Để tiết kiệm thời gian, Hàn Khải không thả mình trong bồn tắm từ từ ngâm nước, mà chỉ dùng vòi sen tắm sơ một lần, thay đồ ngủ rồi trở về phòng mình.
Tự ném mình lên giường, Hàn Khải bắt đầu bước vào trong mơ, yên ổn ngủ tới sáng.
“Renggggg…”
Tiếng chuông báo thức inh ỏi phá vỡ sự yên lặng của buổi sáng, Hàn Khải cầm lên nhìn, kim giờ đã chỉ tám giờ. Nếu bây giờ mình đang hợp tác với cảnh sát, vậy mỗi ngày đều phải đến đồn cảnh sát trình diện đúng giờ, không thì sẽ làm mất mặt anh hai.
“A Khải, em dậy rồi sao?” Bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa và tiếng hỏi của anh hai.
Hàn Khải vừa cởi đồ ngủ, lấy ra một chiếc áo sơ-mi ca-rô và một chiếc quần jean, vừa nói: “Dậy rồi, anh hai, chờ em đi với.”
“Được rồi, em mau lên đi, xuống ăn sáng nữa.”
Lúc Hàn Khải xuống lầu, bên dưới chỉ còn lại một mình Hàn Nhật Chiêu ngồi bên bàn uống cháo, chỗ ở của bọn họ cách trường học nơi Dương Tử đi làm không gần, nên mỗi ngày cô đều là người ra khỏi cửa sớm nhất. Tuy anh hai hay nói là muốn đưa cô đi làm, nhưng cô lại từ chối, sợ anh hai quá mệt mỏi, thà để anh ngủ thêm một chút còn hơn.
Hàn Khải múc thêm một chén cháo ngồi trước bàn ăn món dưa muối do chị dâu công phu chế biến, thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu với anh hai, trong tình hình phiền toái đầy mình trước mắt, một buổi sáng như thế này khiến cho người ta cảm thấy vô cùng giá trị.
Điện thoại trên bàn trà ở phòng khách vang lên, Hàn Khải thấy Hàn Nhật Chiêu cau mày, lập tức mở lời: “Sao vậy? Đòi nợ?”
“Còn kinh khủng hơn cả đòi nợ, đây là tiếng chuông dành riêng cho đồn cảnh sát,” anh vừa trả lời Hàn Khải vừa đến nghe điện thoại, “Alô? Lưu Khánh?”
“Đại ca, là em đây, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Vừa mới ăn sáng xong, chuẩn bị đi làm.” Hàn Nhật Chiêu nhíu mày, anh hiểu rõ, Lưu Khánh gọi điện thoại đến đây nhất định không chỉ muốn hỏi những vấn đề nhàm chán như thế, quả nhiên…Lưu Khánh nói: “Đại ca, thành Bắc lại xuất hiện một thi thể bị rút cạn máu.”
“Tôi tới ngay.”
Hàn Khải bên cạnh vừa nghe anh hai nói câu cuối cùng xong, lập tức uống hết cháo trong chén, chạy thẳng ra cửa chờ anh cùng đi làm, Hàn Nhật Chiêu lắc đầu thở dài, không từ chối. Bởi vì anh hiểu rất rõ tính cách của em trai mình, tuy trông Hàn Khải giống như cái kiểu có chuyện gì cũng chẳng sao cả, nhưng một khi cậu đã quyết định cái gì rồi thì rất khó thay đổi. Hơn nữa, Hàn Nhật Chiêu thật sự cũng có chút lo lắng cho sự an toàn của Hàn Khải, dẫn theo bên cạnh tương đối an tâm hơn.
Hai người đến phòng làm việc của sở cảnh sát rất nhanh, bầu không khí bên trong có vẻ rất nặng nề.
Số lượng thi thể đã tăng lên con số năm, nhưng bọn họ vẫn chưa có manh mối gì, càng không biết nên điều tra từ đâu, mối quan hệ của những người chết cũng đã điều tra, phương thức tử vong lại quá đặc biệt, đừng nói là tìm chứng cứ, ngay cả kêu bọn họ giải thích chuyện này là sao bọn họ còn không làm được.
Hàn Khải hiểu được tâm tình của họ, bản thân cậu cũng cảm thấy thật khó khăn, vừa nghĩ đến những chuyện đã xảy ra hôm qua, đột nhiên cậu cảm thấy…Những…những xác chết này, có thể liên quan đến người hạ chú mình hôm qua hay không? Bởi vì Hàn Khải còn nhớ, hình như ngày hôm qua Mã Duyệt đã vô tình hỏi vụ án của mình có phải có cái gì không bình thường hay không.
Nếu như hắn có thể bảo vệ mình, vậy thì cũng có thể…có thể giải thích chút ít về những chuyện không bình thường này?
Hàn Khải nghĩ tới đây, quyết định phải nói chuyện với anh mình một lần.
Cậu đến gõ cửa phòng làm việc của Hàn Nhật Chiêu.
“Anh, có rảnh không? Em muốn nói chuyện với anh.” Hàn Khải nhỏ giọng hỏi người đang xem tài liệu.
Hàn Nhật Chiêu có chút nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cậu, tuy không biết em trai mình muốn nói gì, nhưng anh vẫn gật đầu, ý bảo cậu ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Hàn Khải vẫn không lập tức mở lời, dường như cậu đang suy nghĩ gì đó, Hàn Nhật Chiêu cũng không làm phiền cậu.
Hàn Khải cũng cảm thấy có chút không biết thế nào, theo lý thuyết, lúc đó trên người mình có gắn camera và máy nghe lén, nhưng vì sao người theo dõi máy lại không phát hiện? Chẳng lẽ Mã Duyệt đã giở trò gì?
“Anh,” rốt cuộc cũng đợi đến lúc Hàn Khải mở miệng, Hàn Nhật Chiêu phát hiện ra trên gương mặt cậu có nét khó xử. “Em muốn nói một chuyện với anh, nhưng anh phải đồng ý với em, không được quá kích động.”
Thấy Hàn Nhật Chiêu gật đầu, Hàn Khải mới chậm rãi kể ra hết đầu đuôi mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua cho anh hai nghe, nhưng vẫn bỏ qua chuyện ‘hiệp nghị bằng miệng’ giá mười vạn khối giữa cậu với Mã Duyệt.
Chân mày Hàn Nhật Chiêu càng nhíu chặt hơn, tuy vụ án này có chút không bình thường, nhưng anh vẫn không muốn để cho vụ án dính đến chuyện ma ma quái quái linh tinh.
“Ý em là, hôm qua em bị thứ gì đó không biết tấn công? Được người tên là Mã Duyệt đó cứu?”
“Vâng…Với lại cậu ấy có nhắc tới vụ án chúng ta đang xử lý, nên em cảm thấy nếu mời cậu ấy hỗ trợ, có lẽ sẽ tìm được manh mối gì đó.”
“Không được!”
“Anh…”
“Chuyện liên quan đến sở cảnh sát là tuyệt mật, nếu như để lộ cái gì đó, sẽ gây ra hậu quả càng thêm nghiêm trọng…”
“Em chịu trách nhiệm…” Hàn Khải kiên quyết.
Đối mặt với em trai mình như vậy, Hàn Nhật Chiêu hiển nhiên có chút không biết phải trả lời thế nào, anh im lặng.
Hàn Khải cũng không biết vì sao cậu lại cảm thấy mình chắc chắn có thể tin tưởng vào Mã Duyệt, cho dù người bên kia không tìm ra manh mối gì thì cũng có thể là người giữ chữ tín, chỉ cần bảo hắn đồng ý không tiết lộ ra ngoài.
“Anh, đã chết năm người rồi, nếu chúng ta không hành động thì bất cứ khi nào cũng sẽ có thêm một người bỏ mạng, với lại, em chỉ muốn cho cậu ấy xem tài liệu và hình ảnh của những người đã chết, những thứ khác chúng ta đã điều tra được em sẽ không nói cho cậu ấy biết, để cậu ấy xem xem có thể tìm ra thêm manh mối gì cũng tốt, anh…”
“Anh không biết…Anh không biết gì cả…” Hàn Nhật Chiêu đứng lên, đi đến bên cửa sổ. Muốn anh chính miệng đồng ý loại chuyện này, anh thật sự không làm được, như thế này đã là cực hạn.
“Cảm ơn anh, em hiểu rồi.” Hàn Khải đứng lên ra khỏi phòng làm việc, nếu anh hai đã thờ ơ cho qua, chỉ cần mình không quá đáng là được. Hàn Khải chỉnh sửa lại tài liệu, lấy số điện thoại hôm qua Mã Duyệt để lại trước khi đi gọi cho hắn rồi ra ngoài.
“Alô…” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lười biếng.
“Mã Duyệt, tôi là Hàn Khải, cậu đang làm gì thế?”
“Ngủ…”
“Cậu không đi làm à? Sao vẫn còn ngủ.”
“Hôm nay tôi xin nghỉ phép…”
“Ừm, có chút việc cần nhờ cậu, 30 phút sau tôi chờ cậu trong quán cà phê Lam Thiên nằm ở trung tâm chợ, tạm biệt.”
Đến lúc này Mã Duyệt mới tỉnh lại, nghe tiếng treo máy tút tút trong điện thoại, hồi lâu mới nói một câu: “Tôi nợ cậu…”
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng Mã Duyệt vẫn thức dậy chuẩn bị ra ngoài, ai bảo tên kia đang tạm thời là ‘ông chủ’ của hắn.
Một tiếng sau Mã Duyệt mới tới quán cà phê.
Lần này Hàn Khải cũng không nói gì, cậu biết Mã Duyệt đang ngủ nhưng vẫn nói câu kia rồi treo máy, mục đích chính là không muốn Mã Duyệt từ chối, với tình huống như vậy, hắn đồng ý đến cũng tốt rồi, dù sao là mình cần nhờ người ta, Hàn Khải không dám phàn nàn hắn đến muộn.
Mã Duyệt ngồi xuống, sau khi gọi một ly cà phê mới làm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn người đối diện: “Tổ tông, cậu sao vậy? Hôm qua phải khuya lắm tôi mới được ngủ.”
“Hơ…xin lỗi, nhưng tôi thật sự có chuyện rất quan trọng cần tìm cậu.” Hàn Khải nói xong, lấy ra vài tờ giấy và một xấp ảnh trong túi tài liệu, đặt trước mặt Mã Duyệt.
Mã Duyệt nhìn từng món đồ trên bàn, vẻ mặt của hắn cũng bắt đầu từ từ cứng lại.
“Đây là tài liệu vụ án lần này của các người?” Hắn nghiêm túc hỏi.
“Phải, tôi muốn nhờ cậu giúp một tay, có phải là có thể tìm ra manh mối gì không?” Trực giác của Hàn Khải tuy tin tưởng Mã Duyệt, nhưng cũng không đưa bản báo cáo khám nghiệm tử thi của họ cho hắn, một mặt là vì lo lắng cho anh hai, một mặt cũng muốn biết rốt cuộc Mã Duyệt thần thông quản đại bao nhiêu, cho nên lúc Hàn Khải nghe Mã Duyệt hỏi, cậu thoáng chốc giật mình.
Mã Duyệt nói: “Những người này, có phải đều bị rút sạch máu khi chết hay không?”
“Làm sao…cậu biết.”
“Hàn Khải,” Mã Duyệt nghiêm mặt nói, “có lẽ cậu đã gặp phải phiền phức to rồi, tôi bắt đầu hối hận vì chỉ lấy mười vạn của cậu.”
“Vậy…là sao?”
“Những người mà cậu cho tôi xem này, cậu có chú ý đến ngày sinh của từng người bọn họ không? Nếu như tôi tính toán không sai, năm người đàn ông này đều sinh ra trong ngày tháng năm âm, máu của bọn họ là vật phẩm tu luyện rất tốt cho ma quỷ. Nhưng người và quỷ khác nhau, cho dù muốn dùng máu của những người có ngày sinh âm tính này để tu luyện thì cũng cần phải trải qua một khoảng thời gian tương đối dài mới có thể chuyển hoá từng chút một, không thể nào cần phải giết nhiều người như vậy trong một thời gian ngắn. Tình hình này, hoặc là do có nhiều quỷ quái cùng nhau thống nhất hành động để tu luyện, nhưng kiểu tình huống này đối với quỷ giới mà nói gần như là không có khả năng, còn tình huống khác là…thu thập máu người để âm mưu những chuyện khác.”
“Là…chuyện gì?”
“Tạm thời tôi vẫn chưa rõ, bởi vì loại máu này là…thứ tốt đối với pháp thuật dị giới, có thể dùng nó cho rất nhiều tà chú, nhưng cần một lượng lớn như vậy, có thể là huyết chú.”
“Huyết chú?”
“Phải, nhưng thi triển huyết chú phải cần lượng máu âm tính bảy bảy bốn mươi chín ngày của người thuần âm sinh ra vào ngày âm tháng âm năm âm, nói cách khác, nếu tìm không ra người này, có thể sẽ còn người chết.”
“Cậu có cách gì không?” Hàn Khải nôn nóng hỏi.
“Khả năng của tôi chỉ có thể là ra tay phá hoại lúc hắn ta thi triển huyết chú để ngăn chặn, nhưng tôi vẫn chưa mạnh đến mức có thể tìm ra được mục tiêu hắn muốn giết trong số mấy triệu người, nếu như muốn truy lùng người này, ít nhất phải lấy được một vật tuỳ thân của hắn hoặc là tóc, vân vân, bây giờ các người tra xét lâu như vậy, ngay cả là ai còn không biết, cho dù tôi có muốn theo hết cách.” Mã Duyệt khoanh tay nói.
Tuy hắn tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm có chút tính toán.
Thật ra Mã Duyệt vẫn chưa nói hết với Hàn Khải, cái mà hắn nói chỉ là tình huống tốt nhất. Nếu như chỉ là huyết chú, hắn thật sự có cách ngăn chặn, không cần Hàn Khải phải lo lắng, còn về tra án, Mã Duyệt không muốn tham gia.
Nhưng…Nếu như là…
“Mã Duyệt, nếu cậu có cách, hãy giúp tôi…” Hàn Khải hiểu Mã Duyệt có thể làm gì, nhưng hắn cũng có lập trường của riêng mình, hình như hắn có chút…thành kiến với cảnh sát.
“Tôi không muốn dính líu tới chuyện nội bộ của cảnh sát, trừ khi bọn họ chính thức mời tôi thông qua cam kết tôi sẽ trừ ma cho bọn họ.” Mã Duyệt thương lượng.
“Mã Duyệt…”
“Nhưng,” Mã Duyệt cắt lời Hàn Khải, nói: “nếu như người kia gây ra chuyện bất lợi với cậu, tôi sẽ ra tay trừng trị hắn.”
.Hết chương 05.