10 tiếng sau, xe của họ đã về đến Thượng Hải.
Trương Khải Hiên quyết định lại đi Thượng Hải đón Đường Mạn, lúc này Trương Thụy Hằng đứng ra khuyên giải con trai, “Khải Hiên, buông tay đi, Đường Mạn không yêu con là sự thật.”
Anh lớn tiếng gào thét, “Vì sao phải như vậy?”
Anh không thể chấp nhận, trước mắt tối đen.
Rất nhanh, anh cũng nhận được giấy gọi từ tòa án, Đường Mạn chính thức đơn phương xin ly hôn. Luật sư vẫn là vị Cao Vinh Huy đó, hắn đúng là tận chức tận trách, lễ phép đến tìm Trương Khải Hiên, hơn nữa lần này hắn lại thêm cho Trương Khải Hiên hai tội danh, giam cầm vợ phi pháp, còn có bạo lực gia đình. Anh làm Đường Mạn bị thương, bạo lực nơi công cộng, phá hoại tài sản người khác, tính cách của anh quái gở, tính tình hung ác, hành vi đó hoàn toàn không xứng đáng cho anh thêm cơ hội, thậm chí, hắn còn xin quan tòa đồng ý, bởi vì mấy lần anh hạn chế tự do của Đường Mạn, nên anh không được tiếp cận Đường Mạn nữa.
Trương Khải Hiên nhìn thấy thư luật sư của hắn, giận đến nỗi cả người phát run.
Hiện giờ, Đường Mạn thật sự bỏ anh đi rồi, vì thế tất cả cố gắng mà anh bỏ ra, trong nháy mắt đã tan thành mây khói, anh gần như nản lòng thoái chí.
Anh vô cùng xót xa, lại không thể tin gọi điện thoại vô số lần cho Đường Mạn, nhưng trước sau không thể nối máy, anh luôn kiêu ngạo tự phụ, tuyết đối không chấp nhận một người phụ nữ như vậy lại kiên quyết muốn rời bỏ anh, hơn nữa, cô từng yêu anh, chẳng lẽ tình yêu cũng giống như trái dưa lưới, giữ gìn không tốt sẽ dễ dàng biến chất?
Thậm chí, anh còn có một ý niệm điên cuồng trong đầu, đi Thượng Hải cướp cô về, ngay cả đối với Lý Văn Khải, anh có vô số ý niệm muốn trả thù, muốn giết hắn.
Nhưng khi tỉnh táo lại, anh phản tỉnh bản thân, tim lạnh như băng.
Lý Văn Khải đã từng nói: “Yêu chân thành tha thiết cũng sẽ tan biến thôi, anh hiểu Đường Mạn sao?”
Cuối cùng, anh cũng hiểu được tình cảm của chính mình dành cho Đường Mạn, chính xác, anh yêu cô, nhưng mà, tình yêu này đã chậm một bước, Đường Mạn thay lòng là sự thật, bởi vì cô chỉ là một phụ nữ, dưới tình thế cùng đường bí lối, Lý Văn Khải xuất hiện đúng lúc, tình cảm của hắn dồi dào lại biết chăm sóc người khác, cho dù là trả ơn, vốn dĩ người phụ nữ này đã có ba phần tình cảm với hắn, cũng sẽ chuyển biến thành mười phần tình yêu thôi.
Anh lại rơi vào trạng thái như mấy tháng trước khi Đường Mạn mới bỏ đi, chỉ là trước đây, anh còn sót lại một chút hy vọng, còn hiện giờ, một chút cũng không.
Mang theo một chút hy vọng, anh gọi điện thoại cho Đường Mạn lần nữa, rốt cuộc cô cũng bắt máy.
Cô vô cùng khách sáo: “Khải Hiên, em và anh đã là nước đổ khó hốt, hy vọng tất cả anh đều tốt. Hơn nữa, hy vọng anh đừng đến can thiệp vào cuộc sống của em.”
Cô cúp máy, Trương Khải Hiên không tin cứ nhìn điện thoại, trái tim anh hệt như chiếc đồng hồ báo thức đang chạy tích tắc tích tắc, vòng đi vòng lại, đơn điệu buồn tẻ, bây giờ, anh mất đi tất cả hy vọng.
Bất luận anh có bao nhiêu ý nghĩ điên cuồng, anh đều biết, cô sẽ không quay về nữa đâu.
Bà Trương không đành lòng nhìn con trai khổ sở, bà tìm luật sư cho con, hy vọng có thể cứu vãn lại cuộc hôn nhân này.
Luật sư thản nhiên nói với anh, “Tôi đã thử đàm phán với luật sư của Đường Mạn, muốn cố gắng gặp mặt để khuyên cô ấy, nhưng đối phương không chấp nhận. Cho nên hiện giờ tôi chỉ có thể kéo dài thời gian, phiên tòa đầu tiên được mở sẽ không ly hôn, hai người còn có một số tài sản cần phải phân chia rõ ràng, cho nên sẽ kéo dài được đến nửa năm, nếu sau nửa năm, cô ấy vẫn cố chấp không gặp, như vậy toàn án sẽ phán quyết ly hôn. Hiện tại, điều tôi có thể làm lúc này chỉ là kéo dài thêm nửa năm cho anh, mặt khác, tôi sẽ cố gắng tranh thủ giữ lại phần tài sản nhiều hơn cho anh.”
Trương Khải Hiên cười khổ, hôn nhân cũng mất, ngổn ngang tài sản còn có tác dụng gì?
Thượng Hải.
Đường Mạn nhớ lại nội dung chuyện cổ tích để kể cho Thạch Băng nghe, con bé dần dần buồn ngủ, rất nhanh đi vào mộng đẹp.
Bên ngoài, cửa lớn mở ra, cô biết là Lý Văn Khải đã về.
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, là tài xế đưa Lý Văn Khải về, anh có hơi say. Nhưng mà tinh thần anh vẫn còn tỉnh táo, thấy cô đi ra, anh bước đến ôm lấy cô, nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên môi cô một chút, “Xin lỗi Tiểu Mạn, anh về trễ.”
Đường Mạn đỡ anh đến sô pha, lập tức đi rót nước cho anh, anh ngồi phịch xuống sô pha, vỗ đầu, mấy ngày nay, xã giao ngày càng nhiều, chính anh cũng đáp ứng không xuể, cũng không chăm lo trong nhà được, bà Lý có chút giận anh, nhưng không có cách nào, công việc thật sự quá nhiều. Cho dù mẹ và con gái có giận dỗi gì, anh đều chịu hết, nhưng Đường Mạn trước sau vẫn không nói câu nào, cho dù anh về trễ, cô vẫn ngồi trên ghế sô pha gần cửa nhất để chờ đợi anh.
Đường Mạn nói, “Nè, anh uống sữa đi, uống xong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Lý Văn Khải lại bắt lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình, trên người anh có mùi gì đó rất phức tạp, Đường Mạn cảm giác được, dường như có mùi rượu, mùi thuốc lá, còn có mùi nước hoa thoang thoảng của phụ nữ, cô cũng không hỏi.
Lý Văn Khải ôm chặt lấy cô, mặt dán vào mặt cô, cánh tay nhanh chóng siết lấy eo cô, cô không thở nổi, cuối cùng đành nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Ôm chặt quá.”
Anh cười, sau đó nới lỏng tay ra, Đường Mạn nói với anh, “Lần sau khi uống rượu nữa, nhất định phải uống một bịch sữa trước, đừng uống nhiều quá, dạ dày của anh vốn dĩ không khỏe mà.”
Anh hài lòng đáp ứng, “Được, lời em nói anh sẽ nhớ kỹ.”
“Em đi xả nước cho anh tắm.”
Nhưng chờ cô đến phòng tắm xả nước cho anh, anh lại theo vào ngăn cô lại, tắt nước.
Đường Mạn nhìn thấy anh đã cởi bỏ áo, lộ ra cơ ngực trơn bóng, lập tức hiểu được ý đồ của anh, mặt cô đỏ lên.
Lý Văn Khải ôm chặt lấy cô, thì thầm vào tai cô: “Anh nợ em một tuần rồi, ngày nào cũng có tiệc xã giao muộn mới về, đêm nay để anh bù lại một chút nhé?”
Không đợi cô yếu ớt kháng nghị, anh liền ôm lấy cô, lập tức bế cô lên quay về giường, anh im lặng hôn môi cô, mùi rượu trong miệng có hơi nặng, Đường Mạn không thích lắm, nhưng anh hôn quá nồng nhiệt, cô cũng chỉ có thể bị động đón nhận.
Rất nhanh, anh hôn cô hệt như một khối kem tan chảy, mà cách thức chiếm đoạt cũng giống như phong cách hành sự của anh, vô cùng quyết đoán, triệt để trực tiếp.
20 phút sau, anh vuốt tóc cô, hỏi cô: “Tại sao lần này trở về, anh luôn cảm thấy em có rất nhiều tâm sự?”
Đường Mạn suy nghĩ, “Thật ra em cảm thấy anh cũng có tâm sự, giữa chúng ta có vật gì ngăn cách sao?”
Anh duỗi tay qua, kê dưới đầu cô, “Không có, cái gì cũng không. Hiện giờ anh đã có tất cả, thật sự rất thỏa mãn.”
Đường Mạn vùi đầu vào ngực anh, cô thì thầm: “Đúng vậy, em cũng rất thỏa mãn.”
Nhưng mà, không biết tại sao, Đường Mạn luôn luôn có một cảm giác bất an, cô cảm thấy ngăn cách giữa cô và Lý Văn Khải, không phải là Trương Khải Hiên mà là một người nào đó. Thế nhưng, cô tin tưởng Lý Văn Khải, tin tưởng anh đã vì cô làm nhiều chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không phản bội cô. Mà anh đối với cô, cũng là quan tâm chăm sóc, cô cảm thấy bản thân như một đứa trẻ bị bỏ rơi, té ngã giữa trời tuyết, còn anh lại nhặt cô về, trên phương diện tình cảm, yêu thương cô, lo lắng cho cô, vô cùng nuông chiều cô. So với tình yêu ngang ngược, chiếm đoạt ích kỷ của Trương Khải Hiên hoàn toàn khác nhau, anh cho cô một thứ tình yêu rất khác.
Trở về Thượng Hải đã gần 2 tháng, vốn dĩ cô nghĩ Trương Khải Hiên sẽ truy đuổi đến đây, nhưng anh không có, điện thoại của cô vẫn tắt máy, sau khi mở máy lên có thể nhìn thấy tin nhắn báo cáo vô số cuộc gọi nhỡ của anh, còn có tin nhắn anh gửi khiến tâm trạng của cô trở nên phức tạp, “Thật sự, phải như vậy sao?”
Đường Mạn có thể tưởng tượng ra cách đó ngàn dặm, Trương Khải Hiên đau lòng khổ sở, rất nhiều lúc, cô cảm thấy phiền loạn, cô từng yêu người đàn ông này, nhưng mà, cô không nợ nần gì anh. Còn Lý Văn Khải, cô không chỉ yêu anh, còn cảm thấy mình nợ anh, đối với anh, cô muốn dùng thời gian cả đời để bù đắp lại cho anh.
Nghĩ lung tung một hồi, cô bỗng cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, suy nhược không còn sức, lúc này mới nhớ đến lúc chiều ăn cơm hơi ít, nhất định lại bị tụt huyết áp, cô chống tay ngồi dậy, muốn đi làm chút gì đó để ăn.
Không ngờ Lý Văn Khải lại thức giấc, tuy rằng anh say, nhưng một tiếng động nhỏ của Đường Mạn anh lại có thể cảm nhận được, sờ qua bên cạnh phát hiện trên cánh tay cô toàn là mồ hôi lạnh, anh lập tức hiểu, liền ngăn cô lại, “Em không cần xuống giường, để anh đi rót nước cho em.”
Anh nhanh chóng đứng lên, sợ ánh đèn chói mắt cô, anh chỉ bật ngọn đèn nhỏ ở sát cửa, sau đó nhanh chóng ra ngoài, Đường Mạn nghe thấy anh rành rọt pha trà sữa ở bên ngoài, tìm chút đường, chưa đến 1 phút, anh bưng trà đã pha xong đi vào, ngồi xuống bên giường, cho cô uống.
Uống vài ngụm, Đường Mạn cảm thấy đã có lại năng lượng, “Cám ơn anh.”
Anh ngược lại không vui, ”Sao lại khách sáo như vậy?”
Đường Mạn uống hết trà sữa, người có sức lực lại, nhưng sau khi tụt huyết áp thì chứng mệt mỏi lại kéo đến, cô nằm xuống nhanh chóng đi vào mộng đẹp.
Lý Văn Khải lại tỉnh táo, anh nhìn Đường Mạn ngủ say, hơi thở đều đều, vẻ mặt bình thản, khóe môi hơi cong lên, hệt như một đứa trẻ thỏa mãn.
Trong lòng anh đã có chút khó chịu, lấy tay khẽ vén tóc ở thái dương cô, anh tự hỏi lòng, “Vì sao em luôn khách sáo như vậy?”
Cuối cùng cũng đạt thành ý nguyện được chung sống với cô, anh cũng hiểu được, Đường Mạn dường như đang có tâm sự ngổn ngang, chẳng lẽ cô còn đang nhớ đên Trương Khải Hiên?
Đường Mạn trở mình, ôm chặt lấy anh, dáng ngủ hệt như con mèo nhỏ.
Anh lại yên tâm.
Hôm nay, nhà trẻ có hoạt động tương tác, muốn phụ huynh đưa con cái đến công viên cùng nhau vẽ tranh, Đường Mạn dẫn Thạch Băng đến tham gia, mọi người tháo giày, bày vải trắng vẽ tranh sơn dầu để vẽ bức tranh mình thích. Bức tranh của Thạch Băng chính là cuộc sống hạnh phúc của Tiểu hồ ly Hoa Bối, Đường Mạn thì ở bên cạnh pha màu cho nó, gợi ý cho nó.
Lúc này, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên người cô, “Tiểu Mạn.”
Tay cô run lên, cọ vẽ rớt hết xuống vải, không cần quay đầu lại, cô cũng biết người đến là Trương Khải Hiên.
Mấy hôm trước, luật sư gọi điện nói với cô, “Nhà họ Trương cũng tìm luật sư, hy vọng có thể cố gắng hòa giải vụ kiện này ngoài tòa án, không cần ly hôn. Chuyện rắc rối trước mắt là phương diện phân chia tài sản, lúc hai người kết hôn cũng không chứng minh tài sản, cho nên tài sản cá nhân của Trương Khải Hiên có một nửa là của cô. Trên danh nghĩa, Trương Khải Hiên có một căn nhà rộng 153 mét vuông, nhưng anh ta đã vi phạm quy định tài sản chung của vợ chồng, không thể chuyển cho người khác vậy mà anh ta lại tặng căn nhà cho tình nhân cũ. Cho nên, cô có quyền lợi đưa ra kháng án theo pháp luật, hơn nữa được hợp pháp hóa phần tài sản đó, mặt khác, Trương Khải Hiên còn đứng tên một ít cổ phiếu, chứng khoán, tôi lén điều tra được, có thể lên đến 400 vạn tệ, cô Đường, cô hẳn là có thể được chia tài sản đến 200 vạn tệ.”
Đường Mạn không cảm thấy hứng thú đối với chuyện này.
Cô vốn lo lắng Trương Khải Hiên sẽ không ngừng dây dưa, đuổi đến tận Thượng Hải, không ngờ anh không đuổi theo, nhưng qua hai tháng bình tĩnh lại, cuối cùng anh vẫn đến đây.
Đường Mạn nhìn xuống Thạch Băng, con bé chỉ ngây thơ tập trung tinh thần vào bức tranh, đông người như vậy, ở nơi công cộng, cô nghĩ nhà họ Trương sẽ không làm bậy đâu, cô quay lại.
Thấy Trương Khải Hiên, nhiều cảm xúc đan xen, tâm trạng phức tạp.
Anh gầy quá, còn gầy hơn lần trước về Thanh Đảo gặp anh, anh quá gầy.
Đường Mạn không dám đón nhận ánh mắt của anh.
Trương Khải Hiên cũng rất tâm trạng, không nói được lời nào.
Hai người hệt như hai cái cây lặng im trong công viên, khoảng cách tương đối, nhưng rất khó để đưa tay níu giữ.
Bỗng chừng nửa khắc, cô ngẩng đầu, “Khải Hiên” gật đầu chào hỏi anh.
Trương Khải Hiên nhìn Thạch Băng, giọng nói của anh rất nhẹ, “Cô bé đó là con gái nuôi của Lý Văn Khải à?”
Đường Mạn có chút đề phòng, “Đúng vậy, trẻ con vô tội, Khải Hiên, chuyện của chúng ta để chúng ta tự giải quyết, đừng liên lụy đến con bé.”
Anh cười khổ, “Xem ra em đúng là chim sẻ sợ cành cong, mà ở trong lòng em, anh đã không có ấn tượng gì tốt.”
Cô không trả lời.
Anh nhìn xung quanh, nhìn thấy một cái đình nhỏ cách đó hơn mười thước, hỏi cô: “Có thể đến chỗ kia ngồi xuống chứ?”
Đường Mạn trả lời, “Không thể, em không thể rời khỏi Thạch Băng.”
Trương Khải Hiên mỉm cười tự giễu, “Em lo lắng anh sẽ bắt con bé đi để uy hiếp em?”
Đường Mạn gật đầu, “Đúng vậy.”
“Anh sẽ không làm vậy, nếu anh muốn làm, anh đã làm từ lâu rồi. Hôm nay nói chuyện cho xong, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
Đường Mạn nhìn anh, đối diện với ánh mắt anh, trong đôi mắt ấy vẫn thâm sâu như trước, còn anh vẫn đẹp trai như vậy.
Suy nghĩ xong, cô quyết định tin anh một lần, cùng anh ngồi xuống đình nghỉ chân.
Anh cẩn thẩn quan sát cô, trong lòng khó quá. Trong tư tưởng, anh từng mang theo ý nghĩ tốt đẹp, chính là hy vọng vào dịp cuối tuần trời trong nắng ấm, cùng cô dẫn theo con của hai người đến công viên chơi, hiện giờ, vận mệnh như hoa nở rộ lần nữa, nhưng vợ anh lại đã tách khỏi cành khô.
Anh hỏi, “Anh ta đối xử với em tốt không?”
Đường Mạn gật đầu, “Tốt lắm.”
Chính xác, còn hơn cả Trương Khải Hiên, Lý Văn Khải đối xử với cô, không thể nào bắt bẻ.
“Anh muốn hỏi em một chuyện, nếu không có Lý Văn Khải, em sẽ trở về bên cạnh anh chứ?”
Đường Mạn trả lời, “Khải Hiên, có thể có hoặc có thể không.” Cô nhìn về phía xa xa, thời tiết hôm nay không tệ lắm, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa, nhưng mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ như thế, một chút dấu hiệu có mưa cũng không có, chẳng lẽ dự báo thời tiết cũng sai sao?
Cô nói: “Khải Hiên, cho dù không có Lý Văn Khải, hai chúng ta có thể cũng không cách nào trở lại như trước. Thật ra, chúng ta quả là không hợp nhau, chẳng lẽ anh không phát hiện ra, hai chúng ta sống chung, ngoại trừ tự phụ kiêu ngạo và bốc đồng tổn thương thì không còn gì khác sao? Cuộc hôn nhân này đúng là một quyết định sai lầm.”
Tầm mắt anh rơi vào một hòn đá nhỏ trên đất gần gốc cây, hình như muốn từ phía trên đó tìm một chỗ để nương tựa.
Sau một lúc lâu, anh hỏi, “Nếu như, nếu như không có Lý Văn Khải, còn anh lại tình nguyện thay đổi vì em thì sao?”
Đường Mạn ngẩng đầu, anh nói chân thành như vậy, khiến cô cảm thấy rung động tận tâm can, không khỏi thở dài.
Cô ngập ngừng, “Khải Hiên, anh hay em, vĩnh viễn không có cách nào thay đổi chính mình.”
Trương Khải Hiên nghe xong cười khổ, hai người rơi vào im lặng, thật lâu sau, anh mới nói, “Đúng, thật ra trước kia, anh cũng đã từng nghĩ đến kết cục này, nhưng anh vẫn còn ôm một tia hy vọng, hy vọng anh ta đối xử tệ với em một chút, để em cảm thấy nản lòng mà hồi tâm chuyển ý. Anh cũng từng có vô số ý niệm điên rồ trong đầu, muốn tiếp tục dùng biện pháp cực đoan để kéo em về bên anh, nhưng mà, cuối cùng anh hiểu được, anh thua rồi, thật sự thua rồi.”
Anh thở dài trong xót xa, “Cái anh để vuột mất không chỉ là tình yêu, mà còn là bỏ lỡ thứ đẹp nhất trong đời anh, tín nhiệm và chân thành. Đường Mạn, cám ơn em, cám ơn em đã mang đến cho anh 19 tháng hạnh phúc.”
2 tháng yêu đương, 8 tháng kết hôn, 9 tháng xa cách, nhưng có một số chuyện tính toán được rõ ràng, có một số chuyện vĩnh viễn cũng tính không được.
Đường Mạn cũng buồn bã.
Anh cúi đầu, cắn môi, đợi chốc lát, anh ngẩng đầu hỏi cô: “Tiểu Mạn, xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh chứ?”
Đường Mạn chăm chú nhìn vào mắt anh, cô tìm được sự chân thành, ray rứt, thống khổ, buồn bã trong ánh mắt ấy.
Cô khẽ nói, “Em tha thứ cho anh, Khải Hiên, em không hối hận khi yêu anh, tình yêu đó cũng như pháo hoa rực rỡ, thắp sáng cõi lòng chưa từng cởi mở của em. Hiện giờ, tuy rằng đã trở thành quá khứ, nhưng mà em vẫn vậy, chưa từng hối hận đã yêu anh. Em chỉ có thể nói, chúng ta đã bỏ lỡ nhau, em nhớ rõ giấc mộng đó, chân thật như vậy, có lẽ, chúng ta thật sự đã từng gặp nhau ở kiếp trước, cho nên kiếp này với thành vợ chồng, để cho em đến trả lại tất cả. Khải Hiên, đừng chỉ nói xin lỗi, thật ra anh cũng cho em rất nhiều ký ức hạnh phúc, hãy để chúng ta mãi nhớ về những ký ức đó nhé.”
Anh khổ sở rớt nước mắt, thấp giọng nói: “Đường Mạn, không có em, anh phải sống cuộc sống thế nào đây?”
Đường Mạn không đành lòng khuyên ngăn anh nữa, chỉ có im lặng.
Yêu hay không yêu chỉ là một cam kết, ai là người có thể giải thích rõ ràng? Tình yêu đến lúc nào không quan trọng, lúc đi rồi lại thấy không đành lòng.
Trương Khải Hiên lấy một tờ giấy từ trong áo khoát ra, đưa ra thì thấy là giấy thỏa thuận ly hôn.
Tay như cầm ngàn cân, lòng lại không muốn, anh vẫn cố bình tĩnh ký tên mình lên đó, hai tờ.
Sau khi ký xong, anh đưa một tờ đến trước mặt Đường Mạn, Đường Mạn nhìn tờ giấy, vẫn không nhúc nhích.
Anh cười khổ: “Chúc em mọi sự bình an.”
Đường Mạn nâng mắt nhìn anh, tầm mắt giao nhau với anh, cô bỗng nhớ đến 2 năm trước, khi lần đầu tiên gặp gỡ, chính mình đã nhìn vào mắt anh trước.
Trương Khải Hiên vươn tay, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ trái quét qua khuôn mặt cô, anh rất muốn ôm lấy cô, nhưng cô không biểu hiện gì, không nhiệt tình lắm, tất cả đều là quá khứ.
Anh khổ sở quay đi, bỗng nhiên đứng lên muốn rời khỏi.
Bước lên xe của nhà họ Trương đợi sẵn ở ven đường, xe đi rồi, anh không hề quay đầu lại.
Sinh mệnh không cách nào chấp nhận nỗi đau, lúc đối mặt với sống chết, có mấy lần cơ hội để làm lại? Anh cười khổ, tình yêu cũng vậy, thật ra tình yêu còn mong manh hơn cả sinh mệnh.
Nhưng sau khi lên xe, anh lại rớt nước mắt.
Đường Mạn hệt như dây leo xanh biếc, sinh trưởng ở trong lòng anh, anh suy đi nghĩ lại giấc mộng kiếp trước Đường Mạn kể cho mình, dần dần anh cũng tin, tin tưởng cô và anh chính là trả lại mạng sống lần đó mà cô nợ anh từ kiếp trước.
Đường Mạn kinh ngạc ngơ ngẩn, giấy thỏa thuận ly hôn lặng lẽ bày ra trước mặt cô.
Giải thoát rồi, cô cũng thở dài một hơi, Khải Hiên, chúc anh mọi sự bình an.
Bỗng nhiên một trận xôn xao huyên náo thức tỉnh cô, trời thật sự đổ mưa, vài phút trước vẫn còn quang đãng, vài phút sau mưa từ trên trời rơi xuống mà không hề có sự báo trước. Cô vội vã chạy xung quanh tìm Thạch Băng, thấy con bé bình an vô sự, cô yên tâm.
Thạch Băng tò mò hỏi cô: “Dì Mạn, chú vừa rồi là ai vậy?”
“Là một người bạn rất thân của dì Mạn.”
Mưa đến rất nhanh, tất cả hoạt động không thể không hủy bỏ, Đường Mạn cùng Thạch Băng về nhà họ Lý trước.
Trở về nhà họ Lý, nhìn thấy bà Lý nằm trên sô pha như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng sắc mặt lại không tốt lắm.
Cô thấy bà Lý trông rất mệt mỏi, còn đổ rất nhiều mồ hôi, cô nhanh chóng chạy đến hỏi bà Lý có phải cảm thấy khó chịu hay không?
Bà Lý mở mắt ra, mệt mỏi nói với cô, “Gần đây luôn cảm thấy đau bụng.”
“Ngày mai con cùng dì đến bệnh viện kiểm tra.”
Bà Lý nhớ đến gì đó, bà hỏi Đường Mạn, “Có phải một tuần nay tối nào Văn Khải cũng không về nhà ăn cơm?”
“Dạ đúng, việc ở công ty anh ấy rất nhiều.” Cô giải thích, “Vừa rồi anh ấy gọi điện thoại cho con, nói tối nay vẫn có việc không về được, báo chúng ta không cần đợi anh ấy.”
Bà Lý bất đắc dĩ thở dài, “Khi người ta già đi, lại biến thành một đứa trẻ, biết rõ con cái phải ở bên ngoài lo sự nghiệp, lại còn ích kỷ hy vọng mỗi ngày nó đều có thể xuất hiện trước mặt mình, thật ra con cái lớn hết rồi, sự quan tâm của người già đối với chúng không phải là hạnh phúc, mà là lôi thôi.”
Đường Mạn an ủi bà Lý, “Cho dù anh ấy lớn bao nhiêu, dì vĩnh viễn lớn hơn anh ấy mà.”
Bà Lý cười, lời nói của Đường Mạn cuối cùng cũng nói trúng tâm ý của bà, bà bỗng hỏi cô, “Tiểu Mạn, chừng nào con có thể giống như Văn Khải, gọi dì một tiếng mẹ đây?”
Đường Mạn nhớ lại chuyện tối qua, trước khi ngủ, Lý Văn Khải ôm cô từ phía sau, quấn chặt lấy cô, hôn lên vành tai cô, tay anh đan vào tay cô, bỗng nhiên anh giống như làm trò ảo thuật, từ trong tay mình biến ra một chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cô. Vốn dĩ Đường Mạn có hơi buồn ngủ, giờ phút này toàn bộ cơn buồn ngủ đều bay biến sạch sẽ.
Anh nói, “Chỉ cho phép chê nhỏ, không được nói không thích.”
Cô mỉm cười, vươn tay từ trong chăn ra, bật đèn ngủ ở đầu giường, ngắm viên kim cương phát ra ánh sáng trên chiếc nhẫn bạch kim kia.
Bất luận thế nào, cô cũng rất vui mừng, cũng thật sự rất thích.
Tâm không phiền loạn, cô thật sự rất yêu anh, thật sự yêu anh.
Cô nói: “Phụ nữ có phải đều dễ bị lừa như vậy hay không, anh cho em một chiếc nhẫn, em đã vui đến như vậy rồi.”
Anh áp sát người lại, lấy tay bẹo lên chiếc mũi cô, trong mắt cũng ánh lên vẻ hưng phấn, “Phấn khích bao nhiêu chứ? Biểu hiện cho anh xem nào.”
Không đợi cô nói thêm, đầu anh cúi thấp, ngang ngược hôn cô.
Sáng sớm, cô vẫn chưa ngủ dậy, Lý Văn Khải đã tỉnh dậy rất sớm, hôm nay anh có chuyện gấp muốn đến công ty, trước khi đi, anh cúi xuống hôn lên môi cô, nói với cô: “Anh yêu em, tiểu hồ ly.”
Đường Mạn nở nụ cười, cô vươn tay ra khỏi chăn ôm lấy cổ anh, nói với anh, “Em cũng yêu anh, gấu Bắc Cực ạ.”
Lý Văn Khải chính thức cầu hôn, hiện giờ Trương Khải Hiên đã rút lui, toàn bộ chướng ngại đã được dọn sạch sẽ, Đường Mạn chỉ hy vọng, người hạnh phúc hay người nuối tiếc đều có thể mỉm cười đối diện với cuộc sống.
Nhưng Lý Văn Khải quá bận rộn, từ sau khi anh lên chức tổng giám đốc, Đường Mạn hầu như không có một ngày ở bên anh trọn vẹn, anh duy nhất có thể cho cô chỉ là buổi tối khi về nhà, cùng cô trò chuyện một lát, để Đường Mạn kể một số chuyện thú vị cho anh nghe, mà thường thường, nói nhiều quá anh cũng mệt, Đường Mạn cũng không muốn phiền anh nhiều.
Tối nay, cùng dì giúp việc dọn dẹp bàn xong, cô lại nấu canh giải rượu cho Lý Văn Khải như thường lệ, muộn như vậy vẫn chưa về, chắc chắn lại uống rượu rồi, hiện giờ, người đàn ông này là người đàn ông của cô, sức khỏe của anh có tác động đến tinh thần của cô, cô nhất định phải chăm sóc anh cho thật tốt.
Nhưng đợi đến 12h khuya anh vẫn chưa về, Đường Mạn lo lắng, nếu qua 11h Lý Văn Khải vẫn chưa về, anh nhất định sẽ gọi điện nói với cô, nhưng hôm nay anh không hề gọi, cô có chút lo lắng.
Suy đi nghĩ lại, cô quyết định gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại được thông, từng tiếng từng tiếng đợi máy, trong đêm tốt tĩnh mịch, âm thanh chuyển cuộc gọi rất rõ ràng.