• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn sáng xong, Hàn Nhật Chiêu và Mã Duyệt cũng ra ngoài đi làm, cơ thể Hàn Khải vẫn còn khá yếu, đương nhiên chỉ có thể bị bỏ lại nghỉ ngơi, mặc dù bản thân cậu không hề muốn như thế.

Trước khi đi, Mã Duyệt đứng ngoài cửa tự lẩm nhẩm một hồi, sau đó bố trí kết giới quanh nhà, một khi có chuyện bất thường, hắn sẽ biết ngay lập tức, nếu không có chuyện khẩn cấp thì không cho Hàn Khải ra khỏi nhà.

Hàn Khải cảm thấy có chút buồn cười, hình như Mã Duyệt làm hơi quá rồi.

Nhưng mà cái cảm giác được người khác quan tâm thật sự rất tốt.

Suốt cả ngày, Hàn Khải thật sự nếm trải cuộc sống hết ăn rồi lại ngủ, không biết có liên quan đến mặt ngọc Quan Âm hộ thân của Mã Duyệt hay không mà Hàn Khải cảm giác được thân thể mình đặc biệt thoải mái sau khi nghỉ ngơi.

Còn Mã Duyệt đang ở bên kia thành phố lại không nhàn nhã như vậy. Thật ra hôm nay hắn xin nghỉ một ngày, không đến công ty đi làm. Mã Duyệt chỉ để Hàn Nhật Chiêu đưa mình đến trạm tàu điện ngầm rồi xuống xe trở về nhà mình.

Có vài việc cần phải kiểm tra một chút.

Hắn không nói cho Hàn Khải biết, lúc đến nhà Hàn Khải vào nửa đêm hôm qua, mình và anh trai của cậu ta có nói chuyện với nhau.

Nếu như không phải do Hàn Khải hôn mê bất tỉnh, sốt cao không lùi, bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân thì Hàn Nhật Chiêu tuyệt đối sẽ không tìm số  của hắn trong điện thoại Hàn Khải rồi gọi cho hắn. Bùa hộ mệnh lại đang nằm trên tủ đầu giường của Hàn Khải, cậu ta không mang theo bên mình, Mã Duyệt không dám tưởng tượng, nếu như mình không biết chuyện này, lỡ như qua bảy ngày thì hồn phách của Hàn Khải có lẽ sẽ vĩnh viễn mắc kẹt trong cái bẫy mà đối phương đã tỉ mỉ bày ra.

Nếu như không phải mình không hề giấu giếm mà ra tay trước mặt Hàn Nhật Chiêu, e rằng Hàn Nhật Chiêu đó cũng sẽ không dễ dàng mặc kệ Mã Duyệt đến bảo vệ Hàn Khải, Mã Duyệt có thể nhìn ra được, hình như Hàn Nhật Chiêu rất ghét những ‘hiện tượng thần bí’, khó trách khi đó Hàn Khải sống chết không cho mình tìm anh hai cậu ta bàn chuyện thù lao.

Thế nhưng, cho dù anh trai có tin ma quỷ thật sự tồn tại trên thế giới này hay không thì anh ta cũng sẽ không dễ dàng dùng mạng sống của em trai mình để đùa giỡn.

Anh hai…

Mã Duyệt cười khổ một cái rồi chuyển suy nghĩ sang chuyện khác ngay lập tức.

Trước mắt, chuyện quan trọng nhất là tìm được người ‘thao túng’ Lý Thư Doanh kia, nếu nhớ không lầm, Hàn Khải có nói người kia là Hạ Quân Hàng, trong ấn tượng của Mã Duyệt, giới đạo thuật không có người nào mới hoặc là tiền bối nào có cái tên đó. Nhưng mà trước hết cứ bỏ qua mấy thứ này, Mã Duyệt nhìn trang giấy trong tay, đây là những thứ liên quan đến những người mang tên ‘Hạ Quân Hàng’ trong thành phố này mà Hàn Nhật Chiêu đã giao cho hắn, sau khi được bọn họ loại trừ, chỉ còn lại tư liệu của ba người.

Tư liệu cũng không quá đầy đủ, chợt xem lại, ba người này hoàn toàn không đáng nghi. Nhưng nếu dựa theo lời Hàn Khải, người mà Lý Thư Doanh cần tìm đến từ một thành phố khác, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn xuất thân từ cô nhi viện… rõ ràng không phải là một trong ba người này.

Là dùng tên giả? Hay là… Lý Thư Doanh cũng là người bị gạt?

Dù thế nào thì những tài liệu này vẫn chưa đủ. Là một người tốt nghiệp hệ vi tính, tốt xấu gì Mã Duyệt cũng có vài cách để tìm ra thứ hắn muốn.

Không sai, hắn có thể làm hacker, nhưng cũng không phải là hacker.

Vừa mở máy tính lên chuẩn bị làm việc, vừa lấy điện thoại ra nhấn một dãy số quen thuộc.

“Alô.” Đầu bên kia truyền đến một giọng nam trầm ổn.

“Chú Nguyên, là con.”

“Ừ, chú biết, sao lại tìm tới chú Nguyên?”

“Ha ha, có chút chuyện làm phiền chú.”

“Không phải là chọc đến cái gì phiền toái nữa đấy chứ.”

“Không phải.” Mà là phiền toái tìm đến con, hơn nữa còn là phiền toái không nhỏ, Mã Duyệt le lưỡi, không dám nói ra câu đó. “Gần đây có nhận một uỷ thác, có vài chuyện cần phải phiền chú điều tra một chút.”

“Nói đi.”

“Chú Nguyên, giúp con điều tra xem gần đây có ai đang thu thập máu người hay không. Còn nữa, có ai từng nghe đến hai ‘người’ tên là Hạ Quân Hàng và Lý Thư Doanh hay không.”

“Được, chú biết rồi, con cũng cẩn thận.”

“Vâng, con biết.”

“Gần đây anh hai rất hay nhắc đến con, có thời gian thì về thăm một chút.”

“…Con…con biết rồi.” Mã Duyệt cúi đầu khẽ nói, thật ra, không phải là hắn không muốn về, mà là…

“Chuyện kia đã qua lâu vậy rồi, con cũng nên quên đi, đó không phải lỗi của con.”

“Chú Nguyên, khách hàng của con đến tìm, sau này nói tiếp.”

“Con đấy…thôi được rồi, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Mã Duyệt có chút ngẩn ngơ, đúng vậy…đã qua…lâu rồi…

Quên đi, bây giờ nghĩ đến những chuyện đó làm gì. Nhìn máy tính đã mở, ngón tay Mã Duyệt di chuyển thật nhanh trên máy tính.

Quả nhiên…là như thế…Hạ Quân Hàng đó…

Mã Duyệt suy nghĩ một chút, quyết định ra ngoài thăm ‘ông chủ’ của mình một chút.

Lúc tới cửa nhà Hàn Khải, hắn vừa lúc gặp được Dương Tử về nhà sau khi tan ca, vì thế cũng cùng nhau vào nhà.

Trong phòng khách không có ai, nhưng Mã Duyệt có thể cảm giác được hơi thở của Hàn Khải trong phòng ngủ, bên trong mặt ngọc hộ mệnh, không phải chỉ có ‘một chút’ linh thức đơn giản như thế.

Chào hỏi Dương Tử một tiếng, Mã Duyệt vào trong phòng Hàn Khải. Thật ra người này ngủ rất yên ổn, không có tư thế nào khó xem cả.

Dường như cảm giác được trong phòng ngủ có người, Hàn Khải chậm rãi tỉnh lại, ngồi dậy dụi mắt, nhìn rõ người phía trước.

“Cậu về rồi?”

Mã Duyệt buồn cười nhìn cậu, người này còn mơ ngủ à, bình thường không phải nên nói “Sao cậu đến đây” mới đúng sao?

Nhưng mà, câu nói này lại giống như một con gió xuân thổi qua con tim Mã Duyệt.

“Chị dâu cậu đang nấu cơm, tôi vào đây để nói cho cậu biết một chuyện.” Vô tình, giọng hắn cũng mềm mại hơn.

Cuối cùng Hàn Khải cũng tỉnh táo lại: “Chuyện gì?”

“Lúc nãy tôi có điều tra một chút về người tên Hạ Quân Hàng, có phát hiện một chuyện. Cậu…khẳng định muốn nghe?”

Hàn Khải dùng ánh mắt ‘nói nhảm’ liếc nhìn hắn.

Mã Duyệt mỉm cười: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là Hạ Quân Hàng mà Lý Thư Doanh muốn tìm không phải là một trong ba người cậu đã sàng lọc ra. Mà là…cái này…”

Mã Duyệt đưa tờ giấy trên tay cho Hàn Khải xem, tiện thể ngồi lên mép giường của cậu.

Hàn Khải xem không chớp mắt, sắc mặt càng ngày càng trắng.

“Đây là…”

“Không sai…xem ra, cậu thật sự chọc phải phiền phức lớn rồi, ông chủ…cậu nói xem tôi có nên tăng thêm tiền không?”

“Không nên…” Hàn Khải làm vẻ mặt đau khổ, “Tôi đã táng gia bại sản rồi, không xong thì ngay cả vợ cũng cưới không được.”

Mã Duyệt chỉ mỉm cười, hắn không muốn nói cho Hàn Khải biết, thật ra phí thù lao này đã được anh hai cậu trả.

Mã Duyệt nói: “Hàn Khải, từ giờ trở đi, cậu nhất định phải làm theo lời tôi, bằng không, tôi thật sự không thể xác định được mình có đủ năng lực bảo vệ sự bình yên của cậu hay không.” Mã Duyệt vẫn không nói, thật ra bây giờ hắn còn phải bảo vệ cả Hàn Nhật Chiêu và Dương Tử, đương nhiên là do Hàn đại ca trả tiền, hơn nữa không chỉ có mười vạn.

Hàn Khải gật đầu, “Cậu nói đi.”

“Cậu nhất định bất cứ lúc nào cũng phải mang theo vật này, mặt khác, ở đây có vài đạo phù, mười hai giờ trưa mai cậu chia chúng nó ra treo lên cửa phòng, gồm cửa phòng anh cậu, cửa phòng cậu, và cửa phòng tắm, ngàn vạn lần phải nhớ cho rõ. Số còn lại cậu nhớ mang theo bên mình, nếu gặp nguy hiểm thì hãy dùng lửa đốt nó, sau đó nhẩm câu ‘Thái âm hoa cái, địa hộ thiên môn, ngô hành vũ bộ, huyền nữ chân nhân, minh đường tọa ngọa, ẩn phục tàng thân, cấp cấp như luật lệnh’. Hiểu chưa?”

“Chờ đã…cái gì mà hộ thiên môn…, cậu nói lại lần nữa đi.” Hàn Khải có chút đau đầu.

Mã Duyệt mỉm cười nhìn cậu: “Cậu khẳng định chỉ đọc lại một lần là nhớ được? Có muốn đọc thêm vài lần không?”

“…”

Thật sự là bị hắn nói trúng, Hàn Khải chưa từng tiếp xúc với đạo thuật và chú ngữ, muốn hoàn toàn nhớ được mấy câu ngắn ngủi này cũng phải mất gần một tiếng đồng hồ.

“Đó là gì?”

“Hộ thân chú.”

“Được rồi, cậu…bây giờ có định gì không?” Hàn Khải nhíu mày hỏi, nếu đã biết Hạ Quân Hàng là ai, bọn họ hẳn là nên chủ động ra trận, khoanh tay chờ chết không phải là tác phong của cậu.

Mã Duyệt nhìn vẻ mặt của cậu, cũng đoán ra được cậu đang nghĩ gì, nhưng mà, để cho ‘phiếu cơm’ của mình xuất thân mạo hiểm chưa bao giờ là chuyện mà Mã Duyệt sẽ làm.

“Ngày mai, tôi sẽ dành thời gian đi thăm hỏi vị ‘Hạ Quân Hàng’ này…Vẻ mặt đó của cậu là sao…không có cửa đâu, cậu đừng mơ.”

“Uầy, sao cậu biết tôi đang nghĩ gì?”

“Tôi không tìm ra được mục đích của hắn ta, cậu ngồi ngây ngốc ở nhà ổn hơn, ngoài ra, nói ngày tháng năm sinh của cậu cho tôi biết đi.”

“Ngày tháng năm sinh gì?”

“Ngày tháng năm sinh âm lịch của cậu.”

“Tôi nhớ là… ngày 6 tháng 8 năm 1981, âm lịch hình như là mồng bảy tháng bảy, có lẽ vậy.”

“Ngay cả ngày sinh của mình cũng không nhớ?”

“Xin cậu đấy, tôi chưa bao giờ dùng tới ngày sinh âm lịch.”

“Ngày không tệ, ngay lễ tình nhân thất tịch.” Mã Duyệt mỉm cười.

Mồng bảy tháng bảy năm Tân Dậu…Sao chứ? Trước lập thu một ngày, nếu tính không sai, ngày đó, chính là phá nhật(1).

Mã Duyệt hơi nhíu mày, xem ra, gần hơn một bước so với mình nghĩ, cho nên phải nói rằng thời gian vẫn chưa tới. Hạ Quân Hàng này…không đúng…nếu như hắn ta thật sự là người thì mình cần gì phải lo lắng, Mã Duyệt cười khổ.

“Cộc cộc…” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Hai người ra ăn cơm đi.”

“Vâng.” Hàn Khải vui vẻ xuống giường, cậu ngửi được mùi tôm thuỷ tinh bóc vỏ, biết ngay là chị dâu sẽ làm món mày mà.

Hàn Nhật Chiêu đã ngồi trước bàn trong phòng ăn, đang xới cơm vào chén cho cả bốn người.

Hàn Khải vô cùng thông minh, không nói cho anh hai với chị dâu biết đoạn đối thoại giữa mình và Mã Duyệt, cậu cũng không muốn bọn họ phải lo lắng, cậu chuyển đề tài sang vụ scandal của minh tinh đang được phát trên tivi. Hàn Nhật Chiêu hiểu rõ suy nghĩ của cậu, cũng chỉ cười một cái không nói gì.

Ăn xong cơm tối, Mã Duyệt xin tạm biệt về nhà, hắn còn phải đi chuẩn bị một vài chuyện cho chuyến thăm dò vào ngày mai, dù không rõ Hạ Quân Hàng có bao nhiêu cân lượng, nhưng hắn không muốn mặc kệ cho người khác xâu xé mình.

“Tôi đưa cậu đi.” Hàn Khải do dự một chút, nói với Mã Duyệt đang mang giày.

“Tôi cũng không phải con nít, không lạc đâu.” Mã Duyệt mỉm cười với cậu.

“Vậy…cậu cẩn thận một chút.” Hàn Khải biết ngày mai hắn phải đi thăm hỏi ‘Hạ Quân Hàng’ kia, mặc dù biết mình có đi cũng chỉ được xem là gánh nặng, nhưng cậu vẫn có chút không yên tâm Mã Duyệt. Dù sao…không chừng không phải chỉ có một người…

“Tôi biết rồi, mai cậu ở nhà nghỉ ngơi, không được đi ‘chỗ nào’ hết, có biết không?”

“…”

Tại sao lại phải nhấn mạnh hai chữ kia chứ, Hàn Khải giả vờ như không nghe thấy, Mã Duyệt lắc đầu, ra khỏi cửa nhà Hàn Khải.

___________

CHÚ THÍCH:

(1) Phá nhật – 破日 – là ngày xấu trong âm lịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK