• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khải Hiên rón rén bước đến bên cạnh giường, anh nhìn thấy cơ thể của Đường Mạn, bọc chăn, nghiêng người, đưa lưng về phía anh, đường cong cơ thể lả lướt đến tận cùng, trái tim anh cũng đập loạn, dục vọng căng trướng, anh chịu không nổi.

Ở mép giường, anh lại có thể giống như một thí sinh giạn lận, tay chân bối rối run rẩy mà cởi quần áo của mình, thật vất vả mới cởi mình trần như nhộng, lúc này anh mới cẩn thận xốc chăn lên, từ từ áp sát.

Quả nhiên, cô không mặc quần áo, cơ thể mềm mại như thanh sô cô la vừa mới xuất xưởng, anh lập tức mở cờ trong bụng, hạnh phúc hệt như một con chuột chui vào được nhà xưởng sô cô la, hận không thể đâm đầu vào, ngủ đến chết trên khối bơ sô cô la đó.

Anh nằm sấp xuống, bàn tay từ sau lưng cô sờ lên phía trước, thật tốt, chạm vào trước ngực cô, nắm lấy nơi mượt mà của cô, sự mềm mại khiêu khích, hai điểm mượt mà đó dường như thoáng lanh lợi phản ứng lại, lập tức dựng đứng lên.

Trong lòng anh mừng thầm, phụ nữ, thì ra đều là tiểu yêu tinh đạo đức giả.

Trong lòng nóng lên, anh khẽ xoay cô lại, tìm kiếm cánh môi cô, anh cúi đầu, khẽ hôn từ trán cô, hôn đi xuống.

Hôn đến cánh môi cô, hô hấp của anh càng lúc càng dồn dập, dứt khoát nằm sấp xuống, đặt ở trên đùi cô, muốn đưa dục vọng đi vào.

Vừa mới tiếp xúc với môi cô, quấn quít một chút, sau khi chiếc lưỡi cạy mở môi cô, anh cảm giác có chút không đúng lắm.

Nụ hôn hôn nay không đúng lắm? Đường Mạn sẽ không để mặc anh sắp đặt như vậy, chẳng lẽ cô thay đổi, Đường Mạn sẽ quấn lấy anh trước, sau đó cánh tay sẽ duỗi qua đây, quấn chặt lấy cổ anh, hệt như con chim gõ kiến, trước tiên sẽ mổ lóc cóc trên môi anh vài cái, rồi cho anh chiếc lưỡi của cô, anh thích chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô, thật khéo đưa đẩy, cười khẽ, luồn vào trong miệng anh, dây dưa, va chạm với lưỡi anh, đôi khi còn cố ý trêu đùa anh, cố tình không cho anh, trêu chọc đến nỗi trong lòng anh ngứa ngáy khó chịu.

Hơn nữa, hơi thở của cô cũng không giống với trước kia, khiến anh có một cảm giác xa lạ, anh có hơi khó hiểu, bàn tay đang cầm mặt của cô, nghe hơi thở của cô, trong lòng anh bỗng có một loại xa lạ đến sợ hãi, cô là ai?

Không ngừng ngẫm nghĩ, anh bật đèn lên, ánh sáng mạnh lập tức châm vào mắt anh, bóng đèn sáng choang, cô gái kia cũng bất ngờ bị ánh sáng châm một chút không kịp đề phòng, vội vàng lấy tay che hai mắt của mình lại.

Anh nắm cánh tay cô mở ra, kinh ngạc: “Tiểu Lệ?”

Ở trong phòng, bà Trương lo lắng bất an, Trương Thụy Hằng cảm thấy lạ, tại sao hôm nay vợ ông lại cứ lăn qua lộn lại, đúng lúc này, nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ truyền xuống, sau đó là tiếng mở cửa, bước chân hổn hển từ cầu thang vọng đến thật mạnh. Bà Trương có cảm giác xấu, lập tức nhảy dựng lên, xoay người bước xuống giường.

Trương Khải Hiên đã thay quần áo, đang vừa mặc áo khoác vừa quờ quạng tìm giày mang.

Bà Trương cật lực lắp bắp: “Khải Hiên, khuya rồi con đi đâu vậy?”

Trương Hiên cực kỳ phẫn nộ, “Mẹ, Đường Mạn đâu? Mẹ đuổi vợ con đi đâu mất rồi?”

Giọng nói của anh rất cấp thiết, ánh mắt lo âu, cho tới bây giờ bà Trương chưa từng thấy ánh mắt nóng như lửa đốt của con trai, bà liền chột dạ, “Nó, nó đi qua Lệ Cảnh ở mấy ngày.”

Trương Thụy Hằng theo đi ra, “Xảy ra chuyện gì?”

Trương Khải Hiên tức giận đến nói không nói thành câu, “Mẹ, mẹ thật sự yêu thương con quá!” Anh chống nạnh, đau đớn không ngừng đánh vào đầu mình, “Có phải là mẹ chê con tai vạ chưa đủ lớn? Con và Đường Mạn đã như nước với lửa, mẹ còn sợ chưa đủ, phải ở một bên chọc khuấy thêm một chút.”

Anh cấp bách quanh quẩn ở mép cửa như con thú bị vây khốn, may mắn may mắn, chưa làm ra chuyện đốn mạt gì, nhưng làm sao giải thích với cô đây? Làm sao khuyên cô về nhà đây? Hiện giờ đã 11h khuya rồi, lúc này qua Lệ Cảnh đón cô, thậm chí anh có thể tưởng tượng ra Đường Mạn sẽ nói gì.

Vừa mở cửa ra, Đường Mạn sẽ dùng một giọng điệu rét lạnh như một khối tuyết rơi để cạnh khóe anh: “Đã xong rồi sao? Cậu chủ Trương, hôm nay cũng chính là đêm tân hôn của anh nha, sao anh có thể bỏ lại người vợ bé nhỏ ở trên giường mà ngược gió tuyết chạy đến đây nghe giọng nói nhàm chán như gà mổ thóc của người vợ lớn này chứ?”

Trương Khải Hiên ôm đầu, co rúc ngồi trên sô pha, nhớ đến vẻ mặt giận dữ của Đường Mạn, lửa giận bùng lên của cô, đủ để giết chết 800 con bò điên Tây Ban Nha, anh liền nhụt chí mất 2/3.

Bà Trương mặt dày an ủi con trai: “Khải Hiên, ngày nào nó cũng bày ra biểu cảm như trái mướp, lạnh nhạt với con, phẫn nộ với mẹ, người vợ như vậy không cần cũng được, nó muốn đi đâu thì đi.”

Chu Duyệt cũng nghe tiếng ồn mà bước ra ngoài, sau khi hiểu rõ tình hình, cô không thể không ở một bên nói móc và chế giễu bà Trương: “Mẹ, mẹ thật sự là tân tiến mà.”

Trương Thụy Hằng cũng nổi giận bổ sung thêm: “Thành sự thì ít, bại sự có thừa.”

Trương Khải Hiên rầu rĩ đi qua đi lại ở trong phòng.

Chu Duyệt suy nghĩ một chút, cô ngồi xuống, gọi điện thoại cho Đường Mạn.

Điện thoại vẫn không thông, cô tiếp tục quay số, vẫn chỉ có tiếng tút tút như cũ, đến khi gọi lại mấy lần, rốt cuộc điện thoại cũng thông. Trương Khải Hiên lập tức đi qua nghe.

Chu Duyệt vừa định nói: “Đường Mạn, em ở đâu?”

Bên trong truyền đến một giọng nam: “Xin chào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK