Đây chính là cái trò biến thái qua sông thì chết ấy chứ còn gì nữa?
Tay Chu Vận lật sách càng lúc càng nhanh, sách giáo khoa chất lượng bình thường kéo theo những âm thanh ràn rạt. Lật đến tận tờ cuối cùng, cô hít sâu một hơi rồi khép sách lại, nhìn kỹ tựa đề to tổ chảng trên bìa sách.
“Ngôn ngữ lập trình C...” Sau khi thi tốt nghiệp xong, lần đầu tiên trong lòng Chu Vận dấy lên ý chí hừng hực chiến đấu với một môn học như vậy.
Hôm đó, cô đọc sách đến tận khuya, buổi sáng hôm sau chưa đến sáu giờ đã mở mắt dậy xem tiếp. Đến giờ đi học, cô đã thuộc lòng nội dung ba chương đầu rồi.
Giáo sư dạy môn ngôn ngữ lập trình C họ Lâm, ông là người có tiếng trong ngành, mới năm mươi tuổi mà tóc tai đã hói trọi, lại còn làm nghề lập trình nên trông càng có vẻ già nua. Ông rất hay cười, nên nếp nhăn trên mặt theo đó mà tăng gấp bội. Nói chung đặc sệt dáng vẻ một ông lão.
Địa điểm học là phòng truyền thông. Kiểu phòng học này rất tạo điều kiện thúc đẩy đám sinh viên lười biếng bùng tiết.
Mấy hàng máy vi tính đầu tiên đều được bật, hăng hái tỏa nhiệt hấp đám sinh viên ngồi thực hành, chỉ cần qua nửa giờ đã thấy oi bức vô cùng. Mà những màn hình máy tính này như một lớp lá chắn, chỉ cần giáo sư không bước xuống bục giảng thì ở bên dưới có ngủ lăn lóc ra sao cũng chẳng ai biết.
Chuông vào học vang lên. Ánh mắt Chu Vận vô thức liếc ngang liếc dọc. Cậu ta không đến ư? Có cần phải chơi ngông vậy không?
Mới vừa nghĩ như thế thì đã thấy thủ khoa Lý rảo bước vào lớp. Có thể do mới ngủ trưa dậy, mái tóc vàng hoe của Lý Tuân dựng đứng và rối bù như Siêu Xayda. Vào lớp, cậu ta đi thẳng tới hàng cuối, nhưng mới vừa đến nơi thì được một bạn học cho hay:
“Máy này không mở được đâu, hư rồi.”
Lý Tuân lại đứng dậy, nhìn xung quanh. Chu Vận cười thầm, cái vị trí ở hàng cuối của lớp đại học lúc nào chẳng bị các con dân giành giật, việc này cũng không hiểu hay sao mà còn ung dung ngủ trưa nữa?
Giáo sư Lâm đã chuẩn bị xong giáo án, hắng giọng, đang định bắt đầu giảng bài thì phát hiện Lý Tuân đang đứng hiên ngang phía cuối phòng học. Ông vẫy tay với Lý Tuân rồi chỉ về phía Chu Vận.
Trong lòng Chu Vận liền nảy sinh một dự cảm xấu. Không, không, không, không, không!
Quả nhiên giáo sư Lâm nói: “Bạn học kia, ở đây còn chỗ trống này.”
Nội tâm Chu Vận hét lên thật lớn: KHÔNG!
Siêu Xayda đi đến, đặt mông ngồi xuống, lúc này Chu Vận ra vẻ bình thản cúi đầu xem sách giáo khoa.
Giáo sư Lâm bắt đầu giảng, ông nâng cốc trà, hỏi nhóm sinh viên bên dưới: “Có ai đã tìm hiểu trước về ngôn ngữ lập trình C chưa? Hay là đã từng thử viết một vài chương trình nhỏ bằng ngôn ngữ C trước đây chưa?”
Chu Vận lén liếc sang Lý Tuân. Cậu giơ tay đi kìa, không phải chính cậu đã viết ra cái trò qua sông thì chết khốn nạn kia sao?
Thấy không có ai hưởng ứng, giáo sư Lâm cười: “Mọi người vẫn còn ngại ngùng nhỉ?”
Ông đặt cốc trà xuống: “Các em biết đấy, bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, tốc độ phát triển của tin học rất nhanh, các loại ngôn ngữ lập trình cũng phát triển như vũ bão. Ngôn ngữ C so với những ngôn ngữ mới xuất hiện này cũng giống như tôi đang đứng trước mặt các em đây, đã dần già cỗi đi rồi.”
Trên vẻ mặt hiền hậu của giáo sư Lâm nở ra một nụ cười tinh nghịch.
“Nhưng cũng có câu gừng càng già càng cay, già cũng có ưu điểm của già, nó phổ biến và có cấu trúc chặt chẽ. Tương lai bất kể các em muốn tiếp tục nghiên cứu thuật toán, nghiên cứu trình biên dịch, cơ sở dữ liệu, hay thao tác hệ thống thì những kỹ năng các em đã học được từ ngôn ngữ C đều đủ trở thành nền tảng lập trình cho các em. Nhưng có một câu tôi muốn nói với các em trước khi vào học, các em nhất định phải nhớ kỹ, chỉ có bảy chữ thôi: Bản lĩnh đều ở ngoài kỹ xảo.”
Nhóm sinh viên bên dưới im lặng lắng nghe. Giáo sư Lâm giơ một ngón tay lên, ánh mắt lấp lánh.
“Các em có thể thi vào trường này chính là việc vô cùng đáng để tự hào. Nhưng các em phải nhớ rằng, nhất định đừng mắc phải chứng bệnh phổ biến của đám học sinh giỏi, đó là chỉ biết chăm chăm vào sách vở.”
Chu Vận có cảm giác như bị nghẹn họng.
“Trong bốn năm đại học, các em sẽ được học rất nhiều ngôn ngữ lập trình, nhưng bất kể ngôn ngữ nào đi chăng nữa, các em phải nhớ kỹ đừng để mình lạc vào những xảo thuật, nhất định phải nhìn nhận vấn đề bằng góc nhìn thực tế, cho dù là với một chương trình đơn giản nhất. Được rồi, bây giờ tôi nói những điều này sợ rằng các em cũng không hiểu hết được, các em sẽ dần dần nhận ra trong quá trình học tập thôi. Hiện tại các em nhìn lên màn hình, chúng ta bắt đầu bài học.”
Chu Vận lắng nghe tỉ mỉ những gì giáo sư Lâm vừa nói, không để ý thấy thủ khoa Lý đang cúi đầu hí hoáy nghịch điện thoại di động ở bên cạnh.
Dáng vóc Lý Tuân cao ráo, đôi chân dài thượt quả thật không biết phải đặt ở đâu. Ban đầu còn chịu ngồi ngay ngắn, về sau càng lúc càng thả lỏng, rồi lấn sang gầm bàn Chu Vận từng chút một. Cuối cùng, Chu Vận đành ngoan hiền như mấy cô nữ sinh Nhật Bản, hai chân khép nép, ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích.
Ôi chân mình tê quá, muốn cử động quá đi mất! Buổi học này thật là hành xác mà...
“Cho nên, học ngôn ngữ C trước tiên là phải tìm hiểu lịch sử và những nét nổi bật của nó. Vậy ai trong các em có thể nói về lịch sử phát triển của ngôn ngữ C nào?”
Giáo sư Lâm đề ra câu hỏi đầu tiên cho lớp.
Thường ngày Chu Vận không thuộc kiểu chủ động xung phong trả lời câu hỏi, nhưng lúc này cô thật sự rất muốn được hoạt động. Cánh tay cô giơ lên như bị người khác điều khiển.
Vì Chu Vận ngồi gần nhất, nên giáo sư Lâm vừa liếc mắt đã thấy cô.
“Bạn học này đi.”
Việc chuẩn bị bài tối qua có cơ hội phát huy hiệu quả, Chu Vận đứng dậy, lưu loát đọc lại nội dung. Trả lời xong, máu toàn thân cũng đã được tuần hoàn, nhẹ nhõm cứ như cảm giác được xả hết “niềm vui và nỗi buồn” trong nhà vệ sinh, Chu Vận sảng khoái ngồi xuống, vừa liếc mắt đã thấy Lý Tuân đang quay đầu nhìn cô cười nhạt.
“Là cô à?”
Không ngờ tận lúc này cậu mới nhìn ra tôi. Chu Vận vẫn gật đầu với cậu, tỏ vẻ lịch sự. Sau đó cô lại nhìn thấy Lý Tuân cười khẩy giễu cợt, rồi cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
“...”
Giáo sư Lâm nói: “Thế mới bảo các em vẫn còn ngại mà, vừa rồi tôi hỏi có ai biết về ngôn ngữ C hay không thì chẳng ai giơ tay cả.” Ông nhìn về phía Chu Vận, “Em tên gì?”
Chu Vận vội đáp lời: “Chu Vận ạ!”
Giáo sư Lâm tìm trên bản danh sách lớp, sau đó đánh dấu lại.
“Em là lớp phó môn nhé.”
Chu Vận há hốc mồm. Em không hề nguyện ý làm việc này đâu thầy ơi! Bất chợt bên cạnh có tiếng cười khẽ, Chu Vận quay sang, Lý Tuân vẫn cúi đầu, không biết vừa rồi cậu ta cười cô hay là cười với cái điện thoại kia nữa.
Buổi học đầu tiên chủ yếu là kiến thức cơ bản, mãi đến cuối buổi mới có một vài nội dung liên quan đến kiến thức nền tảng. Giáo sư vừa kết thúc bài giảng, chuông tan học cũng vang lên.
Ông không giảng thêm nữa, đậy nắp cốc lại: “Viết xong chương trình là các em có thể ra về, không cần tắt máy vi tính, lớp phó môn ở lại kiểm tra một lượt là được.”
Lý Tuân lúc này mới đặt điện thoại di động xuống, gõ bàn phím lách cách một hồi. Nói là một hồi nhưng thật ra còn chưa đến năm giây, cậu ta đã đứng dậy rời đi rồi.
Giáo sư Lâm đưa danh sách lớp cho Chu Vận: “Ai làm xong thì em đánh dấu tích, không làm xong thì đánh dấu chéo, cực cho em rồi.”
“...”
Chương trình vô cùng đơn giản, các bạn học đều đã hoàn thành. Chu Vận cầm lấy danh sách, đầu tiên lại liếc nhìn về phía máy tính của Lý Tuân.
Cô ấn vào phím cách, trên màn hình hiện ra một hàng chữ trong chớp mắt.
“Hello world“.
Chu Vận nhìn một lúc, sau đó cũng không hiểu vì sao mình lại bật cười.
***
Tựu trường được hơn nửa tháng, tần suất bỏ giờ tự học buổi sáng của mấy thành viên trong lớp đã nhiều đến mức khiến thầy chủ nhiệm phải đích thân ra trận. Chu Vận đã sớm đoán được sẽ có ngày này, hơn nữa cô còn cảm thấy xét theo tính cách lạ đời của Quái Thú Lông Vàng và Cô Gái Bánh Kem, thầy chủ nhiệm nhất định sẽ đánh một trận ác chiến. Thế nhưng ngoài dự kiến của cô, cuộc chiến này vừa bắt đầu được hai ngày thì đã kết thúc.
Vậy tức là nhóm Lý Tuân đã chịu đến lớp tự học buổi sáng đàng hoàng sao? Không hề nhé.
Vậy nghĩa là thầy chủ nhiệm cũng không quản lý nổi họ hay sao? Cũng không phải luôn.
Tin tức sau đó do Phương Thư Miêu nói cho Chu Vận biết. Nhắc đến Lý Tuân, thật sự có thể liên tưởng đến mấy chiêu thức tà ma dị đạo. Ngay trước đêm thầy chủ nhiệm định tìm cậu nói chuyện, cậu đã nộp một loạt văn bản tài liệu chuẩn bị xong từ trước lên khoa. Ngày hôm sau, chủ nhiệm khoa đích thân phê duyệt, thành lập một “Hội công nghệ thực tiễn” cho sinh viên năm nhất.
Hội công nghệ này có ba đặc quyền. Một là, nhóm thực tiễn hoạt động như một lớp học ngoại khóa. Hai là, những thành viên trong Hội có thể được tăng điểm học phần. Ba là, trong Hội có hoạt động thì được miễn đến lớp tự học.
Chu Vận nghe xong liền líu cả lưỡi: “Cậu ta định cho hoạt động hai mươi tư giờ sao?”
“Đúng vậy! Hai mươi tư giờ! Luôn mở cửa bất chấp mọi điều kiện thời tiết.” Phương Thư Miêu vỗ đùi, “Như vậy cũng tốt, thế cho khỏe! Cuối cùng mình không cần lo lắng đến tần suất tự học nữa rồi.”
Trên danh nghĩa, người lãnh đạo Hội này là chủ nhiệm khoa, nhưng thật ra thầy ấy chẳng mấy khi xuất hiện, tất cả mọi việc đều do Lý Tuân quản lý cả. Trái lại giáo sư Lâm rất có hứng thú, trên danh nghĩa là thầy hướng dẫn, nhưng hễ rảnh là thầy lại đến trung tâm xem xét tình hình dù không có việc gì.
Chuyện này vừa lan truyền ra, cả khoa đều xôn xao. Trong thời điểm ấy, những lời đồn đại nhiều như bông tuyết bay mù mịt. Song chủ đề lại vô cùng thống nhất, dân tình đều đang suy đoán về bối cảnh gia đình của Lý Tuân.
Mọi người thật quá thần thông quảng đại, hầu như ngày nào Chu Vận cũng được nghe một phiên bản khác nhau. Mà mỗi phiên bản đều sinh động như thật, nghe chắc chắn như thể chân lý vậy.
Ngày vẫn trôi qua êm đềm như trước. Có một hôm, Chu Vận đi nộp bài tập cho giáo sư Lâm thì gặp ngay Lý Tuân đang ngồi thảo luận với ông. Giáo sư Lâm đeo kính, đang thao tác trên máy tính cá nhân của Lý Tuân, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến Chu Vận không dám lại gần.
Rốt cuộc họ đã thảo luận xong, Lý Tuân kẹp laptop đi ra ngoài thì gặp phải Chu Vận, cậu hất cằm, thờ ơ chào: “Ồ, lớp phó môn.”
“...”
Chu Vận đặt bài tập lên bàn giáo sư Lâm, ông cười tít mắt uống trà, tâm trạng có vẻ rất tốt. Đúng lúc này có một vị giáo sư đi ngang qua, trêu ông: “Sinh viên của thầy cá tính quá đấy.”
Giáo sư Lâm lẩm bẩm nói vài câu.
Giáo sư kia lại nói thêm: “Hình như đồn đại cũng khá ác.”
Giáo sư Lâm xụ mặt: “Toàn là tin vịt thôi. Tôi nói cho các cậu biết...”
Điện thoại của vị giáo sư kia bỗng vang lên, đối phương vẫy chào giáo sư Lâm, quay người đi nghe điện thoại.
Giáo sư Lâm uất ức không trút ra được, đành quay đầu nói với Chu Vận: “Nói cho các em biết... Mà thôi, sau này rồi các em cũng biết thôi.”
Ơ là sao? Chu Vận đứng sững mất hai giây, biết cái gì thì thầy nói luôn đi chứ.
Giáo sư Lâm bắt đầu quay ra nói về chuyện bài tập, thế là đề tài này chấm dứt ở đây.
Một tuần sau, chuyện về Hội thực tiễn cũng dần dần lắng xuống, nhưng cái tên Lý Tuân thường được nhắc đến này đã khắc sâu trong lòng rất nhiều người.
Nhóm đàn anh đàn chị khi nhắc đến cậu thì lập lờ nước đôi. Nhóm sinh viên cùng khóa khi nhắc đến cậu thì mập mờ úp mở.
Còn bản thân Lý Tuân thì vẫn thế, không đến lớp tự học, lập trình thì nhanh nhất, thường hay ngủ trưa và lúc nào cũng trưng ra mái tóc vàng hoe như cỏ dại úa màu