• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Im lặng đi vào, tìm dì Lâm muốn khăn lau rồi lại đi tới trước mặt Văn Thông. Cũng không nói gì, chỉ là dùng sức mà lau sạch sẽ hai bánh xe lăn của anh, trong lòng có phần tư vị khó diễn tả bằng lời, xe lăn này cũng giống như chân của anh.

Văn Thông im lặng ngồi ở trên xe lăn, lẳng lặng nhìn tôi. Vừa tới gần thân thể của anh liền có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của anh.

"Cảm ơn." Văn Thông nói những lời này làm tôi có cảm giác xa lạ.

"Không cần khách sáo." Tôi cũng nói ra một câu rất bình thường, nhưng lại khiến cho tôi cảm giác kỳ lạ.

"Sao hai đứa các con còn ngốc ở cửa lâu như vậy, nhanh vào đây ngồi." Giọng nói của mẹ phá vỡ ngượng ngùng của chúng tôi, cười cười với anh, nói:

"Đi vào nhanh một chút đi." Nói xong cũng trực tiếp đi vào toilet, thả lại khăn lau.

Chờ lúc tôi đi ra, nhìn thấy Văn Thông đã đẩy xe lăn đi tới phòng khách. Tôi nghĩ đây cũng là lần đầu tiên mẹ nhìn thấy Văn Thông như vậy, nhìn có vẻ luôn có chút mất tự nhiên, đứng ở nơi đó giống như muốn nói gì, có thể bà không biết nên để Văn Thông ngồi thế nào.

"Văn Thông, anh có muốn đến khách phòng nằm một lát không?" Tôi đi đến bên cạnh của anh để hòa hoãn bầu không khí một chút.

"Đúng rồi, Văn Thông cháu đi nghỉ ngơi một chút đi, ngồi thời gian dài như vậy." Mẹ cũng phụ họa ở ngay bên cạnh.

"Không cần, cháu có thể ngồi ở trên ghế sofa."

"Không cần nằm một chút sao?" Tôi nhìn anh, lần nữa hỏi thăm.

"Thật sự không cần." Liền bốn chữ, tôi lại có thể cảm giác được kiên định và không thể thay đổi của anh.

Đây chính là vẻ bề ngoài của Văn Thông mà tôi biết, cho tới bây giờ cũng sẽ không để bản thân có vẻ không giống người thường. Tôi tôn trọng quyết định của anh, liền đi qua, nhẹ giọng nói:

"Để em giúp anh, như vậy sẽ làm em thoải mái hơn một chút."

Văn Thông nhìn nhìn tôi, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Khi tôi giúp anh dời từ ghế xe lăn ngồi đến trên ghế sofa xong, Văn Thông tỏ ra rất lúng túng, chắc là bởi vì ở trước mặt mẹ tôi, liên tục đều cần tôi phải trợ giúp, những chuyện này nhất định sẽ làm cho anh cảm thấy rất bất lực.

"Mẹ, người cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, bận rộn suốt cả buổi chiều, còn mua nhiều thức ăn như vậy." Tôi vội vàng nói với mẹ.

"Ừ, được. Mẹ đi nghỉ ngơi, Văn Thông cháu tùy tiện ngồi." Mẹ nói xong liền đi lên lầu.

Trong nội tâm của tôi đang âm thầm cười mẹ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ không nói chuyện. Còn vội vội vàng vàng.

Nhìn mẹ đã lên lầu rồi, liền đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Văn Thông, nhìn anh.

"Vẫn là dựa vào trên ghế sofa một chút đi, hiện tại trong phòng khách chỉ có hai người chúng ta, được không?"

Văn Thông cũng nhìn tôi, trong ánh mắt vẫn có do dự, tôi nhìn thấy bàn tay to của anh đang dùng lực mà xoa xoa tay, đây là động tác thường hay xuất hiện vào thời điểm anh đang do dự.

"Chỉ một lát thôi, được không?" Tôi lại hỏi, lần này trong lời nói có cảm giác thỉnh cầu dày đặc.

Văn Thông nghe được thỉnh cầu của tôi, liền mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý với tôi, tôi vui vẻ nở nụ cười với anh.

Cầm một đệm dựa đặt ở một đầu sofa, giúp anh để hai chân lên sofa, lại đỡ Văn Thông chậm rãi nằm xuống. Eo của anh còn mang theo thắt lưng, nên càng khiến động tác của anh có vẻ cứng ngắc. Nhìn thấy anh khẽ cau mày, biết anh vẫn rất khó chịu, từ giữa trưa đến hiện tại, mấy giờ không có nghỉ ngơi qua, còn làm động tác yêu cầu cao là lên bậc thang.

Sau khi anh nằm xuống, tôi mới phát hiện anh thật sự là quá cao, sofa nhà tôi khiến anh duỗi không thẳng chân, liền cười nói với anh:

"Chân của anh dài quá, chỉ đành để anh chịu thiệt một chút, chỉ có thể ngây ngô như vậy thôi." Tôi cười nói.

Tôi đặt hai chân không cảm giác của anh ở một chỗ khác của sofa, như vậy hai đầu gối của anh chỉ có thể uốn lên. Vừa buông tay, hai chân của anh lập tức lệch trở về, vội vàng đở, bắt bọn nó nhẹ nhàng tựa ở thành ghế sofa, nhưng lại không biết như vậy anh có thoải mái hay không.

"Như vậy có được không? Sẽ không cảm thấy khó chịu đi."

"Không có, anh rất tốt. Bảo bối, em cũng mau ngồi đi." Văn Thông lôi kéo tay của tôi nói.

Chậm rãi ngồi ở trên mặt thảm trước ghế sofa, vị trí đúng lúc là nơi Văn Thông có thể lấy tay sờ đến. Giờ phút này anh cũng không nói gì, chỉ dùng ngón tay mềm mại của anh để vuốt ve khuôn mặt tôi.

Mặc cho tay của anh vuốt ve ở trên mặt của mình, nhưng không nghe thấy lời nói nào của anh, mà tôi cũng không biết nên đánh vỡ giây phút trầm tĩnh này như thế nào, chỉ có lặng lẽ ngã ngồi dưới đất, đôi mắt sững sờ nhìn chằm chằm mặt đất.

Tôi không dám đi nhìn biểu tình bây giờ của Văn Thông, chúng ta cứ yên lặng như vậy ở trong phòng khách, nhìn tia sáng xuyên vào giữa phòng bắt đầu tối đi.

Một hồi tiếng chuông cửa phá vỡ yên tĩnh, tôi đứng dậy đi đến cửa chính, nhìn bên ngoài một chút. Bây giờ vẫn còn sớm, hẳn không phải là ba. Tò mò mở cửa, thì ra A Ben, anh ta cầm chồng văn kiện trong tay.

Khi tôi và A Ben đi đến phòng khách, Văn Thông đã không phải là bộ dáng nằm ở trên ghế sofa, mà là đã yên tĩnh ngồi ở chỗ kia. Bộ dáng vẫn nghiêm túc như vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác anh đang trầm tư.

"Văn Thông, là A Ben đưa văn kiện đến cho anh." Tôi nhẹ giọng nói.

"Ờ" Văn Thông thoát khỏi trầm tư, quay đầu lại cho tôi một nụ cười nhạt.

"Hai người mau lên, em đi lên lầu một chút." Nhẹ giọng nói với Văn Thông.

"Được." Anh gật gật đầu.

Để bọn họ dưới lầu, tôi chậm rãi đi lên lầu, tôi cũng không trở về gian phòng của mình mà là nhẹ nhàng đẩy cửa phòng mẹ ra.

Mẹ cũng không có ngủ, bà vừa nhìn thấy tôi thò đầu vô, liền ngoắc tay để cho tôi đến nằm xuống bên cạnh của bà.

Đi nhanh tới liền bò lên giường, nằm ở bên cạnh mẹ, còn ôm bà giống như bé gái.

Mẹ thương yêu ôm tôi, giọng điệu có chứa xin lỗi nói với tôi:

"Con gái, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Văn Thông ngồi trên xe lăn ở nhà của chúng ta, đều không biết nên gọi nó thế nào, làm cho tình huống ngượng ngùng như vậy, khiến Văn Thông cảm thấy mất tự nhiên. Xem ra ta thật là già rồi, không thể lập tức trở lại bình thường được."

"Không có chuyện gì. Mẹ, Văn Thông sẽ không để ý." Tôi an ủi mẹ.

"Biết nó sẽ không để ý, nhưng mẹ vẫn làm cho nó cảm giác không thoải mái. Còn có, bảo bối, mẹ thấy mức độ tàn tật chân của Văn Thông không nhẹ. Con và nó, có thể vất vả không?"

"Mẹ, sao con có thể cảm thấy vất vả, hôm nay anh ấy trở thành như vậy, rất có thể hoàn toàn là do cứu con. Đối với anh ấy, con chỉ cảm thấy rất có lỗi."

Mẹ nghe xong tôi nói..., trầm mặc, ngừng một lúc lại nói:

"Bảo bối, thật ra con cũng nên quên đi, người may mắn thoát khỏi lần tai nạn trên không kia, trên người của ai ít nhiều đều có vết thương. Giống như anh của con, không phải cũng bởi vì não bị thương mà trí nhớ kém, còn thường hay đau đầu. Cho nên Văn Thông như vậy cũng không thể trách con toàn bộ."

"Ừ, " Tôi gật gật đầu, sau một lát rồi lại bồi thêm một câu: "Nhưng con lại không có bị thương."

"Đúng thế, đây là công lao của nó, chúng ta rất cảm kích nó, nếu không phải nó kéo con từ trong nước lên một cửa máy bay đang nổi, chúng ta đều không dám nghĩ đến hậu quả, bởi vì con không biết bơi."

"Nói ngắn lại, Văn Thông là ân nhân cứu mạng của con. Con nhất định phải sinh hoạt chung một chỗ với anh ấy thật tốt, chăm sóc anh ấy." Hình như tôi đã hạ quyết tâm nói.

"Mẹ là hy vọng con và Văn Thông có thể có cuộc sống hạnh phúc, nhưng mà mẹ khó tránh khỏi có chút đau lòng cho con..."

"Yên tâm đi, chủ yếu do hôm nay là lần đầu tiên mẹ nhìn thấy Văn Thông ngồi xe lăn. Lúc bình thường anh ấy có thể đi, cũng không cần con giúp gì, hơn nữa lần này anh ấy bị thương, còn không phải bởi vì con. Mẹ, người không nên lo lắng, Văn Thông đối với con rất tốt, ở cùng với anh ấy, con không hề vất vả chút nào."

"Vậy là tốt rồi, mẹ là không nỡ để con gái bảo bối của mẹ chịu khổ."

"Mẹ, sẽ không, con sẽ hạnh phúc." Tôi ôm mẹ, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên mặt của bà.

"Mẹ thật sự không nỡ để con lập gia đình, nhưng mà mẹ lại không thể quá ích kỷ." Mẹ lại rơi nước mắt xuống.

"Mẹ, người đừng đau khổ, không phải con vẫn chưa có gả sao?" Cười trêu chọc mẹ vui vẻ.

Cầm khăn giấy đưa cho bà, mẹ lau xong nước mắt, ngẩng đầu nhìn lên cửa, lập tức đứng lên từ giường, có chút sốt ruột nói:

"Lo nói chuyện phiếm, đều đã trễ thế này, ba của con có thể về đến nhà rồi. Bảo bối, chúng ta nhanh xuống dưới."

"Đúng rồi, đều đã quên, con ném Văn Thông ở trong phòng khách một mình, A Ben chắc chắn sớm đã đi rồi."

Tôi rất nhanh mang dép, cùng mẹ nhanh chóng ra khỏi phòng. Khi chúng ta xuống một nửa cầu thang, chợt nghe tiếng cười sảng lãng của ba tôi vang lên trong phòng.

Khi ba nhìn thấy mẹ và tôi, liền lớn tiếng nói;

"Tôi nói hai người đang làm gì nha, thế nào để cho con rể tốt của tôi ngốc một mình ở trong phòng khách, đèn cũng không mở."

"Đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, lôi kéo con gái nói chuyện phiếm, quên thời gian. Dì Lâm ở phòng bếp chắc chắn cũng bận chưa xong, sẽ không có đi ra ngoài nhìn." Mẹ nhận hết trách nhiệm.

"Con cũng có sai, cũng không có nhìn thời gian."

Hai người mẹ con tôi vừa thừa nhận sai lầm vừa đi đến trước mặt một già một trẻ.

Văn Thông vẫn ngồi ở vị trí lúc tôi vừa mới đi, mà ba an vị ở chỗ ngồi riêng của ông, bọn họ giống như đang đánh cờ.

Đột nhiên tôi nhìn thấy xe lăn Văn Thông bị tôi bỏ vào trong góc phòng khách, Văn Thông không có cách nào chạm vào. Ngẫm lại từ khi đi ra từ bệnh viện đến bây giờ đã là một thời gian rất lâu rồi, liền đi nhanh đến trước mặt Văn Thông nhẹ giọng hỏi:

"Anh có muốn đi toilet không?"

Văn Thông lập tức gật đầu với tôi, đi nhanh tới đẩy xe lăn đẩy đi, vừa định giúp anh liền bị từ chối, tôi cũng không có kiên quyết, bởi vì chính mình biết, ở trước mặt cha mẹ của tôi, Văn Thông không muốn biểu hiện hai chân bất lực kia cỡ nào. Tôi liền đứng ở bên cạnh của anh để phòng ngừa vạn nhất, nhìn anh ngồi ở trên xe lăn xong, liền tự mình "Đi" vào toilet rồi.

Nghĩ đến trong toilet nhà của chúng tôi không có lắp đặt những tay vịn kia, liền nhẹ giọng hỏi:

"Không có tay vịn, anh có được không?"

"Yên tâm đi, bảo bối, anh có thể."

Văn Thông nhỏ giọng nói, nhưng lần này tôi lại thấy được bi thương ở trên mặt của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK