Ban đệ hạ tuyết cả đêm, lúc này ngoài điện tuyết trắng phủ đầy, phóng mắt nhìn chỉ thấy trắng xóa một mảnh, Long Nghệ ôm lấy tiểu ấm lô Đức Phúc đưa lên, quay đầu lại nói, “Bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, Tiểu Túc vẫn nên trở vào bên trong đi.”
Chung Túc nhìn Long Nghệ mở miệng phun ra một luồng khói trắng, lượn lờ bay bay, cuối cùng rũ mắt nói, “Hoàng thượng, lời hôm qua Chung Túc nói, không phải vui đùa.”
Long Nghệ hơi hơi sửng sốt.
Chung Túc nói, “Mấy ngày trước đây, Chung Túc đã muốn nói cho Hoàng thượng…” Hắn đang muốn đề cập đến việc bản thân là nam tử, Long Nghệ bỗng nhiên vươn một bàn tay, đặt ở trước môi hắn.
“Tiểu Túc đừng nói.” Long Nghệ nhắm chặt mắt, sau đó cười nói, “Thời gian không còn sớm, trẫm còn phải tảo triều.”
Chung Túc lăng lăng nhìn y.
Long Nghệ xoay người, bước vào trong tuyết.
Nam nhân mặc y bào hắc huyền, phía sau mặc dù còn có mấy cung nhân theo hầu, nhưng trong mắt Chung Túc, trong tuyết trắng bạt ngàn, chỉ có một người này, phá lệ bắt mắt.
Nhưng mà, bắt đầu từ đêm qua, trong cung lại truyền ra lời đồn.
Trong chốn cấm cung này, có một người không được chọc vào, cũng không thể chọc vào.
Người này tựa như Cảnh hậu của Túc Thanh đế hai triều trước ― Lời đồn đãi nói Túc Thanh đế khi còn sống vô cùng sủng ái Cảnh hậu, nhưng Cảnh hậu sinh tiền không có phong vị, sau khi chết mới được sắc phong. Trong danh sách ân điển phong phi, Túc Thanh đế trong cơn giận dữ, đã dùng hơn mười người trong tứ phi cửu tần để tế lễ, chỉ vì dung nhan người nọ lúc sinh tiền.
Mà Hoàng đế hiện nay, mặc dù không đến mức giống Túc Thanh đế mạnh tay như vậy, nhưng theo cách y xử trí với Thục Phi, chỉ sợ chỉ có hơn chứ không kém.
Hoàng đế phế đi tay chân Thục Phi, liền sai người nhốt Thục Phi vào Trầm Cảnh cung, khóa nàng cùng một chỗ với Huyên Quý Phi ngày xưa.
Thục Phi và Quý Phi xưa nay đối đầu, lúc hai nàng còn thượng vị liền tranh đấu không ngừng, lúc này phỏng chừng là có trò hay để xem.
Nhưng ba ngày sau, có thái giám nâng một khối nữ thi từ trong Trầm Cảnh cung đi ra.
Người xử lý thi thể miệng kín kẽ đến nghiêm ngặt, không ai biết người chết này rốt cục là Quý Phi hay là Thục Phi, nhưng mọi người biết, tứ phi một thân vinh hoa phú quý ngày xưa, còn lại duy nhất một mình Đức Phi.
Long Nghệ không biết người trong cung so sánh mình và Hoàng đế tổ tiên, nhưng y biết, Cảnh hậu mà Túc Thanh đế sắc phong, cũng là một nam nhân.
Ngày ấy sau khi lâm triều, Long Nghệ đi qua đi lại hồi lâu trong Dưỡng Tâm điện, cuối cùng rũ mắt nói, “Đức Phúc, trẫm muốn phong cho Thục Dung nương nương làm Hiền Phi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Đức Phúc là một công công, không dám vọng ngôn, chỉ đành phải nói, “Hoàng thượng chỉ cần thích là được.”
Long Nghệ lại nhíu mày nói, “Tấn vị quá nhanh, sợ là không ổn.”
Nếu là tấn vị quá nhanh, sợ Chung Túc lại bị các cung phi khác ghen tị, đứa tới tai hoại khôn lường.
Y thật sự không có loại cam đảm mạnh mẽ vang dội như Túc Thanh đế, thẳng tay làm mọi việc vì ‘lam nhan’.
Trầm ngâm một lát, y nói, “Vậy chờ thêm năm nữa, rồi hãy sắc phong.”
Sắc phong Hiền Phi xong, còn phải nghĩ biện pháp, để cho Chung Túc trở thành Đế hậu của mình, cùng mình sóng vai cai quản giang sơn.
Ngay cả… Ngay cả khi nàng tự xưng là nam tử.
Trong lòng Long Nghệ nhảy lên một chút, xoa xoa trán.
Nam tử.
Lời nói của người nọ, vẻ mặt của người nọ, cũng không giống giả vờ.
Đồng Hoa ngày ấy im lặng không nói, không chừng là vì lý do này.
Long Nghệ yên lặng nghĩ, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra.
Còn cách mấy ngày nữa là đến cuối năm, trong cung đãi yến, Long Nghệ cùng cung tần phi tử và quần thần đồng ẩm. Uống trà được một nữa, Thục Dung nương nương bỗng nhiên che miệng nôn ra rượu và thức ăn trong bụng.
Long Nghệ biến sắc, ra lệnh Thái y chẩn đoán.
Thái y kiểm tra mạch đập của Chung Túc, hỏi, “Nương nương nguyệt sự tháng này như thế nào?”
Chung Túc chần chờ một lát, cuối cùng trả lời.
Thái y đứng dậy quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, “Chúc mừng Hoàng thượng chúc mừng Hoàng thượng, Thục Dung nương nương hoài long thai của ngài.”
Chung Túc nghe xong, sửng sờ ngay tại chỗ.
Long Nghệ cũng sửng sốt, sau đó sắc mặt chuyển thành xanh mét.
Từ lần đó bị Thục Phi làm khó dễ, Long Nghệ liền không cùng Chung Túc làm thêm lần nào nữa, nhưng không nghĩ tới, dưới sai sót ngẫu nhiên, lại định thành kết cục.
Thục Dung có thai, vốn là thiên đại vui mừng, nhưng một đêm đó Long Nghệ chỉ ở Dưỡng Tâm điện, Đức Phúc chờ ở bên ngoài điện, chỉ nghe trong điện có tiếng đồ sứ bị đập nát, liên tiếp không ngừng.
Sáng sớm, Đức Phúc tiến vào cửa điện, chỉ thấy Long Nghệ ngồi một mình trên ngai vàng ở chính điện, nhìn về phía y.
“Hoàng thượng, long thể quan trọng hơn.”
Nghe Đức Phúc lải nhải, Long Nghệ nhíu mày không kiên nhẫn nói, “Thành Phong Nam trở về chưa?”
Đức Phúc đành phải can gián nói, “Thành Thái y còn đang trên đường tìm dược.”
Long Nghệ nhắm mắt, cuối cùng nói, “Bãi giá Nghi Hi viên.” Y dừng một chút, lại nói, “Hôm nay không lâm triều, nói thân thể trẫm có bệnh nhẹ.”
Đức Phúc ‘Dạ’ một tiếng, nghe theo phân phó rời đi.
***
Long Nghệ đến Nghi Hi viên, ngoài ý muốn phát hiện Chung Túc không có ở trong cung. Y tìm kiếm xung quanh, mới tìm được thân ảnh của Chung Túc trên tàng cây bạch dương kia.
Y phục Chung Túc mặc lúc này, đúng là bộ y phục hoa văn cải dầu ngày xưa Long Nghệ nhìn thấy, còn cho rằng đó là một con sâu.
Long Nghệ ngẩng đầu nhìn Chung Túc nói, “Tiểu Túc, ngươi sao lại trèo lên đó nữa rồi.”
Chung Túc cúi đầu nhìn Long Nghệ, nhíu nhíu mày, không đáp lại.
Long Nghệ vén vén ống tay áo, cũng muốn trèo lên.
Chung Túc vẫn nhìn Long Nghệ, trong lòng nghĩ có nên đi xuống hay không.
Một chân Long Nghệ giẫm trên mặt đất, một chân vòng lên thân cây, chuyển động vài cái, liền trèo lên.
“…” Chung Túc trầm mặc.
Long Nghệ ổn định thân thể trên một nhánh cây bên cạnh Chung Túc, thu khinh công lại nói, “Tiểu Túc, nguy hiểm thế này, ngươi mang thai tốt hơn hết vẫn đừng nên chạy loạn.”
Chung Túc vẫn tiếp tục trầm mặc.
Long Nghệ đang muốn dìu Chung Túc đi xuống, Chung Túc nhíu mày nói, “Ta tự mình đi.”
Lúc này đến phiên Hoàng đế trầm mặc.
Chung Túc nói, “Về sau sẽ có một đoạn thời gian dài, không thể vận động.”
Ý của hắn là sau này mang thai bụng sẽ lớn lên, mà ‘vận động’ này đại khái là chỉ trèo cây đi.
“…” Long Nghệ trầm mặc nhìn Chung Túc.
Chung Túc bắt đầu ôm lấy thân cây trèo xuống.
“…” Long Nghệ tiếp tục trầm mặc nhìn Chung Túc từ từ leo xuống, uốn a uốn éo. Cuối cùng hắn buông tay, tựa như đang vận khí công, từ trên cây bình yên nhảy xuống đất.
Chung Túc dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán.
Long Nghệ kéo tay áo của mình giúp Chung Túc lau mồ hô, vừa lau vừa nói, “Tiểu Túc có phải ngại trong cung rất buồn hay không?”
Chung Túc chần chờ một hồi, không đáp lại.
Long Nghệ nói, “Trẫm nhớ rõ đầu xuân hàng năm đều có săn bắn, trẫm có thể dẫn Tiểu Túc cùng đi du ngoạn.”
Chung Túc hơi hơi sửng sốt, hắn chưa bao giờ biết còn có chuyện săn bắn, lúc này nghe được liền cảm thấy mới mẻ.
Long Nghệ thấy Chung Túc tâm động, trong lòng tự nhiên có một phen tính toán khác.
***
Thời điểm đầu xuân, Long Nghệ liền hạ lệnh cho người an bài việc săn bắn.
Ban ngày Chung Túc có chút mệt mỏi rã rời, thật sự không nâng nổi tinh thần, nằm trong ổ chăn ngủ một hồi, lúc tỉnh lại mơ mơ màng màng, chỉ thấy trước mắt một bóng người nhoáng lên, nhìn thân cao hẳn là nam nhân, lại không giống Long Nghệ.
Nghi Hi viên hiếm khi có người ngoài, Chung Túc lập tức tỉnh ngủ, xoa xoa ánh mắt có chút mông lung mới hoàn toàn nhìn rõ người trước mắt này. Người này bộ dạng giả thành thị vệ, nhưng giấu không được quý khí trên mặt mày, đang nhìn không chuyển mắt đánh giá hắn.
Chung Túc nhíu mày quát, “Ngươi là ai?”
Người có bộ dạng thị vệ nghe Chung Túc nói lời này, lại ha ha nở nụ cười nói, “Sao nào, quên bổn điện hạ là ai rồi?”
Chung Túc không lên tiếng, nghe người này nói, hẳn là nhận thức Lâu Kì.
Nhìn bộ dáng cảnh giác của Chung Túc, người nọ lại nói, “Thám tử nói ngươi như đổi thành người khác, bổn điện hạ ban đầu còn không tin…” Ánh mắt y chuyển về hướng bụng Chung Túc, “Nghe nói ngươi hoài thượng cốt nhục của nam nhân kia?”
Chung Túc trầm giọng quát, “Ngươi rốt cục là ai?”
Người nọ nháy nháy mắt nói, “Bổn điện hạ thật vất vả mới đến được hoàng cung Phong quốc thăm Kì Nhi, Kì Nhi cư nhiên không tiếp nhận tình nhân cũ này, thật tiếc cho bổn điện hạ trước kia vì bảo vệ ngươi, vận dụng không ít quan hệ.”
Trong lòng Chung Túc cả kinh.
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh, có công công hô to, “Hoàng thượng giá lâm!”
Trong lòng Chung Túc hơi trấn định lại, hai mắt hơi hơi trầm xuống, thân thủ xuất ra một chiêu tầm nã thủ (phép đánh bằng mười ngón tay), mắt thấy sẽ bắt được người thị vệ này.
Thị vệ kia lại nhanh hơn một bước, phút chốc sau đã lui về phía sau.
Động tác của người này cực nhanh, dù là Chung Túc đời trước, cũng chưa từng gặp qua tốc độ nhanh như vậy. Hắn vốn định bắt lấy thị vệ này, chờ Long Nghệ lại đây hỏi, nhưng xét theo thân thủ của người này, tuyệt nhiên so với mình không chỉ cao hơn một bậc.
Tiếng bước chân của Hoàng đế ở đầu bên kia càng ngày càng gần.
Thị vệ ‘vèo’ một phát phá vỡ cửa sổ, lao ra bên ngoài. Chung Túc chỉ nhìn thấy bóng dáng người này, sau đó trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy thân ảnh.
Võ công cao cường, cao đến khiến người ta sợ hãi.
Khi Long Nghệ đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Chung Túc ngồi ở trên giường, y bước nhanh đến bên cạnh Chung Túc, vui vẻ không nhịn được cầm tay Chung Túc nói, “Tiểu Túc, còn nhớ rõ mấy ngày trước đây trẫm nói với ngươi về việc đi săn không?”
“Hở?” Chung Túc còn chưa kịp hoàn hồn từ việc của người kia, chỉ cảm thấy người nọ đến đây, ẩn ẩn mang cho hắn dự cảm bất an.
“Mấy ngày qua trẫm đã an bài thỏa đáng, ngày mai liền có thể dẫn Tiểu Túc đi ra ngoài chơi.” Long Nghệ nói như thế.
Chung Túc sửng sốt, hắn vốn định nói việc thị vệ kia cho Long Nghệ nghe, nhưng nhìn bộ dạng vui sướng của Long Nghệ lúc này, lại không biết mở miệng nói như thế nào.
Nếu nói việc này cho nam nhân kia, phỏng chừng nam nhân lại phải phiền muộn một đoạn thời gian.
Hắn nghĩ nghĩ, nói đến bên miệng, lại nuốt trở vào.
***
Ngày kế, Long Nghệ dẫn Chung Túc đến khu rừng ở phía bắc Kinh thành săn bắn. Lần săn bắn này triệu tập toàn bộ chúng thần Phong quốc, vô cùng phô trương.
Chung Túc mang thai đã hơn bốn tháng, bụng dù chưa lớn bao nhiêu, nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra một độ cong nho nhỏ.
Long Nghệ vốn có lòng dẫn Chung Túc đi du ngoại, không mang theo quá nhiều thủ vệ. Đợi quần thần đều tự mình phân tán đi săn bắn, liền dẫn theo Chung Túc nhìn ngắm chung quanh.
Hai người một đường ngắm cảnh, Chung Túc mặc dù không nói nhiều, nhưng Long Nghệ miệng lưỡi lưu loát, cuối cùng cũng chọc cho người bên cạnh cười vui vẻ.
Nói xong câu cuối, Long Nghệ dừng trêu đùa, thu lại nụ cười nói, “Tiểu Túc, còn nhớ rõ ngày ấy ngươi nói với trẫm chuyện ngươi là nam nhân không?”
Chung Túc không biết vì sao lúc này Long Nghệ lại hỏi việc này, dừng lại một chút rồi đáp, “Nhớ rõ.”
Long Nghệ nói, “Vậy Tiểu Túc còn nhớ rõ ngày ấy ngươi hỏi trẫm nếu hai nam nhân yêu nhau, trẫm sẽ như thế nào không?”
Chung Túc nhớ lại nói, “Khi đó, Hoàng thượng nói, hai người gặp nhau đã là duyên phận.”
Long Nghệ cười nói, “Giữa ngươi và ta, trẫm nghĩ, cũng là như thế.”
Y nói xong, cầm lấy tay Chung Túc, không tự giác mà nắm chặt.
Chung Túc tùy ý y nắm tay, trong lòng nghĩ lại những lời Long Nghệ nói ngày ấy.
Gặp nhau là duyên phận, thân hắn đã chết lại được sống lại, lại vào nhầm thân nữ, đây có thật sự là một loại duyên phận hay không…
Hắn vốn nghĩ nam nhân đối với hắn chỉ là nhất thời hưng trí, nhưng hiện nay, thiên tử trên ngôi cửu ngũ chí tốn lại vẫn đợi hắn thổ lộ cõi lòng.
Có lẽ thật sự là như thế.
Tinh thần Chung Túc phiêu du bên ngoài, Long Nghệ vui vẻ thổ lộ tình cảm, hai người chẳng hề biết, ở một nơi cách bọn họ hơn mười trượng, một người chậm rãi kéo cung.
Người nọ thử xong rồi, buông cung nói, “Tên.”
Bên cạnh có một ám vệ đưa cho người nọ một mũi tên, thân tên màu đỏ, phủ đầy gai.
Y tiếp nhận tên, lấy ra một mảnh vải bố, chậm rãi lau lau mũi tên.
Ám vệ bên cạnh nói, “Điện hạ định cứ như vậy trừ bỏ Phong vương?”
Người lấy tên cười cười nói, “Nam nhân kia vô cùng giảo hoạt, nếu dễ giết như vậy, cũng không cần phụ hoàng lo lắng cố sức.”
Ám vệ không rõ suy nghĩ hỏi, “Điện hạ định là…”
Người được gọi là điện hạ cong cong khóe miệng, “Nhìn thấy nữ nhân kia không? Thể xác và tinh thần của nam nhân kia đều đặt trên người nữ nhân này.”
Ám vệ nhìn bộ dáng của nữ nhân, sắc mặt thay đổi nói, “Điện hạ, người đó là người mà ngài khỗng dễ dàng gì cài vào bên cạnh Phong vương.”
Điện hạ cười nhạp nói, “Tiểu Vệ, ngươi thật khờ. Lúc trước bổn điện hạ sai bảo là Lâu Kì, không phải người này. Huống chi mấy năm nay Lâu Kì không đưa tình báo cho Sở quốc, chết không đáng tiếc.”
Y dứt lời, lại bổ sung nói, “Thép tốt xem ở lưỡi đao, Phong vương nhìn thấy người mình âu yếm gặp nạn, ngươi đoán sẽ thế nào?”
Ám vệ cái hiểu cái không gật gật đầu.
Bên ngoài có tuần binh đi tới.
Điện hạ yên lặng không tiếng động thả người bay lên một ngọn cây, ám vệ vội vã đuổi theo.
Khinh công hai người đều là tuyệt hảo, xong thẳng vào cấm địa săn bắn, lại không có ai phát giác.
Đợi cho tuần binh đi rồi, điện hạ khoát tên lên dây cung, mũi tên chỉ thẳng hướng Chung Túc, dây cung giãn ra gần như thành một vòng tròn.
Sau đó, ánh mắt hơi nheo lại, buông dây, phát ra một trận dư âm, điện hạ đưa tay ra phía sau, ám vệ lại đưa lên một mũi tên đỏ như máu.
Mũi tên đầu tiên mang theo tiếng rít hỗn loạn, bắn thẳng về hướng Chung Túc, còn cách hơn một trượng, Long Nghệ phát hiện có người lén lúc tập kích, vội vội vàng vàng ôm lấy bả vai Chung Túc, kéo Chung Túc về bên cạnh mình, tránh đi mũi tên kia.
Mũi tên ‘phập’ một tiếng cắm trên mặt đất, đâm sâu ba tất, đuôi tên run run không ngừng.
Đáy lòng Long Nghệ trầm xuống, nhìn thế bắn của mũi tên này, liền biết người bắn tên võ công tuyệt không thấp hơn Kỷ Mộ Niên.
Y trầm giọng quát, “Người tới!”
Chữ ‘tới’ này vừa bật thốt lên, một mũi tên khác lại bắn tới, nhắm thẳng vào gáy Chung Túc.
Mũi tên này thế tới vô cùng xảo quyệt, Long Nghệ kéo theo Chung Túc nhanh chóng tránh đi.
Tuần binh bên cạnh nghe thấy tiếng động của Hoàng đế, rất nhanh tụ về hướng bên này.
Người ẩn trên cây thấy Phong vương tránh được cả hai mũi tên, trong mắt tràn đầy một tầng sát ý thị huyết.
“Ba mũi.” Y nói.
Ám vệ theo lời y nói, dâng lên ba mũi tên.
Ba mũi tên này bắn ra liên tục, xem ra điện hạ định tốc chiến tốc thắng.
‘Vù vù vù.’
Không trung mang theo tiếng rít bén nhón, hướng về phía Chung Túc bay đến.
Xét theo phương hướng của ba mũi tên này, vô luận Long Nghệ tránh né hướng nào, tất nhiên sẽ trúng một tên trí mạng.
Tốc độ nhanh như sét đánh, Long Nghệ bất chấp tất cả, gắt gao bảo vệ Chung Túc.
Ánh mắt Chung Túc ngay từ đầu đã tập trung về hướng tên bắn ra, lúc này thấy hai tay Long Nghệ vốn dĩ ôm hắn lại càng thêm ôm chặt, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Giữa điện quang hỏa thạch, Chung Túc rốt cục cũng bất chấp mọi thứ, chỉ cảm thấy bản thân lại nhớ đến thời điểm ban đầu.
Hắn đẩy Long Nghệ ra, xoay người che trước người Long Nghệ.
Bên tai vang lên tiếng rít, ‘phập’ một tiếng nhập vào xương thịt.
Không qua bao lâu, trong bụng truyền đến cơn đau nhức.
“Tiểu Túc!”
Hình như có người gọi hắn.
“Tiểu Túc, ngươi không sao chứ…” Thanh âm nam nhân thoạt nghe rất kinh hoảng.
Chung Túc mở mắt ra, nhìn nam nhân. Khóe mắt nhìn thấy có rất nhiều thị vệ vây quanh.
Nam nhân đè lại miệng vết thương trên bụng hắn, nhìn đến trên thân tên bao phủ toàn gai, nhất thời không biết lấy tên ra như thế nào, cuối cùng ôm lấy thân thể hắn, nói “Tiểu Túc, không sao đâu, trẫm đưa ngươi đi tìm Thái y.”
Thân mình lại một lần được người ôm vào lòng.
Chung Túc chịu đựng đau đướn, chỉ cảm thấy trong bụng và hạ thể có thứ gì đó chậm rãi chảy ra.
Hắn dùng tay chậm rãi sờ soạng, cuối cùng bắt lấy tay Long Nghệ.
Chung Túc phỏng chừng, lần này bản thân thật sự phải chết rồi.
Thậm chí hài tử chưa kịp đến dương gian trong bụng mình.
Mỗi lần lâm vào quá trình tử vong, cả hai lần trong ấn tượng của hắn đều vô cùng rõ ràng.
Chỉ là trước khi chết, trong đầu hắn mơ mơ màng màng suy nghĩ một vòng, cũng không nghĩ ra lời nào có thể khuyên giải an ủi Long Nghệ. Chỉ cảm thấy nói cái gì để khuyên nhủ Long Nghệ cũng đều phí công.
Theo như quá khứ người nam nhân này đối với mình, bản thân nếu chết đi, y khẳng định sẽ thương tâm.
Chung Túc đành phải lăng lăng nhìn Long Nghệ ôm hắn chạy về phía doanh trại trong bãi săn.
Long Nghệ càng đi càng nhanh, lại sợ động đến vết thương của Chung Túc, đành phải hết sức ổn định thân thể của mình.
Trong ấn tượng của y, doanh trại rõ ràng bất quá chỉ cách một khoảng không xa mà thôi, nhưng Long Nghệ đi mãi đi mãi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng.
Tựa như nơi đó là một kết thúc xa xôi không thể đạt đến.
Trên đường, tay người nọ cầm chặt tay y dần mất đi lực đạo, cuối cùng chậm rãi buông xuống.
Long Nghệ tuyệt vọng nhắm mắt lại.
[HOÀN QUYỂN THƯỢNG]