Kỷ Mộ Niên tuy rằng đứng ở xa xa, lúc này cũng nhìn thấy động tác nhỏ này của Độc thủ nương tử, trong lòng thầm kêu không ổn.
Sở Hi Du ngược lại không có trái tim thất khiếu linh lung (suy nghĩ sáng suốt) như Kỷ Mộ Niên, mắt thấy hai chưởng tương tiếp, trong đôi mắt đột nhiên hiện lên một tầng huyết ý, chân khí trong lòng bàn tay bàng bạc tỏa ra, kình lực phóng ra ào ạt, một chưởng còn chưa tới, liền bật ra một cỗ đại lực, thổi quét về hướng đối phương.
Đợi đến khi gai độc của Độc thủ nương tử còn cách một chưởng của Sở Hi Du nửa phân, đột nhiên cảm thấy trên người có một cỗ đại lực xông tới, nội lực của ả không sâu, sao có thể chịu được một chưởng này của Sở Hi Du, ‘oanh’ một tiếng cả người liền bị đánh văng ra.
Trong phút chốc Độc thủ nương tử biến sắc, thân thể bị đánh bay trong không trung, thân thể ả trong không trung liên tục xoay chuyển mấy vòng, vẫn không thể triệt tiêu nội kình của Sở Hi Du, cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Thân thể trên mặt đất bị đẩy đi tạo thành một dấu vết thật dài.
Sở Hi Du thấy đã bức lui Độc thủ nương tử, ‘hắc hắc’ lộ ra tươi cười, quay đầu lại nhìn Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy ánh mắt lấy lòng của Sở Hi Du, trong lòng cũng không biết nên nói gì.
Độc thủ nương tử và Sở Hi Du vừa đối đầu đã bị người đánh văng, thật sự là chuyện trước nay chưa từng có, hàng năm ả luyện độc thuật, từ khi xuất đạo liền có không ít giang hồ hảo hán chết dưới độc châm như thần long thấy đầu không thấy đuôi của ả ta, lại không ngờ rằng lần này giao thủ cùng một tên mao đầu tiểu tử vô danh chốn giang hồ, lại chỉ một chiêu đã lâm vào đại bại.
Nữ nhân quỳ rạp trên mặt đất, hơn nửa ngày mới cử động lại được, nguyên nhân hẳn là khi Sở Hi Du xuất chưởng đã không chút lưu tình, xuất hết toàn lực.
Độc thủ nương tử đuổi theo rất nhanh, bị thua cũng quá nhanh, Khôi ca và đám người Bách Lý Tầm Hương đuổi theo phía sau cũng đều tìm đến, thấy bộ dáng chật vật của Độc thủ nương tử, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Nữ nhân này xem như là một nhân vật thuộc hàng đầu lĩnh trong số bọn họ, vừa rồi lúc bọn họ đuổi theo, thấy Độc thủ nương tử cách không lao đi, khinh công trác tuyệt, còn lo sợ là nữ nhân này sẽ đoạt mất công trạng, chẳng qua lúc này nhìn thấy nữ nhân chẳng giành được chút lợi thế, lại còn té đến một thân bùn đất, y quan không chỉnh.
Lại nhìn về hai người phía trước, một người ánh mắt sáng ngời, một người trầm mặc mà đứng, chỉ là nếu nhìn bên ngoài, nhất định nhìn không ra hai người này lại là người có thể đánh bại Độc thủ nương tử.
Trong lòng Độc thủ nương tử phẫn hận, lại e ngại công lực Sở Hi Du, lúc này thấy đám người Khôi ca đuổi tới, chỉ đành phải nhắc nhở nói, “Khôi ca, cẩn thận cái tên bị treo thưởng kia!”
Có tấm gương thất bại thảm hại của ả, Khôi ca tất nhiên sẽ không dám cùng Sở Hi Du đơn đả độc đấu, đám người liếc mắt nhìn nhau, Khôi ca mở miệng nói trước, “Phong Vũ lâu treo giải thương có vạn lượng, nay chúng ta có tổng cộng chín người, cho dù chia đều mỗi người cũng có ngàn lượng bạc. Tên tặc nhân trước mắt này sâu không lường được, không bằng vài người chúng ta hợp tác, ấn ngã tên này trước rồi nói sau.”
Lời này y vừa nói ra, Kỷ Mộ Niên đứng ở xa xa cũng nghe thấy, mày lập tức nhăn lại, nhìn Sở Hi Du trầm mặc không nói.
Sở Hi Du hiện tại đánh nhau hoàn toàn đều là dựa vào nội lực tích lũy trước kia, chiêu thức gì đó chỉ sợ là đã sớm quên sạch sẽ.
Mà Sở Hi Du lại một chút cũng không hề tự giác, chỉ cảm thấy bản thân có thể bảo vệ Kỷ Mộ Niên, là một chuyện rất giỏi rồi.
Lời Khôi ca vừa nói xong không bao lâu, Bách Lý Tầm Hương lập tức phụ họa nói, “Khôi ca nói rất đúng, nếu là Phong Vũ lâu treo thưởng, người này quả thật cũng có chút bản lĩnh.”
Y là kẻ có võ công thấp nhất trong đám người ở đây, nếu nói ai đánh thắng kẻ đó lấy thưởng, bản thân khẳng định chẳng được chút ích lợi. Khôi ca vừa nói mỗi người đều được chia đều, y là kẻ đầu tiên phụ họa.
Mấy người đi theo cũng có cùng suy nghĩ với Bách Lý Tầm Hương, lập tức đều đồng ý.
Đám người này vừa thương nghị xong, đều triển khai thế trận, vây quanh bên người Sở Hi Du. Kỷ Mộ Niên không phải người bị truy nã, nhất thời bán khắc cư nhiên không ai chú ý tới.
Sở Hi Du tựa hồ cũng chú ý tới đám người trước mắt bắt đầu vây quanh lại, hắn trừng mắt nhìn, lại nhìn về phía Kỷ Mộ Niên.
Trùng hợp thế nào, ánh mắt hai người lại gặp nhau, Kỷ Mộ Niên mâu quang trầm tĩnh, nhìn không ra chút gợn sóng.
Nhưng lần này Sở Hi Du vừa quay đầu, sở hở sau lưng đều bày ra, đám người Khôi ca đều là cao thủ giang hồ lão luyện, sao lại buông tha cho cơ hội tuyệt hảo như thế, lập tức hạ lệnh, mãnh liệt tấn công.
Sở Hi Du chỉ nghe sau đầu có tiếng gió, khi xoay người nhìn lại, chỉ thấy Khôi ca cầm trong tay một thanh đao thật lớn, trên đao còn có chín khoen sắt, lanh canh rung động, bổ thẳng về hướng hắn, tốc độ quả nhiên là cực nhanh.
Nhưng trong mắt Sở Hi Du, tốc độ này lại vẫn chậm nửa nhịp, thân hình hắn hơi nghiêng về bên trái, liền dễ dàng né được một đao này. Nhưng một đao này vừa thoát, lại có một người ở xa xa dùng thiết liên đánh tới, tựa hồ đoán trước phương hướng Sở Hi Du sẽ né tránh, đầu thiết liên chuyển động, phóng thẳng về phía hạ bàn của hắn.
Nhưng thật ra đây là lần đầu tiên Sở Hi Du nhìn thấy loại binh khí này, cũng không biết trốn tránh, mắt cá chân phải vừa vặn bị thiết liên quấn lại, người dùng thiết liên nhìn thấy bản thân đắc thủ, lập tức siết chặt thiết liên trong tay.
Trong lòng y vừa mừng rỡ nghĩ kẻ bị treo thưởng này sẽ bởi vì vậy mà té ngã, nhưng ai biết được Sở Hi Du lại chẳng chút sứt mẻ, thiết liên này của y tựa như đánh vào trụ sắt, dù là y dùng hết khí lực toàn thân, cũng không kéo gần lại chút khoảng cách.
Sở Hi Du đang âm thầm cùng người sử dụng thiết liên đọ sức, nhưng bên ngoài còn có bảy kẻ giang hồ giương mắt rình sẵn, bị người dùng thiết liên vừa kéo lại, bảy người kia xem xét chuẩn cơ hội, cố gắng tập kích vào chỗ yếu hại của Sở Hi Du. Cho dù Sở Hi Du công lực cao thâm, trong lúc nhất thời cũng chẳng thể xoay sở kịp, chỉ cảm thấy chặn đao phía trước, phía sau lại có người lao tới, thực hận bản thân không thể mọc thêm mấy cánh tay nữa, xử lý sạch sẽ tất cả đám người này.
Độc thủ nương tử ở xa một bên nhìn thấy Sở Hi Du bị người quấn lấy, âm thầm trầm trồ khen ngợi, từ trên đất đứng dậy, mũi nhọn trong tay áo lóe lên, nhắm ngay phương hướng của Sở Hi Du, chỉ đợi bắt được khe hở, liền lập tức đánh gục người này.
Động tác của ả Sở Hi Du nhất thời bán khắc căn bản không thể nào biết được, nhưng lại bị Kỷ Mộ Niên đang ở bên ngoài đối phó mấy tên tiểu lâu la vừa vặn quan sát thấy. Y rút đao gia nhập chiến cuộc, vốn là vì giảm bớt áp lực trên người Sở Hi Du, nhưng thấy Độc thủ nương tử muốn dùng chiêu ác độ, lập tức cảm thấy cả kinh.
Nếu Sở Hi Du mà chết, lấy tình cảnh của y lúc này, tất nhiên sẽ chẳng được lợi ích gì. Trong lúc nhất thời Kỷ Mộ Niên cũng không quản được quá nhiều, chuyển thanh đao trong tay, ném về hướng Sở Hi Du, quát to, “Sở Hi Du! Mau tiếp đao!”
Thân đao đã bị rút ra khỏi vỏ, tỏa sáng bức người, đúng là bảo đao ngự ban Kỷ Mộ Niên tùy thân mang theo.
Bên tai Sở Hi Du chợt nghe thanh âm Kỷ Mộ Niên, lập tức nhìn về hướng Kỷ Mộ Niên, chỉ thấy bảo đao tùy thân của Kỷ Mộ Niên bay tới, trong mắt phút chốc sáng ngời, vận khí bức lui hai người đang vây công bên cạnh, vươn tay đón lấy chuôi đao.
Tay hắn vừa nắm chặt chuôi đao, thanh âm Kỷ Mộ Niên lại ngay lập tức truyền đến, “Toàn lực dùng đao, phía dưới bên phải chém sáu phân!”
“Hả?” Sở Hi Du chỉ phát ra một đơn âm.
Kỷ Mộ Niên lập tức tiếp lời, “Nghe theo!”
“À à!” Sở Hi Du liên tục đáp, vừa lên tiếng trả lời vừa dồn chân khí vào thân đao, chém thẳng về phía dưới bên phải.
Phía dưới bên phải này vừa vặn là vị trí của thiết liên, Sở Hi Du vừa vung đao chém qua, chân khí phối hợp với lưỡi đao sắc bén, chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, đã chặt đứt thiết liên.
Người dùng thiết liên kia nhất thời thất sắc, không nghĩ tới vũ khí mình dùng mười năm có dư lại bị người ta chém đứt như cắt dưa hấu, trong lòng lúc này một trận khủng hoảng.
Nhưng mà cũng ngay lúc Sở Hi Du dùng hết sức chém đứt thiết liên, Độc thủ nương tử nhìn thấy cơ hội, ám tiễn nháy mắt tập kích.
Ám khí hỗn loạn theo gió bay đến, thanh âm Kỷ Mộ Niên lại sớm một bước truyền tới, “Bên phải bảy phân, vung đao sang phía tây!”