Diệp Dương nhìn những cây trúc ngoài cửa sổ cười khổ, nếu đứa nhỏ này đến vào một khoảng thời gian khác, chắc chắn anh sẽ vui mừng như điên cả cuộc đời, nhưng hiện tại… Diệp Dương vô thức nhìn cái điện thoại trên tay… Hiện tại, bản thân anh còn không biết khi nào mới có thể trở về… Anh từng nghĩ tới, nếu thật sự không thể quay về, vậy thì mang mối liên hệ duy nhất với Tiểu Y này cắt đi, như thế với Tiểu Y sẽ tốt hơn, Tiểu Y có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt… Không có anh… Cũng có thể sống tốt… Lại có thể tìm một người yêu cô… Sau đó Tiểu Y… Có thể dần dần quên anh đi…
Diệp Dương mỏi mệt nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế dựa, Tiểu Y Tiểu Y, anh yêu em như thế… Yên đến mức… Thậm chí muốn buông tha cho em… Chỉ là hiện tại… Em nói anh sao có thể buông tay đây...
Diệp Dương nâng tay vuốt lên cái ngực đang đau nhức, có đứa nhỏ… Hai người vốn là cô nhi, vô luận là dưới tình huống gì, Hàn Tinh Y cùng ỏ này. Nhưng mà, đứa nhỏ… Có đứa nhỏ kia, mối liên hệ này không thể từ bỏ… Đứa nhỏ kia, sẽ khiến rất nhiều người đàn ông chùn bước. Con a, con đến đây, là đúng hay là sai.
Tiểu Y gần đây càng ngày càng thích gọi anh là ông xã, Diệp Dương cười khổ, đối mặt với chuyện này bản thân anh không biết là nên vui hay nên buồn.
Diệp Dương tựa lưng vào ghế ngồi, có một loại bất lực bi ai thổi qua anh. Anh cũng đã tiễn bước Tiểu Bối, giờ là cô tịch, tất cả đan vào nhau tạo thành một cái động đen tối thật lớn, từng chút từng chút nuốt anh vào.
Tiểu Bối, bá phụ của nó thoạt nhìn quả là người hiền lành, Diệp Dương có thể nhìn ra hắn đối xử rất chân thành với đứa em trai duy nhất của đệ đệ, bằng không anh cũng không thể yên tâm mà giao đứa bé kia cho hắn. Dù sao, chung quy bản thân của anh cũng không thuộc về thế giới này, Tiểu Bối cứ đi theo anh thì cũng không tốt…
Dần dần, Diệp Dương chìm vào giấc ngủ giữ những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng cho dù là đang ngủ, tay Diệp Dương vẫn nắm chặt lấy di động như trước.