Chu Vận vội vàng đáp trước khi Phó Nhất Trác kịp cất lời: "Là tôi."
Y tá vẫy tay: "Vào đây."
Trong phòng có bàn làm việc, giường bệnh, máy vi tính, chậu cây và một bình cá vàng nhỏ... Tuy văn phòng bác sĩ khá bình thường nhưng trong mắt Chu Vận hiện giờ lại vô cùng thần thánh. Cô khép nép ngồi trên ghế chờ bác sĩ cất lời.
Bác sĩ là một người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, đeo kính nheo mắt nhìn kết quả kiểm tra trong tay, lát sau chậm rãi hỏi: "Anh ta làm nghề gì?"
Chu Vận vội vàng trả lời: "IT..." nói xong sợ bác sĩ không hiểu liền giải thích, "Là công nghệ thông tin ạ."
Bác sĩ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Thảo nào."
Chu Vận nghe giọng điệu ông ung dung, đoán có lẽ tình trạng anh không nghiêm trọng lắm. Quả nhiên một giây sau bác sĩ đã nói: "Cô yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn cả."
Chu Vận thở phào nhẹ nhõm, cả người như mất hết sức lực dựa phịch vào ghế.
"Căng thẳng à?" Bác sĩ nhìn cô, "Mấy anh chị trẻ tuổi đều như vậy, lúc có chuyện thì căng thẳng nhưng trước đó có ai từng nghĩ mình đã đày đọa bản thân đến mức nào không?"
Chu Vận: "Là tôi quá sơ ý ạ."
Bác sĩ nói: "Bây giờ anh ta bị viêm khớp cổ hay còn gọi là thoái hóa đốt sống cổ, bệnh tình đã quá rõ ràng. Căn cứ theo mức độ cứng của cơ bắp hiện giờ của anh ta, có thể đoán anh ta đã mắc chứng bệnh này nhiều năm rồi. Tôi nói thật cái nghề này bán mạng quá, hằng năm có đến mấy ca đột tử."
Ở ngoài hành lang, Phó Nhất Trác nhìn cửa phòng bác sĩ, chợt cất lời: "Anh bỏ cuộc đi."
Điền Tu Trúc đứng bên cạnh, cũng nhìn cánh cửa đóng kín kia.
Phó Nhất Trác nói: "Chính em ấy cũng không biết bản thân yêu em trai tôi nhiều cỡ nào, những lúc em ấy ở bên cạnh Lý Tuân khác hẳn khi ở bên cạnh người khác."
Điền Tu Trúc cong cong khóe môi.
Trong phòng, bác sĩ nâng mắt kính, nói với Chu Vận: "Chắc chắn bệnh nhân thường bị choáng và đau đầu, cường độ làm việc cao trong một thời gian dài khiến não bộ hoàn toàn không được thư giãn, chất lượng giấc ngủ nhất định cũng kém, có ai mà làm việc bạt mạng như vậy chứ."
Chu Vận: "Anh ấy thường xuyên bị đau lưng ạ."
Bác sĩ: "Nói vớ vẩn, ngày nào cô cũng ngồi yên một tư thế thì lẽ nào lưng chẳng đau."
Chu Vận bị ông mắng liền run sợ, hỏi: "Vậy nguyên nhân hôm nay anh ấy ngất xỉu chủ yếu là..."
Bác sĩ vừa khoa tay múa chân vừa nói: "Đau nhức cơ chỉ là hiện tượng thôi, xương sống mới là căn bản, lưng anh ta cứng đờ, não hoạt động với cường độ cao, trong thời gian dài cần nhiều dưỡng khí và máu lưu thông, nhưng máu chỉ lên đến bả vai, xung đột như vậy không bị ngất mới lạ đấy."
Chu Vận: "Vậy phải làm sao ạ?"
Trải qua mấy phen rầy la của bác sĩ, Chu Vận mua một đống thuốc và thực phẩm chức năng, còn đăng kí thẻ tập vật lý trị liệu của bệnh viện cho anh nữa. Vừa ra khỏi phòng khám, cô liền nhìn thấy Điền Tu Trúc đứng trong hành lang.
Bây giờ đã vào giữa trưa, sau khi xác định tình trạng của Lý Tuân vẫn tốt, cảm xúc của Chu Vận cũng đã ổn định lại. Dưới ánh nắng rực rỡ, cả người cô như vừa được vớt lên khỏi hồ nước, sau lưng mướt mát mồ hôi.
Cô nhìn anh, khẽ nói: "Anh nói rất đúng."
Điền Tu Trúc cười hỏi: "Câu nào?"
Chu Vận: "Câu nào cũng đúng cả."
- Tình trạng của sức khỏe của cậu ta không tốt lắm, chỉ dựa vào hơi tàn gượng chống.
- Không ai có tinh lực dùng mãi không hết.
- Có thể an ổn, khỏe mạnh sống đến hết đời là chuyện rất hiếm có.
Con người luôn phải sướng trước khổ sau mới có thể tỉnh ngộ. Dù Chu Vận chưa tới cảnh giới tỉnh ngộ nhưng cũng đã nghiệm ra rất nhiều điều.
Điền Tu Trúc đột nhiên hỏi cô: "Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Chu Vận gật đầu, Điền Tu Trúc lại kể: "Khi đó em không hề nhìn vào bức tranh triển lãm mà chỉ nhìn chằm chằm vào tên của anh. Anh cảm thấy chúng ta rất có duyên."
Hiện tại Chu Vận hồi tưởng lại, năm đó quả thật giống như một giấc mộng vậy.
Điền Tu Trúc: "Em biết em đã làm anh rung động lúc nào không?"
Chu Vận lắc đầu: "Là lúc anh nhờ em nâng cấp hệ thống cho phòng mỹ thuật." Thấy Chu Vận chưa hiểu lắm, Điền Tu Trúc bổ sung, "Em đứng khóc trước bức tranh Luân Tuân kia."
Cô thảng thốt, Điền Tu Trúc cười nói: "Có phải em vẫn nghĩ không ai nhìn thấy không?"
Hôm đó họ vốn hẹn nhau gặp mặt vào lúc bảy giờ tối để bàn về thiết kế chi tiết của hệ thống, nhưng Điền Tu Trúc có việc đột xuất nên đến trễ. Lúc anh đến nơi đã thấy Chu Vận đứng khóc trước bức tranh kia.
Cô mặc chiếc áo sơ mi kiểu nam, quần jeans xanh đậm. Bởi vì trời nóng nên cô cởi hai nút áo trên cùng, mái tóc dài màu đen buộc hờ, vài sợi xõa ra phủ lên chiếc áo sơ mi trắng, mang đậm phong cách ngày hè.
Cô bỏ hai tay vào túi quần, lẳng lặng nhìn bức tranh kia rồi cứ thế rơi nước mắt, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của bản thân.
Điền Tu Trúc nắm rõ các bức tranh treo trong phòng mỹ thuật như lòng bàn tay, cũng như chuyện tình của Chu Vận.
"Lúc ấy trông em rất đẹp." Điền Tu Trúc dịu dàng nói, "Khi đó anh động lòng nhất, cũng khó chịu nhất. Chu Vận, anh quyết định bỏ cuộc." Anh nhìn cô, mỉm cười nói, "Có phải em thấy nhẹ nhõm hơn khi anh quyết định từ bỏ không?"
Chu Vận cúi đầu, tay cô vẫn còn cầm đơn thuốc. Điền Tu Trúc ôm cô, vốn định bùi ngùi thêm vài câu lại bị cảm giác trong ngực làm giật mình.
"Em lại gầy đi rồi."
Chu Vận không chú ý, cô không biết mình bây giờ nặng bao nhiêu cân.
Điền Tu Trúc: "Liều mình vì yêu là chuyện rất tốt đẹp, nhưng mất mạng vì công việc thì chẳng lãng mạn chút nào, em phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy."
Cô gật đầu. Điền Tu Trúc bỗng cảm thấy có chút luyến tiếc. Trên đời này có rất nhiều phụ nữ si tình, nhưng phụ nữ có thể gánh vác được tình cảm, lý tưởng, sự nghiệp và vận mệnh cùng lúc thì thật sự rất ít. Nói cách khác, về cơ bản cô thật sự không gánh nổi, cô chỉ dốc hết toàn lực cố thử, trong đó Lý Tuân đóng vai trò là năng lượng vận chuyển. Có anh, cô sẽ vô cùng dũng cảm, không có anh, cô yếu ớt không sao chịu nổi.
Chu Vận là kiểu người mâu thuẫn, vừa yếu đuối vừa kiêu ngạo, lòng phòng bị rất cao. Cô đã quen tránh né, trốn chạy và nghe lệnh người khác, đến tận khi Lý Tuân xuất hiện. Theo một góc độ kỳ lạ, toàn bộ khía cạnh của anh đều phù hợp với nhu cầu của cô một trăm phần trăm, cô mới có thể an tâm giang cánh, nương theo gió đông anh đem đến, bay thẳng lên trời cao.
Phó Nhất Trác nói đúng, khi có Lý Tuân và không có Lý Tuân, cô hoàn toàn là hai người khác biệt.
Điền Tu Trúc khẽ hôn lên mặt Chu Vận: "Anh đi đây."
Chu Vận tiễn Điền Tu Trúc đến cổng bệnh viện. Nhìn bóng dáng anh khuất cuối con đường, cô chợt nghĩ, chuyện này mới thích hợp với thời tiết hôm nay. Bệnh tình không nguy, từ biệt vui vẻ.
Chu Vận quay trở lại phòng bệnh, Phó Nhất Trác đang ngồi bên giường trông Lý Tuân, thấy cô đi vào liền nói: "Y tá tiêm cho chú ấy rồi, họ bảo rằng khoảng mười giờ sau sẽ tỉnh lại."
"Ừ."
Trương Phóng cũng ở bên cạnh Lý Tuân, Chu Vận nói với anh ta: "Anh về trước đi, công ty không thể vắng người được, một mình tôi ở đây là đủ rồi."
Trương Phóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Chu Vận nhắc nhở: "Anh nhớ thông báo với mấy người Đổng tổng, nói cho họ biết không có gì nguy hiểm, ngủ ít quá nên mệt mỏi ngất đi thôi."
Trương Phóng ra về, chỉ còn lại Chu Vận và Phó Nhất Trác. Chu Vận kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh anh ấy, hai người nhìn đăm đắm vào Lý Tuân trên giường.
Một lát sau, Phó Nhất Trác nói: "Em thấy chúng ta có giống như đang cáo biệt di thể không?"
Chu Vận tặc lưỡi: "Anh trai như anh có thể nói chuyện may mắn chút được không?"
"Hồi bé anh đã nói thằng em này có năng khiếu khiêu vũ mà nó không chịu nghe, đòi đi làm lao động trí óc. Em xem đi, bây giờ chưa tới ba mươi tuổi mà tóc đã bạc rồi. Còn em nữa..." Phó Nhất Trác nhìn về phía Chu Vận, "Đã gầy đến mức độ nào kìa? Dáng của em phải trông nõn nà, trắng trẻo, mập mạp mới đẹp, nếu gầy như cây tre thì xấu lắm."
Chu Vận quay đầu nhìn anh: "Anh nói ai mập chứ?"
Phó Nhất Trác: "Em xem em trai anh đã nằm ở đây rồi, em còn so đo với anh làm gì nữa."
Chu Vận lặng thinh.
Phó Nhất Trác thở dài: "Thật không biết rốt cuộc bọn em bạt mạng thế làm gì, đối với trình độ của bọn em, tiền không khó kiếm đến mức đấy đâu."
Bác sĩ đã cho họ biết khoảng mười giờ sau Lý Tuân sẽ tỉnh, không ngờ chỉ mới bảy giờ anh đã tỉnh rồi. Khi ấy Phó Nhất Trác đi ra ngoài mua đồ ăn, trải qua một ngày quá nhiều biến cố, Chu Vận cạn kiệt sức lực, mệt mỏi gục vào cạnh giường lơ mơ ngủ.
Đến khi cô mở mắt ra đã thấy Lý Tuân đã ngồi tựa vào đầu giường, không biết đang nghĩ gì. Chu Vận tì mặt trong khi ngủ nên bị tê tê, cô khẽ xoa mặt rồi ngồi thẳng dậy.
Trong phòng quá yên tĩnh, ánh đèn trắng lóa, thoang thoảng mùi nước khử trùng. Chu Vận vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mụ mị, cô đơ người một lát mới vươn tay lấy hồ sơ kiểm tra sức khỏe đến. Đúng lúc này Lý Tuân khẽ nói một câu: "Tôi đã cảnh cáo cậu ta rồi."
Tay Chu Vận khựng lại một giây rồi mới đưa hồ sơ cho anh.
Lý Tuân nhận lấy: "Cho nên tôi sẽ không dừng tay, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Em đừng khuyên tôi, tôi không muốn cãi nhau với em."
Chu Vận: "Được."
Lý Tuân ngạc nhiên nhìn cô, Chu Vận nói: "Dừng hay không đều do anh quyết định, nhưng anh phải thay đổi cách làm việc đi."
Lý Tuân cau mày, cô nói tiếp: "Bác sĩ nói chứng thoái hóa đốt sống cổ của anh khá nghiêm trọng, anh không nên làm việc thâu đêm suốt sáng như trước nữa. Em đã đăng kí cho anh một thẻ tập vật lý trị liệu, anh phải đến tập định kỳ."
Lý Tuân: "Không tập."
Chu Vận: "Được."
Lý Tuân lại sửng sốt, Chu Vận nói: "Không tập vật lý trị liệu cũng được thôi, em sẽ cho anh một thẻ tập ở phòng thể thao bên cạnh công ty, một tuần anh phải đến đó ít nhất ba lần. Anh tự chọn một trong hai đi."
Lý Tuân lại nhìn Chu Vận lần nữa, cảm thấy trong vòng bảy tám giờ ngắn ngủi cô như đã thay đổi thành người khác vậy.
Chu Vận: "Chọn đi chứ."
Lý Tuân nhìn cô đăm đăm hồi lâu mới hờ hững nói: "Vậy thì phòng tập thể thao đi."
Chu Vận thầm than trong lòng, tiền thẻ vật lý trị liệu kia đi tong rồi.
Đáng tiếc muốn thay đổi thói quen sinh hoạt của Lý Tuân cực khó, ngoại trừ công việc ra anh không quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ đáp lời qua loa, chuyện hôm nay đã gật đầu nhưng ngày mai có khi lại đổi ý.
Anh sa sầm mặt mày trông rất đáng sợ, người bình thường hoàn toàn không dám đối địch với anh. Chỉ có Chu Vận không buồn đoái hoài đến chứng hưng cảm của anh, đúng thứ Hai Tư Sáu là lôi anh đến phòng tập thể thao để chạy bộ. Lý Tuân không chịu đi cô liền tắt luôn máy vi tính của anh.
Hành động này vô cùng nguy hiểm vì rất dễ chọc giận anh, ngoại trừ Chu Vận ra không một ai trong công ty dám đụng vào máy tính của Lý Tuân cả.
Lần Lý Tuân nổi nóng kinh khủng nhất suýt nữa thì đập vỡ màn hình máy tính, nhưng vô ích thôi, cuối cùng anh vẫn bị Chu Vận lôi đến phòng tập thể thao. Sau đó Chu Vận còn xin riêng Đổng Tư Dương mua mấy màn hình máy tính mới để dự trữ, vậy mà ông lại lần đầu tiên đồng ý với cô.
Lúc mới đầu Chu Vận và Lý Tuân cãi nhau, nhóm Trương Phóng còn căng thẳng khiếp sợ, sau đó dần dần cũng quen, dù Lý Tuân quát tháo thế nào mọi người đều thờ ơ. Vì họ biết, đến khi Lý Tuân la lối mệt rồi thì cuối cùng vẫn phải đến phòng tập thể thao thôi.