Tôi giống bác Minh tôi, năm vừa rồi, tôi tròn 15 tuổi, ba mẹ cho tôi xuất ngoại.
Tôi mới xa nhà được mấy tháng thôi, mà sao tôi ngỡ như mình đã đi vài năm vậy!
Lúc đi, cả đàn nhóc vẫy tay tạm biệt, ba mẹ rơm rớm, lúc đấy, tôi vì háo hức cái gọi là du học, nước Mỹ, đồ Tây,…nên chẳng có cảm giác gì.
Bây giờ, mới thấm thía sự kinh khủng.
Mỗi lần ba mẹ gọi sang, đều hỏi Tết có về không, tôi vì sĩ diện, kêu chẳng nhớ nhà, cũng chẳng muốn về, bên này rất vui.
Hôm nay, xem trên mạng, thấy không khí Tết tấp nập quá, bạn bè để ảnh face cứ ầm ầm, lòng tôi bỗng trống trải.
Chẳng kịp nghĩ nhiều, cũng chẳng kịp khóc nhớ nhà, tôi đặt luôn vé máy bay về!
Trải qua nửa vòng trái đất, cuối cùng cũng đặt chân trên mảnh đất thân yêu, ngôi nhà này, ao cá này, những cái cây này, luống rau thơm mẹ tôi trồng kia…không hiểu sao mũi tôi cay, mắt tôi đỏ, tôi là nam nhi cơ mà, nhưng mà, vẫn vậy đó!
Mẹ tôi nhìn thấy tôi, bất ngờ tới nỗi, đánh rơi cả rổ đậu xanh. So với mẹ các bạn, về tuổi tác, mẹ tôi khá trẻ, mới gần 35. So với tuổi, mẹ tôi còn trẻ hơn, tôi lại phát triển sớm, nên trông tôi và mẹ, không giống hai mẹ con cho lắm.
Chính vì thế, mỗi lần tôi và mẹ quá thân mật, ba tôi thường rất không thích!
Mẹ tôi khóc, làm tôi cũng khóc theo.
Ba và các em tôi thấy động, ùa ra…
Cả nhà chúng tôi, ôm nhau khóc khóc cười cười. Cái gia đình này, thật là!!!:X.
Đêm 29.
Nhà tôi chín người trải chiếu trên trần, cùng trông bánh chưng.
Đó là giây phút rất đầm ấm, rất hạnh phúc.
Bảy đứa chúng tôi cùng tranh nhau chui rúc vào cái chăn mỏng của ba mẹ, mỗi đứa giành một ít, ba mẹ ngồi giữa, cười, mặc bọn tôi.
Ở bên cạnh nhiều chăn lắm chứ, nhưng thế này, vui hơn nhiều!
Tôi hít một hơi, nghĩ ngợi xa xăm, tự dưng sợ thời gian trôi, sợ cái ngày phải quay lại Mỹ.
Mà thôi, bỏ qua đi, tôi phải tận hưởng cái sung sướng trước mắt đã!
Tôi yêu gia đình tôi!!!