Tui mặc một cái áo khoác kaki với đeo thêm tóc giả kính râm nên chỉ mới một lúc đã cảm thấy mình sắp mù đến nơi rồi, hơn nữa cả người đều đổ mồ hôi như suối. Nhưng mà tui không dám cởi áo khoác, mặc thì còn có thể che được cái dáng người hoàn toàn không phải em gái của tui chứ một khi cởi ra thì quả thực hình ảnh quá đẹp, tui không dám tưởng tượng.
Uống được hai ngụm rượu, tui đã thấy mình nóng đến mức muốn bùng cháy.
Tui bắt đầu nghĩ méo ra rốt cuộc vì sao mình lại hóa trang như vậy để theo vào trong quán bar. Rõ ràng tui có thể ăn mặc như bình thường đi vào, sau đó diễn một màn kịch “Ôi tình cờ gặp nhau”! Dù gì trước đó bạn trai cũng đâu nói với tui là anh ấy sẽ đến quán bar! Tui hoàn toàn có thể bảo rằng bởi vì áp lực công việc lớn quá cho nên đến đây uống một ly gì gì đó!
Hoặc là tui có thể tìm một chỗ nào đấy thay quần áo. Chứ tui thề mặc bộ đồ này thật sự khiến tui khó chịu quá, nơi nên rộng ra thì lại bó vào, nơi nên bó vào thì lại rộng ra.
……
Tui khó chịu quá luôn rồi.
Vì sao bọn họ vẫn còn chưa đi?
Tui không muốn theo dõi nữa. Tui không vui, tui muốn khóc.