-”Kính thưa các thầy cô trong hội đồng phản biện, kính thưa các bạn,…., tên em là Nguyễn Thị Tố Uyên, ….”
Anh nghe từng câu, từng chữ nàng nói như muốn nuốt trọn, chăm chú lạ thường, khát khao lắm chứ, cảm giác được vào ấy xem nàng bảo vệ, rồi ôm một bó hoa thật tươi lên tặng, chụp thật nhiều là nhiều ảnh, nhưng lại sợ…sợ nàng thấy anh lại không vui, không tập trung được, đành lặng lẽ ngồi nơi đây…lặng lẽ dõi theo…lặng lẽ mỉm cười:
-”Cuối cùng, em xin gửi lời cảm ơn tới gia đình, thầy cô, các bạn, cảm ơn tập đoàn Bảo Minh… ”
Uyên thở phảo nhẹ nhõm, vậy là- chính thức kết thúc 4 năm học hành vất vả, từ nay mở ra con đường tươi đẹp…Trong lúc đợi hội đồng phản biện hội ý, nàng ngước nhìn phía dưới dưới, không thể ngờ là lại đông thế kia. Hạnh phúc ngập tràn khi nghe đọc điểm : 9.6, 9.6, 10 nhưng gương mặt nhỏ nhắn nhanh chóng thoáng ánh lên chút buồn, người ta bảo vệ xong thì có bao nhiêu người chúc mừng, hỏi han, mình thì…mấy ngày bận rộn, lại những chuyện đau lòng ập tới, rối trí nàng chẳng còn tâm trạng mà báo cho ai biết cả. Sự đời chẳng như mình nghĩ, chưa kịp âm thầm sầu não ra về thì cô gái bé nhỏ lập tức bị một đám đông vây kín, chụp ảnh liên tục, người hỏi này, người hỏi nọ…tranh giành phỏng vấn, ai cũng muốn giật được tin tức nhanh nhất…Nàng cuống cuồng, thất thần, chẳng biết phản ứng ra sao? Họ cứ dồn dập, hành động bất chấp, dường như họ đặt câu không phải với mục đích để hỏi, những áp đặt đầy ác ý, chủ quan, chỉ mong cái gật đầu hay sơ ý của đối tượng rồi về câu view…Từ bé nàng luôn tưởng tượng…mơ ước về ngày hôm nay…không ngờ, ngày hôm nay lại đặc biệt hơn cả giấc mơ của nàng…rất rất nhiều…tiếc rằng…đó là cái đặc biệt mà nàng không hề mong muốn.
Trong lúc nàng còn run rẩy thì một lực mạnh mẽ lôi ra khỏi cái đống hỗn tạp ấy, người đàn ông còn không quên quay lại nhìn …anh ta không nói nhiều, chỉ quắc mắt, gương mặt sắc lạnh, ngón trỏ của anh ta dơ lên đầy thách thức. Đám phóng viên không dám làm tới, nhưng vẫn cố kiết chụp thêm vài tấm ảnh về giật tít, sân trường càng thêm náo loạn…Vẫn mùi hương ấy, khuôn mặt chữ điền đó, vẫn phóng thái hùng hổ như vậy…vẫn là anh – tình yêu của đời nàng…bàn tay bé nhỏ bị tay anh nắm chặt, sao mà ấm áp, hạnh phúc tới thế, mới mấy ngày không gặp, nỗi nhớ anh nó lớn lắm…dâng trào, khiến nàng khổ tâm vô cùng…khó khăn lắm mới dứt ra khỏi thế giới của anh…vậy mà, hành động này của anh hả chẳng phải thuốc độc xuyên thẳng vào tim nằng sao? Dùng dằng định bỏ chạy, chạy không xong, lại bị cái người đó nhấc bổng, khẽ mắng yêu:
-”Bướng quá đấy!!!”
Mọi ánh mắt xung quanh đổ về, thỏ non xấu hổ, ngoan ngoãn vùi mặt trong ngực cáo già, chỉ mong không gặp ai thân quen. Đặt thỏ vào trong, cẩn thận thắt dây an toàn, cáo ngang tàn rẽ khỏi cánh cổng Parabol rồi vút thẳng.