với lại phải căn cốt bẩm sinh, không thì cho dù giường kỹ loại nào ngươi cũng không học được.
“Tạm coi có thể gặp khách.” Hàn Nhạn Khởi nói:
“Ta nói thẳng, xem chừng lão ca dạy họ như dạy nữ nhân rồi, hơn nữa còn cực kỳ tận tâm. Nhưng cho dù là tiểu quan thì nam nhân vẫn là nam nhân, không thể giống nữ nhân. Nếu ngươi muốn lấn sang lĩnh vực tiểu quan, sao lại chỉ dựa vào nữ nhân? Thế thì chẳng bằng mở kỹ quán thôi.”
Kim Lão Ngũ “A” một tiếng: “Ây da, bị ngươi nói trúng hết rồi. Giờ ta mới thấy có chỗ sai sai. Ngươi nói rất đúng, ta muốn dạy hai người họ thẹn thùng xoắn xít như nữ nhân, thì không bằng trực tiếp dạy nữ nhân cho rồi.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Đúng thế, lão ca hiểu thì tốt rồi.”
Da mặt Kim Lão Ngũ chợt đỏ lên: “Có lẽ lão đệ rất lành nghề.”
Hàn Nhạn Khởi vẫn chưa hiểu ý Kim Lão Ngũ, hỏi:“Lành nghề gì?”
Kim Lão Ngũ chỉ vào Minh Thịnh Lan, Tề Tiểu Bạch, Úy Thành Bích nói: “Ta thấy ba vị tiểu ca này, không có chỗ nào không phải cực phẩm, lại hoàn toàn tự nhiên. Người Khi Hoa Lâu thật lợi hại, đâu cũng có danh khí.”
Lão vô cùng thành khẩn: “Lão ca đánh bạo, hết lòng hết dạ xin ngươi một chuyện… dù sao lão đệ rất giỏi, sau này sẽ có vô số mỹ nhân khác. Mỹ nhân mắt lam này ngươi có thể nhường cho Như Ý Lâu không, chỉ cần toạ trấn là được, không cần bán thân. Ta cũng nói luôn, tiền hay người, chỉ cần ngươi nói một câu, xin lão đệ…”
Lời của lão còn chưa nói xong đã bị Úy Thành Bích đá một cước, chân đạp trên bụng lão, hung tợn mắng: “Xin cái đầu ngươi ấy! Ngươi sống lâu quá phải không? Dám xem ta là loại người này?”
Nói đến công phu tay có lẽ Kim Lão Ngũ cực kỳ lợi hại, nhưng lão làm gì biết võ công, thân hình lại mập mạp, bị Úy Thành Bích đạp mấy cái muốn ná thở.
Lão hổn hển nói: “Tiểu ca, tiểu ca, ngươi bình tĩnh đi…”
Tề Tiểu Bạch đánh một chưởng lên mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng: “Chém cái đầu heo này thôi!”
Minh Thịnh Lan cũng cười như không cười nói: “Ta thật muốn biết, làm sao ngươi mở được kỹ quán lớn thế này, mắt mù à?”
Hàn Nhạn Khởi nhịn cười, ba người này tuy rằng đều là danh khí cực phẩm, nhưng không có người nào hắn có thể bán, hay Kim Lão Ngũ có thể mua.
Hắn thở dài: “Kim lão ca, năng lực nhìn người của ngươi quá không tốt đó. Nói thật, ba người họ tuy đều có danh khí, nhưng trừ Thành Bích thì hai vị kia đều là Diễm Qua không hơn không kém. Nhất là vị này, trên người hắn là Ly Thủy Nhận, ngươi nghĩ lại đi, cho dù ngươi dùng thì mạng của khách nhân ngươi có đủ cứng để khắc trụ Ly Thủy Nhận không?”
“Ly Thủy Nhận……” Kim Lão Ngũ lẩm bẩm: “Thế mà là Ly Thủy Nhận? Mù mắt chó ta rồi!” Lão chắp tay với Tề Tiểu Bạch sắc mặt còn âm trầm, vẻ mặt đưa đám nói: “Là ta có mắt không tròng, không biết vị đây là Ly Thủy Nhận. Được được được, xem như ta chưa nói gì, nghìn lần xin các vị thứ lỗi!”
Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Còn điều này nữa, ngươi cảm thấy ta thiếu tiền, thiếu người sao?”
Kim Lão Ngũ dùng sức thở ra, đặt mông ngồi trên mặt đất: “Aizzz, ta thật hồ đồ, ngươi làm gì thiếu mấy thứ đó.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Nhưng lão ca cũng không cần chán nản ta vẫn còn biện pháp khác. Sư điệt của ta chưa có kỹ quán nào thu nhận, hay là để ta thử gửi thư cho hắn?”
Ánh mắt Kim Lão Ngũ sáng lên: “Không còn gì tốt hơn thế! Cảm ơn lão đệ, nhờ ngươi hết đó.”
“Đâu có, dù gì ta cũng gọi ngươi là lão ca.” Hàn Nhạn Khởi cười tủm tỉm: “Đợi chút, để ta viết thư rồi gửi cho hắn.”
Kim Lão Ngũ cố sức bò dậy, lau mồ hôi, cười đến mức miệng không khép lại được, vui vẻ xoa xoa tay. Ai không biết, chứ lão biết người này không đơn giản là dạy dỗ tiểu quan, mà còn có thể nâng tiểu quan kỹ tử lên trời xuống đất, dễ như trở bàn tay! Lão cực kỳ vui vẻ, một lúc sau mới nói:
“Có chuyện này… tuy ta biết ngươi không thiếu vàng bạc châu báu hay nữ nhân xinh đẹp, nhưng nếu không tặng gì thì ta rất áy náy.”
Lão kéo Mai Tạp Gia, hào sảng nói: “Đệ nhất vũ cơ của bổn thành và hai nữ tử Phù Tang được dạy dỗ tốt nhất, tất cả tặng cho lão đệ làm tỳ nữ! Cho dù là hồng tụ sinh hương*, hay quét nhà giặt quần áo, lão đệ đều có thể mặc sức sai bảo!”
*Hồng tụ sinh hương: Ý chỉ lúc đọc sách có mỹ nhân tay áo hồng thêm hương bầu bạn.