Bởi vì Hàn Tinh Y cùng Diệp Dương đều xuất thân từ cô nhi viện, kinh tế không đủ để họ học đại học, chỉ có thể đợi đến khi họ có khả năng độc lập thì mới học đại học ban đêm. Vì vậy, họ cũng không có bằng cấp gì nhiều, chỉ có dựa vào bản thân tự học thành tài, hiện tại hai vợ chồng hàng đêm viết tiểu thuyết trên mạng kiếm sống, một sự bắt đầu hơi hồ đồ.
Trang Tấn Giang kia, tiền nhuận bút cũng vừa đủ duy trì cuộc sống của họ.
Nhưng hiện tại, Diệp Dương lại đang ở thời không khác, không có biện pháp viết tiếp tục a.
Hàn Tinh Y rối rắm hỏi Diệp Dương.
“A, bà xã, nếu tác giả nói tác giả đã xuyên không, liệu có người tin không?”
“Phú Gian nói hắn đã ngừng đăng bài đợi anh đưa bài mới sao?”
“Bà xã…Em không hi vọng người khác gọi anh là TJ (chẳng biết là cái gì) đi?”
“....”
“Cho nên, bà xã, em giúp anh viết tiếp tiểu thuyết đi.”
“...”
“Dù sao, anh nghĩ cái gì em cũng biết, em một ngày một giờ… không, một ngày hai giờ cũng viết xong a, chỉ cần chống đỡ đến khi anh trở về là được!”
“Ông xã… Anh thật sự… Có thể trở về sao…”
“Ừ, nhất định! Chúng ta còn có thể gọi điện thoại, nhắn tin cũng được, vì thế anh nhất định có thể trở về! Nhanh thôi! Bằng không, cùng lắm anh để sét đánh mộ chút là trở về được!”
“Vâng… Ông xã… Em chờ anh trở về.”
Cắt đứt điện thoại, Diệp Dương nhìn nhìn bộ y phục bằng vải bố cứ như ăn mày, không nói gì nhìn trời than thở: đã đi hơn nửa ngày rồi, cái thị trấn nhỏ trong truyền thuyết kia ở đâu? Chẳng lẽ hào quang chỉ xuất hiện một lần thôi sao? Ô, ô, may mắn là lương khô cùng nước mà trưởng thôn cho vẫn đủ cho bản thân.