Lật người nằm sấp xuống, ngẩng đầu nhìn Văn Thông, quả nhiên anh còn chưa tỉnh ngủ, chắc hai hôm nay ông chồng này đã bị tôi dày vò đến chết rồi, đương nhiên cũng không được ngủ ngon giấc, nên thừa dịp anh còn đang ngủ, tôi liền thưởng thức thật kỹ "khuôn mặt xinh đẹp" của anh một lát.
Hôm nay sắc mặt anh có phần tốt hơn hôm qua. Tôi giống con khỉ phải không, không chỉ xem, còn định sờ nữa, (ha ha) trên mặt Văn Thông không có nếp nhăn nào, nhìn sao cũng không giống người sắp ba mươi tư tuổi, da dẻ non mịn đến mức có thể bấm ra nước, đẹp hơn tôi nhiều.
Ghen tị nhéo mặt anh, thả ra, tiếp đến lại chạm vào lông mi dày của anh, Văn Thông liền động mắt một cái, tôi vội vàng rụt tay về, nằm xuống bày ra trạng thái bất động, nhìn anh chằm chằm. Không thấy có phản ứng gì, may là không bị tôi đánh thức, sau đó lại lần mò, mũi anh cao thẳng như người nước ngoài, ngón tay vuốt ve sống mũi anh, từ mũi bỏ qua đôi môi tới cằm, cằm Văn Thông cũng rất giống cằm soái ca phương Tây, giữa cằm có một cái rãnh nhỏ, vô cùng gợi cảm, mê người, tôi đúng là vớ được một soái ca cực kỳ đẹp.
Cuối cùng tay tôi dừng trên môi anh, vị trí đó dùng tay không đủ, tôi muốn dùng miệng, vừa chạm môi mình vào môi anh, dưới miệng bất ngờ mở ra, hàm răng cắn nhẹ môi dưới của tôi, hành động đột ngột khiến tôi giật mình, định chạy trốn, toàn thân đã bị người kia dang tay ôm vào trong lòng, xem ra tôi không chạy thoát được, quyết định cũng dùng răng cắn môi anh, lại còn mạnh hơn. A, cuối cùng Văn Thông không chịu nổi, mở mắt nói.
"Con khỉ nhỏ, em nghịch mặt anh hả?" Trên mặt Văn Thông tràn đầy vui vẻ.
"Anh đã dậy từ lâu rồi, đúng không?" Tôi giật mình hỏi.
"Ừm, em nghịch mặt anh một lượt như thế, anh còn không dậy sao?"
"Vậy mà anh còn giả vờ, xem em làm trò?" Dứt lời, tôi đưa hai tay túm lấy hai tai anh, cười nói: "Em bị lộ rồi."
Văn Thông cũng đưa hai bàn tay to của anh túm lấy đôi tai nhỏ của tôi, nhéo nhẹ một cái, như phát hiện ra cái mới nói:
"Anh phát hiện tai của khỉ con thật mềm đó."
"Tai anh cũng không cứng lắm." Tôi cũng nhéo nhéo tai anh.
Sau đó Văn Thông ôm chặt lấy tôi, để đầu tôi dựa vào vai anh, im lặng một lát, cảm thán nói:
"Bảo bối, rất muốn mỗi ngày đều được như vậy, sáng vừa ngủ dậy đã được gặp em."
"..."
Tôi không lên tiếng, nhưng đây không phải cũng là mong muốn của tôi sao?
"Bảo bối, chúng ta cứ sống như vậy đi, được không?" Văn Thông nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi bị ánh mắt của anh giữ lại, trong mắt anh có hai cái đầu nho nhỏ của tôi, tôi nhìn thấy chúng nó gật đầu liên tục.
Sau khi tôi gật đầu, Văn Thông mới thở phào một cái, lại nhắm mắt.
"Đừng nhắm mắt nữa nha?" Tôi năn nỉ.
"..." Văn Thông lập tức mở to mắt, ngây người nhìn tôi.
Tôi lại thấy mình rồi, còn đang đắc ý lắc qua lắc lại.
"Khỉ con, em đang làm gì vậy?" Văn Thông tò mò hỏi.
"Đừng nhắm mắt nha?" Tôi năn nỉ.
"....." Văn Thông lập tức mở to mắt, ngây người nhìn tôi.
Tôi lại nhìn thấy mình rồi, còn đang đắc ý nghiêng phải nghiêng trái.
"Khỉ con, em đang làm gì vậy?" Văn Thông tò mò hỏi.
"Em đang nhìn chính mình, trong mắt anh."
"Ha ha, bảo bối, em thật đáng yêu, tới gần hơn đi, cho anh xem thử với, thị lực của anh không bằng em, xa quá, anh không nhìn rõ." Văn Thông kéo tôi sát mặt anh, cái mũi cao của anh chạm luôn vào mặt tôi, anh cũng nhìn sâu vào mắt tôi, nhìn, nhìn, sao môi anh chạm vào môi tôi, còn dang tay ôm chặt tôi vào lòng, không cho tôi động đậy?
Dù tôi rất thích anh làm thế, nhưng về mặt tâm lý vẫn cảm thấy mình đang bị anh trêu chọc, bắt đầu giãy dụa trong lòng anh, còn dùng tay đẩy anh ra, có thể do động tác của tôi quá mạnh, tôi nhìn thấy lông mày Văn Thông hơi nhíu lại.
Khiến tôi chợt nghĩ tới chuyện hôm qua anh đã đồng ý với tôi, lập tức giãy khỏi ngực anh, hơi sốt ruột nói:
"Mấy giờ rồi, hôm nay chúng ta còn phải đến bệnh viện đấy."
"Anh cảm thấy khoẻ hơn hôm qua rồi." Văn Thông nằm trên người chậm chạp nói.
"Anh đã đồng ý với em, quên rồi à? Anh có thể chọn." Tôi chu môi nói.
"Được, vậy thì đi bệnh viện khám đi." Văn Thông gật đầu, cho tôi một câu trả lời chắc chắn.
"Thế còn được." Tôi rất hài lòng với thái độ của anh.
"Thái độ của anh còn không tốt sao, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên anh bị đe doạ, hơn nữa còn là con khỉ nhỏ ngang bướng này."
"Anh có ý gì? Ai là con khỉ?" Tôi trợn mắt nhìn anh.
"Anh là tinh tinh, lại còn là một con tinh tinh rầu rĩ chỉ biết đến công việc, nên mới cần con khỉ nhỏ nghịch ngợm này." Văn Thông bắt đầu dỗ dành tôi.
"Chúng ta nhanh dậy đi, nếu không đến bệnh viện thì đã chiều muộn rồi." Tôi giục Văn Thông.
Nhìn động tác của Văn Thông, liền biết eo anh vẫn không ổn, anh còn chưa ngồi dậy, tôi đã đi đến bên cạnh đỡ eo anh để anh từ từ ngồi dậy, nhìn dáng vẻ đau đớn của anh liền tức giận nói:
"Vừa nãy là ai bảo eo không sao hả?"
"Đừng giận anh nữa, bảo bối, không phải đã đồng ý đi bệnh viện với em rồi sao." Văn Thông còn có phần cầu xin tôi.
Mỗi lần anh dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, tôi đều lúng ta lúng túng, nhưng công việc của anh là chỉ huy, mọi người đều nghe theo anh, tôi còn chưa hoàn toàn chấp nhận được loại cảm giác trái ngược này, ngại ngùng cười với anh.
"Lại đây bảo bối, giúp anh chút, sức khoẻ anh bây giờ không thể tự ngồi lên xe lăn." Văn Thông giơ tay về phía tôi.
Tôi biết ý định của Văn Thông khi làm vậy, giúp tôi có thể tiếp nhận tình trạng hiện tại của anh, ừm, hẳn là tôi nên làm vậy, hi vọng mình có thể làm tốt.
Tôi đi tới trước xe lăn, kiểm tra nó đã khoá chặt chưa, sự việc chủ quan lần trước, tôi sẽ không bao giờ để nó xảy ra lần thứ hai, điều chỉnh vị trí xong, đặt tay của Văn Thông khoác lên vai tôi, tôi đưa tay đỡ eo Văn Thông, lúc ấy Văn Thông cũng dùng tay mình chống lên xe lăn, nói với tôi: "Đừng vội, chúng ta cố gắng là được, bảo bối."
Tôi vẫn hơi lo lắng nhìn anh, vì sợ không đủ sức, trước mặt anh tôi luôn tỏ ra mình rất khoẻ, Văn Thông cảm nhận được sự lo lắng của tôi, anh dùng ánh mắt cổ vũ nhìn tôi, gật đầu, nói: "Anh sẽ không đè lên em đâu, yên tâm."
Chúng tôi cùng cố sức, dễ dàng đỡ Văn Thông ngồi xuống xe lăn.
"Anh có thể tự rửa mặt chứ, em đi gọi điện cho xe tới đón." Tôi hỏi.
"Không sao, anh có thể tự làm."
Gọi điện cho công ty, bảo tài xế của Văn Thông lái xe đến đây, cuối cùng vẫn không tin tưởng vào sức của mình, lại gọi điện nhờ anh họ đến giúp.
Cứ vậy, Văn Thông đi cùng ba người chúng tôi, tới bệnh viện an toàn, vì lẽ đó, Văn Thông hơi giận tôi, nhưng không thể nổi giận với tôi, bởi anh nhìn thấy tôi dẫn cả anh họ đến, thật ra anh cực kỳ không thích làm phiền người khác.
Khi Văn Thông gặp anh họ, còn xin lỗi:
"Anh vừa về, lại làm phiền anh, em thật là."
"Đừng khách sáo thể, là do anh cả, lắm lời. Nếu không phải chúng ta là người nhà, em còn gọi anh là anh sao." Anh họ cười đúng lúc Văn Thông nói để giảm cảm giác khó xử của anh.
"Không trách em được, nói với em là đúng, anh còn chưa sắp xếp xong, nóng lòng quá."
Tôi thúc giục cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, đến bệnh viện, chúng tôi gặp bác sĩ Lưu, anh ấy sắp xếp cho Văn Thông kiểm tra toàn diện, kết quả cũng không tệ lắm, coi như khiến tôi yên lòng.
Chân anh không bị thương, chỉ có eo anh bị trật, cũng không làm vết thương cũ của anh tái phát, nhưng vì lý do an toàn, bác sĩ yêu cầu Văn Thông đeo đai lưng, bác sĩ Lưu còn đề nghị Văn Thông ở lại bệnh viện một hôm, vì anh ở nhà một mình không có y tá chăm sóc chuyên nghiệp, Văn Thông không muốn làm điều đó, vừa định mở miệng nói, tôi đã nghiêm giọng nói với anh:
"Ngài Lương, nếu anh đã đồng ý đến bệnh viện khám với em, thì tốt nhất anh nên làm đến cùng, ngoan ngoãn nằm viện một ngày đi."
"Bảo bối, anh thật sự không muốn nằm viện." Văn Thông bối rối nói với tôi.
"Văn Thông, vì em mà ở lại một đêm đi, được không?" Tôi dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh.
Văn Thông cũng nhìn tôi, cuối cùng quả quyết gật đầu một cái.