Quả nhiên, rất nhiều tướng lãnh nhìn Đổng Trác không vừa mắt đều lập tức tán thành đề nghị của Tôn Kiên, cùng thủ hạ của Đổng
Trác đã nhao nhao thành một mảng hỗn loạn mà ngay cả chủ tướng Hoàng Phủ Tung cũng nhắm mắt vuốt râu, có ý tứ đồng ý.
Lúc này Đổng Trác không thể ngồi yên, y cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Đổng Trác liếc mắt nhìn Lý Nho, ý bảo hắn tiến lên nói chuyện, lập tức Lý Nho nghĩ ra lí do thoái thác, đang định lên tiếng, tất cả mọi người không ngờ
Hứa Thành đã lên tiếng.
"Khởi bẩm Xa kỵ tướng quân, tiểu nhân chẳng qua là may mắn lập công. Huống hồ lâm trận giết địch là trách nhiệm làm lính, cho nên tiểu nhân không dám lĩnh thưởng" Hứa Thành quỳ gối trong quân trướng, hắn sớm ngột ngạt không chịu nổi. Đương nhiên hắn hiểu rõ những người này suy nghĩ cái gì. Tuy rằng hắn rất muốn làm tướng quân, thế nhưng hắn không phải là đồ ngốc. Hiện quan không bằng hiện quản, nếu như hôm nay thăng lên tướng quân, về sau chỉ sợ cũng không có một ngày tốt lành. Không cần ngày sau Đổng Trác cho hắn đi giày chặt ( giầy chật; trói buộc; hạn chế - ví với việc ngầm gây khó khăn cho người khác, cũng ví với việc ràng buộc, hạn chế), ngay cả đám thủ hạ kia cũng đủ đùa chơi chết chính mình. Huống chi thân binh chỉ cần đi theo phía sau chủ tướng là được. Nếu như trở thành quan quân, ngày mai đánh Khương binh, phải xông ra chiến trường, bị Mã gia biết rõ chính là mình giết đại thiếu gia của bọn chúng, bọn chúng còn không đánh cho mình chết đi sống lại sao cho nên, hắn hạ quyết tâm, quyết không thể vứt bỏ địa vị thân binh của mình.
Mọi người không ngờ gã tiểu binh này rõ ràng không muốn làm quan, điều này khiến tất cả nhất thời ngơ ngẩn.
Đợi khi mọi người có phản ứng, tướng lãnh của Đổng Trác đều có chút tán thưởng đối với người tiểu binh này, tất cả thầm nghĩ; "Tiểu tử này cũng thức thời" Lý Nho lập tức nắm lấy cơ hội, nói: "Xa kỵ tướng quân, tiểu binh này nói không sai. Mặc dù hắn lập công lớn, nhưng đó là chức trách của hắn, huống hồ dù sao hắn chẳng qua chỉ là một gã thân binh, lên chức quá nhanh, chỉ sợ không thể phục chúng. Ty chức cho rằng, không bằng trao tặng hắn một chức quan Hiệu úy, dùng điều này làm khen thưởng"
Đổng Trác nghe xong, lập tức nói: "Đúng vậy, hạ quan cũng cho là như vậy" nói thế nào đi nữa Đổng Trác y cũng lăn lộn trên quan trường bao nhiêu năm nay, có thể nào không rõ ý tứ của gã con rể này, căn bản là lăng nhục Tôn Kiên. Không phải ngươi cũng chỉ là Hiệu úy sao? ngay cả một tên lính quèn của chúng ta cũng cùng một cấp bậc với ngươi.
Hoàng
Phủ Tung cũng không muốn dây dưa nhiều trong chuyện này, hắn giải quyết việc chung, lên tiếng nói: "Nếu như thế, hãy phong hắn một chức Hiệu úy về dưới trướng Đổng Thứ sử " Sự tình cứ như vậy kết thúc, Hứa Thành còn muốn nói chuyện, nhưng khi hắn nhìn thấy sắc mặt đắc ý của Đổng Trác cũng không dám mạo hiểm nữa. Huống chi, nơi đây nào có phần cho hắn chủ động nói chuyện. Hứa Thành đành phải tạ ơn đi ra ngoài, chuẩn bị liều mạng trên chiến trường. Sau khi xuất hiện ở đại trướng xong, hắn lại một lần nữa giơ ngón tay giữa lên bầu trời.
Ngày thứ hai, hai quân bắt đầu giao chiến, tuy rằng Mã Đằng có tang con trai, đau khổ, trận chiến này đánh cực kỳ thê thảm, nhưng Khương quân không phải chỉ của riêng một mình hắn, hơn nữa đường xa tới mệt nhọc. Hoàng Phủ Tung là một đại danh tướng, Khương binh rốt cục không thể ngăn cản quân đội triều đình tiến công, phải rút lui về hướng An Định tạm phòng thủ. Hơn nữa, bên trong Khương binh bắt đầu phân liệt, Hàn Toại muốn bảo toàn thực lực của mình, yêu cầu lui binh. Sau khi bị bác bỏ, chưa thương nghị, hắn đã dẫn theo thuộc hạ của mình bỏ đi. Hoàng Phủ Tung nhận được tin tức, lập tức nhân cơ hội này tiến công, vì vậy, Bắc Cung Bá Ngọc chết trận, Mã
Đằng bại trốn. Phản loạn Thiết Khương Minh đã bình định
Bởi vì có công bình định, hơn nữa hiếu kính đúng chỗ, sau cuộc chiến Đổng Trác được tấn thăng làm Ngao Hương hầu, Trấn Tây tướng quân, mà Tôn Kiên cũng được phong làm Ô Trình hầu, về quê làm Trường Sa Thái Thú. Chỉ riêng chủ soái bình định lần này, Hoàng Phủ Tung, không chỉ không được phong thưởng, ngược lại bị giáng chức đến U Châu làm quan địa phương.
Trong chiến tranh lần này Hứa Thành bởi vì không có cấp dưới, là tư lệnh không có quân, tự nhiên thân binh vẫn là chức trách của hắn. Khi ở bên cạnh Đổng Trác, hắn còn bắt được cơ hội chém mấy tên lính quèn. Bởi vì
Đổng Trác tận mắt nhìn thấy chuyện này, tự nhiên hắn cũng tiến thêm một bước củng cố chức Hiệu úy của mình. Tuy rằng Đổng Trác về phương diện khác không được tốt lắm, nhưng hắn đối xử với người trong nhà cũng không tệ lắm. Cho dù Đổng Trác xem thường xuất thân của Hứa Thành, sau khi chiến đấu kết thúc đã cho hắn ba nghìn tù binh Khương binh khiến cho Hứa lão đại rất vui mừng, dâng lên vài câu ca ngợi không có chút giá trị, ngay cả chúng tướng bên người Đổng Trác cũng thơm lây không ít, để cho bọn họ cảm thấy tiểu tử này đáng giá để sử dụng.
Thời gian thoáng chốc đã ba năm, trong ba năm này, binh sĩ của Hứa Thành đã đạt đến năm ngàn người, mà Hứa lão đại tinh thông đạo vuốt mông ngựa cũng đã được lên chức, trở thành Chiết Trùng hiệu úy, cộng thêm lính của hắn được huấn luyện tốt, rất được khen ngợi, còn được Đổng Trác tín nhiệm, điều binh lính dưới trướng của hắn trở thành thân quân của mình, cho phép hắn có thể thường xuyên tham gia ‘hội nghị "cao cấp', có thể nói thu hoạch không nhỏ
Nhưng Hứa Thành biết rõ, thời điểm đất trời biến hóa đã đến. Quả nhiên cũng không lâu lắm, tin tức từ kinh thành truyền về, Linh Đế băng hà, Đại tướng quân Hà Tiến ủng hộ lập
Thiếu Đế lên ngôi. Không lâu sau Đổng Trác lại nhận được quân lệnh của
Hà Tiến, mệnh hắn khởi binh, nhập Lạc Dương, tru sát hoạn quan. Đổng
Trác lập tức triệu tập chúng tướng thương nghị
"Các ngươi xem, chúng ta phải làm gì?" Đổng Trác đi thẳng vào vấn đề. Dù sao tất cả đều là thân tín của mình, cũng không cần khách sáo
"Hà Tiến người này, chỉ là một đồ tể. Nay hắn dùng kế này tru sát hoạn quan, có thể nói vô cùng ngu xuẩn" Lý Nho chừng ba mươi tuổi, tướng mạo cũng có chút nho nhã, giữ vị trí đệ nhất mưu sĩ quân Tây Lương, nhìn thấy mọi người đều nhìn mình, hắn từ từ nói: "Nếu có người dẫn đại quân nhập Lạc Dương, dùng thực lực quân đội khống chế triều đình, tức thì. . ." Nói đến đây, hắn nhìn sắc mặt Đổng Trác, lạy dài chạm đất, nói: "Còn đây là trời ban cơ hội tốt, dùng triều đình ban thưởng chúa công, chúa công ứng với lập tức khởi binh, để tránh rơi vào tay kẻ khác"
Lý Nho vừa mới nói xong, chúng tướng cũng quỳ xuống, cùng kêu lên nói: "Trời ban cơ hội tốt, nguyện chúa công khởi binh "
"Tốt ha ha ha. . ." Đổng Trác cao hứng vạn phần, giống như đã nắm được quyền hành trong triều đình.
Kế tiếp, chính là thương nghị nên khởi binh như thế nào. Chúng tướng đều muốn đi theo. Rõ ràng cũng phải có người ở lại lưu thủ nên mọi người sống chết tranh giành để được đi, vô cùng hỗn loạn, khiến cho Đổng Trác cảm thấy phiền phức. Lúc này, Đổng Trác chứng kiến một người không hề gia nhập vào cuộc tranh luận, y nhíu mày, trong lòng không vui, nói:
"Hứa Thành, ngươi cho rằng phải làm như thế nào?"
Hứa Thành đang suy nghĩ tình thế thiên hạ sau khi Đổng Trác vào kinh. Đến thời đại này ba năm, hắn biểu hiện kinh sợ, ngày bình thường cố gắng luyện binh.
Dường như đối với Đổng Trác có vẻ mang ơn, đối với người khác, hắn cũng hết sức nịnh bợ, thỉnh thoảng nịnh nọt, nhưng lại nắm chắc chừng mực vô cùng tốt, làm cho người ta cảm thấy hắn đang tỏ vẻ tôn kính bản thân mình, mà không phải nịnh nọt, như vậy ngược lại còn được mọi người tán thưởng. Hơn nữa lính của hắn cũng được huấn luyện tốt, đã trở thành một đội quân tuyệt đối có thể được xưng là đội ngũ tinh nhuệ ở trong quân
Tây Lương, cho nên Đổng Trác mới để cho hắn trở thành thân quân của mình, bày ra ân sủng. Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể đứng ở chỗ này
Nghe Đổng Trác đặt câu hỏi, Hứa Thành lập tức cung kính đáp: "Chúa công, ty chức chỉ đang nghĩ chúng ta nên mang bao nhiêu binh mã"
"Lạc
Dương có Tây Viên cấm quân tám vệ, tổng cộng tám vạn người, hơn nữa đại quân thủ thành, nên không ít hơn mười ba vạn người" Lý Nho nói
Chúng tướng nghe đến đó, đình chỉ cãi lộn, đều nhìn về phía Đổng Trác. Đổng
Trác cũng rơi vào trầm tư, mười ba vạn người, dù sao không phải số lượng nhỏ. Xem ra triều đình này cũng khó đối phó.
"Không chỉ mười ba vạn" Hứa Thành còn nói thêm: "Dù sao, chúng ta không biết Hà Tiến có hạ lệnh cho các chư hầu khác hay không, còn phải chuẩn bị đọ sức cùng với những chư hầu khác" nói tới đây, hắn thầm nói trong lòng: lão Đổng à chuyến đi này, cách cái chết không còn xa nữa dù sao ta cũng không ngăn được, còn không bằng thừa cơ lập mấy công lao, đến lúc đó chú ý lòng bàn chân bôi mỡ là được.
Nghe Hứa Thành nói xong, mọi người, lửa nóng trong lòng nguội lạnh một nửa, đều trầm mặc.
"Ha ha. . .", Lý Nho cười cười, chứng kiến vẻ khó hiểu của chúng tướng liền nói: "Hứa Hiệu úy suy tính đúng, nhưng sơ sót một điểm"
"Mời tiên sinh dạy bảo" Hứa Thành chắp tay nói. Trong lòng cũng tại mắng to tên khốn khiếp này.
Lý Nho đương nhiên không biết trong lòng của Hứa Thành đang suy nghĩ gì, hắn nhìn thấy mọi người đều trông mong cách ứng phó, đắc ý nói: "Triều đình chia làm hai phái, cấm quân cũng chia là hai phái. Nhất định không thể đồng tâm hiệp lực, huống chi chúng ta có quân lệnh của Hà Tiến trong tay, chỉ cần chờ hắn cùng hoạn quan phân ra thắng bại, chúng ta có thể phân rõ tình thế. Hà Tiến thắng, chúng ta liền lui binh, hoạn quan thắng, bởi vì chúng không được ưa chuộng, khó có thể nắm giữ quan lại trong triều, tự nhiên cũng khó có thể nắm giữ quân đội Lạc Dương. Chúng ta thừa dịp cơ tiến quân, dùng danh nghĩa ‘Tảo thanh phản loạn’ tru sát, tức thì đến lúc đó chúng ta lập công lớn, tự nhiên thừa dịp nắm giữ quyền hành trong triều. Về phần chư hầu khác, mặc dù khởi binh, sao có thể so sánh cùng quân Tây Lương của chúa công?"
Nghe Lý Nho phân tích, Đổng Trác cùng chúng tướng thở phào một hơi. Đổng Trác vỗ án, nói: "Cầu phú quý trong nguy hiểm. Ta quyết định, cố gắng hết sức khởi binh quân Tây Lương tiến về Lạc Dương "
"Dạ" chúng tướng ầm ầm hưởng ứng
Tất cả công việc đều chuẩn bị hoàn tất, Đổng Trác để Phàn Trù thủ Tây
Lương, đại quân tiến đến Trường An. Y lại để Ngưu Phụ, theo như ý tứ Lý
Nho nói, cho dù chân đứng không vững ở kinh thành, cũng có thể cát cứ hai châu Lương, Ung, tóm lại còn tốt hơn là không có cái gì hết.
Trên đường đi, quân Tây Lương đốt phá, cướp bóc, Đổng Trác cũng không ngăn cản, chỉ có Hứa Thành suất lĩnh binh sĩ, một mực đi theo Đổng Trác. Hắn nói là thiên hạ không yên ổn, bảo vệ chúa công an toàn, không đi thoải mái cướp bóc một phen, rất được Đổng Trác tán thưởng. Ngay cả Lý Nho cũng gật đầu tán thưởng, cho rằng Hứa Thành tri ân đồ báo (*có ơn tất báo), tận trung cương vị công tác, rất không tệ. Bọn hắn nào có dự đoán được, người mà bọn hắn xem không hề có bối cảnh, không hề có uy hiếp, đã cân nhắc làm phản như thế nào rồi.
Tất cả cũng như Hứa Thành đã nhớ rõ, Thập thường thị dụ Đại tướng quân Hà Tiến ra để giết. Đám người
Viên Thiệu, Tào Tháo nhận được tin tức, lập tức suất quân sát nhập hoàng cung, hầu như giết hết hoạn quan. Trong Thập thường thị, Trương Nhượng, Đoàn Khuê cưỡng ép Thiếu Đế cùng Trần Lưu Vương chạy thục mạng, kinh thành đại loạn. Sau khi Đổng Trác nhận được tin tức, ra roi thúc ngựa, rốt cục đụng phải Trương Nhượng, Đoàn Khuê ở trên đường đến Lạc Dương.
Đám người Trương Nhượng nhìn thấy phía trước có đại quân ngăn đón, phía sau có truy binh, không đường có thể trốn, nhảy sông tự vẫn. Đổng Trác tiếp Thiếu Đế, Trần Lưu Vương hồi kinh, thừa cơ tóm thâu thuộc hạ của Hà Tiến, lại vì có đại quân làm hậu thuẫn, nhanh chóng nắm giữ đại quyền triều đình. Bởi vì tất cả thuận lợi như đã nghĩ, Đổng Trác tự cho là mình có ý trời ủng hộ, càng thêm cuồng vọng.
Ngày đầu tiên,
Đổng Trác lại một lần nữa triệu tập chúng tướng, thương nghị sự tình phế lập hắn nói: "Trần Lưu Vương còn trẻ thông minh, Thiếu Đế còn xa mới bằng. Ta mong muốn lập Trần Lưu Vương làm Đế, bọn ngươi nghĩ như thế nào?"
Lúc này chúng tướng Tây Lương ngoại trừ Hứa Thành, đã sớm tự tin qua đầu. Hơn nữa Lạc Dương phồn hoa gấp trăm lần so vớiTây Lương, làm sao bọn hắn nguyện ý rời khỏi, nghe Đổng Trác nói như vậy, ai nấy cũng đều không cân nhắc, đều nhao nhao gật đầu đồng ý. Lý Nho cũng cho rằng có thể dùng điều này để nâng cao địa vị của Đổng Trác, hoàn toàn nắm giữ quyền hành. Bởi vì mấy lần Lý Nho hiến kế đều đã thành công, mọi người vừa nhìn hắn lập tức cũng tán thành, đánh trống reo hò muốn phế cựu đế, lập vua mới. Hứa Thành cũng không nói nhảm, không ngăn được thì bái đồng ý. Dù sao người chịu tội là Đổng Trác, chức quan của hắn chỉ là một Chiết Trùng hiệu úy nho nhỏ.
Ngày hôm sau, Đổng Trác bắt đầu hành động, lập vua mới, chính là Hán Hiến đế, tự phong Thái úy.
Thiếu Đế cùng Hà thái hậu đều bị hắn giam lỏng, mạng không còn bao lâu.
Quần thần e ngại Đổng Trác thế lực cường đại, không dám phản đối, chỉ có Chấp Kim ngô Đinh Nguyên, vốn là Thứ sử Tịnh Châu phản đối, nổi lên xung đột cùng Đổng Trác. Bởi vì có Lã Bố, Đổng Trác không thể giết Đinh
Nguyê tại chỗ, phải để cho Đinh Nguyên rời đi. Hôm sau, Đinh Nguyên mang theo ba vạn quân Tịnh Châu bao vây Lạc Dương.
Được biết Đinh Nguyên khiêu chiến, Đổng Trác giận dữ, điểm nhân mã, nghênh chiến.
Vốn, Đổng Trác mang đến hai mươi vạn quân Tây Lương, hơn nữa hắn hợp nhất cấm quân cùng bộ hạ của Hà Tiến, trong tay đã có hơn ba mươi vạn người.
Trong mắt hắn và chúng tướng, trận chiến này nắm chắc thắng lợi, cho nên mỗi người đều tranh lên trước.
Đương nhiên, Hứa Thành sẽ không nghĩ như vậy. Binh lính dưới trướng của hắn bị sắp đặt ở hậu quân, ngược lại làm cho hắn an tâm không ít. Tuy quân Tây Lương biểu hiện, vô luận số lượng quân sĩ, trang bị cùng với sĩ khí, đều hơn hẳn quân Tịnh Châu.
Hơn nữa Tây Lương luôn thừa thãi tinh binh, tố chất cá nhân của mỗi binh sĩ cũng hơn đối phương. Nhưng có một điều quân Tây Lương không hơn được. Đó chính là tướng lãnh, nhất là ở thời điểm này, tướng lãnh trong quân Tây Lương có thể đánh trận: Từ Vinh, Trương Tế, một người đi Huỳnh
Dương làm Thái Thú, một người khác đi Hoằng Nông, cũng không ở đây.
Những người khác, ngoại trừ vuốt mông ngựa, khi dễ nhỏ yếu còn có thể được. Lúc này bọn hắn phải đi đối phó Lã Bố, đệ nhất hổ tướng Tam Quốc.
Nghĩ tới đây, Hứa Thành nhịn không được nói thầm: "Một đám cừu non, coi như là dẫn đầu một đám sư tử, cũng không có khả năng đánh thắng được một sư tử dẫn đầu một đám cừu non"
"Đại nhân, ngài đang nói cái gì?" Bàng Bái bên cạnh Hứa Thành hỏi. Từ khi Hứa Thành thăng quan, gã và
Dương Nhị coi như là khổ tẫn cam lai (*thời kỳ cực khổ đã qua), làm thân binh của Hứa Thành. Lúc này, gã đã được Hứa Thành bổ nhiệm làm đội phó thân binh của mình, chức Quân hầu. Hôm nay gã và Dương nhị cũng đều đi theo bên cạnh Hứa Thành xuất chiến.
"Ah, không có gì " Hứa Thành đáp, "Bảo mọi người chú ý, không cho phép rối loạn trận tuyến. Ai dám tự ý di chuyển, giết không tha"
"Dạ" Bàng Bái lại càng hoảng sợ, hắn liếc mắt nhìn Dương Nhị rồi đi truyền lệnh. Dương nhị tức thì hỏi
Hứa Thành: "Đại nhân, trước kia ở thời gian chiến tranh chưa bao giờ xuống loại mệnh lệnh này. Đây là. . ."
Đối với nghi vấn của thủ hạ, Hứa Thành hít vào một hơi, nói: "Đúng vậy, trước kia đều bảo các ngươi phải chú ý bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, đừng để mất. Nhưng lúc này đây khác, chúng ta đang phòng thủ" nhìn thấy Dương Nhị có dáng vẻ nghi ngờ, Hứa Thành khẽ cười , nói tiếp: "Ngươi nói, Đinh Nguyên có phải là đồ ngốc không?"
"Đương nhiên không phải" Bàng Bái truyền lệnh trở về, vừa vặn nghe thấy câu hỏi của Hứa Thành, trả lời trước.
"Không phải là đồ ngốc, vậy các ngươi nghĩ một người bình thường sẽ mang ba vạn người đánh ba mươi vạn sao? Điều kiện kiên quyết là hắn có thể chạy trốn"
"Sẽ không. Nhưng hắn muốn phản đối Đổng đại nhân, cũng nên làm ra chút bộ dáng"
"Phản đối cũng có rất nhiều phương thức. Đừng quên, người đọc sách, nhất là người đọc sách trong triều đình, càng am hiểu thủ đoạn ngầm. Cho dù hắn là trung thành đối với Thiếu Đế, cũng ứng với nên biết mình đang lấy trứng chọi đá, chỉ làm nổi thêm uy phong của Đổng đại nhân mà thôi "
"Chẳng lẽ đại nhân nói là, hắn có. . ." Bàng Bái bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Hắn có biện pháp chiến thắng, hoặc là nói hắn cho rằng có thể chiến thắng phương pháp của chúng ta" Dương nhị nói tiếp
Nhìn hai người, Hứa
Thành cảm thấy rất bội phục đối với chính mình. Ba năm ngắn ngủn, hắn đã dạy hai đồ nhà quê , một chữ cắn đôi cũng không biết, mạnh hơn rất nhiều kẻ tự cho là Đại tướng, dù sao cũng không phải dễ dàng gì.
Nói đến đây, ba người không nói thêm gì nữa, hết sức chăm chú nhìn về phía trước. Thế nhưng chẳng thà nói bọn họ quan tâm tới chiến sự, chẳng bằng nói bọn họ xem kết quả phân tích của mình, tuy rằng lúc này Hứa Thành đã sớm biết.
Lúc này tướng lĩnh hai quân đang giao chiến giữa chiến trường. Tướng lĩnh quân Tịnh Châu đi ra đánh chính là Lã Bố. Quân Tây
Lương thì tam tướng đều xuất hiện, Lý Thôi, Quách Tỷ, Hoa Hùng, ba người vây quanh Lã Bố. Hứa Thành nhìn cảnh tượng trên, vui vẻ nói: "Tam anh chiến Lã Bố? Ha ha, không đúng, là ba gấu ha ha”
Chỉ trong chốc lát, tình thế thay đổi hoàn toàn, Lý Thôi bị Lã Bố một kích đánh rớt xuống ngựa, may mà chưa chết, thất tha thất thểu chạy trở về. Quách Tỷ bị thương cánh tay phải, cũng bại trốn về trận, chỉ còn lại có Hoa Hùng ở đó khổ chiến. Xem tình hình, cũng nhanh không chịu nổi.
"Đó là ai à? Lợi hại như vậy" Dương Nhị hít một hơi, hỏi
"Lã Bố "
"Hoa Hùng là đệ nhất dũng tướng Tây Lương ta vậy mà. . ." Sắc mặt Bàng Bái cũng có chút khó coi
Đột nhiên, hai người đồng thời nhìn về phía Hứa Thành, "Đại nhân, người này. . ."
"Không sai, chính là hắn, Lã Bố, pháp bảo chiến thắng của quân Tịnh Châu" Hứa
Thành cắn răng nói. Ngay lập tức làm việc với gã này, thực phiền.
"Đại nhân, không đúng" Bàng Bái nói: "Cho dù Lã Bố dũng mãnh vô địch, có thể hắn cũng không đánh lại hơn mười vạn người”.
"Suy nghĩ thật kỹ, không nên luôn hỏi ta. Chính mình phải biết cân nhắc vấn đề "
"Ty chức hiểu" Dương Nhị trầm tư một chút nói: "Giống như đại nhân vừa mới nói, cho dù cừu non dẫn đầu đàn sư tử, cũng đánh không lại sư tử dẫn đầu cừu non "
Lúc này tình thế lại thay đổi, Hoa Hùng đã bại trận, đang bỏ chạy thục mạng, Lã Bố đang truy phía sau. Quân Tịnh Châu theo sát phía sau, xông tới chém giết. Đổng Trác cũng vung tay lên, mệnh lệnh quân Tây Lương nghênh tiếp.
Tướng sĩ hai quân nhanh chóng xung phong, hòa cùng một chỗ, tiếng giết rung trời. Vì Hứa Thành ở hậu quân, nhất thời không tham gia, hắn cũng không nóng nảy. Dù sao trận này tất bại, gấp cái gì.
Quân Tây Lương nhiều, chỉ trong chốc lát đã bao vây quân Tịnh Châu. Thế nhưng bọn hắn không thể bao vây Lã
Bố. Lúc này Lã Bố không có ngựa Xích Thố, nhưng hắn đã có Phương Thiên
Họa Kích. Ngọn gió lướt qua, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Rất nhanh chóng Lã Bố vọt tới trước trung quân, cách đó không xa Đổng Trác cùng chư tướng trung quân đang lo sợ. Vừa rồi Lã Bố dũng mãnh phi thường đã để lại một ấn tượng ở trong lòng của bọn hắn. Lúc này Lã Bố đánh giết đến trước mặt, đã có người chuẩn bị thúc ngựa chạy trốn. Đổng Trác nhìn thấy Lã Bố đánh thẳng tới chỗ mình, cũng kinh hoảng không hiểu, hai tay run run, nhưng bản thân làm chủ tướng, tôn nghiêm khiến cho y không thể lập tức chạy trốn, hắn chỉ biết nắm áo Lý Nho ở bên người không ngừng hỏi: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Có thể Lý Nho giỏi âm mưu quỷ kế, đối với quân sự cơ hồ dốt đặc cán mai. Lúc này Lý Nho cũng hoảng sợ ba hồn bảy vía lên mây, nào biết trả lời Đổng Trác như thế nào. Lúc này Lã Bố tới gần, mũi kích màu đỏ tươi lập loè ánh sáng đoạt mạng chói lọi, phảng phất như đến từ Địa ngục Tu La. Khí thế này khiến cho chiến mã của chư tướng không ngừng lui về phía sau