Hứa Thành cũng không đi về hướng phủ của Viên Thiệu!
Phương hướng của hắn là võ đài Nghiệp thành! Nơi đây vốn được Viên Thiệu xây dựng dùng để duyệt binh, chỉ có điều, lần này, nơi đây không phải dùng để duyệt binh, toàn bộ giáo trường, rất nhanh đã tràn ngập người của gia tộc quyền thế Ký Châu bị quân Hứa Thành bắt tới. Đương nhiên, những người này đều bị ép buộc, ai bảo mắt bọn hắn không sáng, đầu quân cho Viên Thiệu!
Hứa Thành đứng ở giữa một đài cao ở võ đài! Hồng Phong cùng Điển Vi nhận được mệnh lệnh của Hứa Thành mà đứng ở ngoài rìa đài cao, bởi vì Hứa Thành cảm thấy vóc dáng rất cao của hai người này, đứng quá gần hắn thì dễ dàng đoạt danh tiếng của hắn.
Chấp hành nhiệm vụ bắt người chính là của mấy người Cao Thuận. Hiệu suất của bọn hắn rất tốt, cũng không để cho Hứa Thành đợi lâu.
Viên Thiệu cùng người nhà của hắn, còn có đám người Quách Đồ, Phùng Kỷ, Hứa Du, rất nhanh đã bị dẫn tới dưới đài cao.
"Đã lâu không gặp...! Bản Sơ công, ngươi tiều tụy đi rất nhiều!" Hứa thành nói vẻ trêu chọc.
"Hừ! Hứa Thành, được làm vua thua làm giặc! Viên Thiệu ta không còn lời nào để nói. Ngươi hãy cho ta thoải mái một chút!" Viên Thiệu đi ra từ trong một đám người, chỉ có điều, thân thể của hắn hơi run rẩy.
"Ha ha ha! Tốt một câu: được làm vua thua làm giặc!" Hứa Thành ngửa mặt lên trời cười to: "Đáng tiếc! Ký Châu này thật sự rất nhiều thảo khấu!" Dứt lời, hắn chỉ vào những thân sĩ gia tộc quyền thế Ký Châu đang bị binh lính áp giả, mà theo ngón tay của hắn lướt qua, trong võ đài lập tức vang lên một hồi tiếng khóc.
"Viên Thiệu ta cả đời không phục người khác, hôm nay, ta phải nói một chữ ' phục ' đối với ngươi!" Viên Thiệu cũng không quay lại nhìn những người đứng sau mình, gã nói: "Ngươi chỉ vì muốn hoàn toàn lật đổ ta mà đã không tiếc toàn bộ buông tay đối với hai châu U Ký. Tuy chỉ là một thời gian ngắn, thế nhưng đây là chuyện mà một người nhát gan có thể làm được, ngươi không sợ trong lúc này có ' vạn nhất ' sao?"
"Không dám nhận! Ta cũng không có khí khái lớn như vậy! Hơn nữa. . ." Hứa Thành lại giơ ngón trỏ lên, lắc lắc với Viên Thiệu, nói tiếp: "Hơn nữa ngươi cũng không đáng để ta làm như vậy!"
"Ngươi. . . !" Viên Thiệu suýt chút nữa thổ huyết. Gã không thể tưởng được vào lúc này Hứa Thành cũng không buông tha ý đồ đả kích gã.
"Ta cũng không nói láo!" Hứa Thành hình như đã hiểu rõ ý nghĩ của Viên Thiệu, hắn giả bộ vô tội, nói: "Ngươi xác thực không đáng để ta làm như vậy!"
"Hứa Thành, ngươi đã thắng, sao ngươi còn chế giễu làm khổ người ta ở chỗ này?" Một giọng nói không hợp với tình cảnh vang lên, giọng nói tuy không lớn, lại làm cho cả võ đài lập tức trở nên yên tĩnh, thậm chí mọi người chỉ muốn nhìn xem là người nào mà to gan như vậy, ở thời điểm này lại dám vuốt râu hùm Hứa Thành. Chẳng lẽ hắn không biết tình thế lúc này sao? Dù bản thân đã ở tuyệt cảnh, lòng hiếu kỳ của mọi người chắc chắn cũng không mất đi.
"Thẩm Phối!" Viên Thiệu kêu lên trước tiên.
"Thẩm Phối!" ánh mắt Hứa Thành híp lại, lại là phần tử ngoan cố này. Cho tới bây giờ Hứa Thành chưa từng đụng phải kẻ nào có lập trường rất kiên định như gã này.
"Hứa Thành, ngươi hôm nay đã là chủ nhân của phương bắc, phải có lòng dạ khí khái xứng đáng với một chủ nhân phương bắc, đả kích một tù nhân, không khỏi quá không có đạo nghĩa! Làm như vậy, cũng quá không hợp thân phận của ngươi!" Thẩm Phối nói. Chỉ có điều sau khi nghe xong hắn nói, Hứa Thành cũng không có biểu hiện gì, ngược lại Viên Thiệu vẫn chưa phát giác ra bản thân gã đã đỏ mặt. Tù nhân, một danh từ xa vời cỡ nào, không thể tưởng được rõ ràng lại có duyên) cùng Viên Bản Sơ hơn. hơn nữa hình như trước đó Thẩm Phối cũng đã mấy lần trở thành tù nhân của Viên Thiệu gã, hiện tại, cũng không biết có phải là báo ứng của gã hay không, ai bảo hắn khiến cho một người trung thành, sáng ngời phải rơi vào tình trạng hiện tại như này! Cũng không biết ông trời có thể cho hắn một cơ hội trở thành tù nhân, hiện tại Hứa Thành có thể sẽ giết hắn hay không?
"Lòng dạ khí khái? Ha ha ha!" Nghe xong Thẩm Phối nói, Hứa Thành phá lên cười ha hả, hắn nói: "Thẩm Chính Nam, từ này ngươi dùng sai chỗ rồi! Lúc này ta đang thu thập phản nghịch, cũng không phải đang chỉ điểm giang sơn! Hơn nữa, ta cũng không có ý tứ nói móc người ta!"
"Không có? Các hạ cũng không khỏi đang tự lừa mình dối người!" Thẩm Phối cười lành lạnh nói.
"Ngươi đã nhận định như vậy, ta cũng không có cách nào. Hãy để cho ta nói ra hết tất cả những an bài này của ta, chính ngươi hãy phán đoán xem có phải ta cố ý nói móc ' chúa công ' này của người không?" Hứa Thành nói.
"Thẩm Phối rửa tai lắng nghe!" Kỳ thật, không chỉ có Thẩm Phối, còn có Viên Thiệu, Quách Đồ, Phùng Kỷ, cùng với bị những người kia áp tải tới dưới đài, thậm chí cũng muốn nghĩ xem mình rốt cuộc thất bại ở chỗ nào!
"Kỳ thật, từ khi vị Viên Bản Sơ này muốn lại một lần nữa khởi sự, còn phái thủ hạ liên lạc bộ hạ cũ của hắn ở Ký Châu, ta cũng đã đã biết!" Hứa Thành nhìn Viên Thiệu cười nói. Dáng vẻ này của Hứa Thành lại khiến cho Viên Thiệu cảm thấy vô cùng giá lạnh trong lòng.
"Thế nhưng ta cũng sợ đánh rắn động cỏ!" Tiếp theo Hứa Thành còn nói thêm: "Dù sao, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Lúc ấy ta lại không thể giết hắn, như vậy ta sẽ tự bôi đen vào mặt mình, nhưng nếu như ta chỉ tạm thời bắt hắn hay chèn ép, liệu có ai biết hắn còn có thể động thủ một lần nữa hay không. Không động thủ đương nhiên là tốt, cần phải di chuyển hắn đi đâu? Vậy tất nhiên sẽ khiến cho hắn càng ẩn dấu thật sâu, sao ta có thể xác định ta còn có thể một lần nữa phát hiện ra chuyện đó? Vì vậy, ta vẫn phái người âm thầm chú ý hành động của hắn, đương nhiên, còn có những thủ hạ thủ hạ của hắn"
"Vì để cho những kẻ bất mãn với ta, thậm chí là thế lực âm thầm đối địch cùng tiến tới một chỗ, ta thậm chí còn lại để cho một ít quan viên Ký Châu cũng không muốn thông đồng làm bậy cùng hắn bắt đầu có biểu hiện đồng ý ứng hưởng ứng hắn, vì chính là muốn gây cho hắn thanh thế mạnh mẽ, giống như tên tuổi bốn đời Tam công của hắn trước đây. Một khi đã có thanh thế, Viên Thiệu mới có thể triệu tập càng nhiều người tới cống hiến cho hắn!"
"Đồng thời, ta còn lo lắng hắn cùng những kẻ đồng lõa của hắn sợ hãi quân lực của ta ở Ký Châu cùng U Châu, vì vậy, ta lập tức phái Cao tướng quân mang theo rất nhiều quân đội cùng tướng lãnh xuôi nam, hơn nữa còn hạ lệnh cho một mình Bàng Bái ở lại trấn thủ U Châu!"
"Khá tốt! Cuối cùng thì vẫn là người Viên gia, tuy rằng hắn vẫn do dự, thế nhưng hắn vẫn động thủ! Dưới sự cố ý dung túng cùng dưới sự trợ giúp của ta, hành động của bọn hắn có thể nói là thuận buồm xuôi gió! Điền Phong làm người ngay thẳng, không muốn diễn kịch, cho nên, ta để cho hắn trốn sang nơi khác, Ký Châu, liền vác lên đám này cái này hỏa tại đâu đó ồn ào!"
"Bọn hắn biểu hiện không sai! Các phương diện đều được cân nhắc đến! Thậm chí ngay cả đã nghĩ đến chiêu hàng Trương Yến. Ta còn rất bội phục cái đầu hạt dưa của bọn hắn! Hơn nữa, bởi vì các phương diện tất cả thuận lợi, những kẻ bất mãn đối với ta, hoặc là hận ta, cũng bắt đầu tụ họp với bọn hắn. Mới nửa tháng, ta đã nhận được tin tức, chừng bảy thành hào môn thế gia hai châu U Ký rõ ràng cũng đã quy thuận dưới trướng hắn. Thật đúng là được nhiều người ủng hộ ...!" Nói đến đây, Hứa Thành cười nhẹ một tiếng với mọi người dưới đài, thế nhưng đám người ở bên dưới võ đài lại không khỏi cảm thấy tim đập chân run.
"Bảy thành! Hai châu U Ký, U Châu thì ít hơn, Ký Châu luôn luôn là trọng địa phương bắc, bảy thành này thực ra trọn vẹn hơn một ngàn gia tộc hào phú! Đây là một thực lực lớn cỡ nào? Nếu không phải vì loạn giặc khăn vàng, con số này chỉ sợ sẽ tăng thêm nữa...!"
"Thế nhưng, điều này cũng không tệ. Ít nhất, tránh cho Lão Tử sau này phải hao tâm tổn trí đi tìm từng bước từng bước!"
"Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, đám người các ngươi này thật đúng là không phải những kẻ đần một cách bình thường! Thậm chí ngay cả một sơ hở lớn như vậy cũng không thể phát hiện ra là làm sao? Hai châu U Ký rộng lớn, các ngươi có khả năng đánh chiếm chỉ trong khoảng thời gian chưa đến nửa tháng hay saoo? Hay các ngươi vẫn dựa vào người ta tự phục tùng mình? Các ngươi cũng quá nâng cao thể diện của mình!"
"Các ngươi cho rằng chiêu binh dễ dàng như vậy sao? Nói cho các ngươi biết, tất cả đều là do bản nhân an bài, dân chúng tòng quân đều được cho tiền. Bây giờ đang là thời điểm nông nhàn! Cho nên người cũng nhiều hơn, tiền thì sao? Tiền phải trả nhiều hơn, thế nhưng, cũng cũng không tệ lắm, đợi sau khi khám xét tất cả nhà của các ngươi thì cũng có thể thu hồi trở về. Hơn nữa, còn có thể thu lợi nhuận một số lớn, các ngươi nghĩ sao?"
"Đáng tiếc ...! Vừa mới có một chút manh mối đắc thắng, những người các ngươi lại đã bắt đầu đắc ý quên bản thân mình. Dân chúng tòng quân kiếm tiền, chuyện lớn như vậy, rõ ràng các ngươi tuyệt đối không biết rõ, ha ha! Nghĩ đến cũng đúng, bốn đời Tam công, " Hứa Thành chĩa ngay mũi nhọn nhắm ngay Viên Thiệu, hắn nói: "Luôn luôn cao cao tại thượng, lại có thủ hạ của ta chống đỡ chung quanh ngươi, chiêu binh cũng đều là người của ta, các ngươi không nhận được tin tức cũng rất bình thường, có phải hay không?"
"Tưởng Nghĩa Cừ, Lữ Khoáng, Lữ Tưởng, trước kia chính là bộ hạ cũ Viên Thiệu ngươi thế nhưng ngươi cũng không còn là chủ công của bọn hắn! Ngươi cho rằng, trở thành một thuộc hạ của ngươi thì cả đời đều phải là người của ngươi hả? Bọn hắn quên mình phục vụ cho ngươi? Chó má! Ngươi, đầu tiên chiếm binh quyền của Tưởng Nghĩa Cừ, giao cho Cao Kiền. Ha ha, cũng thật là lợi hại ...! Cao Kiền là cháu ngoại trai của ngươi thế nhưng hắn cũng không phải một tướng quân đúng nghĩa, hắn cũng không so bằng một nửa của Tưởng Nghĩa Cừ, còn muốn so với Cao Thuận sao? Cho dù tinh binh cường tướng trong tay hắn đều trung với ngươi, ta cũng có thể nói cho ngươi biết, ngươi căn bản cũng không thể ngăn được Cao Thuận một ngày, huống chi bên người Cao Thuận còn có nhiều Đại tướng tương trợ! Người ó thể để cho Hứa Thành ta coi trọng, các ngươi cho rằng đều là đồ ngốc giống như các ngươi sao?"
"Về phần U Châu, các ngươi cho rằng Bàng Bái rời đi, chỗ đó chính là địa bàn của các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết, đại bộ phận Liêu Đông đã bị Bàng Bái công chiếm, hắn hắn quay về Tịnh Châu chỉ là một biểu hiện giả dối. Kỳ thật, hắn vẫn một mực ở biên cảnh U Châu chờ các ngươi tới! Hừ! Các ngươi có vận khí tốt, nếu không phải ta cản hắn, đám người các ngươi còn có thể sống đến hiện tại sao? Nếu trấn thủ Ký Châu chính là Bàng Bái mà không phải là Cao Thuận, ta có thể rõ ràng nói cho các ngươi biết, đây cũng chính là một sự kiện máu chảy thành sông! Các ngươi. . ." Hứa Thành lại một lần chỉ xuống dưới đài, hắn nói tiếp: "Một người cũng đừng nghĩ tới sống sót bởi vì trước tiên Bàng Bái sẽ giết chết tất cả những đồ vật có uy hiếp! Đây là thói quen của hắn được hình thành trên thảo nguyên! Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn được người ta xưng là ' Bắc Địa Thương Lang ' !"
Rốt cục Hứa thành nói xong rồi!
Toàn bộ người trên giáo trường, những người của hào môn thế gia mà không lâu trước đó còn vui vẻ, vô cùng kiêu ngạo, vô luận nghe được lời Hứa Thành nói hay còn không nghe được, đều cảm nhận được một bầu không khí nặng trĩu.
Một người cũng đừng nghĩ sống sót!
Đó là thủ đoạn xử trí của "Bắc Địa Thương Lang" Bàng Bái, như vậy Hứa Thành sẽ xử trí bọn hắn như thế nào?
Áp lực!
Không có bất kỳ một chư hầu nào sẽ hạ thủ lưu tình đối với kẻ làm phản!
Kết cục của Viên Thiệu đã có thể xác định!
Thế nhưng lnhững người khác thì sao?
Nghe ý tứ của Hứa Thành thì hình như hắn cũng không muốn giết bọn chúng. Vậy hắn sẽ dùng thủ đoạn gì? Thế nhưng có thể khẳng định là Hứa Thành sẽ không để cho bọn hắn sống khá giả!
"Như vậy, xin hỏi Hứa tướng quân, ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?" Lại là Thẩm Phối lên tiếng hỏi
"Thật sự là một kẻ đáng giận! Thế nhưng Lão Tử lại không thể giết hắn! Thực hắn!" Hứa Thành nhìn Thẩm Phối, âm thầm nảy sinh suy nghĩ ác độc, hắn thầm nghĩ "Chẳng lẽ ngươi không thể để cho bầu không khí này tiếp tục trong chốc lát sao? Nói như vậy, ít nhất, Lão Tử sẽ làm cho tâm lý của bọn hắn càng chịu áp lực lớn hơn rất nhiều. Cho dù lão Tử không giết bọn hắn, về sau khả năng bọn hắn dám làm phản loạn cũng giảm đi rất nhiều! Thật sự là một gã không biết cách làm người, khó trách bà ngoại không thân thiết, cậu không thương. Ngay cả lão đầu Điền Phong bướng bỉnh này còn mạnh hơn so với ngươi!"
"Vậy Chính Nam tiên sinh, ngươi cho rằng ta nên xử trí như thế nào?" Bốn lạng đẩy ngàn cân, tá lực đả lực, Hứa Thành âm thầm đắc ý, nhìn xem ngươi trả lời thế nào, ngươi cũng không thể để cho Lão Tử giết bọn chúng, như vậy sau này Thẩm Chính Nam ngươi cũng không cần làm người nữa, mà nếu như ngươi nói không giết, chỉ sợ cũng sẽ có người nghĩ rằng đầu óc ngươi có bệnh.
"Người khác Thẩm mỗ mặc kệ, tại hạ chỉ muốn mời Hứa tướng quân đáp ứng tại hạ một việc!" Thẩm Phối đột nhiên té quỵ xuống mặt đất, nhìn Hứa Thành hành một đại lễ.
. . .
"Ngươi có chuyện gì? Không phải là ngươi muốn dùng mạng của ngươi đổi một mạng của vị Bản Sơ công bốn đời Tam công chức?" Hứa Thành cười nhạt nói.
"Không phải!" Thẩm Phối trả lời vô cùng trực tiếp.
"Vậy là chuyện gì? Ta nhớ rõ, trước đó có một lần vị Bản Sơ công này khuyên ngươi quy hàng ta, ngươi cũng không đáp ứng, càng không có chuyện ngươi hành đại lễ với ta. Lần này, đến cùng là vì chuyện gì đáng giá mà ngươi quỳ xuống với ta, thậm chí còn yêu cầu dùng tính mạng ngươi để trao đổi?"
"Tại hạ chỉ muốn dùng cái mạng ti tiện này đổi một mạng của Viên thị Tam công tử, Viên Thượng!" Thẩm Phối nói.
"Ngươi. . ." Hứa Thành không còn lời nào để nói.
Cũng tương tự như vậy, toàn bộ võ đài lại yên tĩnh.
“Đúng là một hảo hán!" tiếng Điển Vi nhỏ giọng lầm bầm truyền đến trong lỗ tai Hứa Thành.
"Thẩm Phối, ngươi đồ, chuyên tìm phiền toái cho Lão Tử!" Hứa Thành đột nhiên nói tục, mắng một câu, toàn bộ võ đài giống như đều bị một câu nói này của hắn khiến cho chấn động lung lay một chút.
"Muốn dùng một cái mạng của ngươi để đổi một cái mạng của Viên Thượng, ta có thể nói cho ngươi biết, đáp án chỉ có hai chữ” Không được!" Mắng xong, Hứa Thành khôi phục dáng vẻ khi trước của mình, thế nhưng, giọng điệu của hắn tuyệt không khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhõm!
"Như vậy, xin mời Hứa tướng quân cho phép Thẩm Phối theo một chỗ cùng Bản Sơ, cùng đi đến suối vàng" Thẩm Phối cũng không cưỡng cầu.
"Ha ha, tốt, Thẩm Chính Nam ngươi" Hứa Thành nhìn Thẩm Phối mà không ngừng cười nhạt, trong đầu của hắn lại đang không ngừng cân nhắc xử lý tình huống phát sinh này như thế nào! Thẩm Phối không thể chết được, ít nhất, không thể chết được khi hắn ở trong tay Hứa Thành! Điểm này thì Hứa Thành nhất định phải chú ý, bởi vì Thẩm Phối không phải như những người khác, hắn và Điền Phong, còn có Thự Thụ đều giống nhau, đều là người vô cùng có danh vọng tại Ký Châu, nhất là trong quân đội Ký Châu. Dù Hứa Thành hắn có thể không chút do dự mà giết tất cả hơn một ngàn người của các gia tộc quyền thế ở trước mặt này thì hắn cũng không thể giết Thẩm Chính Nam này! Tối thiểu nhất, hiện tại hắn không thể giết! Đây chính là cái gọi vừa đánh một cái tát rồi lạicho một trái táo ngọt, loạn Ký Châu lần này, vừa vặn dễ dàng khiến cho hắn có thể một lần nữa thanh trừng thế lực ở nơi này, mà sau khi trải qua loạn Viên Thiệu lần này, Ký Châu cũng không còn có thể có dao động thế lực thống trị của Hứa Thành hắn. Nhưng nếu như hắn muốn cho lòng người Ký Châu có thể nhanh chóng ổn định lại, thì cần phải thực hiện thêm kế sách trấn an, Điền Phong cùng Thự Thụ, Cao Lãm, Trương Cáp, Đổng Chiêu, Tuân Thầm, những người này đều đã sớm quy thuận hắn, lấy ra để dùng chỉ sợ cũng sẽ không thể tạo nên tác dụng rất lớn, mà Thẩm Phối thì lại khác, chỉ cần Thẩm Phối có thể quy thuận ở thời điểm này, thì chuyện này có thể quá có lợi đối với việc trấn an lòng người, mà nếu như Hứa Thành hắn giết Thẩm Phối thì sẽ chỉ làm lòng người càng thêm rung chuyển. Dù sao, mỗi người cũng biết, Thẩm Phối cũng không có tham gia lần phản loạn của Viên Thiệu.
"Thẩm Phối, ngươi muốn chết?" Sau khi suy nghĩ kỹ tất cả, Hứa Thành lại bắt đầu đặt câu hỏi.
"Không phải Thẩm mỗ muốn chết, mà là không thể không chết! Bản Sơ công có ơn tri ngộ đối với Thẩm Phối, Thẩm mỗ nhưng lại ngay cả liền ném thành đất đai bị mất, đến nỗi tại không thể báo đáp đại ân này. Lần này mắt thấy Bản Sơ công lâm vào tuyệt cảnh mà không thể cứu, Thẩm Phối sớm đã vô cùng xấu hổ, Viên Thuật một số sớm đã vong trong tay Tôn Sách, hôm nay Viên gia chỉ còn nhánh của Bản Sơ công, cho nên, Thẩm Phối thầm nghĩ cầu Hứa tướng quân có thể để cho Viên thị một huyết mạch, khiến cho Viên thị không đến mức vì vậy mà tuyệt. Nếu Hứa tướng quân không đáp ứng, Thẩm Phối cũng cũng chỉ có thể chết cùng Bản Sơ công, mới có thể báo đáp ơn tri ngộ hơn mười năm!"
"Được! Bị ảnh hưởng của tư tưởng trung quân độc hại quá sâu! Thế nhưng, ta thích!" Hứa Thành nói thầm, hắn vừa liếc nhìn Thẩm Phối, nói: "Thẩm Phối! Tuy ngươi là một đồ ngốc, thế nhưng ta còn chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta không thể đáp ứng thỉnh cầu của ngươi"
"Vậy thì mời Hứa tướng quân ban thưởng cho Thẩm Phối cái chết!" Thẩm Phối lại một lần hành đại lễ.
"Ngươi biết ta vì sao không đáp ứng?" Không trả lời yêu cầu của Thẩm Phối, Hứa Thành nhìn hắn rồi hỏi.
"Thẩm mỗ không muốn biết!" Trong tình cảnh bi thương muốn chết, Thẩm Phối cảm thấy đã không có cách nào khác giúp đỡ Viên gia giữ lại một mầm sống, tự nhiên lòng hiếu kỳ của hắn cũng hạ thấp.
"Bởi vì. . ." Hứa Thành kéo dài giọng nói: "Ta căn bản không có ý định giết Viên Thượng!"
"Cái gì?" Không chỉ có Thẩm Phối, Viên Thiệu cũng gọi thất thanh kêu lên!
"Ngươi thật sự không giết chết Thượng nhi?" Viên Thiệu lên tiếng hỏi. Vừa rồi khi Thẩm Phối nói muốn dùng mạng của mình đổi một mạng của Viên Thượng, tuy Viên Thiệu thấy cảm động, cũng không nói lời nào, chỉ ở một bên nhìn xem. Viên Thiệu sợ chính mình nói chen vào ngược lại sẽ hại Viên Thượng. Suy bụng ta ra bụng người, hắn cho là lúc này mình sớm đã là người mà Hứa Thành rất ghét, mà khi Hứa Thành nói không đáp ứng, điều này cũng ở trong dự liệu của hắn. Chỉ có điều lúc đó Viên Thiệu cũng không buồn nói chuyện, mà một câu nói kia của Hứa Thành, lại làm cho hắn không thể không kinh hãi thốt lên.
"Thế nhưng là . . ." Hứa Thành lại một lần nữa khiến tâm trạng của hai người đang từ đỉnh cao rớt xuống đáy vực. Hắn nói: "Thế nhưng sau khi ta nghe Thẩm Phối ngươi nói xong, ta mới nhớ ra rằng Viên Thượng này vẫn cần phải giết mới tốt!"
"Ngươi!" lập tức Viên Thiệu, Thẩm Phối vô cùng chán nản.
"Viên thị rất được lòng người....!" Hứa Thành thở dài, nói: "Hừ! Tất cả đều đã rơi vào hoàn cảnh như này rồi, còn có người nguyện ý chịu chết, nếu như ta lưu lại một huyết mạch, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra? Ta thế nhưng là nghe qua như vậy một bài thơ: Ly Ly bắt đầu trên cây cỏ, một tuổi một khô khốc; lửa cháy đốt không hết, qua gió xuân lại mọc! Cho nên, ta còn cho rằng cần phải diệt cỏ diệt tận gốc!"
"Chỉ cần ngươi giữ lại một cái mạng của Thượng nhi, ta có thể cho hắn thề, trọn đời không hề đối địch cùng ngươi!" Viên Thiệu vội la lên.
"Nghe lời này của ngươi, sao ta cảm thấy ngươi giống như sau này Viên Thượng sẽ có tư cách trở thành địch thủ của ta!" một câu nói này của Hứa Thành lại một lần đánh Viên Thiệu rơi xuống vực sâu!
"Không phải, không phải, ta không phải có ý tứ này!" Viên Thiệu liên tục khoát tay, vội vàng phủ nhận, thế nhưng khi chứng kiến dáng vẻ cười nhạt của Hứa Thành, hắn lại chán nản mà bỏ tay xuống.
"Mà thôi, Thẩm mỗ vô năng, tự cho là thông minh, ngược lại hại Tam công tử, nếu như Hứa tướng quân ngươi đã quyết định, xin mời trước tiên hãy cho Thẩm Phối thoải mái một chút!" Thẩm Phối ở một bên lộ vẻ sầu thảm nói.
"Kỳ thật, ta không đáp ứng người là do vẫn còn có một nguyên nhân nữa" Hứa Thành mặc kệ hai người dưới đài đang thất hồn lạc phách, hắn nói: "Đó chính là một Thẩm Phối đã chết cũng không giá trị bằng một cái mạng của Viên Thượng!"
". . ." Không có trả lời, hai người dưới đài vẫn đang trong tình trạng thất hồn lạc phách! Điều này làm cho Hứa Thành có một chút khó chịu.
"Cái chết của Thẩm Phối không đáng tiền, thế nhưng sống thì lại không giống như vậy!" Hứa Thành phóng đại giọng nói của mình, hắn nói: "Một Thẩm Phối sống tự nhiên có thể giá trị bằng một Viên Thượng rồi!"
"Ngươi nói cái gì?" Viên Thiệu cùng Thẩm Phối lại đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Thành.
"Rất đơn giản, ngươi!" Hứa Thành giơ một ngón tay chỉ vào Thẩm Phối, nói: "Chỉ cần ngươi quy thuận ta, xem như nể mặt mũi của ngươi, ta tự nhiên sẽ thả Viên Thượng, thế nhưng nếu như ngươi không đáp ứng, vậy ngượng ngùng, tiểu tử kia tánh mạng ta thế nhưng không thể bảo đảm!"
"Ta. . . Ta đáp ứng ngươi!" Thẩm Phối nhìn thoáng qua Viên Thiệu, thấy được vẻ cầu xin trong mắt đối phương. Sau khi Thẩm Phối hắn đáp ứng yêu cầu của Hứa Thành, hắn lại nhìn thấy cảm kích cùng một tia nhẹ nhõm trong mắt Viên Thiệu.
"Chính Nam huynh, đa tạ ngươi lưu một huyết mạch cho Viên thị!" Viên Thiệu hành một đại lễ thật sâu, chín mươi độ đối với Thẩm Phối, sau đó, gã quay người nhìn Hứa Thành, nói: "Cho ta một thanh kiếm!"
"Chúa công!" đám người Quách Đồ kêu lên, Phùng Kỷ vội vàng vọt ra từ trong đám người, vừa rồi bọn hắn sợ khi Hứa Thành đối thoại cùng Viên Thiệu lại sẽ đặt chú ý lên người bọn hắn, cho nên bọn hắn vẫn một mực co lại ở sau, hiện tại, chứng kiến Viên Thiệu cầu kiếm, đương nhiên bọn hắn biết rõ Viên Thiệu muốn làm gì, Phùng Kỷ nhớ tới tình cảm chủ tớ nhiều năm, rốt cục hắn không nhịn được đi ra, quỳ rạp xuống trước mặt Viên Thiệu.
"Cho hắn một thanh kiếm!" sắc mặt Hứa Thành vẫn không đổi, hắn nói với Điển Vi.
Điển Vi rút bội kiếm của mình ra, ném tới dưới chân Viên Thiệu.
Viên Thiệu không để ý tới Phùng Kỷ, hắn vừa cảm kích nhìn thoáng qua Thẩm Phối, rốt cục, cúi người cầm thanh bội kiếm nặng trịch kia lên!
"Nghĩ tới cả đời Viên Thiệu ta, vốn tưởng rằng tung hoành thiên hạ, không thể tưởng được, cuối cùng lại rơi vào tình trạng hôm nay. Nhớ lại chuyện ngày xưa, mới biết mình là một kẻ ngu dốt, hơn nữa ngày tốt lành trôi qua lâu rồi, cuộc sống sau này với ta mà nói chỉ sợ chỉ có đi xuống, hôm nay vừa chết, cũng tránh khỏi phiền lòng về sau! Ha ha ha. . . Ách!"
Trường kiếm lượn quanh cái cổ một vòng, Viên Thiệu Viên Bản Sơ, xuất thân bốn đời Tam công, đã từng thống lĩnh chư hầu thiên hạ, đánh bại Công Tôn Toản, chiếm giữ hai châu U Ký, cứ như vậy mà bỏ mình.
Sau khi Viên Thiệu chết, Hứa Thành cũng không có làm khó người nhà của hắn, Lưu phu nhân cùng Viên Thượng có thể bảo vệ tánh mạng, thế nhưng, với tính cách của Lưu phu nhân, tự nhiên sẽ không thể chịu được hoàn cảnh này quá lâu, cũng không lâu lắm, Lưu phu nhân lại gả vào một nhà phú hộ, Viên Thượng cũng cùng Lưu phu nhân đến ở trong gia đình này, cũng sửa họ làm con riêng. Tuy Viên Thiệu có thể giữ lại huyết mạch, thế nhưng huyết mạch này say này cũng không mang họ Viên nữa.
Ba người Phùng Kỷ, Quách Đồ, Hứa Du mắt thấy Viên Thiệu tự tử mà chết, tuy đều khóc rống chảy nước mắt, biểu hiện vô cùng trung thành, thế nhưng, Hứa Thành lại cũng không muốn buông tha bọn hắn.
"Ba vị, Viên Thiệu hàng mà lại phản bội, các ngươi tự cho mình có công lao, không biết các ngươi đã nghĩ kỹ nên làm như thế nào chưa?"
"Ta và ba người quả thật có tội" nhìn thấy Hứa Du muốn nói chuyện, Phùng Kỷ ngăn cản hắn, chính mình xuất đầu nói: "Nguyện ý nghe Hứa tướng quân xử phạt! Nhưng chúng ta cũng hy vọng có thể hiệu lực vì' triều đình ', lấy công chuộc tội."
"Xử phạt?" Hứa Thành lạnh lùng cười cười. Thật sự nghĩ rất hay, hắn coi như không nghe thấy câu nói kế tiếp của Phùng Kỷ, hắn nói: "Hừ hừ! Tốt, các ngươi vốn là mưu sĩ của Viên Thiệu, chịu ân trọng của hắn, nếu như hắn đã đi, không bằng các ngươi đi theo hắn, thế nào?"
"Hứa tướng quân, ngươi, ngươi không thể như vậy...! Mặc dù ba người chúng ta ra sức vì Viên Bản Sơ, thế nhưng đó là bởi vì chúng ta chính là mưu sĩ của hắn, đây chính là gọi: ' chó Kiệt sủa vua Nghiêu, không phải vì Nghiêu bất nhân, đều vì chủ mình mà thôi! ' tướng quân nếu chỉ vì vậy mà giết cả ba người chúng ta, chẳng phải để cho kẻ sĩ thiên hạ quyết tâm đối đầu cùng tướng quân sao?" Quách Đồ nghe Hứa Thành nói muốn cho bọn hắn đi tìm cái chết, lập tức hắn nhảy ra ngoài.
"Nói cũng đúng! Dù sao ta vẫn còn muốn thu hàng thủ hạ của chư hầu khác, không thể để người ta thương tâm, " Hứa Thành cười cười, tiếp theo sắc mặt hắn nghiêm lại, hắn nói: "Thế nhưng ba người các ngươi được tri ngộ của Viên Thiệu, hơn nữa lại được trọng dụng, thân là trung thần, chủ cũ bỏ mình, cùng nhau đi, sao lại không được? Ta tiễn đưa các ngươi một đoạn đường, cũng thành toàn lòng trung thành của các ngươi! Các ngươi nghĩ như thế nào?"
". . ." ba người Phùng Kỷ đã hiểu rõ ý tứ của Hứa Thành, chính là muốn ba người bọn họ mệnh. Trong lúc nhất thời, ba người đều cảm thấy da đầu mình mát lạnh.
"Ta không phục!" Hứa Du không nhịn được, lớn tiếng kêu lên với Hứa Thành.
"Nói một chút coi, ngươi có cái gì mà không phục?" Hứa Thành vẫn mỉm cười trả lời.
"Nếu như chúng ta phải chết, vậy Thẩm Phối, Điền Phong, Thự Thụ, Trương Cáp, Cao Lãm, Tưởng Nghĩa Cừ, còn có Đổng Chiêu, Tuân Thầm, những người này, đều phải đi theo giống như chúng ta, chịu đại ân của Viên Bản Sơ, chẳng phải bọn hắn cũng có thể đi theo giống như chúng ta? Là tận trung với Viên Bản Sơ!"
"Ngươi sắp chết nên muốn kéo thêm mấy cái đệm lưng!" Hứa Thành nhìn Hứa Du, cười nhạt nói: "Thế nhưng Thẩm Phối muốn dùng bản lãnh của hắn hiệu lực cho ta, dùng để đổi một mạng của Viên Thượng; Bọn người Điền Phong, Thự Thụ đã từng được chiêu hàng Viên Thiệu, bọn hắn đã sớm theo mệnh lệnh của Viên Thiệu mà quy hàng ta. Nói cách khác, hiện tại bọn hắn cũng là người của ta, ngươi dựa vào cái gì mà nói bọn hắn phải giống với các ngươi? Ngươi lại vẫn muốn hại mưu thần lương tướng của ta, tâm đó cần phải giết!"
"Chúng ta. . ." Hứa Du còn muốn nói, đáng tiếc, Hứa Thành đã mệt mỏi.
"Sao vẫn còn nói nhảm nhiều như vậy?" Một tiếng quát mạnh vang lên, sau khi nhận được ánh mắt chỉ thị của Hứa Thành, Điển Vi mạnh mẽ vung ra một tiểu kích, chỉ nghe "Phụt" một tiếng vang lên, Hứa Du liền ngã trên mặt đất, tiểu kích cắm vào giữa ót của hắn, cắm thẳng vào.
"Quách Đồ, Phùng Kỷ, hai người các ngươi tự sát hay để cho ta giúp các ngươi?" giọng nói của Hứa thành lại vang lên.
"Ai!" Quách Đồ cùng Phùng Kỷ liếc mắt nhìn nhau, biết rõ cả hai không còn hy vọng sống, cuối cùng cả hai run rẩy, giơ tay vươn về phía thanh kiếm trong tay Viên Thiệu!
Loạn Viên Thiệu chỉ trong thời gian ngắn ngủn nửa tháng, cứ như vậy mà bị Hứa Thành dễ dàng bình định! Toàn bộ Ký Châu, tất cả thế lực có thể uy hiếp tới sự thống trị của Hứa Thành, đều bị Hứa Thành tự tay đan một mẻ lưới lớn mà bắt được. Hơn một ngàn hào môn thế gia tại Ký Châu, đã trở thành vật bồi táng cùng Viên Thiệu, từ nay về sau biến mất tại phương bắc.
Thế nhưng, bọn hắn cũng chưa chết! Hơn một ngàn hào môn thế gia, số người liên quan có thể lên đến hơn trăm vạn, đương nhiên không thể giết toàn bộ! Thế nhưng coi như là Hứa Thành giảm những người không liên quan đi, cuối cùng, những người cần bị xử trí vẫn nhiều đến hơn hai vạn người, con số khổng lồ như thế tự nhiên không phải chỉ một một chữ "Giết" mà có thể nói rõ được, dù sao, Ký Châu không phải là đại thảo nguyên!
Vậy làm sao bây giờ? Hứa Thành cùng đám thủ hạ hao hết tâm tư cũng không thể nghĩ ra biện pháp, ngoại trừ một số ít trọng phạm cần phải hình phạt nặng, những người khác đều là tội không đáng chết!
Cuối cùng, trong khi tất cả mọi người đều không thể nghĩ ra biện pháp nào, cuối cùng Hứa Thành từ phu nhân của mình đã có được biện pháp giải quyết, đó chính là —— lưu vong!
Lưu vong như thế nào? Lưu vong ở đâu?
Không phải vừa vặn có đặc phái viên Roma đi vào Lạc Dương sao? Vậy lưu vong tới đó là được rồi!
Áp giải như thế nào? Hơn hai vạn người....! Hơn nữa, đi Roma như thế nào?
Không cần áp giải! Chuyển những này người đi tới chỗ Lương Châu Bàng Đức cùng Giả Quỳ, trục xuất bọn hắn đi Tây Vực, sau đó, sống chết, tất cả đều dựa vào số trời! Nếu như bọn hắn có thể còn sống đến Roma, vậy mạng bọn hắn tốt!
Nhưng cũng có một chút không thể tiết lộ, đó chính là không thể để cho người ta biết rõ những người này bị khu trục ra khỏi Đại Hán. Chỉ có thể cho người khác nghĩ rằng bọn hắn phải lưu vong đến Lương Châu trấn thủ biên cương!
Tất cả an bài thỏa đáng! Loạn Viên Thiệu chính thức khép lại!
Thế nhưng Hứa Thành tuyệt đối không ngờ, trong số hai vạn người mà hắn trục xuất đi Tây Vực, thật sự có người đi tới phương Tây! Hơn nữa, không chỉ là một người mà là một đám người!
Khi nững người này đến phương Tây, chính là thời điểm Hung Nô Vương Attila diệt vong đông Roma, đang quét ngang tay La Mã! Lúc này Hung Nô Vương đang đắc ý, cho nên, cũng không coi trọng mấy người đến từ quê hương Hung Nô, hơn nữa, hắn đối đãi một cách vô lễ với bọn hắn! Kết quả, hắn gây tai hoạ!
Một số người chạy trốn khỏi lãnh thổ của Attila, đã đến tây La Mã!
Trước khi những người này bị khu trục, chiến pháp của kỵ binh Hứa Thành đã không phải là bí mật, chẳng qua những chư hầu khác không cách nào xa xỉ như Hứa Thành giống nhau mà phân chia cho một kỵ binh từ hai đến ba con ngựa!
Hơn nữa, trong số những người này không thiếu người đọc thuộc lòng binh thư, Hứa Thành đã quên điểm này!
Người Hung Nô tại phương Tây rất cường đại! Nhất là khi bọn hắn sắp hoàn toàn chinh phục đông La Mã! Cũng khó trách bọn hắn lại kiêu ngạo! Thế nhưng bọn hắn lại gặp phải đám " người Hán đến từ Đông Phương " !
Nhiều loại mưu kế được sử dụng!
Người Hung Nô thất bại! Hung Nô Vương cũng thất bại!
Thứ nhất do người phương Đông bày mưu tính kế, do người phương Tây chiến đấu đánh nhiều đại chiến dịch kinh điển lấy ít thắng nhiều khiến sự kiêu ngạo của người Hung Nô bị đánh xuống thấp. Hơn nữa còn vô cùng tàn độc, đại quân của Hung Nô Vương Attila một ngày chết trận hơn hai mươi vạn, bị bắt nhiều vô số kể! Hơn nữa, vỡ tan ngàn dặm!
Sau khi chiến đấu chính là phong thưởng! Lúc này, đám quý tộc đế quốc tây La Mã mới phát hiện, trong tay đám người kia đã nắm giữ binh lực cực kỳ cường đại! Những binh lực này đương nhiên không phải Roma binh!
Vậy cũng chỉ có thể càng được trọng thưởng!
Nhưng này đám người Hán Đông Phương có ý nghĩ của mình!
Bọn hắn đều xó xuất thân từ gia tộc quyền thế! Điều này khiến cho bọn hắn biết rõ tầm quan trọng của quyền lực, cùng với cách thức thu hoạch quyền lực, còn cả cách thức bảo hộ quyền lực của mình!
Vì vậy, dưới mưu đồ của những người này, một phương Tây với bố cục mới đã xuất hiện!
Trong số những người cầm quyền ở đế quốc Tây La Mã, có một đám người Hán đến từ Đông Phương!
Đông Roma được phục quốc, trong số những người cầm quyền, có một đám người Hán đến từ Đông Phương!
Đế quốc Gaul thành lập, trong số những người cầm quyền, có một đám người Hán đến từ Đông Phương!
Đế quốc. Gothic. .
Đế quốc Germanic. .
Thậm chí còn đế quốc Viking ngày sau. . . Đợi đã nào...!
Trong đó, đông Roma nhận ảnh hưởng rất lớn của văn hóa Đông Phương!
Gaul, Gothic, Germanic, ba đại đế quốc này đều mới được thành lập, trước đó, người dân ở những quốc gia này bị coi là Man tộc, tự nhiên, đã bị ảnh hưởng rộng lớn của đông Roma!
Thiên chúa giáo vĩnh viễn đã không có cơ hội ra mặt. Cần phải hiểu rõ lúc này ảnh hưởng của nó vẫn còn tương đối nhỏ, mà sau khi quốc gia được hình thành, người Trung Quốc, đại đa phần đều chọn học thuyết của Hoàng lão để trị quốc, mà đợi sau khi tất cả ổn định, Đạo gia, Nho gia đã chiếm cứ địa vị chủ đạo! Pháp gia cũng không ít, còn có những thứ khác. . . , ví dụ như, nhân sĩ ngoại giao người phương Tây bắt đầu đã có một xưng hô khác: tung hoành gia! Thậm chí còn bắt đầu có người phương Tây bắt đầu hoài nghi sự tồn tại của núi Olympus, còn có người cho rằng Thần tộc Ti Tan có khả năng cùng Braggadocio là một chủng tộc! Đợi đã nào...!
Đợi đến lúc đại quân Hứa thị hoàng triều đến Trung Á, bọn hắn mới phát hiện, phương Tây không sai biệt cùng Đông Phương!